Ký Sự Những Năm 80

Chương 39: Chút động tâm

Chương 39: Chút động tâm

"Ai bảo anh đến?" Dương Tịnh đưa tay giữ lấy cửa sổ, cười nhẹ.

Trần Chính đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn cô thật sâu, hỏi lại: "Em nói xem?"

"Không biết." Khóe miệng Dương Tịnh hơi cong lên.

Trần Chính cũng cười.

Hai người không nói lời nào nhưng bầu không khí hài hòa không giải thích được.

"Chú ơi!" Đang Đang ngọt ngào kêu lên.

Dương Tịnh và Trần Chính cùng nhau nhìn cô bé.

Đang Đang đã đứng lên, cái đầu nho nhỏ cố gắng nhô lên bệ cửa sổ, hỏi: "Chú ơi, sao chú lại đến đây?"

"Đến đón con về nhà."

Đang Đang vui vẻ cười khúc khích, sau đó nói: "Nhưng mà mẹ vẫn chưa làm việc xong, vẫn chưa thể về nhà. Chú phải đợi một lát nữa."

"Vậy chú sẽ đợi con một lát, được chứ?"

"Dạ, chú ơi, vào đi, bên ngoài trời tối lắm, sẽ xuất hiện yêu quái đáng sợ." Đang Đang xoay người chạy về phía cửa đợi Trần Chính đi vào.

Khi thấy anh bước đến, cô nhóc nhanh chóng chạy vào vòng tay anh.

"Công việc chưa xong sao?" Trần Chính hỏi Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: "Còn một chút, chắc khoảng mười phút nữa."

"Không vội, anh chờ em." Trần Chính nói.

"Ừm." Dương Tịnh gật đầu, sau đó một lần nữa tập trung vào công việc.

Trần Chính ôm Đang Đang, ngồi cùng Đinh Đinh một bên đợi, Đinh Đinh ngồi bên cạnh lật xem tranh minh họa trong cuốn ' Người đàn ông bé nhỏ đang đọc sách', còn Đang Đang thì nhỏ giọng kể lại những chuyện của cô bé ở trường tiểu học, Trần Chính nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi lại khiến cho Đang Đang tiếp tục nói mãi.

"Em gái, em đừng nói nữa, mẹ đang kiếm tiền cho chúng ta, em cứ nói mãi như thế sẽ quấy rầy đến mẹ." Đinh Đinh ở một bên nhắc nhở.

"Vậy em sẽ không nói nữa." Đang Đang rốt cuộc cũng yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của Trần Chính.

Trần Chính khẽ cười, xoa xoa đầu nhỏ của Đang Đang, sau đó ngước mắt nhìn Dương Tịnh, lúc này ánh đèn mờ mờ, giống như có ánh hào quang bao phủ lấy cô vậy, cô yên tĩnh, xinh đẹp, Trần Chính không khỏi ngẩn ngơ.

"Cuối cùng cũng xong!" Dương Tịnh đột nhiên nói.

Trần Chính vội hoàn hồn, hỏi: "Xong rồi sao?"

Dương Tịnh đóng nắp bút, sau đó nhìn Trần Chính nói: "Công việc hôm nay xong rồi." Rồi cô lại nhìn Đinh Đinh: "Con trai, chúng ta có thể về nhà rồi."

"Tuyệt quá!" Đinh Đinh lập tức hướng về phía Dương Tịnh dựng ngón tay cái, nói: "Mẹ quả là lợi hại không ai bằng."

"Cảm ơn, cảm ơn đồng chí Đinh Đinh đã khích lệ, mẹ sẽ không ngừng cố gắng nhiều hơn nữa."

"Không cần khách khí, không cần khách khí, mẹ cố lên!"

Trần Chính nhìn Đinh Đinh và Dương Tịnh nói chuyện, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ, Dương Tịnh thật ra rất giỏi chăm sóc trẻ con, còn có thể cùng bọn trẻ vui đùa.

Dương Tịnh đứng dậy đem sổ sách, hóa đơn, bút thước, máy tính, bàn tính.. lần lượt thu dọn, sắp xếp gọn gàng, chỉ trong chốc lát bàn làm việc liền trở nên ngăn nắp, sạch sẽ, sau đó cô mới cầm túi xách, nói: "Đi thôi."

"Được." Trần Chính ôm Đang Đang đứng lên.

Trần Chính ôm Đang Đang đi phía trước, Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh đi theo sau, cô tắt hết đèn điện trong văn phòng, thế giới chỉ còn một màu tối đen.

"Mẹ! Mẹ ơi!" Đinh Đinh bị dọa sợ, chạy nhanh ôm lấy chân Dương Tịnh, Dương Tịnh vỗ vỗ vai cậu nhóc trấn an: "Đinh Đinh đừng sợ, đừng sợ."

