Cô Hồ

Chương 21

Chương 21

Khoảng cách

Nóng ẩm và mềm mại đến bất ngờ khiến Ám Tử vốn sức khống chế không nhiều liền sụp đổ, hít sâu mấy hơi, liền phóng đãng kềm chặt hông của Hồ rồi điên cuồng va chạm. Làm Hồ chỉ có thể đau đớn mà lắc đầu, khóc đến khản giọng, không ngừng lắc lư theo động tác của Ám Tử, như người bị một con sóng lớn đánh vào.

Giao hợp gần như không làm bất cứ động tác chuẩn bị nào trước, dẫn đến việc máu tươi rất nhanh từ chỗ kín đáo mà tràn ra, nhưng cũng làm cho trơn tru hơn, làm cho hung khí đó càng thuận lợi thô bạo trong cơ thể Hồ.

“ …..Ư ….” Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc cố chịu đựng của Hồ và tiếng thở dốc của nam nhân, rất khẽ, nhưng đầy mùi da^ʍ tục …

Ám Tử thấy Hồ vì thở dồn mà đôi môi trắng bệch không ngừng khép mở, vô thức liếʍ cánh môi mình, bàn tay chụp tới, muốn ôm người này lên đùi mà hung hãn chà đạp một trận , ai ngờ Ám Đình lúc này lại nhanh hơn hắn một bước ôm chặt lấy vòng eo trần trụi của Hồ.

Đem Hồ vô lực nhốt vào trong lòng mình, Ám Đình vừa tuỳ ý hôn cắn đôi môi không thể khép lại của Hồ, vừa thô bạo xoa nắn hai chấm đỏ trên ngực Hồ, mãi đến khi nước bọt trong suốt không thể nuốt được từ chỗ đôi môi dây dưa của hai người mà chảy xuống.

“ …..” Hình ảnh như vậy làm đôi mắt Ám Tử loé lên tia nộ ý, lập tức bất mãn cúi người xuống chiếm lấy chấm đỏ trên ngực Hồ, cắn xé chiếm hữu trọn vẹn, động tác va chạm cũng càng lúc càng kịch liệt hơn.

Nhiệt độ không khí, tại cảnh cưỡng bức tình ái này, dần dần thăng cao.

Đến khi Hồ bị Ám Tử chọc vào đến nỗi gần như vô thức nức nở thành tiếng, thì Ám Tử mới tạm thời thoả mãn mà lui ra, ngay sau đó Ám Đình đã chờ đợi từ nãy giờ liền nhấc hông của Hồ lên hung hãn chọc vào trong, không cho là thô bạo nhưng động tác thâm nhập tuỳ tiện đến nỗi làm Hồ ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.

Cả đêm, Hồ không cách nào kháng cự bị hai nam nhân kẹp ở giữa luân phiên xâm phạm, động tác không ngừng biến hoá và trêu đùa càng lúc càng tàn nhẫn, khiến cho Hồ không biết mình rốt cục đã bị hai người này xâm phạm bao nhiêu lần.

Toàn thân trên dưới, sớm đã không còn chỗ nào chưa bị bọn chúng chạm vào.

Trong lúc nước chảy bèo trôi, đôi mắt thất thần của Hồ nhìn xuyên qua cửa sổ không biết là nhìn đi đâu, trong lòng lặp đi lặp lại, nhớ đến nụ cười của một người.

Mang theo chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười vô cùng chuyên chú, chỉ cần hắn quay đầu lại, thì luôn có thể nhìn thấy. Sau đó ngưới đó sẽ đi đến, nắm tay của hắn, như muốn xua tan lạnh giá, dùng hơi ấm của mình ôm chặt hắn.

Thật đúng là hài tử ngốc, thân là tuyết hồ, sao hắn lại có thể bị giá rét tổn hại được.

Nhiệt độ của hắn, nếu không tận lực khống chế, gần như là tiếp cận với nhiệt độ của nước lạnh. Cho dù là người yêu trước đây, cũng rất ít khi thật sự tiếp xúc với cơ thể hắn.

Thực sự, tuyết sơn thật sự rất lạnh.

Tuy hắn không bị rét, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng hắn cũng không chú ý quá nhiều.

Có lẽ đã quen rồi.

Cho dù là lạnh hay là cô độc, đều đã quen rồi.

Cho nên hắn luôn không biết, nhiệt độ của con người, thì ra có thể ấm lên như vậy. Khi được ôm chặt, thì ngay cả trái tim dường như cũng theo đó mà ấm áp lên.

Mà hắn cũng không biết từ khi nào, học được sự ham muốn ấm áp hiếm có này.

Băng Tuyệt ….

Hồ nhắm mắt lại, khẽ khàng gọi tên của người đó.

Xin lỗi ….

Hình như ta, thật sự không trở về được ….

