Nhớ Em

Chương 26: Trân bảo

Editor: Yang Hy.

Sau khi Khương Tuệ giặt quần áo xong, cô ăn cơm trưa với Khương Thủy Sinh.

Tháng bảy mùa hè oi bức, bên ngoài nắng rất to, thể chất Khương Tuệ lại sợ nóng, cô định buổi tối sẽ trả lại kính vạn hoa.

Đến khi chân trời biến thành màu hoa hồng mỹ lệ, cô mới ra ngoài.

Đại viện Tôn gia đang đóng, cô tiến lên gõ cửa.

Tôn Tiểu Uy nằm trên ghế, nhắm mắt lại không dao động.

Tôn Thần vừa muốn đi mở cửa, Đoạn Linh nâng cằm, nói với Trì Yếm: “Anh chết rồi sao, còn muốn chú tôi phải tự mở cửa à.”

Trì Yếm không nói một lời đi mở cửa, Tôn Thần nhíu mày, dù sao cũng không phải con nhà mình nên không thể răn dạy, hắn nghiêm khắc nói: “Tiểu Linh.”

Đoạn Linh mếu máo, không nói gì nữa.

Người thân của cô ngoại trừ ba cũng chỉ có người cậu này, ở trước mặt bọn họ, cô ta vẫn nguyện ý thu liễm tính tình của mình một chút.

Trì Yếm mở cửa, cô bé ngoài cửa ngửa đầu nhìn anh, hoàng hôn lưu lại những tia nắng ôn nhu trên người cô, cô không nhịn được nói: “Trì Yếm?”

Nghe thấy giọng cô, Tôn Tiểu Uy đang nằm trên ghế nhảy dựng lên, muốn chạy ra nhưng lại biến thành bước chân kiêu ngạo, chầm chậm đi ra ngoài cửa.

Đoạn Linh nhíu mày, em họ của cô ta luôn luôn mắt cao hơn đầu, hiện tại kích động như vậy, quỷ cũng nhìn ra có chỗ không đúng.

Trì Yếm rũ mắt nhìn cô, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Tôn Tiểu Uy đẩy Trì Yếm ra: “Khương Tuệ, sao cậu lại tới đây?” Trì Yếm nhìn cậu một cái, lại đưa mắt nhìn Khương Tuệ, mím môi.

Khương Tuệ giơ kính vạn hoa trong tay lên, đưa cho cậu ta: “Tới trả lại cái này cho cậu.”

Tôn Tiểu Uy nói: “Tôi tặng cậu rồi.”

Khương Tuệ đau đầu nói: “Cái này rất đắt, cậu tự giữ đi, đừng tùy ý tặng người khác.”

Tôn Tiểu Uy không nhận: “Đồ của tôi, tôi thích tặng thì tặng.”

Khương Tuệ vừa muốn nói nếu Tôn Tiểu Uy không nhận thì cô chỉ có thể đưa cho chú Tôn, một bàn tay với khớp xương rõ ràng từ bên cạnh cầm lấy. Khương Tuệ nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm mặt không cảm xúc.

Tôn Tiểu Uy xù lông: “Trì Yếm, anh làm cái gì vậy?”

Trì Yếm bình tĩnh nói: “Em ấy nói không cần.”

Trì Yếm cũng không nhìn bọn họ, trên mặt không có biểu tình gì, anh cầm lấy kính vạn hoa vào nhà đưa cho Tôn Thần. Tôn Thần nghi hoặc nói: “Đây không phải là của Tiểu Uy sao?”

Trì Yếm nhìn thoáng qua hướng cạnh cửa, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy cầm nó đi tặng, người ta đến trả lại.”

Trên trán Tôn Thần nổi lên gân xanh, đây là đồ cổ mà ông nội Tôn tặng cho Tiểu Uy, kêu nó giữ cẩn thận, đảo mắt một cái liền tặng cho người ta. Tên phá gia chi tử! Nhưng hắn rất thích Khương Tuệ, nghe thấy giọng nói nhu mềm của cô bé, hắn nói: “Tuệ Tuệ sao? Mau vào chơi đi.”

