Chương 9
Sau đó, cả người Hồ bị người đó ôm chặt vào lòng, mũi nghe thấy hơi thở của đối phương. Hắn muốn nói chuyện, nhưng cái gì cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy eo của mình, sắp bị siết gãy rồi.
Lực chặt như vậy ….
Giống như sợ mất đi cái gì, lại giống như đang xác định gì đó.
“ ….. Ngươi trở về rồi ….” Giống như im lặng cả một thế kỉ, Băng Tuyệt mới từ từ mở miệng nói bên tai hắn, mà âm thanh vốn trong trẻo cũng đã hơi khàn.
Mấy chữ đơn giản này, bao gồm quá nhiều tâm tình phức tạp mà Hồ không cách nào hiểu được.
“ Ừm ….” Hồ không biết phải nói gì, chỉ ừ một tiếng đơn giản, nhưng cảm giác được Băng Tuyệt ôm vào lòng, làm cho nội tâm vốn nhạt nhẽo của hắn như được lấp đầy. Bất giác, tay của hắn cũng ôm ngược lại nam tử không biết từ lúc nào đã cao hơn hắn nửa cái đầu rồi.
Nhưng Hồ còn chưa ôm được hắn, đối phương đã lùi về sau một bước cách một khoảng cách giữa hai người.
“Chín năm rồi …. Ngươi rời khỏi đã tròn chín năm rồi ….” Tay của nam tử chế trụ bờ vai của hắn, lặng lẽ nhìn gương mặt hắn, một đôi mắt u ám khiến người ta không dám nhìn gần , nhìn thấy vết thương trên mặt Hồ liền loé lên một tia sát ý mãnh liệt: “ Là ai làm?”
“ ….. Ta không cẩn thận bị ngã thôi, đã là chuyện của quá khứ rồi.” Hồ hơi nghiêng mặt qua không muốn để đối phương lại nhìn thấy vết thương của mình nữa.
“Đây không phải là vết thương do bị ngã.” Ngón tay thon dài sờ lên vết thương dài nhỏ bên một nửa bên mặt, hắn bất tự giác khẽ run, giống như vết thương đó vẫn còn đau.
“ ………” Hồ không nói nữa, hắn không am hiểu việc nói dối.
“Ai làm vậy?”
“ …..” Hồ vẫn lặng thinh.
“Khi ngươi rời bỏ ta đã đi đâu?”
“ …..” Lặng thinh.
“Tại sao phải rời khỏi?”
“ …..” Lặng thinh.
“Gặp ai, đã xảy ra chuyện gì?”
“…..” Hồ lại nghiêng mặt đi, đôi mắt khẽ run lên một tia yếu ớt, nhưng, Băng Tuyệt cũng không chú ý đến việc hắn khẽ run gần như không cảm thấy sự run rẩy. Khi hắn hỏi Hồ, giống như bị tâm tình gì đó quấy nhiễu, không thể bình tĩnh.
“Đối với ta, ngươi có gì muốn nói không?” Câu nói này, Băng Tuyệt nói rất chậm, rất lạnh. Giống như đã giác ngộ được chuyện gì rồi.
“ ……….” Hồ nhìn hắn, đôi môi khẽ mở, cuối cùng vẫn là vứt bỏ những gì muốn nói. Hắn không biết nên nói gì, càng không muốn trả lời vấn đề của Băng Tuyệt. Có một số chuyện, một khi đã nói ….Hồ sẽ không còn mặt mũi nào đứng trước mặt hắn nữa.
Dường như là cười nhỏ một tiếng, Băng Tuyệt buông Hồ ra, sau đó lùi về sau một bước, trên mặt lại mỉm cười: “ Bỏ đi, ngươi cũng mệt rồi, vào trong phủ trước đi.” Nói rồi hắn xoay đầu nhìn về phía thế thân của Hồ mà căn dặn một câu: “ Đưa hắn đi tắm chải, lát nữa đưa hắn lên tiệc rượu.”
Nhưng Hồ không nhìn thấy tia tiếu ý trong đôi mắt của Băng Tuyệt.
