Chương 6: Tìm đến tận cửa
"Aiza, đột nhiên nhớ ra còn phải về nhà nấu cơm nữa."
"Nhà tôi còn đang luộc nồi khoai lang."
"Hình như con tôi đang gọi thì phải."
"..."
Vừa thấy cảnh sát Trần xuất hiện, hàng xóm liền mượn cớ chạy mất, Tôn Đại Hồng lại càng thêm hoảng loạn, nhớ tới việc mình đánh chửi Đinh Đinh, kéo tay Dương Tịnh đến sưng đỏ, lại thêm khí thế ban nãy của Dương Tịnh, cô ta đứng ngồi không yên, nhìn hàng xóm vào lúc dầu sôi lửa bỏng bỏ chạy không còn một mống, cô ta cũng không thể đứng đây chờ chết liền co giò chạy biến.
"Mẹ ơi, mợ chạy mất rồi." Đinh Đinh nói.
Đang Đang nói tiếp: "Mẹ, mợ chạy nhanh thật."
Dương Tịnh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Đại Hồng thân hình cao béo chạy vèo một cái liền biến mất.
Đúng là chạy nhanh thật.
Tôn Đại Hồng đôi chân thoăn thoắt chạy về, đi thẳng đến nhà chính đóng hết cửa lại, lưng dựa vào cửa thở hổn hển.
Dọa người, quá dọa người!
Cô ta đang tưởng tượng đến việc yêu tinh hại người Dương Tịnh đó sẽ đem hết chuyện này nói ra, liền sợ hãi muốn chết, chỉ có đóng cửa ở nhà mới khiến cô ta an tâm chút, nhưng cùng với đó là lo lắng, lo lắng cảnh sát Trần sẽ tìm đến cửa, nếu tìm đến tận cửa thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sẽ bắt cô ta vào trại lao động cải tạo sao? Tôn Đại Hồng vừa thở vừa run.
Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Cứ trốn ở trong nhà, đánh chết cũng không ra. Tôn Đại Hồng nghĩ như vậy!
"Đại Hồng." Đột nhiên có người kêu.
Tôn Đại Hồng toàn thân run lên, ai đang gọi cô ta?
"Đại Hồng."
Tôn Đại Hồng nghe ra được âm thanh, là mẹ chồng, cũng chính là mẹ của Dương Tịnh, hôm nay mới tờ mờ sáng thì Hàn Thục Cầm đã đi thôn Thủy Loan phụ một nhà làm đám cưới, giờ này mới về.
"Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang." Hàn Thục Cầm ở trong sân kêu lên vài tiếng nhưng không có ai trả lời, bà thì thầm một câu: "Đều chạy đi đâu cả rồi, ra ngoài chơi sao? Nhìn xem, nhìn xem, gà vịt cũng chưa cho ăn, tới cái nhà cũng không quét, cả ngày ở nhà làm gì không biết? Còn cái chậu này sao lại bể rồi đây, khẳng định là Đinh Đinh nó lại nghịch ngợm làm bể mà."
Hàn Thục Cầm oán niệm vài câu, cầm lấy cái chổi bắt đầu phần phật quét sân.
Tôn Đại Hồng trốn ở nhà chính nghe thấy nhưng không hề lên tiếng.
Hàn Thực Cầm đem cỏ cho dê ăn, lại quét tước sân một lượt, hướng ra phía cổng, vẫn không thấy Tôn Đại Hồng và ba mẹ con Dương Tịnh trở về, không khỏi có chút lo lắng.
"Đều đi đâu hết rồi không biết?" Hàn Thục Cầm chuẩn bị đi tìm.
"Đến nhà Đại Hổ hỏi thăm một chút."
Hàn Thục Cầm lầm bầm lầu bầu, Tôn Đại Hồng đều nghe hết nhưng tuyệt nhiên không hé răng nửa lời, cứ trốn trong phòng chờ chuyện này đi qua. Lúc này đột nhiên nghe tiếng của Đinh Đinh, Đang Đang.