Dương Tịnh vừa dứt lời thì trong nháy mắt một tia sáng xuất hiện.

Đinh Đinh Đang Đang đều nhìn thứ phát ra ánh sáng mà Trần Chính đang cầm trên tay, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"

"Là đèn pin." Dương Tịnh nói, cô cũng thật ngốc khi quyết định tăng ca, còn tưởng rằng đây là thế kỷ 21 khắp nơi đều có ánh đèn, đây là thập niên 80, một khi đèn tắt thì sẽ chỉ còn một mảnh tối đen, cũng may Trần Chính có mang theo đèn pin đến, nếu không thì chẳng lẽ ba mẹ con phải đốt que diêm để về nhà sao? Cô đúng là tính toán chưa cẩn thận mà!

"Đèn pin là gì ạ?" Đinh Đinh Đang Đang tiếp tục tò mò, ánh mắt vẫn không rời đèn pin trên tay Trần Chính.

"Đèn pin cầm tay chính là công cụ chiếu sáng điện tử." Dương Tịnh giải thích, sau đó nói: "Trần Chính, còn phải khóa cửa văn phòng, anh có thể giúp tôi chiếu sáng một lát không?"

Trần Chính sửng sốt, Trần Chính? Không phải cảnh sát Trần? Dương Tịnh không gọi hắn là cảnh sát Trần, thật sự không gọi hắn là cảnh sát Trần, nội tâm Trần Chính liền trở nên vui sướиɠ.

"Giúp tôi chiếu sáng một lát được chứ?" Dương Tịnh nói lại một lần nữa.

Trần Chính vội vàng dời đèn pin, chiếu vào cửa văn phòng, Dương Tịnh đem cửa khóa lại, trong lòng Trần Chính lúc này vẫn còn đang nhảy nhót.

"Đi thôi." Dương Tịnh khom lưng ôm Đinh Đinh lên.

Đinh Đinh vẫn như cũ không quên chuyện đèn pin, lại hỏi: "Mẹ, công cụ chiếu sáng điện tử là gì?"

"Ừm.. Khi chúng ta ăn cơm thì dùng đũa, muỗng, cái đó được gọi là công cụ ăn uống. Còn đèn pin thì dùng pin để truyền điện, sau đó phát ra ánh sáng, dùng để chiếu sáng khi trời tối, cho nên được gọi là công cụ chiếu sáng điện tử." Dương Tịnh giải thích.

Đinh Đinh cái hiểu cái không.

"Anh lái xe đạp đến sao?" Vừa bước ra khỏi hành lang thì nhìn thấy chiếc xe đạp để ở góc tường, Dương Tịnh hỏi.

"Ừm." Trần Chính đặt Đang Đang xuống, cởϊ áσ khoác trên người ra đưa cho Dương Tịnh, nói: "Giống như lần trước, để Đinh Đinh Đang Đang ngồi trên xe, em dùng áo khoác che đầu hai đứa nhỏ lại, bên ngoài trời tối quá, lỡ như có thứ gì đó dọa khiến hai đứa sợ hãi thì làm sao?"

"Anh vẫn còn mê tín à." Dương Tịnh cười nói.

"Không phải mê tín, ngay cả một con chim bay vào ban đêm cũng có thể làm cho người ta hoảng sợ huống chi là trẻ con." Trần Chính nói.

"Được rồi."

Trần Chính bế Đinh Đinh Đang Đang lên xe, Dương Tịnh dùng áo khoác của anh che đầu hai đứa, nói: "Bảo bối ngoan, bên ngoài trời lạnh, gió lại lớn, lát nữa về đến nhà thì nhanh chóng thay quần áo khác, nếu không sẽ sinh bệnh, biết không?"

"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng đồng thanh đáp.

Dương Tịnh xoay người, một tay cầm đèn pin, một tay đẩy xe đạp Trần Chính, nói: "Đi thôi."

"Được."

"Ấy, là Dương Tịnh sao, sao tăng ca muộn vậy." Bảo vệ ở cửa an ninh vừa nhìn thấy Dương Tịnh lập tức nhiệt tình chào hỏi, hơn hai tháng trước, ông nghe lời Tần Khả Khả đuổi Đinh Đinh Đang Đang ra khỏi nhà máy, suýt nữa lạc mất, từ sau hôm đó trong lòng vẫn luôn áy náy với Dương Tịnh nên mỗi lần nhìn thấy ba mẹ con cô đều nhiệt tình hỏi thăm đôi ba câu, Dương Tịnh thấy ông ấy cũng là người làm công ăn lương, đâu dám làm trái lời cấp trên nên cũng không so đo chuyện cũ nữa, thỉnh thoảng ông ấy còn cho Đinh Đinh Đang Đang một ít đồ chơi, đồ ăn vặt..

