Chương 26: Bị giam
"Mẹ!"
"Cô!"
Tôn Đại Hồng, Tôn Tiểu Hồng lập tức đỡ Hàn Thục Cầm sắp sửa ngã xuống đất, đồng thời nôn nóng mà kêu lên.
Nhóm khách trọ cũng hoảng sợ, nháo nhào nhìn qua.
"Sao vậy?"
"Hình như bị dọa cho ngất xỉu rồi."
"Đúng vậy, cảnh sát từ đồn đến giải quyết tranh cãi lúc nãy, không sợ mới lạ. Hồi nãy không nghe Dương Tịnh kể ra tội trạng đó sao, này không phải chuyện nhỏ đâu."
Nhóm người nhỏ giọng bàn tán.
"Tránh ra tránh ra." Lúc này Lý Vân buông Đang Đang, tiến lên một bước, đẩy Tôn Đại Hồng và Tôn Tiểu Hồng ra, duỗi tay ấn vào nhân trung Hàn Thục Cầm, nhanh chóng, dứt khoát.
Hàn Thục Cầm từ từ tỉnh lại, sau đó lại bắt đầu khóc.
"Đừng khóc nữa, theo chúng tôi về đồn một chuyến." Nhân viên cảnh sát nói, âm thanh không lớn, nói chuyện nhẹ nhàng, quả nhiên có tác dụng, Hàn Thục Cầm tức khắc dừng khóc, vịn vào Tôn Đại Hồng đứng thẳng.
Tôn Đại Hồng và Tôn Tiểu Hồng không nhúc nhích.
Tần Khả Khả cũng đứng im, cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, đi đến đồn rất mất mặt.
"Đi!" Một nhân viên cảnh sát khác hét lớn.
Cả bốn người bọn họ bị dọa điếng người, toàn thân run run, ba vị cảnh sát quay người chào Uông Lệ Mẫn, sau đó xoay người đi, bốn người Hàn Thục Cầm thành thành thật thật theo sau, Tào Quân Lượng cũng lẽo đẽo đi theo.
Khu trọ cuối cùng cũng lấy lại yên tĩnh.
"Bà Uông." Lúc này Đang Đang đi đến bên người Uông Lệ Mẫn, tay nhỏ nắm lấy góc áo của bà.
Uông Lệ Mẫn cúi đầu nhìn.
"Bà Uông, con muốn tìm mẹ với anh trai." Đang Đang với giọng nói trẻ con nức nở, ánh mắt chứa đầy nước như sắp tràn ra ngoài, nhìn cực kỳ đáng thương: "Bà Uông, bà dẫn con đi tìm mẹ được không?"
"Được được được." Uông Lệ Mẫn đau lòng bế Đang Đang lên.
Đang Đang chớp mắt, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, Uông Lệ Mẫn đau lòng, cẩn thận đưa tay lau đi, nói: "Được rồi, tiểu bảo bối đừng khóc, bà mang con đi tìm mẹ nha, đừng khóc."
"Còn tìm anh trai nữa."
"Đúng, đúng, tìm cả anh trai." Uông Lệ Mẫn quay đầu nhìn Lý Vân nói: "Lý Vân ở nhà canh siêu thị đi, tôi mang Đang Đang đến đồn cảnh sát tìm Dương Tịnh."
"Chủ nhà, Dương Tịnh sẽ không sao chứ?" Lý Vân nhớ tới việc Dương Tịnh đem bốn người kia đánh cho tơi tả.
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Dương Tịnh đánh.."
"Đánh là đúng, mấy người kia sai rõ rành rành, bọn họ đến đây khi dễ ba mẹ con Dương Tịnh nên con bé phản kháng! Bây giờ tôi đến đồn làm nhân chứng, để xem ai dám động đến Dương Tịnh và hai đứa nhỏ!" Uông Lệ Mẫn nói trong phẫn nộ.
Lý Vân nghe những lời này xong thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Uông Lệ Mẫn nguyện ý trợ giúp, Dương Tịnh nhất định sẽ không sao.
"Đang Đang, chúng ta đi thôi." Uông Lệ Mẫn ôm Đang Đang rời khỏi.
"Về sớm một chút." Lý Vân nói.
Lúc này mấy vị khách trọ bắt đầu lên tiếng bàn tán sôi nổi.
"Tôi chưa từng thấy Dương Tịnh giận dữ như vậy bao giờ, kiểu bùng nổ ấy."
"Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, chờ cô làm mẹ đi rồi biết, ai dám dộng đến con của tôi á hả, tôi liều mạng với kẻ đó."