"Bà ngoại! Bà ngoại!"
Dương Tịnh đã trở lại?
Tôn Đại Hồng trong lòng run sợ, lập tức ghé tai vào cửa nghe ngóng, mắt dòm qua khe cửa nhìn ra phía sân, nhưng Dương Tịnh không hề tiến vào, tầm nhìn có chút khó khăn, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, cô ta cố gắng đem lỗ tai ghé vào khe cửa.
Lúc này ở ngoài sân, Đinh Đinh Đang Đang chạy đến trước mặt Hàn Thục Cầm, nói: "Bà ngoại về rồi!"
Hàn Thục Cầm cười nói: "Phải."
Đinh Đinh lúc này mới để ý Dương Tịnh vẫn còn đang đứng ngoài cổng, chạy đến kéo tay cô.
Dương Tịnh nhìn Hàn Thục Cầm, đây chính là mẹ ruột của Dương Tịnh thật? Hàn Thục Cầm hơi gầy, dáng người tầm trung không cao cũng không thấp, có lẽ do thường xuyên làm ruộng nên làn da ngăm đen nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan tương đối đẹp, lúc trước hẳn là một mỹ nhân.
"Dương Tịnh, đi đâu về vậy?" Hàn Thục Cầm vừa hỏi xong, liền chú ý đến người đứng bên cạnh Dương Tịnh, là Lý chủ nhiệm, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Lý chủ nhiệm? Là Lý chủ nhiệm sao? Có việc gì mà chị lại đến đây?"
Lý chủ nhiệm cười cười nói: "Thím Dương, có chút chuyện, không biết con dâu thím, Tôn Đại Hồng có nhà không vậy?"
"Không có, có việc gì sao?" Hàn Thục Cầm hỏi.
"Cũng không có gì, tôi muốn hỏi một chút chuyện nhỏ." Lý chủ nhiệm đáp.
Hàn Thục Cầm không nghĩ nhiều, cười nói: "Đại Hồng không có nhà, không biết nó đi đâu rồi, Lý chủ nhiệm đừng đứng đây nữa, vào nhà uống ly trà."
"Vậy tôi vào nhà ngồi đợi một lát, phiền chị rồi." Lý chủ nhiệm không từ chối, đi vào sân.
Hàn Thục Cầm vội vàng đi nấu nước, ngày thường bưng trà rót nước gì Hàn Thục Cầm đều tiếp đón khách ở gian nhà tranh ngay sân, nhưng lần này là Lý chủ nhiệm, bà muốn tiếp đón chu đáo, vì thế mà dẫn Lý chủ nhiệm tiến vào gian nhà chính, ai ngờ cửa chính mở mãi không được.
"Cửa bị ai khóa mà sao không thể mở ra thế này?" Hàn Thục Cầm tự nhủ nói.
Một màn này Dương Tịnh và Lý chủ nhiệm đều nhìn thấy.
"Không phải là Đại Hồng ở bên trong đó chứ?" Hàn Thục Cầm nói xong liền kêu lên.
"Đại Hồng, Đại Hồng, con ở bên trong phải không? Mở cửa mau, Lý chủ nhiệm đến tìm này."
Tôn Đại Hồng đánh chết cũng không hé răng, gắt gao dùng thân thể chặn cửa.
"Mẹ, nhìn xem, con nhìn thấy áo của mợ này!" Đinh Đinh chỉ vào khe cửa.
Dương Tịnh, Lý chủ nhiệm cùng nhau đi qua xem, quả nhiên, khe cửa lộ ra một đoạn vải màu xanh xám.
Lý chủ nhiệm vừa nhìn thấy, từ chỗ ngồi đứng dậy, lớn tiếng nói: "Tôi từ trước tới nay chưa từng thấy người phụ nữ nào có tư tưởng giác ngộ kém như vậy, trốn tránh trách nhiệm không nói, bây giờ còn không chịu thừa nhận sai lầm mình gây ra, đóng cửa trốn trong nhà như rùa đen rụt cổ."