Cô bé ngoài cửa cất cao giọng nói: “Cảm ơn chú Tôn, ba đang ở nhà chờ con, con phải về nhà, hôm nào sẽ tới chơi ạ.”

Đoạn Linh nhìn chằm chằm kính vạn hoa: “Cậu ơi, cái này thật đẹp, con có thể xem thử không?”

Tôn Thần không keo kiệt với cháu gái: “Cầm chơi đi.”

Tuy Đoạn Linh đã gặp qua không ít thứ tốt, nhưng cái này thật sự rất đẹp, nó khác với kính vạn hoa thông thường, bên trong là không gian ba chiều, giống như thật sự rảo bước trong thiên nhiên, nó còn tản ra mùi gỗ đàn hương, đường viền chính là vàng thật, hơn nữa cầm trong tay rất có trọng lượng. Vừa nhìn liền biết cực kỳ đáng giá.

Khương Tuệ rời đi, Tôn Tiểu Uy liền lập tức bùng nổ: “Đoạn Linh! Trả lại cho tôi!”

Cậu đoạt lại chiếc kính vạn hoa bảo bối.

Đoạn Linh tức chết: “Tao là chị mày, mày cầm đi tặng người khác cũng không cho tao xem sao!” Cô ta càng muốn biết, Tôn Tiểu Uy đến tột cùng là tặng cho ai? Tên quỷ hẹp hòi này vậy mà cũng nỡ cho người khác!

Tôn Tiểu Uy nói: “Tôi không có loại chị đẩy em trai cho ong vò vẽ chích.”

Đoạn Linh sắc mặt khó coi: “Đã nói là ngoài ý muốn mà.”

Nhưng mà ai cũng biết đây không phải là ngoài ý muốn, nhiều năm như vậy Đoạn Linh mới tới đây chơi, cũng là vì lúc nhỏ có một lần cô ta tò mò tổ ong vò vẽ trên cây, kết quả thọc vào mới biết sợ hãi. Cô ta đẩy ngã Tôn Tiểu Uy nhỏ hơn hai tuổi rồi tự mình chạy đi.

Mà sau đó vì quá sợ hãi, Đoạn Linh không kêu người tới cứu Tôn Tiểu Uy.

Chuyện này như cái gai trong tim Tôn Tiểu Uy, ong vò vẽ rất độc, cậu ta thiếu chút nữa đã bỏ mạng, từ đó không bao giờ muốn thấy cô ta nữa.

Tôn Thần vỗ vỗ đầu Tôn Tiểu Uy: “Đàn ông con trai đừng ghi thù, keo kiệt như vậy thì giống cái gì.”

Tôn Tiểu Uy nhếch nhếch môi có lệ.

Đoạn Linh chột dạ, cũng không đoạt kính vạn hoa của cậu nữa.

Đoạn Linh tới đại viện là để chơi với bạn cùng lứa tuổi. Cô ta chơi đùa, Trì Yếm tất nhiên sẽ không tham dự, anh ở  Tôn gia giúp đỡ làm việc.

Ánh mắt Tôn Thần nhìn anh rất là thưởng thức.

Không đến mấy ngày, Đoạn Linh đã làm quen với Triệu Nam Lương Thiên Nhi, nhưng Lương Thiên Nhi nhìn ra, có đôi khi Đoạn Linh dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn mình, làm cô ta không khỏi rùng mình.

Trong lòng Lương Thiên Nhi vừa đắc ý vừa khó chịu, đắc ý chính là, Đoạn Linh mang khẩu trang vừa lúc làm nền cho mình.

Khó chịu chính là, nhà Đoạn Linh rất có tiền, Lương Thiên Nhi kém hơn một bậc nên không dám vênh mặt hất hàm sai khiến như Triệu Nam.

Đoạn Linh hỏi: “Tuệ Tuệ là ai?”

Mấy cô bé đều ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt Lương Thiên Nhi sáng lên: “Con bé đó tên là Khương Tuệ, chị cũng quen nó sao?”

Đoạn Linh nói: “Vì sao tao phải biết nó?”

Lương Thiên Nhi trưởng thành hơn nên khôn khéo hơn Triệu Nam rất nhiều, cô ta nói: “Em không có ý đó, chỉ là bình thường nó coi thường chúng em, chị đột nhiên hỏi tên nó làm em rất kinh ngạc.”

