Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 54

Chương 54: Hôn mê

Tiểu Nhã, đừng sợ! Chị tới rồi, chị ở ngay đây này....

Tiểu Nhã, em mở mắt ra nhìn xem này, nhìn một cái thôi.

Tiểu Nhã... Tiểu Nhã... Tiểu Nhã...

Đừng như vậy nữa, chỉ để lại một mình chị...

Trước mắt chợt hiện ra tình cảnh khi đó, làn da tái nhợt, thân thể huyết nhục mơ hồ, thế giới chỉ có một màu trắng đen, cùng với sự vắng vẻ vô cùng vô tận.

Nàng không hiểu, rõ ràng ông trời đã để cho Tiểu Nhã trở lại bên cạnh nàng, vì sao lại muốn cướp đi em ấy một cách tàn nhẫn như vậy chứ?

Nàn không hiểu, rốt cuộc là nàng đã làm sai điều gì mà nhất định phải chịu loại thống khổ bị đoạt lấy tình cảm chân thành như sinh mệnh này, một lần, rồi lại một lần nữa.

Rất đau sao? Không, nàng chỉ cảm thấy rất mờ mịt, thân thể cũng tốt, trái tim cũng tốt, cảm xúc cũng tốt, tất cả đều chết lặng, không còn cảm giác, Trịnh Tuyết Như luôn luôn trở tay là mây lật tay là mưa, giậm chân một cái mặt đất đều phải run rẩy, nhưng hiện tại nàng lại mang theo vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía bọn Đường Văn Triết đang tới gần.

Nàng ôm chặt thiếu nữ vào lòng, trong con ngươi không có chút màu sắc trầm mặc nào.

"Tuyết tỷ, mau đưa Tiểu Diệp lên xe, nói không chừng Trần Đán còn có biện pháp!" Đường Văn Triết lo lắng hô lên.

Sắc mặt Tiểu Diệp tái nhợt, thậm chí còn không thể nhìn thấy l*иg ngực phập phồng, Đường Văn Triết theo bản năng muốn ấn thử một cái lên mạch đập của Tiểu Diệp, thế nhưng Trịnh Tuyết Như đang ôm chặt lấy em ấy quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức anh ta thân là tử đảng* của nàng, cũng không dám đến gần thêm một chút nào nữa.

Tiểu Nhã, không có việc gì, nhất định sẽ không sao đâu.

Đường Văn Triết siết chặt lấy nắm tay, dưới đáy mắt thấp thoáng hiện lên một mạt kiên định kỳ dị.

Tiểu Nhã, tuyệt sẽ không xảy ra chuyện! Không, là tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!

Bằng không, cho dù là ai cũng sẽ vô pháp gánh chịu lửa giận của Trịnh Tuyết Như, cho dù là ai cũng vô pháp gánh chịu sự báo thù Trịnh Tuyết Như, ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của nữ nhân cường hãn này.

Dường như Trịnh Tuyết Như phải tiêu hao một đoạn thời gian mới miễn cưỡng hiểu được ý tứ của Đường Văn Triết, thế giới của nàng giống như đã bị cắt đứt hoàn toàn với thế giới của những người khác rồi.

Cứu em ấy, cứu Tiểu Nhã, Trần Đán.

Nàng sắp xếp ra vài từ then chốt, lập tức thân ảnh nhoáng lên, ôm lấy Tạ Tử Diệp đang hôn mê bất tỉnh chẳng biết sống chết thế nào biến mất ở ngay trước mặt mọi người.

Đám người Đường Văn Triết sửng sốt, lúc này họ mới ý thức được, Trịnh Tuyết Như đã dẫn Tạ Tử Diệp về trước rồi.

Đại tỷ, chị quên tụi mình còn có một thứ gọi là xe hả?

Mặc kệ đại tỷ nghĩ như thế nào, lúc này Trần Nguyên đang dẫn theo Đàm Hải cùng với một nhóm người khác chạy tới hiện trường, cho dù trong lòng rất không yên tâm nhưng trước tiên Đường Văn Triết vẫn phải làm tốt trách nhiệm đội phó của anh ta cái đã.

Một bên an bài người đỡ Tào Văn Hoan cùng Trịnh Hạo Lâm về chữa trị, một bên dẫn người đi xuống kho hàng dưới tầng ngầm, lấy đi nhóm vật tư kia.

Từ lâu đã không thấy bóng dáng của Chu Thành và Lý Mậu, ít ra thì bọn họ cũng đã an bài ba đội ngũ ở bên ngoài phục kích, thế nhưng hiện tại sống không gặp người chết không thấy xác, quả thực là đã bị tổn thất rất lớn rồi.

Căn bản là không còn dám đi tìm tra với Trịnh Tuyết Như nữa, đợt bùng nổ uy áp vừa nãy đã khiến cho ngay cả một điểm may mắn cuối cùng dưới đáy lòng bọn họ đều cũng đều bị đuổi đi mất.

Trịnh Tuyết Như ôm lấy Tố Nhã vọt thẳng một đường vào căn cứ, Trần Đán còn đang chuẩn bị vật liệu cứu viện thì thấy đại tỷ nhô ra từ một khoảng không trống rỗng, quả thực là cậu ta đã bị dọa cho hoảng sợ.

Còn chưa kịp kêu thành tiếng, liếc mắt liền nhìn thấy Tạ Tử Diệp đang nằm hôn mê bất tỉnh trong lòng Trịnh Tuyết Như, nhất thời tim của Trần Đán cũng trầm xuống.

"Lên lầu ba!" Trịnh Tuyết Như bỏ lại một câu, thân ảnh lại biến mất một lần nữa.

Bình thường Trần Đán luôn cẩu thả, vui vui vẻ vẻ, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì vẫn rất đáng tin cậy, cậu ta xách theo dụng cụ (khụ, trước đây Trần Đán học ngành y), sau đó liền đi lên lầu ba.

_____

*hơn cả mức bạn bè thông thường, là những người nguyện sống chết vì nhau