Hàn Thục Cầm vừa nghe xong thì ngay người, chuyện gì xảy ra vậy? Bà nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh ngoan ngoãn đứng yên không đáp.
Hàn Thục Cầm hỏi Đang Đang: "Đang Đang, chuyện gì vậy?"
Đang Đang thật thà trả lời: "Bà ngoại, mợ đánh mẹ với anh trai, còn muốn đánh con nữa, nhưng chủ nhiệm không cho đánh."
Hàn Thục Cầm nghe xong thì hoảng sợ, bà ta chỉ mới đi chưa hết ngày thôi mà, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
"Thím Dương, thím đứng qua một bên đi." Lý chủ nhiệm khách khí nói, nhưng động tác thì không, đẩy Hàn Thục Cầm sang một bên.
Dương Tịnh tiến lên đỡ Hàn Thục Cầm.
"Tôn Đại Hồng!" Lý chủ nhiệm bắt đầu gõ cửa: "Tôn Đại Hồng!"
Bên trong Tôn Đại Hồng đã run lên bần bật.
"Tôn Đại Hồng, cô mau ra đây, tôi nói cho cô biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cô như vậy cố chấp không chịu giác ngộ, Ủy ban thôn sẽ nghiêm túc xử phạt!" Lý chủ nhiệm lạnh mặt nói.
Hàng xóm nghe thấy động tĩnh, sôi nổi chạy đến xem, người một câu tôi một câu, liền đem chuyện Dương Tịnh và Tôn Đại Hồng mâu thuẫn kể ra hết.
Bây giờ Lý chủ nhiệm đến tận cửa tìm Tôn Đại Hồng, như vậy nói cách khác, Dương Tịnh là người đúng, lúc trước dư luận đều nghiêng về phía Tôn Đại Hồng, còn bây giờ toàn bộ đảo hướng nghiêng về phía Dương Tịnh.
"Chậc, Tôn Đại Hồng lần này quá sai!"
"Chứ gì nữa, cô ta mắng Đinh Đinh là con hoang, mở miệng liền chửi bới mẹ con Dương Tịnh, còn không biết tích đức cho con cháu."
"Đinh Đinh có tên trên sổ hộ khẩu, hơn nữa, Dương Tịnh cần gì có đối tượng kết hôn, phải dẫn đàn ông về thì mới tính là hợp pháp sao?"
"Phải, phải."
"..."
Tóm lại, trong sân miệng năm miệng mười nói ríu rít không ngừng, Tôn Đại Hồng trong này ngây ngốc, đầu óc ngổn ngang, Lý chủ nhiệm lúc này càng thêm tức giận, mở miệng nói lần cuối: "Tôn Đại Hồng, cô mà không ra, Ủy ban thôn sẽ nghiêm trị hành vi vi phạm pháp luật của cô, tôi đếm đến ba mà không mở cửa, Ủy ban thôn có quyền phá cửa."
Tôn Đại Hồng trốn trong nhà đã sớm bị dọa cho sợ hãi, lúc này vừa nghe Lý chủ nhiệm nói vậy, chưa bắt đầu đếm thì Tôn Đại Hồng đã "Oa" lên một tiếng, ngồi trong nhà chính mà khóc.
Tiếng khóc vừa cất lên thì mọi người trong sân ai nấy đều sửng sốt.
Hàn Thục Cầm ngẩn ngơ.
Đang Đang ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi Dương Tịnh: "Mẹ, mợ lại khóc nữa."
"Ừm." Lần này Tôn Đại Hồng thật sự bị dọa mà khóc, chỉ là Dương Tịnh cũng không đồng tình, nếu hôm nay cô không làm cho ra lẽ thì không biết Tôn Đại Hồng sẽ ức hϊếp bọn họ đến khi nào.
