Từ hôm tình cờ gặp Băng Cơ ở quán café, đến nay đã trôi qua mấy ngày, chúng tôi không có liên lạc gì nữa.
Mấy hôm trước, tuy chỉ trò chuyện qua mạng được vài câu nhưng tôi thấy rất khả quan. Sau hôm đó trở về cứ ôm hy vọng, chờ đợi Băng Cơ chủ động liên lạc với mình.
Tôi hiểu rất rõ cách đối phó với những cô gái xinh đẹp, kiêu hãnh như Băng Cơ. Càng lao vào như con thiêu thân thì sẽ càng bị đốt cháy, không có kết quả tốt. Thế nên sau khi "nhắc nhở" cho Băng Cơ nhớ đến sự tồn tại của mình, tôi chuyển sang chế độ "tàu ngầm", im hơi lặng tiếng chờ đợi.
Ba ngày liền, Băng Cơ vẫn chưa đáp lại lời mời kết bạn của tôi. Facebook của cô nàng im lìm, không hề có hoạt động nào. Báo hại tôi canh chừng suốt đêm ngày, chờ đợi một tín hiệu bật đèn xanh hay gì đó nhưng vô ích.
Có câu "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo". Xưa nay, tôi luôn áp dụng lời khuyên đắt giá này vào các mối quan hệ nam nữ, lúc nào cũng đạt được kết quả như ý. Nhưng lần này dường như bị phản tác dụng, tôi càng chạy tình thì tình lại càng chạy xa. Đến hôm nay, có thể khẳng định khả năng Băng Cơ đã quên mất tôi là thằng ất ơ nào là rất cao.
Tình hình này mà kéo dài thêm nữa thì hy vọng của tôi sẽ ngày một xa vời. Có khi lần sau trò chuyện với Băng Cơ cũng là lúc nhận được "thiệp hồng" từ cô nàng.
Tình trường cũng như chiến trường, tuy không có tiếng súng nhưng khốc liệt hơn nhiều. Tôi cần phải nhanh tay nếu không muốn Băng Cơ bị thằng khác cuỗm mất.
Làm chảnh sai đối tượng, sáng nay tôi buộc phải hạ mình gửi tin nhắn cho Băng Cơ. Đành chấp nhận chuyển sang chiến thuật "chai mặt" thôi, dù trong lòng tôi không hề muốn tí nào.
Sau đó là quãng thời gian đứng ngồi không yên, đi ra đi vào chờ đợi, vài phút lại ngó facebook một lần.
Tôi đã tính thời gian rất kỹ, mới chọn buổi sáng nhắn cho Băng Cơ. Vì vào thời gian này, rất có thể cô nàng đang ngồi ở một quán café nào đó, biết đâu sẽ gọi tôi ra ngồi chung. Được thế thì còn gì bằng.
Hình như tôi đoán sai. Băng Cơ bận bịu gì đó nên đến tận trưa, khi tôi đang lim dim vỗ giấc thì cô nàng mới trả lời.
"Tôi vừa về đến nhà. Bạn hỏi có gì không?"
Lúc sáng, tôi hỏi Băng Cơ đang làm gì nên cô nàng mới đáp lại như thế.
Nhận được tin nhắn, khỏi phải nói tôi mừng thế nào, nhưng cũng không đáp vội. Nếu trả lời lại ngay khác nào cho Băng Cơ biết tôi chờ mong cô nàng ra sao, như vậy rất quê.
Chờ tầm mười phút, tôi nhắn lại. "Hỏi thăm chút thôi mà. Băng Cơ đi học à?"
Vừa gửi đi chưa đầy phút, Băng Cơ đã đáp lại ngay. Chắc cô nàng đang cầm điện thoại trò chuyện với bạn bè nên trả lời nhanh, không cố tình câu giờ như tôi đang tỏ ra.
Điều này khiến tôi bỗng thấy mình hơi lố bịch. Hình như những người có giá trị đích thực thường không quan tâm đến người khác nghĩ gì, và cũng chẳng phải gồng mình lên để chứng tỏ.
"Băng Cơ: Tôi đi có việc thôi. Bạn còn học chứ?
Tôi: Tất nhiên. Tôi đang học ở Sài Gòn, vừa về thăm nhà.
