Ký Sự Những Năm 80

Chương 30: Tổn thất

Chương 30: Tổn thất

"Khả Khả! Tần Khả Khả, chơi mạt chược không? Anh có mang theo mạt chược đến rồi này." Đại Quân ngốc ếch không hiểu chuyện, tự nhiên nói.

Tần Khả Khả không thèm để ý, cúi đầu đi lên cầu thang.

Đinh Đinh Đang Đang đang đứng trên cầu thang, ngẩng đầu nhìn Tần Khả Khả, Tần Khả Khả đầu tóc rối tung che hết toàn bộ khuôn mặt, nhanh chóng lách qua người hai đứa nhỏ.

"Anh ơi, tổ trưởng Tần trông đáng sợ quá!" Khuôn mặt nhỏ của Đang Đang vô cùng nghiêm túc nói.

"Suỵt, đừng nói chuyện, cô ấy rất hung dữ." Đinh Đinh nói.

Đang Đang vội vàng dùng tay nhỏ che miệng.

Những người trong sân nhìn thấy Tần Khả Khả trở về, không khỏi nhỏ giọng thảo luận.

"Đủ bảy ngày rồi sao?"

"Đủ rồi, hôm nay vừa đúng bảy ngày đó."

"Này, tiểu tử nhà ngươi còn thích Tần Khả Khả sao?"

"Im đi, tôi thích cô ta bao giờ."

"Không biết ở bị giam trong đồn mấy ngày có làm cô ta thay đổi gì không chứ bình thường chẳng chịu coi ai ra gì."

"Ai biết."

"..."

Người trong khu trọ rôm rả bàn luận, Tần Khả Khả bước nhanh đến phòng mình, sau đó ' rầm' một tiếng, đem cửa đóng sầm lại, dường như đang vô cùng tức giận.

"Ai da! Xem ra tính tình vẫn không sửa được rồi!" Một vị hàng xóm lớn tiếng nói.

Nhưng Tần Khả Khả không nghe thấy, nổi giận đùng đùng mà đi vào phòng, ngã nhào lên giường khóc lớn, làm cho Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng đang ở trong phòng cũng phải giật mình hoảng hốt.

Tần Khả Khả ôm chăn khóc lớn.

Tôn Tiểu Hồng tiến lại an ủi.

"Khả Khả, sao vừa trở về đã khóc rồi?" Tôn Tiểu Hồng hỏi.

"Đi chết hết đi." Tần Khả Khả khóc lớn nói: "Bây giờ mấy người ở bên ngoài đều biết chuyện tớ bị nhốt ở đồn cảnh sát!"

"Khả Khả, cậu không phải vẫn luôn thích xem" Bullsnake "," Cuốn theo chiều gió "," Bá tước Monte Cristo "sao? Vai chính lúc nào cũng trải qua đau khổ, bất hạnh, luôn bị người khác phỉ nhổ, xem thường, nhưng cuối cùng dù có khó khăn vất vả tới đâu họ cũng đều vượt qua và sống một cuộc sống huy hoàng, đúng không?"

Tần Khả Khả nghe xong, cũng không khóc nữa, ngồi dậy lau đi nước mắt trên mặt: "Đúng vậy, dù thế nào đi nữa tớ cũng sẽ sống một cuộc sống huy hoàng."

"Đúng vậy." Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng cùng đáp.

Tần Khả Khả xoay người nhìn Tào Quân Lượng nói: "Tào Quân Lượng, anh có thể cho em mượn tiền tiêu tết không, chờ khi nào nhận lương em sẽ trả lại."

Tào Quân Lượng chần chừ một lát, sau đó cũng rút tiền ra.

Tôn Tiểu Hồng có chút khó chịu, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng không nói gì.

Cùng lúc đó, Dương Tịnh bước nhanh tới dắt Đinh Đinh Đang Đang lên lầu nói: "Lần sau có đi lên lầu thì hãy đi sang một bên, tránh để người khác đẩy ngã."

