Chương 1
-Ây do, chỉ có tên ngốc như anh mới tin tưởng tôi muốn cùng anh làm anh em.
Lục Nhạc Hàm bưng nửa khuôn mặt bên phải của chính mình, trợn mắt kinh ngạc nhìn em trai luôn khúm núm, nói cũng không dám lớn tiếng, giờ phút này dùng khuôn mặt đầy chán ghét mà nhìn mình, giống như là nhìn rác thải dơ bẩn.
Bên cạnh là một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm lấy bờ vai của anh, cúi đầu ôn nhu nói với anh:
- Bảo bối, đừng tức giận, vì một người như vậy không đáng, đưa tay anh xem một chút có bị thương không.
Nam nhân kia ngay cả một cái ánh mắt đều không bố thí cho mình, đây chính là nam nhân mà cậu yêu năm năm, là nam nhân mà ngày hôm qua còn luôn miệng nói sẽ đối tốt với cậu cả đời, nhưng ngày hôm nay liền quang minh chính đại cùng chính em trai của mình dây dưa với nhau, lẽ nào đối xử ôn nhu với cậu chỉ vì chữ ký trên giấy ủy quyền cổ phần kia?
Không nghĩ tới có thể tránh khỏi những người lừa gạt mình trên thương trường, nhưng lại lật thuyền tại chính nhà của mình.
Lục Nhạc Hàm không nhịn được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt theo khóe mắt rơi xuống, bỗng dưng duỗi cánh tay ra chỉ vào Lục Vũ đang một mặt e thẹn vùi vào trong ngực nam nhân tùy ý để hắn kiểm tra tay của mình, lớn tiếng nói:
- Lục Vũ, tôi...Lục Nhạc Hàm tự nhận xưa nay không hề có lỗi với cậu, thời điểm cậu năm tuổi được nhận về Lục gia, tất cả mọi người cảm thấy cậu là con riêng, xem thường cậu, ngay lúc tất cả mọi người không quan tâm thậm chí thường xuyên nói xấu cậu, nếu như không phải tôi kéo cậu một cái thì làm sao cậu có địa vị như bây giờ, lẽ nào từ xưa cho tới bây giờ cậu thậm chí còn không coi tôi là anh trai của cậu hay sao?
Lục Vũ khinh thường liếc mắt quét Lục Nhạc Hàm một cái, trong miệng hừ nói:
- Anh trai? Ha ha, tôi sao lại không biết anh coi tôi là em trai? Anh cái gì cũng tốt, lớn lên thì đẹp, năng lực lại tốt, ai cũng yêu thích anh, ngay cả lão già mỗi ngày mắng tôi đều nói anh tốt, còn tôi đây, dựa vào cái gì tôi lại là con riêng, dựa vào cái gì tôi không nhận được đối xử giống như anh, tôi...Lục Vũ có cái gì không bằng anh, cố tình anh còn làm ra bộ dáng "anh em thân thích" với tôi, nhìn thôi cũng làm tôi cảm thấy buồn nôn rồi."
Dứt lời còn nhắm mắt lại, bộ dáng như sắp muốn nôn, dựa sát vào trong ngực của nam nhân như "chim nhỏ nép người", lạnh lùng nói rằng:
- Nhưng anh cũng thật là không đủ thông minh, thích con trai mà còn để lão già phát hiện, làm cho lão già tức giận đến gần chết không nói, rồi còn mất liêm sỉ phóng thân mình dính vào con trai, ôi thôi, thật là tiện.
Mở choàng mắt, hai mắt sáng lên mà nhìn Lục Nhạc Hàm ngữ khí cao vút nói rằng:
- Anh có muốn biết vì sao lão già ấy gần sắp chết mà còn đưa một nửa cổ phần cho tôi không?anh có muốn biết tại sao không?
Bây giờ trong đôi mắt Lục Nhạc Hàm đều ánh lên vẻ không thể tin tưởng và phẫn nộ, tay run run chỉ vào Lục Vũ, đôi môi run cầm cập,chậm rãi nói:
- Là, là mày?
Lục Vũ ngửa đầu cười ha ha hai tiếng, trong giọng nói có chút điên cuồng:
- Đúng vậy đấy, là tôi làm, là tôi nói cho lão già ấy biết anh thích con trai, tôi còn chụp không ít những bức ảnh đưa cho lão già ấy coi, trong cơn tức giận lão già ấy liền đem cổ phần cho tôi, khiến tôi không lấy cũng tiếc, bất quá lão già ấy vẫn luôn muốn kéo dài tuổi thọ của mình, tôi thấy vậy liền dùng chút thuốc, cho lão ấy ra đi thanh thản chút, cũng không biết ở địa ngục lão ấy có còn muốn cảm ơn tôi không?vì khỏi để cho lão già ấy chịu khổ đau.