"Tần Khả Khả với Tôn Tiểu Hồng cũng thật quá quắc."
"Vừa rồi chúng ta đáng lẽ nên ra giúp Dương Tịnh." Trong đám người có một người nói ra câu này, câu nói này dường như nhắc nhở bọn họ, bởi vì bọn họ đã tin lời Tần Khả Khả nói nên không chịu ra tay giúp đỡ, cứ để Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang bị bắt nạt, lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy áy náy hổ thẹn không thôi, nghĩ lại ngày thường Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy bọn họ còn ngọt ngào gọi anh trai, chị gái, cô, chú.. càng nghĩ càng cảm thấy không dám nhìn mặt Dương Tịnh.
"Đều do Tần Khả Khả!" Đột nhiên có người nói.
"Đúng vậy, chính là do Tần Khả Khả, nói gì mà chuyện của nhà người ta, chúng ta nên xem thôi không nên xen vào."
"Phải, phải. Người nói Dương Tịnh chưa kết hôn đã có thai cũng chính là Tần Khả Khả còn gì."
Trong sân, mọi người đều sôi nổi đổ hết mọi lỗi lầm cho Tần Khả Khả
Trong đồn, Tần Khả Khả, Tôn Đại Hồng, Tôn Tiểu Hồng, Tào Quân Lượng, Hàn Thục Cầm đều bị tách ra để thẩm vấn.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh ngồi ở dãy ghế trong đồn, một cảnh sát rót nước trà vào cốc sứ đưa cho hai mẹ con.
"Cảm ơn ạ." Dương Tịnh nói.
"Cảm ơn chú." Không cần Dương Tịnh nhắc nhở, Đinh Đinh đã tự mình lên tiếng.
Người cảnh sát cười cong mi, vuốt ve đầu nhỏ của Đinh Đinh nói: "Cậu bé ngoan."
Dương Tịnh nắm lấy chiếc cốc trắng, thổi để nước nguội bớt, thử thử thấy đã nguội: "Đinh Đinh, uống nước đi con."
"Mẹ, mẹ uống trước."
"Đinh Đinh uống trước."
"Mẹ uống trước."
Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh thật lâu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đỏ lên, cô cố gắng áp cảm xúc của mình xuống, uống một ngụm sau đó đưa cốc nước cho Đinh Đinh.
Đinh Đinh dùng hai tay cầm cốc nước, ực ực mà uống.
Đinh Đinh đang uống nước thì Uông Lệ Mẫn đã dẫn Đang Đang đến đây.
"Mẹ!" Đang Đang vui mừng kêu lên.
Dương Tịnh đứng lên: "Dì Uông, sao dì lại đến đây?" Vừa nói Dương Tịnh vừa vươn tay bế Đang Đang vào lòng.
Uông Lệ Mẫn nhìn Dương Tịnh nói: "Con bé muốn đi tìm mẹ."
"Dì Uông, thật ngại quá, phiền dì phải đi một chuyến." Dương Tịnh nói tiếng xin lỗi.
"Khách khí cái gì, cứ ngồi xuống trước đã, dì vào bên trong xem tình hình thế nào." Uông Lệ Mẫn đi theo người cảnh sát.
Dương Tịnh ôm Đang Đang, Đang Đang nói: "Mẹ, cho con xuống đi."
Dương Tịnh buông Đang Đang ra, Đang Đang lập tức chạy đến trước mặt Đinh Đinh kêu: "Anh ơi."
Đinh Đinh đem cốc nước đưa cho Đang Đang nói: "Em gái, khát nước không? Em cũng uống đi."
Đang Đang cầm lấy cốc nước, đưa miệng nhỏ lại gần, ực ực uống mấy ngụm.
"Mẹ ơi, uống xong rồi." Đinh Đinh đưa cốc nước cho Dương Tịnh.
Đang Đang đưa tay đến gần khuôn mặt đang bị thương của Đinh Đinh, nhưng không dám chạm vào, mềm giọng hỏi: "Anh, anh còn đau không?"
"Không đau."
"Vậy sao anh lại khóc?"
"Lúc nãy bị đẩy ngã nên đau, bây giờ thì hết rồi, không tin em sờ thử đi." Đinh Đinh kéo cánh tay của Đang Đang chọc chọc vào mặt mình, lúc này cô nhóc mới tin, sau đó móc trong túi ra một viên kẹo sữa nói: "Anh, cho anh kẹo này, ăn kẹo xong sẽ vui vẻ đó."