"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang đáp ứng.

"Mẹ, mẹ nhìn xem tóc con có đẹp không?" Đang Đang kéo tay Dương Tịnh hỏi.

"Ừm, đẹp lắm."

"Là chú nói bà Uông thắt bím tóc cho con đó, còn buộc bằng dây buộc tóc hình bông hoa mẹ mới mua nữa, mẹ xem là thắt thành hai.." Cái miệng nhỏ của Đang Đang nói chuyện không ngừng.

Dương Tịnh vừa nghe vừa mang hai đứa nhỏ trở về phòng rửa tay.

Trần Chính vẫn ở dưới lầu nhìn Dương Tịnh mang Đinh Đinh Đang Đang trở về phòng, nhưng từ đầu đến cuối Dương Tịnh không hề nhìn hắn lấy một cái.

Trần Chính mặt đen như đít nồi, hắn xấu đến thế sao? Xấu đến mức không đáng giá liếc nhìn một cái sao? Cô ấy chỉ nhìn hai đứa nhỏ mà không hề liếc mắt nhìn hắn.

"Cảnh sát Trần?" Đại Quân không rủ được Tần Khả Khả chơi mạt chược liền nhìn sang Trần Chính.

Trần Chính không thèm để ý đến.

Đại Quân cảm thấy mình y hệt như không khí vậy, cầm bộ mạt chược tiến lại gần Trần Chính hỏi: "Hôm nay là tết trung thu, không bận gì đúng không? Chúng ta đánh mạt chược đi, không thì chơi bài Poker cũng được." Đại Quân đặc biệt thích đánh mạt chược và bài Poker, nhưng không phải kiểu người thích đánh bài ăn tiền ăn bạc, đơn giản là hay đến nhà trọ nhà Trần Chính, rủ thêm vài người, có Trần Chính, có thêm con gái càng tốt, tỷ như Tần Khả Khả chẳng hạn, như vậy hắn càng vui.

"Không đánh." Trần Chính cau mày nói.

"Vậy giữa trưa nhé." Đại Quân nói.

"Không có thời gian." Trần Chính đáp.

"Vậy buổi tối đi, buổi tối cậu rảnh đúng không?"

"Không rảnh."

"Ai, tớ nói này Trần Chính, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Hay là cậu có bạn gái rồi, có gái bỏ bạn đúng không?"

"Cút." Trần Chính bỗng chốc đứng lên, đi vào nhà chính.

Đại Quân xách theo mạt chược đuổi theo: "Này, Trần Chính, hay cậu đi rủ Tần Khả Khả đi, rủ cô ấy đánh cùng chúng ta."

Trần Chính không để ý đến cậu ta, ngồi lên ghế cầm tờ báo đọc, chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng của Đinh Đinh Đang Đang, anh ngồi im ở cửa, lắng nghe giọng nói của hai đứa nhỏ.

Đinh Đinh Đang Đang tay cầm phấn nhặt được ở trường tiểu học Lợi Dân, ngồi xổm ngoài hành lang vẽ loạn.

"Đây là chữ 'Đại'". Đinh Đinh viết.

Đang Đang nhanh chóng học theo: "Đây là chữ 'Đại'."

"Đây là chữ ' Người '."

"Đây là chữ ' Người'."

Hai đứa nhóc vừa viết vừa đọc.

Dương Tịnh nghiêng đầu liếc nhìn một cái, hơi hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục nấu cháo, hầm canh trứng, cho đến khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, mới thò đầu ra trêu chọc: "Đại soái ca, tiểu mỹ nữ nhà tôi ơi, ăn cơm thôi nào!"

Vừa nghe ăn cơm, Đinh Đinh Đang Đang lập tức ném viên phấn xuống, chạy nhanh vào phòng, đi đến bên người Dương Tịnh, Đinh Đinh hỏi: "Mẹ, đại soái ca là con phải không?"

