Cô Hồ

Chương 4

Chương 4

Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, chân đã rơi xuống đất, lại ngẩng đầu, phát hiện nam tử lẳng lặng đứng thẳng người đã cứu hắn lúc trước, đôi mắt trong suốt lại loé lên màu vàng nhạt của yêu tinh lẳng lặng nhìn hắn, chiếc đuôi từ từ thả lỏng eo nam hài ra, một chiếc đuôi nhung màu trắng, cực kì xinh đẹp và sạch sẽ.

Sau lưng nam nhân đó, cón có mấy cái đuôi như vậy nữa, khẽ đung đưa trong gió tuyết, tôn thêm bộ trường y màu trắng tuyết cùng mái tóc đen bị gió thổi tung lên, giống như yêu ma của tuyết vực.

Nam hài bất giác nhìn đến ngây người ….

Cho đến khi có một bàn tay lạnh lẽo mà trơn láng khẽ gạt đi hoa tuyết trên mặt hắn, hắn mới phản ứng được với sự cứng đờ, ngước đầu đôi mắt hơi run nhìn nam nhân kia không biết từ lúc nào đã đến rất gần hắn, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ của người đó.

“Ta làm cho ngươi rất sợ hãi sao?’ Âm thanh của nam nhân bình thản mà ấm áp trong gió tuyết hiện ra vẻ tịch mịch, tuy hắn vẫn như trước không có bất kì biểu hiện gì, xem ra vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh như vậy.

“Không ….” Không phải là vì sợ ngươi mới trốn đâu … nam hài nhíu mày, đôi mắt như nhớ tới cái gì đó xẹt qua một tia sát khí, sau đó lắc lắc đầu. “ Ta bị người ta truy sát … không muốn liên luỵ ngươi ….”

“…..” Sờ lên mặt nam hài, Hồ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đôi mắt màu vàng kim nhìn hắn. “ Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể không để bất kì người nào đến gần nơi đây.”

“ …….”

Nam hài hơi kinh ngạc nhìn đối phương.

“Chúng ta về nhà đi.” Sau đó, Hồ đứng lên, không chờ nam hài trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm tay hắn đi về. Phía sau Hồ, nam hài đó xem ra như băng lãnh thậm chí hơi cao ngạo lại vô thanh mà rơi lệ.

Nhà?

Trong sinh mạng của hắn còn có thứ này sao?

Có người bằng lòng cho hắn sao?

Bất giác, hắn trở ngược nắm tay Hồ lại, rất chặt.

Tận sâu trong nội tâm, hắn không muốn rời khỏi người nam nhân mới lần đầu gặp mặt này, hắn còn nhỏ tuổi nên cũng không biết nguyên nhân, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.

Nam hài cứ như vậy cùng Hồ trờ về chỗ cũ, cũng ăn cháo Hồ nấu cho hắn. Nhưng ngoài sức tưởng tượng là, cháo đó rất rất …. Khó ăn….

Tay nghề của Hồ về phương diện này, là không ai có thể dở bằng, tuy dáng vẻ của hắn xem ra rất giống như người biết nấu ăn.

Kì thực Hồ vốn chính là kẻ đần vị giác, hắn đối với mùi vị tốt xấu không có khái niệm đặc biệt, có thể ăn là được rồi, huống hồ, ở trên núi tuyết này, hắn cực kì ít khi làm đồ ăn, trừ phi quá chán chường, mới làm một số đồ ăn để tiêu khiển.

Vì vậy, việc nấu cơm tự nhiên sẽ rơi lên người nam hài.

Cũng ở trên núi tuyết này, nam hài tạm thời đặt mối hận trong lòng xuống để sống cùng Hồ. Dẫu sao, dựa vào tuổi tác và năng lực hiện tại của hắn, không đủ để lật đổ những người kia.

Hai người cứ như vậy, sống tròn bốn năm ….

Mà nam hài, cũng tạm thời vứt bỏ cái tên trước đây của mình, Hồ đã đặt cho hắn một cái tên mới – Băng Tuyệt.

Sống ở đây mấy năm, Băng Tuyệt phát hiện mình càng lúc càng không thể rời khỏi Hồ, thậm chí mỗi giờ mỗi khắc đều thích ở bên cạnh hắn. Việc thích làm nhất là trèo lên giường Hồ , chui vào trong vòng tay chặt của đối phương mà làm nũng.

Vì chỉ cần ở bên cạnh hắn, thì nhưng nôn nóng thậm chí u ám trong lòng cũng thấy yên ổn lạ thường.

Lúc mới đầu Hồ đương nhiên không quen với với hành động thân cận của Băng Tuyệt, sâu thẳm trong lòng hắn vẫn không quen tiếp xúc thân mật với loài người. Nhưng nam hài đó giống như kẹo da bò, làm sao cũng không chịu đi, cho đến cuối cùng Hồ phải bỏ cuộc, cũng để hắn tự do kề bên mình.

Trong mắt nam hài, Hồ tuy rất lãnh đạm, nhưng kì thực trong nội tâm lại ôn hoà. Có khi từ một hành động rất nhỏ có thể nhìn ra Hồ rất quan tâm hắn.

Chỉ là có khi không hiểu hắn đang nghĩ gì, vì Hồ nói chuyện quá ít.

Hơn nữa hắn thích đứng một mình trong tuyết nhìn nơi xa cả ngày trời, hắn một thân mặc bạch y, tuy nhìn như hoà tan vào trong trời đất, nhưng lại hiện ra vẻ cực kì cô đơn, giống như bị người bên ngoài thế giới xa lánh.

Mỗi khi lúc này, Băng Tuyệt đều cố gắng đem Hồ rời xa chỗ đó, dắt hắn đi theo cùng đi bắt mấy sinh vật trong núi tuyết để làm cơm tối. Hoặc kéo tay hắn về nhà. Nói chung, không để hắn một mình ngơ ngẩn.

Có khi Hồ không nói lời nào chỉ nhìn Băng Tuyệt, mà lúc đó Băng Tuyệt rất không tự nhiên, thậm chí rất khẩn trương.

Con ngươi màu vàng đó chăm chú nhìn mình, trong sáng mà bình lặng, khiến hắn có cảm giác không thể hình dung được, nhưng nhiều hơn là sự khẩn trương đối với việc chưa biết.

Có một chuyện Băng Tuyệt vẫn luôn rất chú ý, Hồ tuy bây giờ không từ chối sự thân cận của mình, đồng thời cũng biết chăm sóc mình. Nhưng Hồ vẫn chưa từng cười một lần với mình.

Một lần cũng không.

Cho nên có khi hắn thường nghĩ …

Hồ có phải là ghét hắn ….

Hối hận lúc đầu đã cứu hắn.

Hắn biết Hồ thích ngây người một mình, hắn lúc đó, giống như đang ở trong một thế giới khác, không cho phép người nào làm phiền. Thậm chí chỉ cần hắn đi đến gần Hồ, trên người Hồ sẽ tản ra một loại hàn ý, làm cho người ta lạnh sống lưng.

Nếu như Hồ ghét hắn …

Vậy, hắn phải chăng nên biết điều mà rời khỏi?

Nghĩ đến đây, đôi mắt Băng Tuyệt loé lên tia hàn ý lạnh lẽo.

Mãi đến một ngày, Hồ không biết từ đâu mà làm ra một vò rượu làm ấm người cho Băng Tuyệt, mới làm cho nội tâm Băng Tuyệt xảy ra sự thay đổi cực lớn.