Lục Nhạc Hàm đã nói không ra lời, thân thể nằm trên mặt đất giận đến run lên , nỗ lực hồi phục lại tâm tình nói:
- Không thể, tao không làm gì , làm sao lại có ảnh chụp?
Lục Vũ cười khẽ hai tiếng, nói:
- Anh còn muốn làm cái gì?Lão già ấy thuộc kiểu người truyền thống,cổ hủ như vậy , nhìn các người kéo tay kéo chân thôi mà đã tức giận đến thổ huyết rồi,tố chất tâm lý cũng quá kém, chỉ là nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh thật là cười chết tôi rồi, anh cũng không biết trong mắt Lý Hằng nhà tôi đều là thiếu kiên nhẫn sao, anh coi đây là thế giới cổ tích à? còn lại coi mình là hoàng tử, a không, là công chúa mới đúng ha ha ha.
Lục Nhạc Hàm hai tay chống đất, trong đôi mắt toát ra vẻ tuyệt vọng, chính mình là kết quả của việc thông gia trên thương trường của cha mẹ, cha và mẹ đều là cường nhân trên thương trường, mặc dù là thiếu gia Lục gia, nhưng cho tới nay đều chưa từng cảm thụ tình thương của cha và mẹ, cho nên thời điểm Lục Vũ được đưa về nhà, mình mới cảm thấy hứng khởi như vậy, bởi vì khi đó lần đầu mình có em trai, có một người có thể làm bạn bên cạnh mình.
Mặc dù đối với cha,mẹ không có bao nhiêu tình cảm thế nhưng đến cuối cùng cũng là người cho mình sinh mệnh cùng hơn hai mươi năm sinh hoạt không buồn không lo.
Đôi mắt đã sưng tấy từ lâu, nước mắt cũng ngừng , chỉ mơ hồ nghe có người nói bên tai:
- Lý Hằng, em mệt mỏi rồi, không muốn thấy hắn nữa.
Lục Nhạc Hàm cũng không biết là mình bị người khác nhấc ra hay là tự đi ra, đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì người đã nằm ở cửa chính Lục gia, cuối cùng liếc mắt lưu luyến nhìn nơi mình đã sinh sống hai mươi ba năm nay, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là xoay người từng bước nặng nề ra khỏi nơi ấy.
Mặc dù trên tay còn có một phần tài sản, thế nhưng đả kích cũng không phải vì tài sản, mà là sự phản bội từ hai người yêu thương nhất đã làm cho cậu hoàn toàn lâm vào mê man, thậm chí có một loại cảm giác hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng vào cuộc sống tương lai, chuyện cậu cùng Lý Hằng cơ hồ không có ai biết, nguyên nhân chính ở đây là hắn luôn không muốn cho cậu công khai mối quan hệ này, buồn cười là lúc trước còn tưởng rằng hắn sợ cậu không chịu được lời nói ác độc của người đời, Lục Nhạc Hàm bụm mặt cười tự giễu, lúc đó ở trong mắt bọn họ chắc chỉ coi cậu như đồ ngu thôi.
Tính cách Lục Nhạc Hàm có chút mềm mỏng, thế nhưng không có nghĩa cậu để mặc người đời nhào nặn, chỉ là tình huống bây giờ đối với cậu cực kỳ bất lợi, cậu hận Lục Vũ, hận Lý Hằng, càng hận nhất chính là chính mình, tại sao không phát hiện âm mưu của hai người Vũ,Hằng, tại sao lại bị biểu hiện dễ thương,đáng yêu dễ bắt nạt của Lục Vũ cùng biểu hiện thâm tình giả dối của Lý Hằng lừa gạt.
Hồn vía lên mây mà đi dạo không mục đích, một tiếng thắng xe chói tai vang lên, Lục Nhạc Hàm có cảm giác thân thể của chính mình tựa hồ trôi dạt đến không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất, trong hoảng hốt thật giống nghe đến một giọng nói lo lắng :
- Tiên sinh, tiên sinh, cậu có sao hay không vậy?
Lục Nhạc Hàm không cảm giác được đau đớn, chỉ là miễn cưỡng nhếch mép, chính mình lại chết rồi, chết rồi cũng tốt, xong hết mọi chuyện, chỉ mong nếu có kiếp sau không nên để cho chính mình gặp lại Bạch Liên hoa buồn nôn như vậy.
Đột nhiên Lục Nhạc Hàm mở mắt ra, phát hiện mình đang trôi nổi trong một căn phòng màu trắng?