Đang Đang cũng đưa khuôn mặt nhỏ lên nhìn, đôi mắt to lấp lánh như thủy tinh chớp chớp, hì hì cười: "Em là tiểu mỹ nữ."

"Đúng vậy, đúng vậy." Dương Tịnh cười: "Nhanh đi rửa tay sạch sẽ, chúng ta ăn cơm, sau đó đi gửi thư cho cậu." Bức thư đầu tiên Dương Tịnh gửi cho Dương Đông cách đây cũng đã mười ngày rồi, nhưng vẫn không thấy hồi âm, hay thư chưa đến nên vẫn chưa kịp trả lời? Bức thư đêm qua cô cũng muốn gửi.

"Cậu sẽ đến thăm chúng ta sao?" Đang Đang hỏi.

"Cậu muốn đi làm kiếm tiền." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ hỏi: "Các con còn nhớ cậu sao?"

"Nhớ ạ." Đinh Đinh Đang Đang đồng thanh đáp, bọn nhỏ nhớ rằng Dương Đông rất thương chúng, còn việc khác thì không nhớ rõ.

Sau khi ăn xong, Dương Tịnh thay quần áo, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, thoa một chút son dưỡng nhạt, sau đó nắm tay Đinh Đinh Đang Đang ra khỏi phòng.

"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ạ?" Đang Đang hỏi.

Đinh Đinh phe phẩy phong thư trong tay đáp: "Gửi thư! Chúng ta đi gửi thư đó."

"Vậy phải gửi ở đâu?"

"Lát nữa mẹ sẽ dắt chúng ta đến đó."

Dương Tịnh đang đóng cửa, nghe hai đứa nhỏ rôm rả nói chuyện, trong lòng ấm áp không thôi.

Cùng lúc đó, Tần Khả Khả đang đứng chỗ bể nước, mở vòi rửa mặt, Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng đứng trước cửa phòng cô ta, nghe Tần Khả Khả nói, bởi vì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thái độ hợp tác, vừa đúng lúc đến tết trung thu, đồn cảnh sát cũng muốn nghỉ tết, nên khi Tần Khả Khả được thả thì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hông cũng được thả.

Tôn Tiểu Hồng nghe xong, liền tính toán với Tào Quân Lượng cùng đi một chuyến đến thôn Sơn Loan.

"Vậy hai người đi đi." Tần Khả Khả vớ lấy khăn lau mặt, kết quả mới ngẩng đầu lên, thoáng nhìn phía đối diện, bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, cô ta xoay người nhìn kỹ, lập tức ngây người.

Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng theo ánh nhìn của Tần Khả Khả, liền thấy Dương Tịnh khác hẳn ngày thường, mái tóc búi thường ngày, nay được rũ ra sau, chiếc cổ thon dài trắng nõn, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, hơi hơi mỉm cười, khiến cho Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng hoảng hốt.

Đây, đây, đây là Dương Tịnh sao? Cô từ khi nào lại trở nên hút hồn như vậy?

Tần Khả Khả đứng bên cạnh cũng đứng hình nhìn Dương Tịnh, cô ta biết rõ quần áo Dương Tịnh đang mặc trên người chính là của nhà thiết kế ở cửa hàng thời trang Phùng Thanh, quần tây đáy cao và giày da, vừa tôn dáng lại xinh đẹp, lúc trước nhân viên của cửa hàng Phùng Thanh còn giới thiệu mấy bộ âu phục như thế này cho cô ta, nhưng cô cảm thấy nó xấu chết đi được, ai lại đi mặc mấy bộ quần áo này chứ, kỳ thực là do cô ta không biết phải phối nó như thế nào, giờ phút này lại nhìn thấy Dương Tịnh mặc nó, đột nhiên cảm thấy nếu trước đây đồng ý mua thì tốt rồi.

Dương Tịnh tại sao lại có thể mặc đẹp như vậy chứ?

