Nhan phủ nhận được tin Nhan Diệp Dung sợ tội tự vẫn, cả phủ đều chìm trong sự trầm tư vô cùng. Vì mặt mũi của Hoàng thất nên chuyện này không có loan báo ra bên ngoài nguyên nhân chỉ nói nàng ta bị trọng bệnh đột ngột qua đời mà thôi. Do đó những vị tiểu thư còn lại của Nhan phủ vẫn có thể dễ dàng gã ra bên ngoài mà không bị ảnh hưởng.
“Nàng thật sự không sao chứ?” – Lãnh Kỳ Lạc nhìn Nhan Diệp Doanh đang ngồi trầm ngâm ngay cửa sổ nói.
“Kỳ Lạc chàng không hiếu kỳ vì sao chuyện xảy ra tại Thanh trì sao? Cũng không hiếu kỳ vì sao thϊếp quay trở về trong bộ dạng đó sao?” – Nhan Diệp Doanh xoay người nói.
“Ừ!” – Lãnh Kỳ Lạc cươi nhạt không nói gì xoay người tiếp tục đọc sách.
“Quyền lực thật sự khiến con người ta trở nên quá đáng sợ! Đến máu mủ với mình cũng không tha! Đó chính lạ sự lạnh lùng của Hoàng thất, đó cũng chính là việc vì sao thϊếp không muốn dính dáng gì đến Hoàng thất, thϊếp chỉ mong được sống một cuộc sống an bình tự tại!” – Nhan Diệp Doanh xoay mặt hướng cửa sổ quan sát những chú chim đang ríu rít bay nhảy trong vườn. Lãnh Kỳ Lạc lại im lặng không đáp trã – “Nếu một ngày thϊếp muốn rời xa nơi này người có đi cùng thϊếp không?”
Câu nói khiến Lãnh Kỳ Lạc chấn động, đôi mắt của hai người chạm nhau trong phút giây có cảm giác như mọi chuyện đều đang ngưng động lại.
“Nếu ta có khả năng và nếu đó là điều nàng muốn!” – Lãnh Kỳ Lạc nói tuy có 2 vế nhưng Nhan Diệp Doanh chỉ nghe vào tai vế đầu tiên, nếu chàng có khả năng, đúng vậy thân là Hoàng thất làm sao có thể muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi cho được. Tất cả cũng chỉ là hảo huyền của chính nàng mà thôi.
“Vương gia có tin từ xưởng vũ khí!” – Lão bát bên ngoài bước vào nhanh giọng nói. Y liếc mắt nhìn thấy Thất vương phi đang ngồi bên nhuyễn tráp ngoái đầu nhìn ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vương phi như vậy nên có chút ngạc nhiên.
“Nói!” – Lãnh Kỳ Lạc nhìn theo ánh mắt của Lão Bát nhíu mày nói.
“Bẩm Vương gia, Vương phi, Nhan đại nhân gửi cho người bức phòng hàm!” – Nói đoạn Lão Bát đưa cho y. Nhan Diệp Doanh không còn tâm ý chú ý đến những việc này nên cũng không có ý muốn biết. Lãnh Kỳ Lạc đọc xong phong hàm nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lấy giấy viết một phong hàm khác đưa cho lão bát. Y cung kính cúi mình đi ra bên ngoài.
“Doanh nhi. Nàng có muốn đi thăm nhạc mẫu không?” – Lãnh Kỳ Lạc thấp giọng nói.
“Chàng nói gì?” – Nhan Diệp Doanh giật mình quay người sang.
“Chúng ta đi thăm nhạc mẫu một chuyến nhé” – Lãnh Kỳ Lạc nói.
“Chàng không phải làm việc trong hoàng cung sao?”
“Cũng lâu rồi chưa xin nghỉ ngơi!”
“Được ạ!” – Nhan Diệp Doanh vui vẻ hào hứng như ban nãy cái người ngồi vắt vẽo trên bệ cửa không phải là mình. – “Nhưng ban nãy có tin tức gì mà chàng muốn đích thân đến đó thị sát!”