Huyền phù?! Lục Nhạc Hàm cúi đầu nhìn xuống, tự mình dọa mình nhảy lên một cái, cơ thể của cậu đã biến thành trong suốt, xuyên thấu qua cơ thể chính là các vách tường màu trắng phía sau, thở phào nhẹ nhõm, này là chết đi, còn tưởng rằng bị quỷ hộ thân rồi chứ.
{ Xin chào, Lục Nhạc Hàm, tôi là hệ thống số 009, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Cửu, tôi là nhân viên chính thức làm việc trong tổ chức tiêu diệt tất cả ngụy Bạch Liên, đo lường được cậu đã từng bị Bạch Liên hoa thương tổn, cho nên thỉnh cầu ràng buộc cùng tôi vì cậu cần báo thù. }
Một dòng âm thanh máy móc vang vọng tại trong đầu của cậu, Lục Nhạc Hàm quơ quơ đầu, cũng không phát hiện trong đầu mình có đồ vật gì.
{ Lục Nhạc Hàm, tôi ở trong biển ý thức nói chuyện với cậu, cho nên cậu không nhìn thấy tôi được. }
Âm thanh kia mang theo cảm giác hưng phấn nhàn nhạt.
Tâm tình ủ rũ của Lục Nhạc Hàm lại bị thứ kỳ quái này đè ép xuống, hỏi:
- Biển ý thức, biển ý thức là gì?
{ Cậu không đọc tiểu thuyết tu chân sao? chính là trong ý thức của cậu. }
Không có quy củ như vừa rồi, bên trong âm thanh điện tử cũng có chút mờ mịt, giống như bạn biết nó, nhưng lại không biết giải thích về nó như thế nào.
Trên mặt Lục Nhạc Hàm có chút hồng, da mặt của cậu tương đối mỏng, nhưng có thể hiểu được một chút, nghi hoặc hỏi:
- Vậy tôi hẳn là chết rồi đi, khoa học kỹ thuật hiện tại có phát triển đến thế sao? còn có thể phát minh ra hệ thống có trí năng?
Âm thanh 009 mang theo chút xem thường.
{ Tôi không phải ở thế giới này của cậu , tôi đến từ một thế giới cao cấp hơn, bởi vậy khoa học kỹ thuật cũng tiên tiến hơn. }
Lục Nhạc Hàm cảm thấy được sự tự hào bên trong âm thanh của hệ thống, giống như đang khoe khoang, bất giác có chút buồn cười, mở miệng hỏi:
- Tại sao muốn ràng buộc cùng tôi?
009 có chút không được tự nhiên, nói rằng:
{ Cậu không phải là bị ngụy bạch liên hại chết sao, chẳng lẽ không muốn dùng thủ đoạn giống như vậy trả lại cho bọn họ?}
Trong mắt Lục Nhạc Hàm xẹt qua một tia hận ý, trên mặt cũng mang theo không cam lòng, khẽ cắn răng nói rằng:
- Hận, hận không thể để bọn họ tìm đường chết.
{ Vậy cậu liền nhanh chóng ràng buộc cùng tôi đi. }
009 hưng phấn nói.
- Nhưng tại sao cậu lại giúp tôi?
Lục Nhạc Hàm đối với đồ vật đột nhiên nhô ra vẫn còn duy trì đề phòng, ngay cả em trai sống cùng nhau mười mấy năm đều hoàn toàn thay đổi 180°, càng không cần phải nói đồ vật công nghệ cao này mình một chút cũng không hiểu.
009 miễn cưỡng nói:
{ Tổ chức này của chúng tôi có một người dẫn đầu, thời điểm rãnh rỗi hắn sẽ phát ra một chút nhiệm vụ để cho chúng tôi đi làm, cho nên nhiệm vụ tiêu diệt ngụy bạch liên cũng là kết quả của hắn lúc nhàm chán. }
Lục Nhạc Hàm ngửa đầu nhìn trời không nói, làm thế nào có dạng sếp kỳ ba như vậy.
009 hỏi :
{ Vậy rốt cuộc có muốn ràng buộc hay không? }
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, ngược lại mình cũng đã chết rồi, còn có gì bết bát hơn nữa đâu, ràng buộc còn có thể báo thù, gật gật đầu nói:
- Ràng buộc.
Sau mấy phút, 009 mới nói :
{ Hệ thống 009 cùng kí chủ Lục Nhạc Hàm ràng buộc thành công. }
Lục Nhạc Hàm cảm thụ một chút, cũng không có gì thay đổi, cũng vẫn không nhìn thấy bộ dáng của hệ thống, dựa theo nó nói thì nó từ thế giới cao cấp đến, khả năng không có hình thái chân chính đi, hỏi:
- Vậy bây giờ cậu có phải đưa tôi trở về thế giới của tôi không?