Chả hiểu sao tôi lại nói dối câu ngu ngốc này, có lẽ hy vọng cái mác sinh viên chăm ngoan, tương lai sáng lạn sẽ khiến Băng Cơ chú ý đến tôi.
Băng Cơ: Bạn học gì?
Tôi: Ngoại thương. Còn Băng Cơ?
Gió to vãi đạn.
Băng Cơ: Giỏi nhỉ! Tôi đi làm rồi.
Tôi: Băng Cơ làm gì vậy?
Giả vờ khiêm tốn phớt lờ lời khen, thực ra tôi cứ sợ cô nàng hỏi tới thì chẳng biết đường mà chém.
Băng Cơ: Tôi là họa sĩ, nghiệp dư thôi. Ngoài ra cũng làm thêm báo cáo thuế cho một số công ty. Bạn điều tra kỹ thế?
Ái chà, họa sĩ cơ đấy. Cứ tưởng tượng sau này yêu nhau, rồi ngồi làm mẫu để Băng Cơ họa cho tôi một bức chân dung. Kiểu từa tựa như Jack vẽ Rose trên tàu Titanic thì tôi lại thấy cả người nóng ran lên.
Tôi: Tò mò chút thôi! Hình như Băng Cơ chưa bao giờ hỏi tôi tên gì, bao tuổi thì phải.
Băng Cơ: Bạn thích thì nói. Sao tôi phải hỏi?
Cô nàng bắt đầu ném đá rồi đây.
Tôi: Ừ, tôi tên Mạnh, bằng tuổi Băng Cơ.
Im lặng một lúc.
Băng Cơ: Bạn nhỏ hơn tôi hai tháng, gọi là chị nhé!
Tôi: Ngày sinh giả thôi, thực ra tôi sinh trước Băng Cơ ba tháng đấy. Gọi là anh nha, ha ha!
Băng Cơ: Đưa giấy chứng minh đây tôi xem! Rồi sẽ theo ngày sinh trên ấy mà quyết định cách xưng hô, dám không?
Gặp cô gái cứng cựa rồi đây. Nhưng đây là cơ hội để tôi ngỏ lời mời Băng Cơ đi uống nước, dại gì bỏ qua.
Tôi: Ok. Khi nào tôi có thể cho Băng Cơ xem giấy tờ đây?
Băng Cơ: Đùa thôi! Tôi không có nhiều thời gian, dạo này khá bận.
Cô nàng này trở mặt nhanh cứ như lật sách ấy nhỉ. Xoạch xoạch vài phát là từ nóng chuyển sang lạnh, rồi lại nóng. À, giống bình nước nóng lạnh thì chính xác hơn.
Tôi: Gặp nhau uống nước một lúc thôi mà, không lẽ Băng Cơ bận đến vậy?
Băng Cơ: Có lẽ chúng ta thỉnh thoảng trò chuyện trên đây được rồi, không nên gặp nhau làm gì.
Tôi: Tại sao vậy? Tôi chỉ muốn làm bạn thôi.
Băng Cơ: Tôi không hứng thú có thêm một người bạn trai. Thôi, tôi ngủ nhé! Khi khác nói sau.
Tôi: Ngủ ngon!"
Cuộc trò chuyện kết thúc theo cách không thể tồi tệ hơn. Tôi nghe lòng mình se lại, giống như bị ai đó bóp chặt trái tim.
Thà không có buổi nói chuyện này, có khi tôi còn cảm thấy thoải mái nhẹ lòng hơn.
Tôi biết Băng Cơ không đùa, lời từ chối của cô nàng rất thẳng thừng, không hề cho tôi chút cơ hội nhỏ nào. Đây không phải cái cách một cô gái đang cố làm giá với tôi, mà rõ ràng đã khước từ tôi từ xa ngàn dặm.
Tình cảm tôi dành cho Băng Cơ mới chỉ dừng lại ở một chừng mực nào đó, chưa thể nói là không thể không có được. Thế nhưng, cảm giác yêu thích một ai đó mà lại bị ngó lơ khiến người có lòng tự tôn cao như tôi không thể chịu nổi. Quên thì thôi, cứ nhớ tới là tôi lại bị dằn vặt. Ý nghĩ tại sao Băng Cơ từ chối gặp mặt luôn thường trực trong tâm trí tôi.
Tại sao, tại sao, tại sao?