Đoạn Linh ý bảo cô ta nói tiếp, Lương Thiên Nhi cười cười: “Có khả năng là nó chướng mắt chúng em, dù sao nó cũng xinh đẹp như vậy…” Triệu Nam nghi hoặc nhìn Lương Thiên Nhi, không phải Lương Thiên Nhi kêu bọn họ cô lập Khương Tuệ sao?

Lần này đến Triệu Nam cũng cảm giác Đoạn Linh bỗng nhiên lạnh mặt xuống.

Đoạn Linh kéo kéo khóe miệng: “Chúng ta tìm nó chơi đi.”

Điều này vừa đúng tâm ý Lương Thiên Nhi, một đám người hùng hùng hổ hổ kéo đến nhà Khương Tuệ.

Khương Tuệ đang làm bài tập hè, nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ, cô nhíu nhíu mày.

Lúc Đoạn Linh nhìn thấy cô, thân thể phát run lên một chút, cô ta trừng lớn đôi mắt, tựa như đang nhìn một Lâm Văn Văn khác.

“Khương Tuệ, ra ngoài chơi chung đi, ngày nào cậu cũng không ra khỏi cửa.”

Khương Tuệ lắc đầu: “Tớ đang làm bài tập hè.”

Lương Thiên Nhi nhỏ giọng nói với Đoạn Linh: “Xem đi, em đã nói nó khinh thường chúng ta mà.” Cô ta cảm nhận được, lúc vừa thấy Khương Tuệ, lửa giận của Đoạn Linh bỗng chuyển đối tượng. Cái này làm cô ta không cam lòng, nhưng lại vui vì được xem náo nhiệt. Đoạn Linh này ai dám chọc vào chứ.

Khương Tuệ chớp chớp mắt, cô cảm thấy Lương Thiên Nhi đã nói điều gì đó không tốt.

Đoạn Linh ngữ khí không tốt nói: “Vậy khi nào mày rảnh?”

Cô ta hùng hổ doạ người như vậy, ngữ khí của Khương Tuệ vẫn rất lễ phép: “Rất xin lỗi, làm bài tập xong em còn muốn quét dọn vệ sinh.”

Đoạn Linh khoanh tay, có chút hiểu rõ vì sao Tôn Tiểu Uy thích cô.

Đoạn Linh thấy cô còn nhỏ mà đã giống như yêu tinh, cô ta nói: “Nếu mày không rảnh, chúng tao có thể giúp mày quét dọn vệ sinh.”

Để bọn họ quét dọn có ổn không?

Trong sân vẫn còn rất nhiều thảo dược, Khương Tuệ lắc đầu: “Em không quen chơi với mọi người.”

Đoạn Linh đã là cô gái trưởng thành, cô ta lớn hơn đám nhóc này một hai tuổi, tuy trong lòng tức giận, nhưng mà Khương Tuệ rất lễ phép, cô ta không có cách nào phát hỏa. Cô ta một chút cũng không liên hệ cô bé trước kia tiến lên khuyên can đó với Khương Tuệ, dù sao trước sau chênh lệch quá lớn.

Lương Thiên Nhi kéo kéo Đoạn Linh: “Thôi bỏ đi, chúng ta không kêu nó đi được đâu.”

Mấy cô bé chỉ có thể rời đi, Đoạn Linh một đường trầm mặt. Lương Thiên Nhi nhỏ giọng nói: “Nó chỉ ra ngoài lúc trời mưa thôi. Nhà nó buôn bán thảo dược, sau núi có mảnh đất trống, trước khi trời mưa nó sẽ chạy đến đó lấy lá che thảo dược.”

Đoạn Linh lạnh lùng liếc Lương Thiên Nhi một cái: “Mày có ý gì?”

Lương Thiên Nhi trong lòng một lộp bộp, cô ta miễn cưỡng cười cười: “Không có ý gì cả.”

Nhưng mà hơn một năm trước, Lâm Văn Văn gần như đã để lại cho Đoạn Linh một bóng ma rất sâu, cô ta nhìn thấy Khương Tuệ, gần như lập tức nhớ tới Lâm Văn Văn. Đều đẹp lại cao ngạo như vậy.