Hắn nhìn Băng Tuyệt và thế thân kia, trực giác cho hắn biết, chỉ có rời khỏi mới là tốt nhất cho hắn. Nhưng hắn không nỡ rời bỏ nam tử đã cách biệt chín năm này.
Sao …. cũng không nỡ …..
Bởi vì chỉ có nhìn thấy hắn, thì sự trống trải trong lòng mới được lấp đầy.
Bởi vì không biết từ khi nào, hắn không cách nào quen với sự cô độc nữa.
Cho nên hắn chọn ở lại.
********
“Đây là phòng của ngươi.” Người thế thân đưa hắn đến một gian phòng khách, ngữ khí ôn hoà đơn giản giới thiệu bố cục của căn phòng. Mà trong căn phòng này, đã chuẩn bị sẵn nước nóng và y phục để thay, chỉ không có nha hoàn hầu hạ.
Hồ lặng lẽ gật đầu, sau đó nhìn sâu vào thế thân một cái, liền làm hắn rời khỏi trước. Thế thân cũng không nói nhiều, cũng ý tứ hàm xúc nhìn hắn một cái rồi rời khỏi.
Khi đối phương đóng cửa lại, Hồ hơi mệt mỏi ngồi lên giường. Vì lúc nãy chân của hắn luôn cố chống đỡ để đi dường, hơn nữa cố gắng để cho người ta thấy không khác thường, cho nên mấy phút sau cả người đều đau đến mặt trắng bệch.
Hít sâu một hơi, Hồ khom người cởi đôi giày màu đen dính bùn ra. Sau đó, lộ ra đôi chân trần hơi tái nhưng rất sạch sẽ, sờ vào gấu quần, liền có thể thấy trên cổ chân được khảm một chiếc vòng tinh tế phát ra tia sáng màu đỏ sậm, ở trên còn khắc hoa văn cực kì hoa lệ, nhìn kĩ sẽ phát hiện bên trong chiếc vòng có không ít chiếc răng cưa bén nhọn đâm vào trong thịt, tuy không chảy máu, nhưng những vết thương nhỏ trên chân đó lại xuất hiện vô số những hoa văn như lời chú ( bùa chú) , còn không ngừng biến đổi và di chuyển, xem ra tà ác quỉ dị đến dị thường.
Mà bên ngoài chiếc vòng đó còn có một chỗ nối, một đoạn dây xích nhỏ màu đỏ sậm bị cắt đứt thòng xuống, không khó tưởng tượng ra Hồ từng bị sợi xích sắt này trói tại một nơi, chỉ là cuối cùng hắn đã thoát khỏi xích sắt trốn ra.
Không nhìn chân mình nữa, Hồ đứng lên bắt đầu cởi y phục mình. Vì hắn biết mình không có năng lực tháo cái vòng ở chân ra.
Tuy việc này đối với hắn mà nói là một loại tồn tại của sỉ nhục.
Y phục dơ bẩn màu xám bị lột xuống, cơ thể trắng nõn nhưng đầy thương tích của Hồ lộ ra trong không trung. Những đường cong uyển chuyển trên cơ thể đó và l*иg ngực rắn chắc, trên hông, thậm chí là trên bắp đùi thon dài mà rắn chắc, đầy những dấu vết làm người ta nhục nhã ….
Có vết cắn đỏ sậm, vết hôn màu tím, thậm chí là vết trói chặt ……
Mới có, cũ có …. Giống như điểm xuyến thêm cho vật thuần nam tính bị mái tóc dài màu xám lộn xộn che đi một nửa ….
Đặc biệt là ở giữa bắp đùi, vết cắn sâu đó càng lộ ra loại sắc tình hoang da^ʍ.
Trong vô ý nhìn thấy tấm gương bên cạnh phản chiếu những vết tích đáng hổ thẹn trên người, đôi mắt bình tĩnh của Hồ dường như nhớ lại việc gì đó mà khẽ run lên, một thứ gọi là tâm tình sợ hãi hiện ra trong đôi mắt hắn.