Đinh Đinh nhận lấy, lột giấy gói kẹo, đem kẹo cho vào miệng, cắn một miếng, sau đó lấy viên kẹo từ trong miệng ra đưa cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh nhìn viên kẹo còn vươn nước miếng của cậu nhóc, hơi buồn cười nói: "Con ăn đi, mẹ không ăn."
"Vậy được rồi." Đinh Đinh lại đem nửa viên kẹo kia nhét vào trong miệng.
Hai đứa nhóc mặt đối mặt ăn kẹo, cười hì hì, chỉ chốc lát sau đã vui vẻ chạy nhảy trong đồn cảnh sát, hoàn toàn đem mọi chuyện vừa xảy ra ở nhà trọ quẳng ra sau đầu.
Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh Đang Đang tít mắt cười đùa, trong lòng cảm thấy may mắn, hai đứa từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực nên nội tâm rất mạnh mẽ, cũng bởi vì chúng còn nhỏ, cho nên khóc xong liền quên đi. Nhưng chuyện này cũng chưa nói lên được gì, cô sẽ chú ý đến tâm lý phát triển của Đinh Đinh Đang Đang, để bọn nhỏ có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh trưởng thành.
Trước mắt đối với sự tình lần này, việc Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, Tần Khả Khả, Tôn Tiểu Hồng đúng là có sai, nhưng việc cô cầm chổi đánh người cũng không đúng, nếu mấy người bọn họ bị nhốt ở đây 7-10 ngày thì chắc chắn cô cũng sẽ bị nhốt dăm ba bữa ở đây, Dương Tịnh nghĩ vậy liền có chút lo lắng, nếu cô ở đây thì ai chăm sóc cho Đinh Đinh Đang Đang đây.
Đúng lúc này, Tào Quân Lượng từ một căn phòng khác đi ra, ngước mắt liền nhìn thấy Dương Tịnh, đôi chân chậm rãi đi về hướng này.
Dương Tịnh nhìn thấy nhưng không để ý đến anh ta, vẫn đang cùng chơi đùa với Đinh Đinh Đang Đang.
Tào Quân Lượng thấy Dương Tịnh cố tình không để ý đến hắn, không thể ngồi bên cạnh nên chỉ có thể ngồi ở ghế đối diện, im lặng chốc lát rồi mở miệng: "Dương Tịnh, vừa rồi thật xin lỗi."
Dương Tịnh làm như không nghe thấy, vẫn chơi đùa cùng Đinh Đinh Đang Đang.
"Anh không biết mọi chuyện lại đến mức này, anh vừa rồi có nói chuyện với cảnh sát, nói rằng mọi chuyện đều không liên quan đến em, là họ đến đây để quậy phá kiếm chuyện." Tào Quân Lượng nói: "Anh chỉ nghĩ là họ đến để giải quyết chuyện gia đình, không nghĩ tới.."
Tào Quân Lượng còn muốn nói nữa, nhưng Dương Tịnh dường như không muốn đặt vào tai, làm hắn có cảm giác cực kỳ thảm hại.
"Dương Tịnh." Tào Quân Lượng vô lực kêu lên một tiếng.
Lúc này Dương Tịnh mới ngẩng đầu, nhìn Tào Quân Lượng, thẳng thắn nói: "Tào Quân Lượng, tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi và anh hoàn toàn không có khả năng. Cũng nhờ chuyện hôm nay, tôi có thể chắc chắn một điều, nếu không có hai đứa nhỏ thì tôi cũng chướng mắt anh, cho nên hãy dừng lại đi."
Không phải là không thể mà là trực tiếp chướng mắt.
Chướng mắt? Hai chữ này vừa thốt ra, Tào Quân Lượng tức thì hoảng lên: "Dương Tịnh.."
"Dương Tịnh!" Lúc này, Uông Lệ Mẫn cũng từ từ đi đến chỗ bọn họ, cười nói: "Đi thôi."
Đi thôi?
Dương Tịnh ngạc nhiên nhìn Uông Lệ Mẫn, có chút khó tin hỏi: "Đi thôi?"
"Đúng vậy, dẫn Đinh Đinh Đang Đang về nhà thôi."
"Có thể đi sao ạ?"
"Có thể." Uông Lệ Mẫn cười nói.
Dương Tịnh tức khắc lộ gương mặt tươi cười, kéo tay nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang nói: "Bảo bối, đi, chúng ta về nhà."
"Về nhà, về nhà." Đinh Đinh Đang Đang đi theo Dương Tịnh rời khỏi đồn cảnh sát.
Dương Tịnh cũng không để ý đến Tào Quân Lượng.
Tào Quân Lượng từ trên ghế đứng bật dậy, kêu: "Dương Tịnh."
