Mặc kệ cho cô không ngừng kêu gào, giãy giụa, Ông Thắng vẫn không buông tha cho cô. Đôi mắt tinh anh ngày nào giờ chỉ còn một màu du͙© vọиɠ.
" Chát." Lại một cái tát mạnh mẽ nữa rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô. Thế nhưng, cô lại không hề cảm thấy đau đớn, giờ phút này đây cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Tuyết sợ hãi, cả người cô bị Ông Thắng kìm chặt, lại cộng thêm việc mới sinh non, sức khoẻ cô giờ rất yếu. Nước mắt cô chảy dài hai bên má, tại sao những chuyện như này lại xảy đến với cô chứ? Tại sao?
Nếu chông cô biết chuyện này, cô còn mặt mũi nào mà nhìn anh, còn mặt mũi nào mà ở bên anh. Rồi chuyện này đồn ra bên ngoài thì như thế nào??? Cô nào dám sống nữa. Tuyết lắc lắc đầu, mình không thể để chuyện này xảy ra được.
Ông Thắng thấy cô nằm ngoan liền nở nụ cười thoả mãn. Mười đầu ngón tay thô ráp của ông Thắng xé toạc chiếc áo ngủ cô đang mặc. Bầu ngực căng tròn, trắng nõn của cô hiện lên dưới lớp áo ngực thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông Thắng. Phải nói rằng, chính bản thân ông Thắng cũng chưa bao giờ cảm thấy ham muốn đến vậy. Hạ thân ông Thắng nóng rực, căng cứng lên, ông Thắng không nhịn được mà vùi đầu vào ngực cô hít lấy mùi thơm. Cái miệng ông ngậm lấy đầu ti cô, vừa ngậm vừa rêи ɾỉ.
Hai chân cô bị ông Thắng kẹp chặt, khiến cho cô không thể ngọ nguậy. Ánh mắt hoảng sợ của cô nhìn xung quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc đèn ngủ ngay bên cạnh. Cô dùng hết sức với tay lấy chiếc đèn ngủ, trong lúc ông Thắng không để ý, liền dùng hết sức đập mạnh vào đầu Ông Thắng.
Ông Thắng bị đánh bất ngờ, kêu " A" một tiếng, cả người ông quằn quại buông cô ra ôm lấy đầu.
Cô vội vàng chồm dậy, nhảy xuống dưới giường, cả người run lên nhìn một giọt máu đỏ tươi từ trên đầu ông Thắng chảy dài xuống dưới mặt. Tuyết hoảng sợ chạy vụt lên trên phòng, khoá trái cửa ngồi thu mình một góc phòng.
Tuyết ngồi bó gối trong một góc tối khóc, mười đầu ngón tay sợ hãi bấu chặt vào vạt áo. Mồ hôi từ hai lòng bàn tay rịn ra ngày một nhiều, ban nãy sợ hãi quá cô chạy vội đi. Không biết ông Thắng hiện giờ như thế nào, nhưng thật tâm cô biết cú đánh vừa rồi cô không mạnh, chỉ đủ để thoát thân mà thôi.
Mặc dù cô rất lo cho Ông Thắng, dù gì ông Thắng cũng là bố của anh, chẳng may ông có mệnh hệ gì, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Tuyết định đi xuống dưới xem ông Thắng có sao không, thế nhưng suy nghĩ ấy liền nhanh chóng bị cô gạt đi bởi ánh mắt cô nhìn thấy những dấu hôn đỏ in hằn trên người cô.
Cô vào nhà vệ sinh, lấy khăn ấm cố gắng lau đi những dấu hôn đỏ trên ngực và cổ mình. Thế nhưng, cô càng lau lại càng đỏ, điều đó khiến cho cô bất lực nằm xuống giường.
Bà Hoa về đến nhà, vừa mở cửa phòng đã hét toáng lên khiến cho anh và con Vy chạy vội vào:
" Có chuyện gì vậy mẹ."
Bà Hoa không buồn trả lời con Vy, bà lay lay người ông Thắng, ánh mắt nhìn vệt máu khô trên ga giường và trên mặt ông Thắng, lo lắng:
" Ông Thắng, ông làm sao mà xảy ra chuyện thế này."
" Bố....để con gọi cấp cứu."