Khi lặp đi lặp lại hai từ "tại sao" đến lần thứ một nghìn thì tôi tìm tới Tình tang.
Buổi tối, ngồi trong quán café. Tình tang ngao ngán nhìn tôi:
- Tại sao hả? Mày có nghe câu chuyện con bò luôn hỏi tại sao chưa?
Tôi lắc đầu:
- Chưa. Liên quan gì?
- Vậy để tao kể cho mày nghe, rồi sẽ rõ.
Tình tang lim dim đôi mắt có vẻ khoái trá, giọng đều đều kể:
- Chuyện thế này. Ở một nông trại bò sữa nọ, có một con bò rất hiếu kỳ. Mỗi khi nhìn thấy chuyện gì, hay sự vật nào đó thì con bò luôn hỏi mọi người tại sao, tại sao? Đố mày đáp được.
Tôi ngơ ngác:
- Không biết. Mà chuyện này thì liên quan gì đến việc tao đang hỏi mày?
Tình tang cười thần bí:
- Có liên quan mật thiết đấy. Mày cứ trả lời đi!
Tôi nghĩ một hồi, không tìm ra đáp án, chịu thua nói:
- Bó tay! Tại sao?
Như chỉ chờ có vậy, Tình tang cười phá lên. Mặc cho tôi đang đực mặt ra, chả hiểu quái gì.
Cười đã đời, Tình tang nghiêm mặt:
- Chưa hiểu nữa hả?
- Nói mẹ ra đi, mày làm tao mệt rồi đó! - Tôi cáu tiết.
- Ờ, mày là một con bò nên suốt ngày cứ hỏi tại sao. Hiểu chưa?
Tình tang cười ha hả, khoái chí khi tôi sập bẫy.
Đang bực mình còn bị thằng bạn chí cốt troll, tôi thèm vớ chai sting trên bàn đập vô bản mặt nó gì đâu.
Thấy tôi nghiến răng ken két, ánh mắt hình viên đạn. Tình tang vội nín cười, cố nghiêm túc nói:
- Giỡn tí cho bớt căng thẳng, hình sự dữ vậy mày?
Tôi hừ mũi:
- Tao cần lời khuyên, chứ không cần mày giỡn vô duyên lãng nhách!
Nó sờ sờ cằm:
- Lời khuyên chứ gì, đơn giản thôi! Mày yêu quá hóa lú, lý do Băng Cơ từ chối mày quá rõ ràng, không thấy à?
- Không. Nói nghe coi! - Tôi ngạc nhiên.
- Tao chỉ theo lời kể của mày mà suy thôi. Rõ ràng nó nói "Không hứng thú có thêm một người bạn trai", đúng chứ?
- Ờ, thì sao?
Tình tang bĩu môi:
- Nói mày là bò có sai đâu. Rành rành như vậy còn không hiểu?
Thằng này lúc thường toàn bị tôi trêu chọc. Hôm nay có cơ hội khi tôi đang loay hoay vì là người trong cuộc, nên nó tranh thủ tổng sỉ vả.
Mắt tôi sáng lên, dần hiểu ra vấn đề:
- Hiểu rồi. Ý mày là Băng Cơ đã có bạn trai, nên mới nói không muốn có thêm?
- Não mày bớt phẳng một chút rồi đó. Nhớ thường xuyên ngâm muối Iốt để tăng cường nếp nhăn.
- Ờ, công nhận tao hơi ngu đột xuất! Giờ nên làm thế nào đây?
- Mày tán gái nhiều hơn tao, hỏi gì?
Thằng này muốn tôi nâng nó lên đây mà, nằm mơ đi. Tôi chép miệng:
- Người trong cuộc thường không được sáng suốt. Tao có cách nhưng nghe mày góp ý thêm cũng không hề gì.
Tình tang không vì thế mà bất mãn, bật hai ngón tay:
- Có hai phương án cho mày lựa chọn. Một, mày bỏ cuộc. Đẹp trai, giàu có, lại mặt dày còn hơn mông đít heo như mày thì đâu thiếu tài nguyên gái đẹp mà phải lao lực vất vả.
Không thèm để ý lời sỉ nhục của nó, tôi gạt ngang:
- Bỏ qua phương án này. Nói cách hai đi!
