Con Vy ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt. Mỗi câu bà ta nói, nó đều khắc ghi trong lòng. Vẫn gương mặt ngạc nhiên như cũ, con Vy hướng ánh mắt về phía người phụ nữ kia nói
tiếp:
" Bác đừng chia rẽ gia đình cháu. Bố cháu là người như thế nào, cháu là người hiểu rõ. Xin bác đừng xúc phạm bố cháu."
" Cháu cứ về hỏi mẹ cháu, bác có việc bận, nên bác đi trước."
" Vâng, cháu chào bác."
Con Vy cúi đầu chào người phụ nữ kia. Sau khi bà ta đi khuất, khoé miệng con Vy nhếch lên nở nụ cười nham hiểm.
Trở về nhà, nó chạy thẳng vào phòng Bà Hoa, ngồi phịch xuống giường nói vu vơ:
" Mẹ, hôm nay con đi xem bói, mà thầy bói nói ghê quá."
Bà Hoa cười mỉm hỏi:
" Thế thầy bói nói gì?"
Con Vy giả bộ do dự một lúc, ánh mắt sợ hãi kể lại:
" Thầy nói nhà mình có hạn đó mẹ. Bảo bố con tay nhuốm máu, sẽ dính đến quan trần. Ý thầy bảo nhuốm máu là gϊếŧ người đấy mẹ."
Bà Hoa nghe con Vy nói đến đó thì giật mình, sống lưng bà lạnh toát, gương mặt bỗng chốc tái nhợt. Vài tia hoảng sợ xuất hiện trong đáy mắt bà.
Con Vy chăm chú quan sát sắc mặt của Bà Hoa, khoé miệng Bà Hoa giật giật, lắp bắp nói:
" Lại đi xem linh tinh rồi. Vớ vẩn thật."
" Con cũng thấy kỳ lạ, mà thầy bảo có một vong nam đi theo bố, vong này ác lắm, vì oán niệm nhiều. Muốn hại bố đấy, bảo là người ta bị bố gϊếŧ nên giờ rất hận thù."
Không đợi Bà Hoa nói, con Vy tiếp tục lên tiếng:
" Nghe sợ thật mẹ ạ. Con cũng không dám xem nhiều, nghe đến đó con đã thấy không thật rồi. Nên đi về luôn."
Bà Hoa đến lúc này thì thật sự cả kinh, những lời con Vy nói khiến cho bà trở lên sợ hãi. Vốn dĩ cái bí mật này là một bí mật không bao giờ được phép nhắc lại.
Suốt bao nhiêu năm qua, Bà vốn muốn quên đi cái quá khứ khủng khϊếp, quên đi cơn ác mộng ấy. Thế nhưng, khi nghe con Vy nói, bà lại nhớ lại những kí ức kinh hoàng ngày đó.
Con Vy nhìn sắc mặt Bà Hoa có vẻ không ổn lo lắng hỏi:
" Mẹ sao thế? Mẹ không khoẻ chỗ nào à? Để con đưa mẹ đi khám nhé."
" Không cần đâu, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi."
Bà Hoa xua xua tay nói, ngồi phịch xuống dưới giường thở dốc.
" Mẹ không sao chứ? Mẹ đang làm con lo lắng đấy."
Bà Hoa hất tay con Vy ra, khó chịu gắt lên:
" Ra ngoài."
" Sao mẹ đuổi con.?"
" Ra ngoài đi, mẹ mệt."
" Hay để con đưa mẹ đi viện."
" Không cần. Mẹ bảo con ra ngoài cơ mà."
Thấy thái độ gắt gao của Bà Hoa, đôi đồng tử khẽ co lại. Nó nhanh chóng chuồn lên trên phòng.
Con Vy lăn qua lăn lại trên giường, thái độ của Bà Hoa ban nãy đã ngầm khẳng định những lời người phụ nữ kia nói là đúng.