Con Vy hoảng sợ bấm điện thoại gọi cấp cứu. Sau khi kiểm tra xong xuôi, biết ông Thắng không bị nguy hiểm gì, chỉ là do men rượu trong người vẫn còn, vậy nên ngủ vẫn chưa có tỉnh dậy.
Vì cô mới sinh non, nên Nam không cho cô theo vào bệnh viện, thành ra chỉ còn cách gọi điện cho anh hỏi thăm:
" Bố không sao chứ anh?"
" Ừ, bố không sao đâu. Em đừng lo lắng. Một lúc nữa tỉnh là có thể về nhà rồi."
" Vâng."
Buổi chiều, anh đưa bố mẹ và con Vy từ bệnh viện về. Bà Hoa không dìu ông Thắng vào phòng, ngược lại tất cả đều ngồi ở phòng khách. Bà Hoa nhìn chăm chăm ông Thắng, chất vấn:
" Hôm qua đã xảy ra chuyện gì.?"
Tuyết đứng ngay cạnh anh, nghe Bà Hoa hỏi vậy đột nhiên giậy mình, giọng nói lắp bắp:
" Con không biết ạ."
" Tôi không hỏi cô."
Bà Hoa vẫn chăm chăm nhìn ông Thắng, gắt lên. Tuyết giật mình, liếc nhìn anh một cái rồi im lặng đứng một chỗ.
Ông Thắng nhìn mọi người một lượt, gương mặt vẫn còn vương lại những tia mệt mỏi, nhàn nhạt lên tiếng:
" Hôm qua tôi uống say, không cẩn thận nên bị ngã, có gì đâu mà bà phải làm nghiêm trọng vấn đề thế."
" Ông bị ngã ở đâu?"
" Ở ngoài đường."
Con Vy hai tay khoanh trước ngực, nhìn bố mình nhíu máy nói:
" Con đã xem camera ở cổng nhà mình rồi. Lúc bố về nhà vẫn chưa hề bị làm sao cả. Và từ lúc đó bố cũng không có ra khỏi nhà. Bố không bị ngã ở ngoài, trong phòng của bố mẹ còn có những mảnh vỡ của đèn ngủ nữa."
" Bố say quá, chẳng nhớ gì cả. Chắc bố không may đập đầu vào đèn nên vỡ mất."
Con Vy " Hừ" lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang phía cô:
" Chị Tuyết, chị ở nhà mà chị không biết chuyện này à.?"
" Chị....chị....chị vẫn còn mệt và đau do vết mổ, nên nằm suốt trên phòng. Vì cũng không thấy bố gọi nên chị..."
" Bố uống say thì biết gì mà gọi chị.? Chị làm con dâu mà không quan tâm bố mẹ chồng như thế à? Lần này là bố chẳng may đập đầu không sao, chứ bị nặng chắc chị cũng mặc kệ luôn đấy."
" Thôi đi, mày đừng có đổ trách nhiệm lên Tuyết."
" Anh đừng có bênh chị ta. Từ ngày chị ta về làm dâu nhà này, nhà này không còn yên bình nữa rồi."
Ông Thắng khẽ nhìn cô một cái, trong đáy mắt xuất hiện vài tia phức tạp, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
" Đủ rồi, do tôi không cẩn thận chứ không phải lỗi của ai cả."
Ông Thắng nói xong liền đứng dậy đi vào phòng. Con Vy hậm hực nhìn cô, rồi bỏ lên phòng nó. Nhìn mọi người rời đi, tảng đá trong lòng cô mới được gỡ ra, lén thở nhẹ một tiếng.
" Em đừng để ý lời con Vy. Tính nó từ xưa được nuông chiều nên đã vậy rồi."
" Em không sao đâu."
" Thôi mình lên nhà đi. Để anh giúp em tắm rửa."
" Thôi, không cần đâu. Em tự làm được rồi."
Tuyết giật mình xua xua tay, để cho anh giúp cô tắm, khác gì đi nói với anh hôm qua em suýt bị cưỡng bức.
Ở một nơi khác, một người con gái xinh đẹp ngắm nhìn người đàn ông đang ôm vai một cô gái, giọng nói nhỏ chỉ đủ một mình cô ta nghe thấy: " Em không cam tâm, không cam tâm."