Nhưng ta rất muốn …. Gặp ngươi lần cuối cùng ….

Khi đó Hồ cũng không biết, có một đôi nhân mã đi qua Bách Hoa Uyển nơi hắn đang khốn khổ.

Lúc đó trời cũng đã gần sáng, gió lướt trên mặt còn mang theo hơi lạnh trong đêm. Đội nhân mã khoảng bốn mươi người, hắc giáp trường thương( giáp đen thương dài), sát khí thâm hàn làm người ta thấy mà dừng bước, cho dù là trên con đường lớn vắng vẻ, nhưng bốn mươi con ngựa đen lại yên tĩnh đến hơi quỷ dị, bước đi trật tự một đường, rõ ràng đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Dẫn đầu là hai nam tử mặc cẩm bào, một nam tử dung mạo cực kì tuấn mỹ và lạnh lùng đột nhiên phất tay, thị ý cho đội ngũ dừng lại, đôi mắt lãnh đạm nhìn một lượt xung quanh, trước giờ trên gương mặt không có bất kì biểu hiện nào hiếm khi xuất hiện một tia nghi hoặc.

“Băng, sao vậy?” Nam tử mặc bạch y bên cạnh hắn lo lắng khẽ hỏi, dung mạo tuấn nhã trong đêm tối xem ra rất mê người. Nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện tướng mạo của hắn có hơi giống với Hồ, chỉ là trẻ hơn nhiều.

Nam tử thân mặc hắc y lạnh lùng không thèm để ý hắn, đột nhiên ngước nhìn Bách Hoa Uyển cách chỗ bọn họ không xa mấy, đôi mày kiếm xinh đẹp hơi nhíu lại, sau đó, nhảy người lên, Động tác như ảo ảnh linh hoạt mà mạnh mẽ vượt qua bức tường bay thẳng vào hành lang của Bách Hoa Uyển.

Khi đi qua đây, hắn mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cảm giác đó, như từ nơi xa xôi nào đó, lại như tiếng than vãn bên tai, rất yếu ớt, nhưng lại làm hắn không thể bỏ qua.

Thậm chí hắn cảm thấy, người gọi hắn, là một người rất quan trọng với hắn.

Lẽ nào …. Là người đó?

Nam tử không xác định được, cũng không dám đoán mò. Dẫu sao loại cảm giác nhầm lẫn này, hắn đã có quá nhiều quá nhiều rồi, có điều lần này, đặc biệt chân thực.

Người đó đã rời khỏi hắn quá lâu rồi, lâu đến độ hắn hoài nghi chín năm trước, phải chăng thật sự mình đã từng nhìn thấy yêu hồ chín đuôi trong nơi thâm sâu của tuyết sơn.

Nghĩ đến, thì hình bóng rõ ràng đó lại xuất hiện trong kí ức không thể nào khống chế được, tuyết sơn mênh mông, người đó mặc bạch y như tuyết, tóc đen như mực, cô đơn đứng ở một nơi cao không ai tới được, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất theo gió tuyết, lẳng lặng ở phương xa, mặc cho gió thổi qua tay áo màu tuyết.

Xa đến không thể khinh thường.

Nhất thời, trái tim cũng không cách nào khống chế được mà đau như xé ra.

Ấn vào ngực, Băng Tuyệt áp chế tâm tình dị thường đó xuyên ra l*иg ngực. Bắt đầu tìm kiếm kĩ càng.

Sau khi hắn xâm nhập vào, cảm giác tiếng gọi đó càng lúc càng mãnh liệt, làm cho nội tâm của hắn nôn nóng bất an như thuỷ triều dâng cao.

Đi qua mấy hành lang dài, thỉnh thoảng gặp phải mấy khách làng chơi chuẩn bị về nhà và những nữ nhân để lộ quần áo. Nhưng không ai dám đến gần hắn, không nói đến sát khí của Băng Tuyệt làm cho người ta phát run, chỉ nói đến người ngự trị ở trên hắn, phải là người thượng cấp mới có uy nghiêm, đã đủ để người bên cạnh phải tránh ra.

Băng Tuyệt cứ như vậy, kiềm nén cảm giác đi dò xét từng phòng từng phòng, cho đến khi đến được căn phòng có Hồ bên trong.

Nhìn cánh cửa gỗ mun có chạm trỗ hoa văn, Băng Tuyệt gần như có thể khẳng định, tiếng gọi đến từ căn phòng này.

Nhẹ nhàng đem tay đặt lên cửa, Băng Tuyệt không thể khống chế được mà hơi run lên, ngay cả gương mặt trước giờ lạnh lùng như sương, cũng lộ ra sự kích động không sao áp chế được.

Hắn đang sợ hãi, sợ đó chỉ là ảo giác của mình.

Do dự chốc lát, tay của hắn bổ ra một đạo kình lực, cách cửa gỗ lập tức vỡ toang.