Không, Khương Tuệ càng sâu hơn. Vì sao bọn nó đều có thể sống thoải mái như vậy!

Đoạn Linh nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”

...

Mùa hạ nước mưa nhiều nhất.

Hoàng hôn, trời sắp mưa, Khương Thủy Sinh vẫn chưa về nhà.

Khương Tuệ đóng cửa sổ, lại thừa dịp mưa gió chưa tới, cô chạy tới cánh rừng sau núi để che mưa cho thảo dược, năm sau sẽ thu được một số lượng lớn thảo dược quý.

Biện pháp này là Khương Tuệ nghĩ ra, cô phải tích cóp nhiều tiền một chút, lỡ thân thể Khương Thủy Sinh xảy ra vấn đề thì nhà bọn họ vẫn có thể tự giải quyết.

Vì thế cô rất xem trọng mảnh thảo dược ấy.

Đoạn Linh và đám Lương Thiên Nhi chuẩn bị xem kịch vui, Lương Thiên Nhi và Triệu Nam đào một cái hố to rồi lấy lá che lấp. Những người khác có thể tránh nhưng Khương Tuệ thì không, cô bị bệnh, phản ứng đặc biệt chậm.

Bọn họ muốn Khương Tuệ phải ăn chút khổ bởi sự “Cao ngạo” của cô. Rớt hố, dầm mưa một lát, tự nhiên sẽ có người đến tìm cô ra ngoài.

Trên núi có một dòng suối nhỏ, ngẫu nhiên có mấy chú cá con bơi qua bơi lại. Khương Tuệ dọc theo đường nhỏ lên núi, cô đi rất chậm, nói chung là không té ngã nữa.

Triệu Nam có chút sợ hãi, cô ta tuy hư hỏng, nhưng loại chuyện hại Khương Tuệ này, cô ta không dám làm.

“Hay là chúng ta trở về đi…”

Lương Thiên Nhi nói: “Câm miệng, muốn về thì tự về đi, không có gì trong hố cả, sẽ không làm nó bị thương đâu.”

Khương Tuệ kéo mấy cái lá mỏng để che mưa, nhưng tới tới lui lui đều tránh khỏi những cái hố được che dấu kĩ.

Đoạn Linh cau mày, cô ta đi qua.

Trời bắt đầu nổi sấm.

Khương Tuệ quay đầu lại liền thấy Đoạn Linh đứng ở phía sau mình.

...

Tay chân Triệu Nam nhũn ra, sắc mặt Lương Thiên Nhi cũng khó coi.

Bọn họ vội vội vàng vàng chạy vè Tôn gia, Triệu Nam vừa thấy Trì Yếm, run rẩy kêu: Anhn, xảy ra chuyện rồi.” Bọn họ không dám nói với người lớn, chú Khương mà biết, dù có tốt tính cũng sẽ đánh người.

Trì Yếm liếc nhìn cô ta một cái, Triệu Nam cho tới bây giờ chưa từng kêu Trì Yếm là anh, anh cũng không có em gái như vậy, nhưng anh không sửa lại, chỉ nhìn bọn họ.

Triệu Nam ấp úng: “Đoạn Linh và Khương Tuệ, ở trên núi…”

Trời bắt đầu đổ mưa.

Trì Yếm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, anh nhanh chóng chạy về hướng ngọn núi anh từng bắt được chim ngói.

Mà giờ phút này, Đoạn Linh và Khương Tuệ đang ngồi ở đáy hố, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.

Đoạn Linh rất muốn nhào qua đánh cô, nhưng dù sao cô ta cũng không phải bệnh tâm thần, biết chuyện này là ai sai, tuy Khương Tuệ kéo cô ta, cả hai cùng rơi xuống dưới, nhưng cô ta là người đẩy cô xuống. Cái hố vừa nhỏ vừa cao, ngã xuống chân bọn họ đều bị bong gân.

Đoạn Linh không nghĩ tới sẽ bị bong gân, sắc mặt cô ta trắng bệch, nước mắt cũng rơi ra.

