Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 38

Chương 38: Bại lộ thân phận

Bàn tay đang lấy bia của Tố Nhã lấy hơi dừng lại một chút.

"Người kia a, kỳ thực rất đáng ghét."

Tố Nhã liếc mắt, cưng cũng không có bao nhiêu chọc người thích hơn chị mày đâu nhá!

" Thế nhưng chị ta đã chết… chị ta là người tốt, cái kiểu mà rất tốt rất tốt ấy." Trịnh Hạo Lâm ngốc ngốc ngây đơ ra, bỗng nhiên bật cười một tiếng, cầm lấy một chai bia nhét vào trong l*иg ngực Tố Nhã, "Uống, uống tiếp nào, đừng tưởng em là nữ sinh anh liền nhân nhượng nha! Kiên quyết không say không về."

Tố Nhã uống một hớp lớn, chợt sặc một cái, trong miệng đã chết lặng không cảm nhận được hương vị, thế nhưng này từ tia sáng chợt lóe dưới đáy mắt Trịnh Hạo Lâm, đã khiến cô bị rung động.

Cô đã từng tưởng tượng ra, nếu mình chết đi, chính là bọn họ sẽ có chút khổ sở, có chút không muốn, nhưng tuyệt không ngờ tới, Trịnh Hạo Lâm sẽ lại khóc vì mình.

Uống đi, uống đi, chỉ tối nay thôi, để mọi thứ đều chìm vào men say hết đi!

Hai mỗ xuẩn manh chính thức từ biệt lý trí, uống đến mức ngã trái ngã phải, bảy ngã tám nghiêng, thẳng đến khi Trịnh Hạo Lâm vừa mới ngã quỵ khò khò ngủ mất, Tố Nhã vẫn ở bên cạnh như cũ, tự mình ôm chai bia, ngốc hồ hồ cười lên ha ha, cũng không biết là cô đang cười cái gì nữa.

Trịnh Tuyết Như lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau Tố Nhã, bình tĩnh nhìn cô hai giây, sau đó yên lặng thở dài, Tố Nhã quay đầu lại nhìn thấy nàng, cười hì hì nhào tới.

" Tỷ— " Cô gọi, ôm lấy cổ của nàng, cực kỳ thân mật cọ cọ một cái.

" Tỷ..."

Vì tiếng gọi đó mà trong chớp mắt thân thể của Trịnh Tuyết Như đã trở nên cứng đờ.

Trịnh Tuyết Như chậm rãi nâng tay lên, khẽ đặt lên đầu vai của Tạ Tử Diệp, gương mặt bất đồng, thanh âm bất đồng nhưng lại bày ra tư thế, vẻ mặt nàng đã từng rất quen thuộc.

Tạ Tử Diệp nhìn qua giống như một con mèo nhỏ đang thỏa mãn, tiến vào l*иg ngực của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì đã uống say mà trở nên đỏ ửng, đáng yêu đến mức tinh xảo.

Trịnh Tuyết Như nhẹ nhàng ôm chặt cô, bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên, cả người Tạ Tử Diệp liền rơi vào l*иg ngực của nàng, mèo nhỏ giãy dụa phần thân dưới vài cái, sau đó ngay lập tức tìm được địa phương thoải mái một cách thuần thục, làm ổ ở đó, chính thức ngồi xổm luôn.

Trịnh Tuyết Như không khỏi thả lỏng động tác hơn một chút, ôm lấy Tạ Tử Diệp trực tiếp rời đi.

Về phần một tiểu xuẩn manh khác —— Trịnh Hạo Lâm ——  còn đang nằm trên ban công hứng gió đêm, ừm… Tạm thời, tất cả mọi người cứ xem nhẹ cậu ta đi. ┐(´∀`)┌

Trịnh Tuyết Như một đường ôm lấy Tạ Tử Diệp đi về căn phòng trên lầu ba của mình, Tiểu Nhã làm ổ rất an tĩnh, vẻ mặt thỏa mãn khiến người khác hận không thể cắn cho một cái.

Nào ngờ, ngay lúc Trịnh Tuyết Như đang chuẩn bị thả cô xuống, Tạ Tử Diệp mơ mơ màng màng tỉnh lại, giương mắt thấy Trịnh Tuyết Như, lập tức a a vui vẻ.

" Tỷ..." Cô kéo tay áo Trịnh Tuyết Như lại, cười khúc khích, " Tỷ, quà của em đâu?"

Con nhóc này, còn tưởng rằng đây là sinh nhật của mình nữa hả?!

Vẻ mặt Trịnh Tuyết Như khẽ chuyển, đáy mắt lóe lên tinh quang, nàng làm dịu giọng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô nhằm trấn an.

"Tiểu Nhã, em muốn quà gì?"

Tạ Tử Diệp thoải mái nheo mắt lại, thỏa mãn nằm trong lòng Trịnh Tuyết Như cọ cọ lên tay nàng, bỗng nhiên, như là cô đã nhớ ra cái gì đó, lập tức bất mãn bĩu môi.

" Chị gạt người, rõ ràng đã hứa sẽ dẫn em đi tham quan trường học mà!"

Tay của Trịnh Tuyết Như theo bản năng mà dừng lại một chút, tham quan trường học? Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mà, khi đó nàng vừa mới lên đại học, Tiểu Nhã thì tốt nghiệp cấp 2 thi vào cấp 3, mà khi ấy, cũng là lúc nàng hiểu rõ tình yêu của mình dành cho Tiểu Nhã.

Dường như Tiểu Nhã cứ một mực cảm thấy rất hứng thú đối với một nữ sinh cùng khóa trong trường của nàng, làm sao mà nàng có thể để bọn họ có cơ hội chạm mặt nhau cho được cơ chứ!? Với lại...cùng thích nữ nhân, nhưng sao em ấy lại không thích mình, mà lại đi thích người khác chứ!

Thế là, Trịnh Tuyết Như ôm lấy cô càng chặt hơn, tiếp tục vuốt lông: "Không phải Tiểu Nhã đã nói muốn thi vào cùng một trường với chị hay sao? Phải học cho thật giỏi trước cái đã."

Tạ Tử Diệp dùng ánh mắt mờ mịt quan sát một chút, gật đầu, sau đó liền mê man ngã xuống.

Ánh mắt Trịnh Tuyết Như trầm trầm, nàng vươn tay, lần thứ hai kéo cả người Tạ Tử Diệp vào lòng mình, thỏa mãn cọ cọ một đầu tóc mềm mại của cô.

"Tiểu Nhã… Là em đã quay về rồi, đúng không?"

Đáp lại nàng, là từng đợt hô hấp có quy luật.

Nếu để một thân toàn mùi rượu đi ngủ, tất nhiên là không được rồi.

Trịnh Tuyết Như rất tự giác, bản thân mình vẫn là một đại tỷ tốt, đương nhiên, cũng có thể phụ trách giúp tiểu muội thân ái cởϊ qυầи áo ra để tắm nữa đó!

Nàng chỉ cần hai ba cái đã cởi được áo ngoài cùng quần ngoài của Tạ Tử Diệp  ra, sao đó lại cởi T shirt, ổn rồi, chỉ còn lại áo ngực cùng qυầи ɭóŧ ở trong mà thôi.

_____

Bây giờ ta mới biết, bị chọc tức mà không làm gì được, có thể chữa nghẹt mũi (¬_¬), nhưng...thật con mẹ nó nghẹn khuất a(‡▼益▼)