Ánh mắt Tuyết chăm chăm nhìn con Vy, rốt cục nó cũng thừa nhận, hai tay cô nắm chặt lại thành quyền. Lửa giận trong lòng nổi lên, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc trong cơ thể:
" Tại sao mày lại ghét tao đến vậy? Rốt cục là mày muốn như thế nào?"
Khoé miệng con Vy nhếch lên nụ cười khẩy. Nó vừa định mở mồm ra nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì liền im lặng. Nhìn qua cửa kính, thấy bóng Bà Hoa đang đi đến, nó ngay lập tức đổi thái độ.
Con Vy đột nhiên hạ giọng, uỷ khuất nói:
" Chị Tuyết, em thật sự không cố ý đâu. Nếu e biết chị đang bị động thai em tuyệt đối sẽ không bao giờ gây phiền cho chị đâu."
Tuyết nhíu mày nhìn con Vy, khó hiểu:
" Mày không phải giả vờ nữa. Lật bài ngửa đi. Diễn lâu như thế mày không mệt à?"
Hai mắt con Vy ngạc nhiên nhìn cô, giọng nói đầy sự hoang mang:
" Sao chị lại nói em vậy? Em có diễn gì đâu chị, em có làm gì không phải thì chị cứ nói để em sửa. Chị đừng nói em như vậy."
Cô " Hừ lạnh một tiếng, hai mắt đỏ lên, đôi môi khô khốc tróc từng mảng da:
" Mày gϊếŧ con tao, mày lại bảo mày không có làm gì? Mày là ác quỷ chứ không phải người nữa rồi. Mày không sợ nghiệp quật mày à Vy?"
" Chị Tuyết, chị đang như thế này tôi không muốn nói. Mà tôi không nói không phải là để chị thích nói gì thì nói đâu. Tôi đã nói tôi không biết, tại sao chị không nói ngay từ đầu là chị đang bị động thai. Mà chị bị động thai từ trước chứ có phải do tôi đâu. Chị đổ oan cho tôi như vậy, chị cũng không sợ nghiệp quật chị à?"
Bà Hoa đi đến nơi cũng vừa vặn nghe thấy hết thảy cuộc nói chuyện. Bà Hoa không nhịn được lên tiếng:
" Đủ rồi, hai đứa bớt nói đi, chuyện đã lỡ rồi. Đôi co được gì."
Sau đó Bà Hoa quay sang cô, tiếp tục nói:
" Còn chị nữa. Có cái thai cũng không chăm sóc cho kĩ, để thai nhi yếu như vậy, chạm nhẹ cũng động thai chứ đừng có nói là đến việc cái Vy hại chị. Mà nó có lí do gì để hại chị??? Đừng có ở đó mà suy diễn linh tinh nữa."
Trước những lời Bà Hoa nói, cả người cô rơi vào trầm mặc. Cái đầu nhỏ cúi gằm xuống dưới, mười đầu ngón tay bấu chặt vào vạt áo.
Cô muốn nói lắm chứ, nhưng nói ra thì ai tin cô. Vốn dĩ cả gia đình chồng chỉ có mỗi chồng cô là tin cô, thế nhưng đến giờ cô nói anh cũng không còn tin cô nữa. Vậy thì cô có thể nói với ai được. Chỉ biết ấm ức cam chịu một mình.
Bà Hoa và con Vy đi ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh của Bà Hoa nhìn con Vy:
" Con có làm gì nó không đấy?"
Con Vy giật mình vài giây nhưng ngay lập tức bình thường trở lại:
" Mẹ nói gì vậy? Đến mẹ cũng tin lời chị ta nói à???"
" Cứ hỏi cho chắc. Sau này bố mày biết lại rách việc."
" Con có điên đâu mà làm như vậy."
Bà Hoa không nói gì, im lặng bỏ đi trước. Con Vy đi phía sau thở nhẹ ra một tiếng. Suýt chút nữa thì nó đã bị lộ ra rồi. Mặc dù Bà Hoa bênh vực nó, nhưng nếu để Bà Hoa biết chuyện thì không biết bà có bênh vực nó không.
Chuyện đằng nào cũng đã làm rồi, giờ chỉ cần chị ta rời đi, như vậy là kế hoạch của nó đã thành công.!
Nam lái thẳng xe lên quán Bar tại Quận A. Sau khi chọn cho mình một góc khuất và một combo rượu, anh bắt đầu ngồi uống.
Anh uống hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác. Con Vân nhận được cuộc gọi của quản lý quán Bar thì lập tức lái xe đến.
Vừa đến nơi, nhìn thấy anh gần như sắp gục mặt xuống bàn, con Vân chạy lại đỡ lấy anh, giọng nói đầy quan tâm:
" Có chuyện gì mà anh lại uống nhiều đến mức này."
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm vang lên bên tai, anh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người con gái trước mặt. Khoé miệng anh giương lên nụ cười:
" Là em à?"
" Thôi, anh say rồi, đừng uống nữa. Để em đưa anh về."
Nam hất tay Vân ra: " Không cần, anh không về."
" Anh về đi, kẻo chị Tuyết lo, chị ấy đang có bầu mà."
Khoé miệng anh nhếch lên, nhàn nhạt trả lời:
" Làm gì còn con mà về. Em kệ anh đi."
Con Vân nghe anh nói, vài tia ngạc nhiên xuất hiện trong đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất.
" Chị Tuyết bị hỏng thai à anh?"
" Ừ, hỏng rồi."
Con Vân nở nụ cười như có như không, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay trắng nõn rót đầy hai ly rượu. Ánh mắt ướŧ áŧ nhìn anh:
" Em chia buồn với anh, uống đi anh, hôm nay em sẽ cùng anh say một trận."
Nam nhìn con Vân cười cười, một hơi uống cạn ly rượu. Hai người cứ thế uống hết ly này đến ly khác. Con Vân cũng chuyển chỗ ngồi từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh anh.
Bàn tay anh cũng không an phận đặt lên đùi nó. Nó quay qua túi xách xịt chút nước hoa kí©ɧ ɖụ©, rồi quay sang anh. Gương mặt đỏ ửng của con Vân nhìn anh kèm theo ánh mắt dâʍ đãиɠ.
Nam nâng cằm con Vân lên, một mùi hương sộc vào mũi anh khiến cho cả người anh rạo rực.
Không để anh phải chủ động, con Vân đặt nụ hôn nhẹ lên môi anh. Cứ vài lần mơn trớn như vậy, đến lúc anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, không nhịn được nữa liền ôm chặt lấy con Vân mà hôn.
Con Vân đáp lại sự nhiệt tình của anh, bàn tay không an phận liền lần lần từ đùi anh lên dần phía trên. Sau khi xác nhận cậu nhỏ của anh đã căng cứng lên. Nó mới nở nụ cười, hôn lên tai anh nói nhỏ:
" Chúng ta về thôi, ở đây đông người quá."
" Ừm."
Con Vân dìu anh ra ngoài xe, rồi phóng thẳng vào khách sạn gần đó.