Tình tang gật gù:
- Tao cũng biết mày khó chấp nhận thất bại. Phương án hai là bây giờ mày cần phải tìm hiểu xem Băng Cơ đang quen ai, gia cảnh thằng đó thế nào, quen bao lâu rồi, mức độ thân mật ra sao.
- Để làm gì? Băng Cơ quen ai thì mặc kệ. Tao cứ tán thôi.
- Bởi, mày tự tin quen rồi! Nên nhớ, nhỏ Băng Cơ này không giống những đứa con gái khác từng bị mày hạ gục. Nếu muốn tán được nó thì mày cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, có kế hoạch tác chiến đàng hoàng. Có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", mày cần phải tìm hiểu xem bạn trai nó như thế nào, để biết có thể đá văng được hay không chứ?
Tình tang thuyết giảng một tràng dài, thao thao bất tuyệt cứ như giáo sư đang đứng lớp. Còn tôi là thằng sinh viên ngu dốt, nghèo nàn kiến thức trong bộ môn "1001 bí kíp tán gái".
Thành thật mà nói thì lời nó không phải vô lý. Có lẽ tôi đã quá tự tin vào bản thân mà quên mất vừa bị người ta từ chối thẳng mặt, không hề nể nang.
Tôi không phải người cố chấp, gật đầu nói:
- Cũng có lý. Nếu vậy, quan trọng là làm thế nào để tìm hiểu được chuyện này đây?
Tình tang xoa bụng:
- Vấn đề đó thì mày tự lo. Nãy giờ tao tiêu hao một đống nơron thần kinh rồi, giờ dẫn tao đi ăn khuya bù đắp đi!
o0o
Hôm sau, khoảng 6 giờ tối, tôi chạy xe lại trước nhà Băng Cơ.
Chọn một góc khuất bên kia đường nấp vào, tôi đốt điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi.
Nếu thực sự Băng Cơ đã có bạn trai, tôi chỉ cần đứng đây thế nào cũng sẽ bắt gặp. Khoảng thời gian 6 -7 giờ tối luôn là thời khắc đẹp nhất để những cặp đôi hẹn hò, đưa đón nhau.
Gần 7 giờ, một chiếc Camry đời mới màu đỏ cáu cạnh đỗ xịch trước cửa nhà Băng Cơ.
Giây lát sau, Băng Cơ như thiên thần mỹ lệ từ bên trong tươi cười bước ra, ngồi vào xe.
Chủ nhân chiếc xe bạc tỷ là một thanh niên trẻ, cao ráo điển trai, ăn mặc sinh điệu. Nhìn hắn có lẽ lớn hơn tôi vài ba tuổi.
Tôi nhìn theo đến tận khi chiếc xe đi khuất mới sực tỉnh, vội nổ máy chạy theo. Tôi muốn biết hai người đi đâu, điều này rất quan trọng với tôi.
Họ chạy dạo vài vòng quanh phố rồi rẽ vào một quán café lớn, lung linh ánh đèn. Tôi hơi thở ra nhẹ nhõm, đi uống café thường là dấu hiệu của những cặp đôi mới quen nhau, còn đang ở giai đoạn tìm hiểu ban đầu. Tình hình vẫn chưa đến mức tồi tệ như tôi lo lắng.
Tôi không dám vào trong quán vì sợ Băng Cơ nhìn thấy. Vì vậy, tôi chạy lại quán nước mía đối diện, ngồi xuống kêu một ly, tiếp tục vừa uống vừa chú tâm theo dõi.
Thời gian chờ đợi luôn khiến bất kỳ ai nản lòng ngao ngán. Mấy lần tôi toan bỏ về, không chờ nữa. Chẳng biết sao, tôi cứ thấy rình rập thế này không phải cách một thằng con trai luôn tự hào về bản thân như tôi có thể làm. Chẳng việc gì tôi phải vì một cô gái tình cờ gặp trên đường để hành động như thằng điên thế cả.
Nhấp nhổm cả buổi, rốt cục tôi vẫn ở lại, nhưng lòng tự trọng lại hao mòn. Dường như tôi đang tự làm tổn thương chính mình, biết thế mà không cách nào dừng lại.
Khoảng 8 giờ, hai người đi ra. Tuy đi khá gần nhau nhưng Băng Cơ không hề nắm tay thanh niên kia, tín hiệu đáng mừng đây.