Dương Tịnh vẫn như cũ không hề quay đầu.
Tào Quân Lượng đau khổ đứng tại chỗ, muốn làm gì đó để phát tiết sự buồn bực trong lòng, như đây là đồn cảnh sát, không dám lỗ mãng, chỉ có thể kìm chế.
Mà lúc này, Dương Tịnh ôm Đinh Đinh, Uông Lệ Mẫn ôm Đang Đang ra khỏi đồn.
Dương Tịnh hỏi: "Dì Uông, sao cảnh sát lại đồng ý cho con đi vậy?"
"Là Trần Chính gọi điện đến nói chuyện." Uông Lệ Mẫn cười nói.
"Trần Chính chính là chú." Đang Đang nhỏ giọng nói.
Uông Lệ Mẫn cười: "Đúng vậy, Trần Chính chính là chú của con."
"Dạ." Đang Đang cười ngọt ngào.
"Là cảnh sát Trần." Dương Tịnh có chút ngượng ngùng nói: "Dì Uông, thật sự rất cảm ơn dì, hai người lại giúp con một lần nữa, cũng không biết phải đền đáp thế nào mới phải nữa."
"Có cái gì đâu mà." Uông Lệ Mẫn nói: "Ai bảo Trần Chính là cảnh sát, bố thằng bé cũng là cảnh sát, làm việc gì cũng nhiệt tâm nhiệt tình không sợ nguy hiểm, bằng không cũng sẽ không đi sớm như vậy." Uông Lệ Mẫn nói đến chuyện bố của Trần Chính, đôi mắt có chút đau thương.
Dương Tịnh không biết nên an ủi thế nào.
Uông Lệ Mẫn nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: "Bọn họ có thể tìm đến chỗ này sớm như vậy, đều là do Tần Khả Khả nhúng tay vào."
"Sao ạ?"
"Cảnh sát hù dọa vài câu, bốn người kia đều sợ hãi mà khai ra toàn bộ, Hàn Thục Cầm với Tôn Đại Hồng bị cảnh sát dọa đến khóc. Còn Tần Khả Khả kia, vừa mới nghe cảnh sát nói nhốt 7 ngày thì gào khóc thảm thiết, nói là bị nhốt bảy ngày thì đã qua Tết Trung Thu luôn rồi, nhà máy dựa vào mấy ngày này để các cá nhân biểu hiện thành tích, sau Tết trung thu nếu có biểu hiện xuất sắc sẽ được thăng chức lên quản lý phân xưởng, mà cô ta bị nhốt ngay 7 ngày đó, cuối năm chắc chắn tiền thưởng sẽ bị giảm đi rất nhiều. Con không biết đâu, Tần Khả Khả khóc thảm lắm." Uông Lệ Mẫn vừa đi vừa nói chuyện.
Dương Tịnh nghe xong trong lòng cực kỳ thống khoái.
Hai người vừa đến sân nhà liền nhìn thấy có người từ siêu thị Đinh Đang đi ra, trên tay còn cầm mấy cái bánh trung thu.
"Aa, bánh Trung thu đến rồi sao, dì đặt trước 6 cái đó nha." Uông Lệ Mẫn cười nói.
"Ngày mai bánh còn giao đến nữa, dì yên tâm." Dương Tịnh nói.
"Dương Tịnh, về rồi sao!" Mấy người hàng xóm đứng trước cửa siêu thị, lập tức vui vẻ mà kêu.
Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang đi vào, nhóm khách trọ áy náy lúc nãy nhanh chóng lại hỏi thăm tình hình, Tần Khả Khả bị nhốt trong đồn một tuần, vậy chắc chắn là cô ta có tội rồi. Vì thế đám người nhìn Dương Tịnh bằng con mắt khác, đặc biệt lúc cô cầm chổi đánh người, không những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại cảm thấy bọn Tần Khả Khả đáng bị vậy.
Lại được biết việc Dương Tịnh đang bán bánh trung thu, còn có thể đặt trước, rất nhanh hàng xóm truyền tai nhau, kéo nhau đến cửa hàng Đinh Đang đặt bánh.
"Siêu thị Đinh Đang kia là của Dương Tịnh sao?"
"Đúng vậy, chính là cô gái hôm nay cầm chổi đập mẹ với chị dâu tơi tả đó."
"Cái gì mà mẹ? Bà ta là mẹ kế đó! Mẹ cảnh sát Trần còn nói, bọn Tần Khả Khả nhận tội cả rồi, Tần Khả Khả bị giam bảy ngày còn mẹ kế với chị dâu Dương Tịnh bị giam mười ngày."
