Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 41

Chương 41: Ta thật ngu xuẩn khi hỏi hắn!

Ánh mắt của Trịnh Tuyết Như ngay từ đầu đã đặt trên người Trịnh Tố Nhã, chưa bao giờ rời đi.

Nàng cố ý mặc áo ngủ vào cho cô trước, có thể là bởi vì nguyên nhân phát dục, cho nên vóc người của thiếu nữ không hề cao được như trước đây, quần áo có hơi lớn một chút.

Chỉ cần rũ mắt xuống liền có thể thấy được xương quai xanh xinh đẹp, cùng với lỏa lồ hai cái tiểu bánh bao của người nào đó.

"Làm sao vậy?" Trịnh Tuyết Như nỗ lực biến thanh âm của mình thành lạnh lùng trước sau như một, khắc chế du͙© vọиɠ dưới đáy lòng, sau khi đỡ thiếu nữ xong, lùi về sau hai bước, làm bộ lơ đãng đi tới trước giường.

Tố Nhã bất an xoay xoay tóc, ánh mắt lấp lánh: "Ờm... Tuyết tỷ à, đêm qua… Em muốn hỏi, sao em lại, ừm, lại ở chỗ này ạ?"

Trịnh Tuyết Như tiện tay cầm lấy một cái khăn lông xoa xoa tóc, nghe Tố Nhã nói, lông mày nhướng lên, vẻ mặt "Cô nghĩ coi là tại ai đây", Tố Nhã nhìn thấy vậy thì trong lòng lại càng khẩn trương hơn.

Chẳng lẽ tối qua mình đã thực sự làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì rồi hả? đến mức mọi người phải thỉnh Tuyết tỷ ra trấn áp, vì vậy liền tạo thành tình huống hiện tại?

"Ừm, Tuyết tỷ, em, hình như là do em uống say." Cho nên ngài đại nhân đừng ghi thù tiểu nhân, không cần chấp nhặt với một con ma men a!

Trịnh Tuyết Như khoát tay, vỗ lên đầu Tố Nhã: "Tôi biết"

Trịnh Tố Nhã: (⊙_⊙)

Cho nên, hiện tại là chị vuốt lông vuốt đến nghiện luôn rồi sao?

Thẳng đến khi rời khỏi phòng của Trịnh Tuyết Như, Tố Nhã vẫn còn có chút choáng choáng váng váng, trở về phòng của mình ngồi một lát, sau đó mới có thể lấy lại tinh thần, đã có chút cảm giác chân thực với việc mình mới đi ra khỏi phòng của Trịnh Tuyết Như.

Trịnh Tố Nhã cảm thấy rất kỳ quái, đây là chuyện từ khi cô có ký ức liền biết.

Chỉ cần những đồ vật, địa bàn bị tỷ đánh dấu là của mình thì tuyệt không cho phép người khác đυ.ng vào.

Tố Nhã vẫn còn nhớ rất rõ, trong nhà đã từng có một hầu gái mới tới không biết quy củ này, quét dọn toàn bộ phòng ốc theo thứ tự một lần, kết quả Trịnh Tuyết Như không nói hai lời đã lập tức thay đổi toàn bộ mọi thứ trong phòng thành đồ mới.

Về phần cô hầu gái kia, nếu như không phải Tố Nhã giúp đỡ cầu xin vài câu, sợ rằng đến cả hai tay cô ta cũng không thể giữ lại, cho dù như vậy cô ta vẫn bị nhổ mất ba cái móng tay tỏ vẻ khiển trách.

Cho nên, lúc Tố Nhã ý thức được với thân phận của Tạ Tử Diệp ở trong phòng Trịnh Tuyết Như cọ cả đêm sẽ có bao nhiêu đáng sợ a, thế mà Tuyết tỷ lại không có trực tiếp quẳng cô ra ngoài, điều này khiến cô cực kỳ kinh ngạc.

Rửa mặt một lần nữa, lúc chuẩn bị ra cửa Tố Nhã mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình thế mà lại mặc cái áo ngủ trước kia?!!

Gặp được Đường Văn Triết ở đại sảnh,  Tố Nhã có hơi do dự một chút, nhớ loáng thoáng hôm qua người này cũng có ở đây, có lẽ… Anh ta sẽ biết chút gì đi.

"Hả? Chuyện ngày hôm qua à." Đường Văn Triết nở một nụ cười không có hảo ý, lập tức Tố Nhã cảm thấy rất hối hận vì sao bản thân lại tới hỏi con hồ ly này kia chứ.

"Hôm qua sau khi em uống say, sống chết lôi kéo không tha quần của Tuyết tỷ, khóc hô nếu như vứt bỏ em, em sẽ chết cho chị ấy xem và vân vân, cho nên, Tuyết tỷ không thể làm gì khác hơn là đem em đi." ( Miêu: Tui nghe mà tui tức á!(╬⁽⁽ ⁰ ⁾⁾ Д ⁽⁽ ⁰ ⁾⁾))

Tố Nhã : "…"

"Tiểu Diệp, gần đây có phải em đã xem quá nhiều phim tình cảm rồi không?"

Anh mới xem nhiều phim tình cảm, cả nhà anh mới xem nhiều phim tình cảm đó!!!

Không, tuyệt đối là hàng này đang nói dối! Sao cô lại có thể mất mặt đến thế cơ chứ?

Dường như Tố Nhã đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, chắc ăn mặt của đại tỷ sẽ đen đến mức có thể nhỏ ra mực luôn a!!!

Cô vẫn còn sống? Ha hả, thực sự đúng là kỳ tích mà.

Cho nên, tên hồ ly này đang nói dối.

Tố Nhã u ám nghĩ, tốt nhất vẫn là đừng nên biết quá nhiều chân tướng của tối qua, dù sao hiện tại Tuyết tỷ không có ý trách phạt cô, cho nên cứ giả bộ như cái gì cũng chưa từng phát sinh đi, ha hả.

Tố Nhã khởi hành đi đến phòng ăn ăn điểm tâm, Đường Văn Triết thấy bóng lưng của cô chỉ còn thấp thoáng, xoay người đi về phía tầng ba.

"Đường đội phó."Bỗng nhiên Trương Tuyết Yến cười khanh khách xuất hiện, trên tay đang cầm một ấm trà nhỏ, "Có cần em đưa trà giải rượu cho tam thiếu hay không, nghe nói tối qua anh ấy rất say nha."

Sau khi Đường Văn Triết nghe xong, trong lòng cười nhạt, đưa trà là giả, lên tầng ba tìm Tuyết tỷ mới là thật đi?

Thực sự là nữ nhân này không khiến người khác bớt lo a, hơn nữa ngày càng không thông minh, mấy ngày này lúc gặp bọn họ cứ hữu ý vô ý lấy lòng, quyến rũ.

Nếu không phải Tuyết tỷ tỏ ý muốn tạm thời sắp xếp chỗ làm cho nữ nhân này, chỉ bằng một cái tính toán nho nhỏ của anh, để ả ra ngoài ăn một bữa cơm đều có thể đi mà không về.

"Không cần, thân thể của tam thiếu tôi rõ ràng hơn cô, nếu cô không có gì để làm, thì đi ra phía sau xem qua căn cứ của những người sống sót một chút đi." Đường Văn Triết nở nụ cười xa cách, xoay người đi lên lầu.

_____

Cái miệng hại cái thân là có thật....ai đời đâu tự kiếm thêm việc làm cho mình a? * Bực bội gặm bánh bao *