Nhưng rốt cục, bố nó gϊếŧ ai? Và nếu gϊếŧ người thì giờ bố nó phải đi tù rồi. Đâu thể ngang nhiên trở thành Bí thư Thành Phố như thế này được.
Tóm lại, chuyện này nhất định nó sẽ tìm cho ra ngọn ngành.
Con Vy đang nằm nghĩ cách tìm hiểu chuyện này thế nào thì tiếng điện thoại rung lên bên cạnh. Nó nhíu mày khó chịu nhìn màn hình điện thoại, thấy con Vân gọi đến liền nghe máy, giọng nói có vài phần gắt gỏng:
" Gọi gì thế?"
Trái ngược lại với câu hỏi của con Vy, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái:
" Tao gửi cho mày mấy cái ảnh đó. Vào xem đi."
" Ảnh gì?"
" Xem thì biết."
Con Vy mở mấy hình ảnh con Vân gửi. Đó chính là mấy tấm ảnh con Vân và anh ân ái ôm nhau trong khách sạn. Hai mắt con Vy đỏ lên, giọng nói khó chịu chất vấn con Vân:
" Hôm qua mày với anh Nam nhà tao đi à?"
" Ừ, một đêm vô cùng hạnh phúc đấy. Mày chuẩn bị gọi tao hai tiếng chị dâu đi."
Con Vy nghe con Vân nói vậy thì nhảy cẫng lên:
" Mày điên à? Mơ đi. Bà Tuyết vẫn đang là vợ anh tao đấy."
" Mày không tin à? Không tin thì một tháng nữa là biết thôi mà, đến lúc đấy thì gặp tao ở đâu là phải gọi chị ở đó."
" Con điên."
Con Vy nói rồi tắt máy, bàn tay nó siết chặt chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Trong đầu không ngừng có thêm một vài phương án cho kế hoạch của nó được nguyên vẹn.
Từ lúc mang đồ sang chỗ con Nga, điện thoại cô vẫn yên lặng như thế. Một cuộc gọi nhỡ của anh cũng không hề có.
Con Nga nhìn cô thở dài:
" Vẫn chờ anh ta gọi cho mày à?"
" Ừ."
Cô khẽ " Ừ" một tiếng. Sau đó cả người liền rơi vào trầm mặc, để cho nỗi buồn gặm nhấm mọi thứ trong người.
" Đi, tao đưa mày đi ăn gì đó."
" Thôi tao không đi đâu."
" Phải ăn mới có sức chứ. Đi thôi."
Con Nga kéo tay cô đến một nhà hàng ngồi ăn. Con Nga hôm nay nhận lượng nên chiêu đãi cô một chầu ra trò.
Con Vân và Ông Sơn cũng ngồi ăn tại đó, nhưng ở một góc trong khu Vip.
Trên đường đi ra, con Vân nhìn thấy hai người các cô đang ngồi ăn vui vẻ với nhau. Nó quay sang Ông Sơn:
" Con ra chỗ bạn con một chút ạ. Bố đợi con nhé."
Ông Sơn gật đầu, rồi đứng nguyên tại chỗ chờ con Vân. Con Vân bước nhanh về phía cô, giọng nói đầy châm chọc:
" Em tưởng anh Nam về nhà lâu rồi mà? Sao lại để chị ngồi ăn với bạn thế này."
Con Nga ngước mắt lên nhìn thấy con Vân, khó chịu nói:
" Nhà hàng sang trọng như thế này, sao lại để con ruồi bay vào đây vậy. Bẩn hết cả đồ ăn luôn rồi."
" Tôi mà là ruồi, thì chắc chị là nhặng rồi?"
" Nhặng là con Vy đấy. Chúng mày cùng một giuộc với nhau cả. Còn tao là người nghe chưa? Thật là, thông minh quá cũng khổ, lại hiểu được cả tiếng ruồi thế này, chậc...."
Bị con Nga nói xỏ, con Vân không nhịn được định giơ tay lên tát con Nga. Nó vừa giơ tay lên thì đằng sau vang lên tiếng quát nghiêm nghị:
" Dừng lại."