Tôi lại bám theo, cẩn thận giữ một khoảng cách khá xa, đủ để họ không nhận ra.
Nhưng đến một góc khuất, khi chiếc Camry đỏ quẹo vào, tôi vừa tăng ga vọt lên đã bị hai thằng choai choai tông phải.
Rầm một tiếng, tôi ngã lăn quay, còn chưa kịp đứng lên thì bọn nó đã nhào tới.
Một thằng nắm cổ áo tôi, gằn giọng:
- Chạy kiểu gì vậy mày? Muốn ăn đòn không?
Bọn này tuổi chỉ đáng em tôi mà ăn nói láo thật. Tôi hất mạnh nó văng ra:
- Tụi mày chạy lỗi còn nói gì? Muốn tao gọi công an không?
- A, thằng này láo! Đánh chết mẹ nó!
Hai thằng kia ập tới, ý đồ tấn công tôi. Ỷ hai đánh một đây mà, kiểu này tôi còn lạ gì.
Thời gian tôi ăn chơi ở Sài Gòn thì va chạm thường xuyên, nên cũng có tham gia lớp học Kick Boxing một thời gian, trình độ không cao nhưng đối phó mấy thằng đánh bậy đánh bạ này thì có thừa.
Bình thường, tôi luôn hạn chế va chạm vì biết gây thù chuốc oán chẳng lợi lộc gì. Nhưng lúc này đột nhiên bị tông xe, hoàn toàn mất dấu Băng Cơ, lại còn bị hai thằng trẻ trâu gây chuyện thì không kiềm được sự tức giận.
Tôi không dám sử dụng đòn hiểm, lỡ có án mạng thì chết, chỉ nhanh nhẹn né mấy đòn quơ tay đá chân vớ vẩn của bọn nó, rồi cho mỗi thằng vài đấm vào mặt bổ ngửa ra đất, máu mũi máu mồm trào ra.
Trận chiến kết thúc trong chưa đầy vài giây.
Trước khi đi, tôi còn "thân ái" tặng thêm cho thằng nắm cổ áo tôi khi nãy một đá ngang bụng, kèm lời đe dọa:
- Nhớ chạy xe cẩn thận! Tông phải tao lần nữa thì bọn mày xác định!
Rồi mặc kệ ánh mắt nhiều chuyện, bàn tán xôn xao của đám đông hiếu kỳ vây quanh, tôi nghênh ngang xách xe chạy thẳng đến nhà Băng Cơ. Tôi muốn biết cô nàng đã về chưa, hay còn đi đâu nữa.
Buổi tối, con đường nhà Băng Cơ khá vắng vẻ, lại thiếu ánh đèn đường. Tôi ngồi trên xe bị muỗi chích kinh khủng, đập muỗi liên tục mà chẳng ăn thua.
Phía bên chỗ tôi ngồi toàn là ruộng, nước ao tù đọng lại lâu ngày nên muỗi nhiều không kể xiết. Tối đến là bọn chúng kéo nhau ra kiếm ăn. Thấy tôi ngồi đó nạp mạng, cả bọn mừng quá thể, nhào tới "hỏi thăm" liên tục. Hậu quả là cả người tôi toàn vết mũi đốt, nổi mận tùm lum, gãi sồn sột cứ như thằng ghẻ ngứa.
Ngồi chịu trận tới gần 9 giờ thì chiếc Camry đỏ xuất hiện, lăn bánh chầm chậm tới trước cửa nhà Băng Cơ.
Thằng kia rất galang, nhanh nhẹn chạy qua mở cửa cho cô nàng. Nhìn Băng Cơ vẫn tươi tỉnh, váy áo phẳng phiu, đầu tóc thẳng thớm, có lẽ không xảy ra chuyện gì mờ ám giữa bọn họ.
Băng Cơ nán lại nói dăm ba câu với thằng kia, rồi vào nhà khóa cổng lại. Cũng không hề có nụ hôn tạm biệt hay một cái ôm nồng thắm nào, đúng là bọn họ chỉ đang tìm hiểu nhau thôi.
Đây là tin vui cho tôi, còn tin buồn là thằng kia rất giàu, lại điển trai. Làm sơ một phép so sánh lực lượng tương quan giữa hai bên thì tôi yếu thế hẳn.