“Ca ca nàng nói bên phía Thái tử có người ngụ ý muốn mua một số lượng binh khí lớn trong xưởng của chúng ta!” – Lãnh Kỳ Lạc nói.
“À Đã nhanh như vậy đã điều tra ra rồi sao?”
“Không! Dạo gần đây nhiều bên rất quan tâm đến xưởng binh khí của chúng ta!”
“Chàng vào cung đi! Thϊếp đi thu dọn!” – Nhan Diệp Doanh nhảy xuống nhuyễn tráp nhậm lẹ nói.
“Nàng có cần gấp gáp như vậy! Sáng mai sau giờ chầu” – Lãnh Kỳ Lạc miệng cong lên nhuyễn nụ cười nhìn thái độ có phần trẻ con của Nhan Diệp Doanh.
“À!” – Nàng à một tiếng nhưng vẫn vui vẻ. Tâm trạng vui vẻ như gió thổi cho căn phòng kể cả Lãnh Kỳ Lạc cũng được lây sự vui vẻ của nàng.
…
“Phi Yến tham kiến Vương phi!” – Phi Yến cung kính chào Nhan Diệp Doanh, Nhan Diệp Doanh nhíu mày nhìn người đứng trước mặt, 3 cô gái còn lại trong phủ vì quá an phận cho nên Nhan Diệp Doanh đã quên mất sự tồn tại của những cô nương này.
“Đứng lên!” – Nói đoạn Nhan Diệp Doanh vẫn bước tiếp đi.
“Nương nương, xin người dừng bước!” – Phi Yên vội tiến lên nói.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm nương nương! Nô tỵ mạo muội đến đây gặp nương nương! Chuyện là nô tỳ đã vào phủ được nửa năm! Dù không thân phận gì đặc biệt nhưng với gia đình nô tỳ vẫn là thϊếp thất của Vương gia! Thϊếp thất khẩn xin Vương phi cho thần thϊếp được gửi ít đồ về gia đình!” – Phi Yến nói nhanh, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người nghe có phần thoải mái.
“Được!”
“Xin phép nương nương cho nô tỳ được vào bếp chuẩn bị ít điểm tâm để gửi cho gia đình!”
“Được!” – Phi Yến không nghĩ Nhan Diệp Doanh lại dễ dàng thương lượng như vậy có chút ngạc nhiên ngước lên nhìn nàng.
….
“Bẩm vương gia nô tỳ mang ít điểm tâm đến cho người!” – Phi Yên đứng bên ngoài cung kính nói!
“Ừ” – Lãnh Kỳ Lạc lên tiếng, mắt vẫn không nhìn lên, Phi Yến nhẹ nhàng bước vào đặt đĩa điểm tâm lên bàn sách, kèm một tách trà hương thơm từ trà khiến sự chú ý của Lãnh Kỳ Lạc nhìn đến đĩa điểm tâm. Trước mặt y là đĩa bánh hoa sen, dùng cánh sen và hạt sen làm bánh, trà cũng được pha từ lá sen và hoa sen. Lãnh Kỳ Lạc ngước lên nhìn người bưng vào.
“Ngươi là a hoàn ở đâu?” – Lãnh Kỳ Lạc nhìn, gương mặt là lùng nhíu nhíu mị tâm.
“Bẩm vương gia, nô ty mới đến phủ không lâu nên người thấy lạ mắt thôi ạ!” – Phi Yến cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng giọng điệu có chút yếu ớt nói.
“Bánh ngươi làm trông rất đẹp! Ngươi lui ra đi!” – Lãnh Kỳ Lạc nghe nàng nói tuy có chút nghi hoặc nhưng y không nói thêm, mắt lại dán vào quyển sách trên tay của mình.
“Vâng!” – Phi Yến cười cúi người hành lễ rồi lui ra bên ngoài, trước khi ra nàng ta còn cố tình làm rớt chiếc túi hương có thiêu hình hoa sen màu trắng trên sàn. Lần đầu xuất chiêu đã nhận được sự chú ý như vậy của Vương gia đã là rất thành công.