"Mẹ, mẹ đi chậm một chút, để con dắt tay, đừng để bị ngã." Chỗ cầu thang, ông cụ non Đinh Đinh đưa tay nắm lấy tay Dương Tịnh, vừa đi vừa nói.

Dương Tịnh cười: "Đồng chí Dương Đinh Đinh, cảm ơn đồng chí."

"Mẹ, đừng khách khí, đều là người một nhà cả."

Dương Tịnh lập tức cười rộ lên.

Thẳng đến khi Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đều đi vào siêu thị thì Tào Quân Lượng vẫn còn bồi hồi, thất thần, hắn biết Dương Tịnh vẫn luôn xinh đẹp, nhưng bộ dáng ôn hòa, nhã nhặn, lịch sự và xinh đẹp này hắn thật sự rất thích. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng mê mụi Dương Tịnh, càng ngày càng bị cô cuốn hút, hắn thích Dương Tịnh của bây giờ diễm lệ, độc lập, tự tin, mỗi lần gặp cô đều khiến cho hắn tim đập 'thình thịch' không ngừng, làm cho hắn càng muốn đến gần cô hơn nữa. Hắn hiện tại quá thích Dương Tịch, thích đến mức chỉ muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng, chứng minh hai đứa nhỏ là con Trần Chính, sau đó nghĩ cách để Dương Tịnh ném hai đứa con cho Trần Chính nuôi, như thế hắn có thể đường đường chính chính mang Dương Tịnh rời khỏi.

"Đã là đàn bà hai con rồi mà vẫn ăn mặc thành ra như vậy, người không biết còn tưởng cô ta là thiếu nữ đi câu dẫn đàn ông ấy chứ, chẳng ra thể thống gì hết." Tần Khả Khả ghen ăn tức ở nói một câu, sau đó dậm chân đi vào phòng mình.

Tôn Tiểu Hồng cũng đi theo phụ họa: "Không lo nuôi con đi, còn bày đặt trang điểm, đúng là không biết xấu hổ."

Tào Quân Lượng lập tức nhíu máy không vui.

Tôn Tiểu Hồng không chú ý biểu cảm của Tào Quân Lượng, xoay người vào phòng Tần Khả Khả.

Lúc này Dương Tịnh đã ở siêu thị nhìn quanh một vòng, sau đó nói với Lý Vân: "Chị Lý, hôm nay trung thu rồi, chị cứ ở nhà ăn tết, không cần ở lại trông coi tiệm đâu."

"Không sao, không sao, dù sao bố mấy đứa nhỏ cũng muốn đi làm, chị ở phòng cũng đâu có việc gì làm, em cứ mang Đinh Đinh Đang Đang đi chơi đi." Lý Vân cười nói.

"Vậy, được rồi."

Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang ra sân, liền đυ.ng phải Trần Chính và Đại Quân đang ở bên ngoài đi vào sân.

Đại Quân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Dương Tịnh.

Trần Chính dùng một chân đá Đại Quân vào sân, sau đó hỏi: "Đi đâu sao? Sao lại mặc như vậy?"

"Khó coi sao?" Dương Tịnh hỏi, khuôn mặt sinh động.

Mặt Trần Chính hơi nóng lên, mày nhăn lại càng sâu.

"Chú, con và mẹ cùng đi gửi thư." Đang Đang ngẩng đầu nhỏ nhìn Trần Chính nói.

Trần Chính đành nhích chân dịch sang một bên, Dương Tịnh nhanh chóng dắt tay Đinh Đinh Đang Đang đi ra ngoài.

"Chú, tạm biêt." Đang Đang quay đầu vẫy vẫy tay chào Trần Chính, nhảy nhót đi theo Dương Tịnh.

Trần Chính đứng chỗ cổng nhìn Dương tịnh.

"Ai da!" Đại Quân duỗi tay choàng vai Trần Chính nói: "Ai da! Nhìn xem, Dương Tịnh xinh đẹp thật đấy, thảo nào có con sớm như vậy, không biết bắp cải trắng thơm ngon thế kia bị con heo này ăn mất vậy nhỉ."