Chờ cho thằng kia chạy đi hẳn, tôi mới dụi điếu thuốc, bước lên xe chạy về.
Nhưng chưa kịp nổ máy thì âm báo tin nhắn từ facebook vang lên. Tôi định phớt lờ, chạy về nhà xem sau nhưng nghĩ thế nào lại lấy ra xem.
Băng Cơ vừa nhắn cho tôi. Ngạc nhiên thật đấy, lần đầu tiên cô nàng chủ động nhắn tôi.
Nội dung tin nhắn lại càng đáng ngạc nhiên hơn nữa.
"Băng Cơ: Bạn lấp ló ngoài kia làm gì vậy?"
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập mạnh, hệt như kẻ trộm bị chủ nhà bắt được quả tang. Cảm giác quê độ kinh khủng tràn vào đầu.
"Tôi: Sao Băng Cơ thấy tôi?
Băng Cơ: Chiếc xe của bạn nằm chần vần thế kia, tôi không muốn cũng phải thấy.
Đúng là chiếc xe của tôi hơi dài nên không thể giấu kín vào gốc cây được, ló ra cả một khúc.
Chưa biết nói gì thì Băng Cơ đã gửi thêm tin nhắn.
Băng Cơ: Tôi định báo công an rồi đấy. Bạn không có ý đồ xấu gì đó chứ?
Tôi: Trời, đừng nghĩ vậy chứ! Tôi tình cờ thấy bạn trên đường nên hơi tò mò theo sau chút thôi.
Băng Cơ: Bạn luôn có nhiều sự "tình cờ" nhỉ? Mong là sau này tôi sẽ không "tình cờ" thấy bạn lấp ló trước nhà tôi nữa.
Tôi: Xin lỗi! Sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu. Tôi về đây!
Băng Cơ: Giận à? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Không cô gái nào hy vọng trước cửa nhà mình bỗng nhiên xuất hiện một người nhìn chằm chằm vào suốt như thế.
Tôi: Tôi giận hay không chắc bạn cũng đâu quan tâm! Yên tâm đi, tôi sẽ không đến đây thêm lần nào nữa.
Băng Cơ: Bạn giận dỗi cứ như trẻ con ấy! Có muốn vào nhà tôi ngồi một lát không?
Tôi như bị sét đánh ngang mày, lòng thầm mừng rỡ. Không uổng công chịu đựng muỗi đốt nãy giờ, cuối cùng cũng được đền đáp.
Nhưng tin nhắn tiếp theo của Băng Cơ liền ném tôi xuống vực sâu thất vọng.
Băng Cơ: Đùa đấy! Khuya rồi, bạn về đi! Ngoài đó nhiều muỗi lắm."
Tôi thất vọng đến mức chẳng buồn đáp lại, quay xe về ngay. Lòng thầm hứa sẽ quên đi cô gái này, không bao giờ được nghĩ đến nữa.
Tôi thật lòng, nhưng cô nàng thì xem tôi giống trò đùa hơn. Mà cũng phải, cô gái nào chẳng muốn có nhiều chàng trai vây quanh, càng nhiều càng chứng tỏ giá trị của cô ta vượt trội so với những cô nàng khác.
Về đến nhà, tôi ăn một tô cơm to, lấp đầy cái bụng rỗng không đang ấm ức khó chịu. Càng buồn càng nên ăn nhiều, chẳng việc gì phải nhịn đói, hành hạ bản thân khi có chuyện không vui cả.
Chuông báo có tin nhắn lại réo. Tôi đặt chai trà xanh xuống, mở máy xem.
"Băng Cơ: Bạn xức dầu vào mấy chỗ bị muỗi đốt chưa?
Tôi: Băng Cơ muốn trêu chọc tôi thế nào mới hài lòng đây? Như vậy chưa đủ à?
Băng Cơ: Tôi hỏi thật mà, sao bạn lại bảo tôi trêu chọc?
Tôi: Không biết. Tôi cảm thấy thế.
Băng Cơ: Tôi đang nghĩ có nên gặp bạn một lần để xem giấy chứng minh hay không. Thôi vậy.
Tôi: Bạn lại đang đùa nữa à?
Nghĩ Băng Cơ muốn làm mình quê lần hai, tôi bực đến mức không thèm gọi tên nữa, mà xưng "bạn" vô cùng xa cách >"