“Người đâu!” – Lãnh Kỳ Lạc ngồi đọc sách một lúc thì như chợt nhớ ra đều gì lên tiếng gọi.
“Vâng!” – Lính canh bên ngoài nhanh chóng cúi người đáp.
“Cho người mang đĩa điểm tâm này đến phủ Thất Vương phi!” – Bên ngoài có người nhanh chóng tiến vào nhìn thấy túi hương trên đất vội nhặt lên đưa cho Vương gia.
“Mang cả thứ đó đi luôn!”
“Vâng!” – Những đồ vật đột ngột xuất hiện như vậy cũng đột ngột biến mất như thể chưa từng có chuyện gì đã từng xảy ra.
…
“Vương phi!” – Tình nhi nhìn đĩa điểm tâm cùng túi hương trên bàn vội nhìn Nhan Diệp Doanh.
“Trông cũng tốn không ít tâm can! Còn biết Vương gia thích cái gì và không làm người nổi giận đuổi ra khỏi thư phòng thì cũng đã rất thành công!” – Nhan Diệp Doanh tỷ mỷ quan sát những thứ đặt trên bàn. Nàng đưa tay lấy một miếng bánh đưa lên miệng Tình nhi vội vàng cản nàng lại.
“Vương phi!”
“Em yên tâm, nàng ta đã có tâm cơ như vậy thì sẽ không đột ngột hạ độc vào đây đâu! Mục đích của nàng ta chỉ là muốn trèo lên giường Vương gia chứ không phải hại chết chàng! Còn nếu là mị tình thì không phải ta chưa từng trúng qua có gì đâu mà sợ!” – Nhan Diệp Doanh cười nói, đưa miếng điểm tâm lên miệng ăn! Hương thơm mát mẻ của hoa sen ùa vào trong khoang miệng khiến tâm tình vô cùng thoải mái.
“Tại sao Vương gia lại cho người mang những thứ này đến cho nương nương!” – Tình nhi khó hiểu đứng bên cạnh nói.
“Ngài muốn nói cho ta biết trước mũi ta có người đùa giỡn thôi!” – Nhan Diệp Doanh cười uống ngụm trà gật gù vô cùng hài lòng sự phối hợp này thật sự rất tuyệt vời.
“Người muốn xử lý Phi Yến kia như thế nào?” – Tình nhi lại hỏi.
“Xử lý chuyện gì? Nàng ta đâu làm gì phạm lỗi. Chỉ là mang điểm tâm cho Vương gia thôi mà! Nếu ta lấy điều đó định tội xử phạt thì trên dưới sẽ không phục!” – Nhan Diệp Doanh cười nói.
“Trông nàng có vẻ có chút hưởng thụ!” – Lãnh Kỳ Lạc ngồi trong thư phòng một lát rồi suy nghĩ nên đích thân sang đây nhưng đứng bên ngoài y nghe những điều nàng nói trong phòng y cảm thấy chuyến đi này của mình thật sự dư thừa.
“Kỳ Lạc, điểm tâm này thật sự ngon!” – Nhan Diệp Doanh ngước mắt thấy y cười híp mắt nói.
“Nửa tuần trăng sau chúng ta xuất phát ta cần thời gian nửa tháng để sắp xếp những công việc đang nắm giữ trong triều!” – Lãnh Kỳ Lạc ngồi xuống bàn bên cạnh Nhan Diệp Doanh nhìn những thứ trên bàn,
“À! Nàng ta có vẻ cũng bỏ nhiều tâm can!” – Nhan Diệp Doanh nhìn theo ánh mắt của lãnh Kỳ Lạc nói.
“Uhm!”
“Chàng có muốn niếm thử không!??”
Ngoại truyện: hùi đó có nghe món cánh hoa sen chiên giòn nhưng chưa từng nếm qua! nghe đâu ăn cũng khá ngon cả nhà à