Khương Tuệ gặp phải cảnh tai bay vạ gió, sắc mặt cũng khó coi.

Nhưng cô không khóc mà chỉ an an tĩnh tĩnh chờ đám Triệu Nam kêu người tới cứu.

Nước mưa đánh vào người bọn họ, bùn ướt dầm dề, Khương Tuệ di chuyển đôi giày xăng-̣đan, trên ngón chân trắng nõn toàn là bùn.

Chỉ một lát sau, trời đổ mưa to tầm tã.

Đoạn Linh lau đôi mắt, hưng hăng nhìn chằm chằm Khương Tuệ. Khương Tuệ không phản đối Đoạn Linh trả thù những người trào phúng diện mạo của cô ta, nhưng rõ ràng cô không làm gì cả, chuyện này làm cô có chút tức giận.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Tôi kéo hai người lên.”

Hai cô gái đồng thời ngẩng đầu, thấy Trì Yếm toàn thân ướt đẫm, nước mưa chảy dọc theo quai hàm, anh nửa quỳ bên miệng hố, vươn tay về hướng các cô.

Ánh mắt Đoạn Linh sáng lên, đây chính là người của cô ta, cô ta hỏi: “Anh kéo ai trước?”

Người còn dư lại có nghĩa là phải chờ hết một chuyến, ít nhất phải lẻ loi ngồi dưới mưa thêm hai mươi phút.

Khương Tuệ cũng giương mắt nhìn anh.

Đôi mắt đào hoa kia như được rửa qua nước mưa, trong sáng lại sạch sẽ, bên trong phản chiếu bộ dáng trầm mặc của anh.

Tim anh bỗng nhiên có chút đau, có chút gian nan nhưng anh vẫn thấp giọng nói: “Đoạn Linh, đưa tay cho tôi.”

Đoạn Linh cười, tâm tình rất tốt, cô ta bò lên lưng anh, nhìn thoáng qua đáy hố.

Cô bé ngồi ở đáy hố nhìn bọn họ, không nói một lời, đến lời cầu cứu cũng không nói.

Trì Yếm cắn khoang miệng, trong miệng dậy lên mùi máu tanh, anh không dám nhìn đôi mắt xinh đẹp ấy. Anh cõng Đoạn Linh, không nói một tiếng bước nhanh về đại viện.

Đi ngang qua dòng suối, Đoạn Linh nói: “Tôi muốn rửa giày, giày tôi toàn bùn, rất không thoải mái.”

Thấy Trì Yếm không có phản ứng, Đoạn Linh tăng thêm ngữ khí: “Tôi nói anh không nghe thấy sao?”

Trì Yếm mím môi, ánh mắt lạnh đến sắp đóng băng, anh không nghe lời cô ta nói, mặc cho cô ta tức giận vừa mắng vừa đánh, như thể đang cõng một khối gỗ.

Tới Tôn gia, anh ném Đoạn Linh xuống, vội vàng muốn chạy lên núi.

Đoạn Linh cao giọng nói: “Anh muốn làm gì! Không cho đi, nếu không tôi sẽ kêu ba trừ lương anh.”

Anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng, nhìn đến Đoạn Linh phát run, nhất thời không dám lên tiếng nữa. Cô ta thực sự có loại cảm giác, nếu nói nữa cậu thiếu niên thần kinh căng chặt này sẽ nhịn không được mà động thủ.

Anh một đường chạy lên núi.

Khương Tuệ ôm đầu gối, mưa to đánh vào có chút đau. Cô xoè hai tay ra ngăn nước mưa đánh vào mặt, cầu nguyện ba sớm về nhà.

Cô có chút khổ sở, không cách nào không khổ sở.

Loại tình huống này, đổi lại là người khác, dù là người trưởng thành cũng cảm thấy không dễ chịu. Cô là người bị thương nhưng Trì Yếm vẫn cứu Đoạn Linh trước. Nếu Khương Thuỷ Sinh ở đây, hắn lương thiện như vậy chắc chắn sẽ đau lòng cho Tuệ Tuệ nhà hắn.

Trì Yếm chạy về, thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở đáy hố, khoang miệng anh thoảng mùi máu.