Trần Chính nhíu mày nói: "Tần Khả Khả ở trên lầu chờ cậu đến đánh bài."

"Thật sao?"

"Ừm."

"Tớ đi ngay đây." Đại Quân cười chạy nhanh lên lầu, lúc này Trần Chính nâng bước chân đi theo ba mẹ con Dương Tịnh.

Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang lần đầu tiên đến bưu điện, cô hỏi nhân viên bưu điện có thư nào gửi cho cô không? Nhân viên công tác nói: "Có thư, chúng tôi sẽ đưa đến tận nhà."

"Vậy, cảm ơn." Dương Tịnh không biết ở thời đại này phải gửi thư như thế nào, lần trước tình cờ gặp được người đưa thư, trực tiếp đưa cho anh ta, còn lần này đến bưu điện để gửi, Dương Tịnh hỏi: "Tôi muốn gửi thư, không biết là trực tiếp giao cho chị hay như thế nào?"

Nhân viên bưu điện lười nhác trả lời: "Đưa cho tôi cũng được, bỏ vào thùng thư bên kia cũng được."

"Mẹ, con muốn bỏ thư vào thùng." Đinh Đinh cầm phong thư nói.

"Được, lại bỏ vào thùng."

Đinh Đinh nhanh chóng đem thư bỏ vào thùng, vui vẻ không thôi, giống như vừa hoàn thành một việc vô cùng hệ trọng vậy, Dương Tịnh thuận tiện khen cậu nhóc một câu: "Giỏi lắm!"

"Chuyện nhỏ, hì hì, đi thôi, chúng ta ra ngoài thôi mẹ." Đinh Đinh kéo tay Dương Tịnh đi về phía trước.

Ba mẹ con cô đang đi trên đường lớn liền nhìn thấy Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng, Tào Quân Lượng lái xe đạp, Tôn Tiểu Hồng ngồi phía sau, hai người đi trên đường xi măng, hướng về phía con đường đất phía trước.

"Mẹ, họ đi đâu thế?" Đinh Đinh nhận ra Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng.

"Thôn Sơn Loan."

"Nhà của mợ sao?" Đinh Đinh hỏi.

"Ừm."

Sự thật đúng là như thế, Tào Quân Lượng lái xe đạp chở Tôn Tiểu Hồng đi, chỉ mười mấy phút là đến thôn Sơn Loan.

Hai người lái thẳng đến nhà họ Dương, còn chưa đến thì nhìn thấy ở cửa có không ít người, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc lóc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôn Tiểu Hồng hỏi.

"Đi xem thử." Tào Quân Lượng nói xong, đem xe khóa lại, dựng ở phía ngoài nhà họ Dương, đưa tay gạt đám người đang đứng xúm lại, liền nhìn thấy Hàn Thục Cầm ngồi sõng soài dưới đất khóc lớn, Tôn Đại Hồng cũng đứng một bên lau nước mắt.

"Cô, chị, xảy ra chuyện gì vậy?" Tôn Tiểu Hồng vội vàng tiến lên hỏi.

Tôn Đại Hồng lau nước mắt, tay chỉ vào chuồng gà nói: "Gà, vịt đều chết hết rồi." Con dê cũng nằm thoi thóp.

Chuyện là ở đồn cảnh sát bảy ngày, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hai người trong lòng hận Dương Tịnh thấu xương, nhưng rất sợ cảnh sát, căn bản không hề nghĩ đến gà vịt ở nhà, nguyên nhân chủ yếu là do từ trước đến nay, chuyện gà vịt, bò dê trong nhà đều do một tay Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang lo liệu, nuôi dưỡng, hai người bọn họ không nhúng tay vào, nên khi rời khỏi nhà không hề nghĩ đến việc cho gà vịt ăn, kết quả vừa về đến nhà thì nhìn thấy chúng đã chết hết vì đói.

Tổn thất quá lớn!