Đinh Đinh Đang Đang thân thiết gọi là ông, khiến ông ấy càng yêu thích hai đứa nhỏ.

"Công việc có chút nhiều nên về hơi trễ ạ." Dương Tịnh cười nói.

"Hai đứa nhỏ ngủ rồi hả?" Bảo vệ hỏi.

"Không ạ, do trời tối quá, sợ làm bọn nhỏ sợ nên mới choàng áo lên như vậy." Dương Tịnh nói.

Bảo vệ nhìn về phía Trần Chính, thấy anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt thì tuấn tú đẹp trai, cả người toát ra khí chất ngay thẳng, đúng là hiếm có, nhanh chóng quay sang hỏi Dương Tịnh: "Đây là bố của Đinh Đinh Đang Đang sao?"

Dương Tịnh hơi sững người, không biết phải trả lời thế nào cho phải, cô không biết Trần Chính liệu có phải là bố của hai đứa nhỏ hay không, không thể chắc chắn cũng không thể phủ nhận, đành phải cười cười lấy lệ.

"Chẳng trách, bố mẹ thì xinh đẹp giỏi giang, hai đứa nhỏ thì ngoan ngoãn hiểu chuyện." Bảo vệ mỉm cười.

Dương Tịnh gượng cười, cũng may trời tối nên không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô.

Trần Chính cười đáp lời: "Cảm ơn đại ca khích lệ."

"Khách sáo khách sáo rồi, đối xử tốt với tiểu Dương một chút, khi cậu không có ở đây, con bé mang hai đứa nhỏ đi làm cũng không dễ dàng gì." Nhân viên bảo vệ nói.

"Vâng." Trần Chính trong lòng nở hoa: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô ấy."

Dương Tịnh không muốn bầu không khí càng trở nên bối rối, ngập ngừng nói: "Bác bảo vệ, mọi người nghỉ ngơi đi ạ, chúng cháu phải đi rồi."

"Được rồi." Nhân viên bảo vệ lại nói: "Chờ một chút chờ một chút, bác có đồ cho hai đứa." Nói xong liền chạy vội vào phòng bảo vệ, cầm ra một cọng ngải cứu phơi khô nhét vào một bên áo khoác của Trần Chính, nói: "Ngải cứu có thể xua đuổi mấy thứ không sạch sẽ, cháu trai mỗi lần đi chơi tôi đều để thằng bé mang theo bên người. Có gì đó mang theo sẽ yên tâm hơn."

"Được rồi, cháu cảm ơn ạ." Dương Tịnh nói.

"Không cần khách khí, nhanh về nhà đi."

Dương Tịnh lúc này mới đẩy xe đạp tiếp tục đi theo con đường lộ phía trước, cùng Trần Chính đi về hướng nhà trọ.

Xung quanh hoàn toàn tối đen và yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng chó sủa ở phía xa xa, tiếng người lớn la mắng trẻ con ở những ngôi nhà gần đó, thậm chí còn nghe rõ tiếng bánh xe đạp ma sát trên mặt đất.

"Mẹ." Đinh Đinh nhỏ giọng kêu.

"Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.

"Con muốn đi tiểu."

"Muốn đi bây giờ sao? Có thể nhịn khoảng ba phút nữa không? Chúng ta sắp về đến nhà rồi." Dương Tịnh nói.

"Vậy thì con sẽ ráng đến khi về nhà, bên ngoài trời tối quá, quái vật sẽ xuất hiện." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh cười.

Trần Chính cũng cười theo.

"Đúng rồi, ba mẹ con đã ăn gì chưa?" Trần Chính hỏi.

"Có ăn rồi." Dương Tịnh nói: "Tôi có mua một bát mì thịt dê, nhưng mà ăn không nhiều lắm, bây giờ có hơi đói."

"Anh có mua giò heo cho mọi người." Trần Chính nói.

"Mua rồi sao?"

"Ừm, để ở nhà, lát nữa mang ra hâm lại là có thể ăn."

"Nhưng mà bây giờ muộn lắm rồi, Đinh Đinh Đang Đang ăn nhiều sẽ rất khó tiêu hóa."

"Vậy đợi bọn nhỏ ngủ rồi thì hẳn ăn."

Khi về đến nhà, Dương Tịnh giúp Đinh Đinh Đang Đang tắm rửa sạch sẽ, sau đó để hai đứa nhỏ ngủ trước, còn Trần Chính bận rộn xuống lầu đóng cổng chính, sau đó đi vào phòng bếp nhà mình, xoắn tay áo chuẩn bị bữa tối, không chỉ hâm lại giò heo mà còn luộc rau xanh, cán mì sợi, đánh trứng gà, chỉ trong chốc lát đã bưng ra hai bát mì sợi nóng hổi cùng với chân giò heo thơm ngon, đặt tất cả vào một mâm, bưng thẳng lên lầu hai, tiến về phía phòng Dương Tịnh.