Ngón tay anh khẽ run lên, giọng trầm xuống, vươn tay về hướng cô: “Khương Tuệ, đưa tay cho tôi.”

Khương Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, cô cũng không cáu kỉnh, dù sao người hại cô không phải Trì Yếm.

Cô đưa tay nhỏ cho anh, lễ phép nói: “Cảm ơn anh.”

Tim Trì Yếm gàn như tan nát.

Anh nói: “Tôi cõng em xuống.”

“Em có thể đi, nhờ anh đỡ em một chút là được.”

Anh không nói lời nào, bỗng nhiên bế cô lên, Khương Tuệ sửng sốt vài giây, phản ứng lại thì đã ở trong lòng anh.

Cậu thiếu niên có l*иg ngực cứng rắn, cô có chút bài xích, cũng có chút bực, đẩy đẩy anh: “Em muốn tự đi.”

Tay cô rõ ràng chỉ kháng cự vỗ nhẹ lên vai anh, lại làm sắc mặt anh có chút tái nhợt, Trì Yếm nói: “Rất xin lỗi.” Một tiếng này rất nhẹ, nhẹ đến mức cô không nghe thấy.

Khương Tuệ cực kỳ bài xích việc bị anh ôm như vậy, cô cũng không phải một cô bé, Trì Yếm ôm cô như vậy không lễ phép.

Nhưng anh đi rất nhanh, mưa to rơi xuống, anh hơi cúi người, thay cô chắn gió mưa.

Thiếu nữ nho nhỏ mềm mại, bị anh ấn ở trong lòng.

“Em muốn nhéo anh, Trì Yếm, anh buông ra, em đang giận.”

Anh nhấp môi.

Bên cạnh chính là dòng suối, cô xuống tay nhéo anh một cái.

Anh cũng không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó thả cô xuống.

Khương Tuệ còn chưa thở phào nhẹ nhõm, anh đặt cô xuống một tảng đá rồi nhúng giày cô trong nước.

Bùn trên đôi chân nhỏ bị nước suối cuốn trôi đi, lộ ra màu da trắng nõn ban đầu.

Trì Yếm trầm mặc, nửa quỳ ở bên người cô, tháo đôi giày xăng-̣đan, nhẹ nhàng rửa chân cho cô.

Khương Tuệ hoàn toàn không phản ứng lại, cô có chút mờ mịt, đôi chân trắng nõn nằm trong lòng bàn tay anh.

Tới khi phản ứng lại, cô hoàn toàn tức giận, đưa tay muốn tát anh.

Trì Yếm cầm tay cô để không bị ngã xuống, anh nhìn cô, trong mắt quay cuồng rất nhiều cảm xúc.

Tại sao bây giờ lại muốn tự tôn! Đoạn Linh đánh anh không phải đều không né không tránh sao?

Anh mang giày cho cô, nói: “Anh đưa em về nhà.” Ngâm trong nước lạnh như vậy, chân cô sẽ đỡ đau.

Khương Tuệ chưa từng tức giận như vậy, ở trong lòng anh lăn lộn muốn đi xuống. Rõ ràng không tàn nhẫn như Đoạn Linh, nhưng anh lại cảm thấy khó chịu.

Lúc cõng Đoạn Linh, anh xem như đang khuân vác hàng hoá, đang khiêng một khối gỗ ướt dầm dề.

Nhưng lúc ôm Khương Tuệ, anh biết thứ mình ôm, chính là trân bảo.

Trân bảo tức giận lại làm ầm ĩ, giật tóc anh.

Anh bị bắt cúi đầu để nhìn cô.

Trân bảo trừng lớn đôi mắt, tức đến sắp khóc.

Nhưng mà trong ánh mắt chỉ có anh, thật tốt.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Yếm: Trì Nhất Minh, mọi người đều nói em lấy kịch bản của vai ác.

Trì Nhất Minh (cười u ám): Ồ? Phải không? Xin lỗi, em là nam chính.

Trì Yếm (lạnh nhạt.jpg): Em tỉnh tảo lại một chút đi.

Tuệ Tuệ: Độ hảo cảm của Trì Yếm -1-1-1-1