{ Không phải nha, vì bảo đảm độ hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên tôi sẽ tiến hành huấn luyện đối với cậu. }
Lục Nhạc Hàm lúng túng một chút, cái này có cái gì để huấn luyện , hỏi:
- Làm sao huấn luyện đây?
{ Chủ thế giới liên kết với các tiểu thế giới khác nhau, trước tiên tôi phải đem cậu đưa đến bên trong những thế giới nhỏ này, hoàn thành nhiệm vụ, sau khi tôi cảm thấy được thì sẽ đưa cậu trở lại thế giới cũ. }
Lục Nhạc Hàm hiểu rõ gật gật đầu, nói:
- Trước hết để cho ta đi đến thế giới khác luyện tập ngược Bạch Liên hoa có đúng không?
Âm thanh 009 hơi kinh ngạc.
{ Ai nói cho ngươi đi ngược Bạch Liên hoa ? }
Lục Nhạc Hàm ngẩn ra, nói:
- Ngươi nói a, trước đi luyện tập một chút.
{ Đúng vậy, cho ngươi đi đến thế giới khác đóng vai Bạch Liên hoa, hoàn thành hành vi của Bạch Liên hoa. }
Cặp mắt đào hoa của Lục Nhạc Hàm lập tức trợn tròn, trên khuôn mặt tinh xảo diễm lệ tràn đầy khó mà tin nổi, có chút nói lắp:
- Để ta đi đóng vai Bạch Liên hoa, làm sao có khả năng, ta không làm được.
009 đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, nói.
{Xin kí chủ yên tâm , một khi kí chủ có bất cứ vấn đề gì, ta đều sẽ trợ giúp kí chủ , chỉ có hoàn thành hạn mức nhất định , kí chủ mới có cơ hội trở lại thế giới cũ nha. }
Biểu tình của Lục Nhạc Hàm có chút vặn vẹo, nghĩ đến muốn đóng vai nhân vật giống như đệ đệ của cậu trong lòng liền sinh ra chán ghét, nói:
- Nhưng ta thật không làm được a.
009 cực kỳ kiên nhẫn khuyên giải nói.
{ Kí chủ, kỳ thực bây giờ ngươi nghĩ thì rất khó, nhưng thật ra đến thế giới kia là một kịch bản, chỉ cần diễn xuất ấn theo kịch bản là tốt rồi, lúc đó liền biết kỳ thực không có nhiều khó khăn, chúng ta có rất nhiều người thành công tại mỗi cái thế giới. }
Lục Nhạc Hàm vẫn là một mặt làm khó dễ, cậu được bồi dưỡng trở thành người thừa kế công ty, thương trường hung hiểm, a dua lừa gạt , cậu ngược lại thành thạo điêu luyện, hoàn toàn có thể ứng phó, nhưng là giá trị EQ của cậu cơ hồ là số âm, bằng không cũng đã nhìn thấy được hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu.
{ Kí chủ, chúng ta đã ràng buộc, coi như ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng a, tạm thời ta không thể giải trừ ràng buộc a. }
Lục Nhạc Hàm nghe được câu này, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu, cậu luôn không quen gây thêm phiền phức cho người khác, vừa rồi đã đáp ứng đối phương, tuy rằng am hiểu dùng kế sách trên thương trường, thế nhưng giữ chữ tín đã khắc ở trong xương Lục Nhạc Hàm, tuy rằng đồ vật nói chuyện với mình không phải là người, chỉ là một thiết bị điện tử, quan trọng nhất là nó nói mình còn có cơ hội trở lại báo thù, mặc dù chưa từng diễn xuất qua, thế nhưng sử dụng bộ dáng trên thương trường thì cũng có thể.
009 có chút cao hứng, âm thanh lộ ra vui sướиɠ.
{ Nhạc Hàm, còn có một việc chính là ngươi tận lực dựa theo nội dung vở kịch, nếu như nỗ lực thay đổi vận mệnh nhân vật, thay đổi hướng đi của nội dung vở kịch, tổ chức sẽ phán định nhiệm vụ không thành công. }
Lục Nhạc Hàm nắm tóc, không có cảm giác, lúc này mới nhớ tới mình bây giờ chắc chỉ là một cái linh hồn mà thôi, nhíu nhíu ủ lông mày , phiền toái như vậy a, có chút hối hận rồi.
009 nhận ra được tâm tình Lục Nhạc Hàm chập chờn, sợ cậu hối hận, liền vội vàng nói.
{ Như vậy, Nhạc Hàm, nhắm mắt lại, ta truyền tống ngươi đến thế giới mới nha. }