"Cho nên mới nói, mẹ ruột vẫn tốt nhất, bà mẹ kế này khẳng định là nghe được tin Dương Tịnh dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến đây mở siêu thị kiếm tiền, cho nên mới đến đây ăn vạ đòi tiền."
"Đúng là đến để ăn vạ đòi tiền đó, còn trực tiếp cướp tiền từ trên người Dương Tịnh mà, đã vậy còn đẩy Đinh Đinh đυ.ng vào cái chậu sứ, trầy hết cả mặt đấy."
"Còn Tần Khả Khả kia nữa, Dương Tịnh ly hôn mà cô ta cứ ngang ngạnh nói Dương Tịnh chưa kết hôn đã có thai, kết quả thì sao? Bị nhốt bảy ngày ở đồn cảnh sát rồi đó, chuyện này khẳng định là thật, có ly hôn hay không thì không tính, chẳng lẽ Dương Tịnh phải mang đàn ông đưa đến trước mặt thì cô ta mới chịu câm miệng hay sao? Đúng là con người xấu tính xấu nết.
"... "
Bởi vì Dương Tịnh đang ở" thế yếu ", Đinh Đinh Đang Đang lại đáng yêu, hiểu chuyện, mối quan hệ của Tần Khả Khả và mọi người bình thường cũng không mấy tốt đẹp, cộng thêm thân phận mẹ kế của Hàn Thục Cầm, còn bị cảnh sát trực tiếp dẫn đi, dẫn đến toàn bộ mọi việc đều đi theo chiều hướng ngoài dự kiến, tất cả đều công kích Tần Khả Khả và bốn người kia, còn đồng tình thay cho Dương Tịnh.
Chuyện này xảy ra vô tình làm cho mọi người biết đến siêu thị Đinh Đang, không ít người lấy danh nghĩa đến mau đồ, thực chất là đến hóng chuyện Dương Tịnh, kết quả làm cho siêu thị làm ăn càng tốt.
Mà lúc này, Dương Tịnh đang ở lầu hai tắm rửa, thay quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang.
" Có đau không? "Dương Tịnh hỏi.
" Đau. "Đang Đang đứng ở một bên nói.
" Cũng đâu có đυ.ng vào em, em đau cái gì? "Đinh Đinh nói.
" Em đau cho anh mà. "
Dương Tịnh cười.
" Dương Tịnh, Dương Tịnh. "Dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh của Uông Lệ Mẫn.
Dương Tịnh lúc này đã mặc quần áo gọn gàng cho Đinh Đinh, ra khỏi phòng, đứng ở hành lang cầu thang nhìn về phía lầu, hỏi:" Dì Uông, có chuyện gì thế ạ? "
" Có điện thoại, con lại nghe điện thoại này. "Uông Lệ Mẫn nói.
Điện thoại? Ai tìm cô vậy? Dương Tịnh kinh ngạc hỏi:" Ai vậy dì? "
" Con trai dì, Trần Chính. "Uông Lệ Mẫn nói.
Trong sân có người nghe thấy Trần Chính gọi điện thoại tìm Dương Tịnh, liền cười nói đùa:" Chủ nhà, sao cảnh sát Trần không gọi tìm con thế? "
" Đi đi đi, đi sang một bên chơi. "Uông Lệ Mẫn phất phất tay.
" Dương Tịnh, con tự vào phòng khách bắt điện thoại đi, dì đến tiệm con mua bao muối. "Uông Lệ Mẫn nói.
" Dạ được. "Dương Tịnh gật đầu, từ trên lầu đi xuống, thoáng nhìn thấy ở góc tường có một phong thư, kia không phải là thư mà Dương Đông gửi cho cô sao? Hàn Thục cầm không có cầm theo, cô vội vàng nhặt lên, sau đó đi vào phòng khách nhà Trần Chính, nhấc điện thoại để lên tai:" A lô, cảnh sát Trần, anh có đó không? "
" Cô không sao chứ? "Trần Chính trực tiếp hỏi.
Dương Tịnh sửng sốt, sau đó nhớ ra, Hàn Thục Cầm chắc đã nói chuyện này với anh, cười nói:" Tôi không sao, Đang Đang cũng không sao, có Đinh Đinh trán bị trầy da một chút. "
Trần Chính nghe âm thanh vững vàng trước sau như một của cô, hơi hơi yên tâm, sau đó hỏi tiếp:" Cầm chổi đánh sao? "
Dương Tịnh bật cười, gật đầu nói:" Đúng vậy. "
" Lần sau gặp chuyện này, cô cứ đứng một bên xem, để tôi giúp cô giải quyết."