"Tôn Đại Hồng, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì hết, mở cửa ra đi." Lý chủ nhiệm lạnh mặt nói.
Hàn Thục Cầm đứng một bên khuyên: "Đại Hồng, mở cửa đi, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết, Lý chủ nhiệm là người công chính, không sao đâu."
Hàng xóm cũng tiến lên khuyên bảo.
Rốt cuộc cửa cũng mở, Tôn Đại Hồng bước ra, Hàn Thục Cầm liền nhào lên hỏi: "Đại Hồng, chuyện gì vậy hả?"
"Tôn Đại Hồng, cùng tôi đến Ủy ban thôn một chuyến." Lý chủ nhiệm nói xong liền quay lưng đi ra cổng.
Tôn Đại Hồng khóc sướt mướt đuổi theo.
Hàn Thục Cầm cảm thấy không yên tâm, cũng đi theo, trước khi đi, còn không quên quay đầu hung hăng trừng Dương Tịnh, nói một câu: "Đợi tao về sẽ tính sổ với mày."
Tính sổ với cô? Rốt cuộc cô có phải con ruột của bà ấy không vậy? Dương Tịnh ngẩn ra.
Đám người thấy vậy cũng liền tản ra, ai về nhà nấy. Trong sân giờ chỉ còn lại ba người Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang.
"Đều xong rồi sao." Đang Đang nói.
Đinh Đinh ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ đói chưa?"
Dương Tịnh hoàn hồn cúi đầu.
Đinh Đinh móc từ trong túi áo cái bánh bao đã chuyển sang màu đen nói: "Mẹ, cho mẹ ăn."
Chiếc bánh bao đã một ngày, không nghĩ tới vẫn còn trong túi áo của Đinh Đinh, Dương Tịnh vừa định cầm lấy thì nhìn thấy trên đùi Đinh Đinh có một vệt đỏ, ngồi xổm xuống xem xét, giống như bị cái gì đó cắt qua, máu đã ngừng chảy bắt đầu đóng vảy, cô hỏi: "Sao lại bị thương thế này?"
"Là do lúc nãy con nhổ củ cải, bị mợ đẩy."
"Đau không?"
"Lúc nãy thì đau, sao đó quên mất nên không thấy đau nữa."
Dương Tịnh nghe xong muốn cười nhưng lại cảm thấy chua xót, lúc này mới nhớ, hỏi: "Sao con lại muốn nhổ củ cải?"
"Bởi vì mẹ vẫn chưa ăn cơm, bánh bao ăn cùng củ cải sẽ rất ngon, con muốn mẹ ăn no, không muốn mẹ bị đói." Đinh Đinh nói.
Mọi chuyện đều làm vì cô, Dương Tịnh trong lòng ấm áp, cô thật muốn khóc, ngẫm lại câu nói vừa rồi của Hàn Thục Cầm "Tao trở về sẽ tìm mày tính sổ", phỏng chừng trong cái nhà này chỉ có hai đứa nhỏ là đối xử tốt với cô.
"Mẹ, mẹ ăn đi." Đinh Đinh đưa bánh bao cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh ôm chầm lấy Đinh Đinh nói: "Cảm ơn con."
Lúc này, Đang Đang cũng thò đầu qua: "Mẹ, ôm con nữa."
Dương Tịnh cười rộ lên, duỗi tay đem Đang Đang ôm vào trong lòng: "Được, mẹ cũng ôm Đang Đang một cái."
Đinh Đinh Đang Đang sau đó cũng khanh khách cười rộ lên.
"Ai ya, ấm áp quá." Đột nhiên ngoài sân vang lên giọng nói.
Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang đồng thời nhìn ra sân.
"Chú Trương?" Dương Tịnh đứng dậy đón tiếp.
"Ha ha, là chú, chú không chờ kịp nên vội đến tìm con." Chú Trương hòa ái cười.