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Trần Chính hỏi: "Ngủ chưa?"

Dương Tịnh mở cửa ra, nói: "Hai đứa nhỏ vừa mới ngủ." Sau đó cúi đầu nhìn chiếc mâm trên tay Trần Chính, nói: "Sao nhiều thế?"

"Anh cũng chưa ăn tối."

"Vậy cùng nhau ăn đi."

Bụng Dương Tịnh đã sớm kêu vang, trời hơi se se lạnh, lúc này nhìn vào tô mì trứng và rau xanh khói bay nghi ngút, hương vị thơm ngon từ giò heo tỏa ra, theo như lời của Đinh Đinh Đang Đang hay nói chính là cảm giác ' hạnh phúc' khi được ăn ngon. Dương Tịnh nâng bát mì lên, hớp hai ngụm nước lèo, nước dùng nóng hổi tràn dần vào bụng khiến cho tinh thần cô lập tức trở nên hăng hái, vui vẻ hơn rất nhiều, nhìn Trần Chính hỏi: "Là anh nấu mì sao?"

"Ừm, ăn đi." Trần Chính đưa cho Dương Tịnh một đôi đũa.

Cả hai đều đói nên chỉ tập trung ăn, không có thời gian nói chuyện, ăn xong mì, Dương Tịnh cầm lấy giò heo hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Để lại cho Đinh Đinh Đang Đang ngày mai bọn nhỏ dậy ăn." Trần Chính nói xong, cầm hai cái bát vào phòng bếp nhà Dương Tịnh rửa sạch sẽ.

Dương Tịnh ngồi tại chỗ ngẩn người, sau đó nói: "Trần Chính, anh thật tốt." Sau đó tiếp tục gặm giò heo.

Đến khi Trần Chính đi ra, trên tay cầm mâm và bát đũa đã rửa sạch, Dương Tịnh lúc này cũng đã ăn xong, nhanh chóng đi vào phòng bếp rửa tay.

"Vậy sáng mai anh lại đến tìm em." Trần Chính nói xong liền tiến vào phòng ngủ nhìn Đinh Đinh Đang Đang ngủ say.

Dương Tịnh ở phòng bếp nói vọng ra: "Anh không uống chút nước sao?"

"Không uống."

"Bếp lò nấu được nhiều nước, để tôi lấy cho anh nhé."

"Được rồi." Trần Chính nói.

Trần Chính mang đến hai bát mì trứng và ba cái giò heo, đổi lại nhận được một bình nước ấm, anh chẳng những không cảm thấy phiền mà còn rất vui vẻ, Trần Chính trở về phòng mình, tắt đèn nằm trên giường, đầu óc cứ nghĩ mãi về Dương Tịnh. Thật muốn nhanh chóng kết hôn, khi mẹ về nhất định sẽ bàn chuyện này với bà ấy. Cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi thϊếp đi lúc nào không hay.

"Mẹ, mẹ.." Nửa đêm, Đinh Đinh gọi Dương Tịnh dậy, Dương Tịnh đáp lại: "Đinh Đinh, sao thế con?"

"Con muốn uống nước."

"Được rồi, đợi mẹ một lát." Dương Tịnh khoác áo khoác mỏng đứng dậy, phải nói cái bếp lò Trần Chính mua thật sự rất hữu dụng, đặt ở phòng bếp nên ở đây rất ấm áp, Dương Tịnh rót nước ấm vào cốc, sau đó đi vào phòng ngủ, cho Đinh Đinh uống vài ngụm, Đinh Đinh uống xong thì nằm trên giường tiếp tục ngủ.

Dương Tịnh cầm cốc không trở lại nhà bếp, lúc đi ra thì nghe một tiếng ' rầm', hình như có ai đó làm đổ cái chậu sứ, Dương Tịnh tưởng là mèo, nhưng giây sau đó liền nghe được giọng nói cùng tiếng bước chân hỗn loạn.

Dương Tịnh cầm lấy đèn pin mà Trần Chính để lại, đi đến bên cửa sổ, qua cửa sổ nhìn ra ngoài sân, vừa nhìn liền thấy bóng dáng của hai người thất tha thất thểu đi lên lầu hai.

"Trần Chính." Tần Khả Khả say khướt hét tên Trần Chính.

"Suỵt, suỵt, im lặng đi." Đại Quân vừa ôm vừa đỡ Tần Khả Khả đi lên phòng.

"Trần Chính." Tần Khả Khả lại kêu.

"Đừng gọi nữa, Trần Chính đi ngủ rồi." Đại Quân tìm thấy chìa khóa trên người Tần Khả Khả, sau đó dìu cô ta vào phòng.