Nhật ký của Vương Tiểu Mị: Hôm nay tui nhặt được rác dưới lòng đất rồi, hu hu hu......
Hình như tui đã quên mất rất nhiều thứ rồi hay sao ấy, rõ ràng đang ở một nơi bí hiểm nhưng lại cảm thấy vô cùng hài lòng đối với cảm giác khó chịu này.
Cha mẹ với cả cuộc sống trước đó bị bịt kín bởi một lớp vải bố màu trắng, Vương Tiểu Mị nhìn khuôn mặt vô cảm xa lạ của mình trong gương đồng bự chảng, diện mạo thanh tuấn và đôi mắt ôn nhu, dù không cười nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
Vương Tiểu Mị chậm rãi nhăn mi lại, cậu đã chết và biến thành một con cương thi rồi, còn trúng thêm cả một anh người yêu từ hơn một nghìn năm về trước nữa cơ. Vậy mà cậu lại chấp nhập cuộc sống hiện tại trong địa cung nhanh đến thế.
Thậm chí lúc nhìn thấy mấy thứ vật cổ quái cũng không sợ hãi hay nghi ngờ gì như thể đã lạc mất mấy cảm xúc này rồi vậy......
Chuyện này không có khả năng và cũng không hề theo khoa học gì hết á!
"Có phải mình bị trúng tà rồi không thế?" Vương Tiểu Mị đứng giữa cung điện trống trải khổng lồ, nhìn vào gương đồng hình bầu dục rồi tự giễu, ánh nến được bày ở xung quanh tạo ra một bầu không khí khủng bố, nếu là cậu của trước kia thì chắc đã sợ đái ra quần từ lâu rồi, nhưng cậu của bây giờ lại có một sự tự tại của kẻ đã sống hơn vài trăm năm gì đó.
Vương Tiểu Mị tự lẩm bẩm: "Không đúng cho lắm......" Cuối cùng mình bị làm sao vậy nè?
"Sư huynh đang làm gì đấy?" Một đôi bàn tay đáp lên vai cậu, khuôn mặt tươi cười dịu dàng dán sát bên lỗ tai, nhưng hình ảnh được chiếu lên trên gương đồng lại có chút lạnh lẽo.
Vương Tiểu Mị có thể cảm nhận được bàn tay trên vai này đang rất dùng sức, ngón tay gầy lớn đang hung hăng bóp chặt lấy người cậu chẳng khác gì mấy cái móc sắt, nếu không phải bây giờ cậu là một thi thể thì chắc đã đau đến nỗi thét chói tai mất rồi.
Đổi thành bất cứ kẻ nào khác, nếu bị người nào đó đột ngột tới gần hoặc dùng sức nhéo lên bả vai như vậy chắc đều sẽ bị dọa nhảy dựng lên luôn, thậm chí có vài kẻ còn lập tức đánh lên tay đối phương rồi nói với người nọ một câu: "Đệt, ông không có bệnh đó chứ!"
Chỉ là Vương Tiểu Mị lại không thể tức giận chút nào với khuôn mặt trong gương đồng đó, thậm chí ngay cả lửa giận cũng chẳng bốc cháy nổi, và rồi cậu cứ để đối phương bao bọc mình như thế đó.
"Sư huynh, ngươi phải ngoan ngoãn chứ, ta tỉnh dậy nhưng lại không thấy ngươi nên thật sự đã rất lo đấy, sau này không được cách ta quá xa, có biết chưa?" Văn Phong Tẫn thở dài, miệng lưỡi cưng chiều lại không thiếu phần bất đắc dĩ, bàn tay lạnh băng vuốt lên mái tóc của Vương Tiểu Mị một chút.
Thoạt nhìn đúng thật là một người yêu hoàn mỹ.
Vương Tiểu Mị nhúc nhích ngón tay, cảm thấy hơi phiền khi hắn cứ làm vậy với mình, cậu nghĩ thầm: Mắc mớ gì tới anh, mấy ngày vừa qua thiếu chút nữa anh đã túm chặt lấy lưng quần để giữ tui bên người luôn rồi còn gì!
Nhưng miệng lại nói ra mấy lời ngọt ngào: "Vâng, lần sau sẽ không."
Vương Tiểu Mị: "......"
Đệt mẹ, ông đây khẩu thị tâm phi rồi khoa trương như thế từ lúc nào vậy nhở?!
"Sao hôm nay lại tới đây vậy?"
"Thấy chán nên đi vòng vòng đại ấy mà."
Khi nhìn thấy thiền điện chất đầy một núi vàng và trâu châu quý báu đó vào lần đầu tiên, cậu còn nhào tới hô to mình phát tài rồi, nhưng bây giờ ngày qua ngày cậu lại cầm nghịch mấy thứ này với một vẻ mặt vô cảm.
Mộ cung này lẳng lặng ngủ đông dưới mặt đất, có vẻ như muốn nuốt trọn hết mọi tiếng động luôn vậy.
Áp lực muốn chết.
"Nếu có mạng, có điện thoại để còn chơi game nữa thì tốt rồi..... Lâu lắm rồi mình không có leo rank luôn á!" Vương Tiểu Mị phát ra tiếng sói tru mập chết.
Văn Phong Tẫn nói: "Mấy thứ ngươi nói là đạo cụ hiện giờ của con người đúng không? Nếu đúng thì gần thiền điện cũng có nhiều lắm, toàn là những thứ mà bọn trộm mộ đã để lại thôi, bọn họ thì chết dưới cơ quan của địa cung, còn mấy thứ kia đều được mấy vật nhỏ mà ta nuôi xách tới thiền điện rồi."
"Đi thôi, ta mang ngươi tới đó nhé."
Vương Tiểu Mị theo sau Văn Phong Tẫn, bọn họ đi qua một chiếc ban công và một bậc thềm đá, có đôi khi Văn Phong Tẫn ở đằng trước sẽ chạm lên vách tường hoặc tượng đá này nọ.
Nhưng bầu không khí lại quá tĩnh lặng, Vương Tiểu Mị nhỏ giọng hỏi: "Vậy thi thể đâu rồi?"
Văn Phong Tẫn quay đầu chớp mắt và cười nói: "Bị ta ăn mất rồi."
Vương Tiểu Mị: "...... Ăn, ăn ngon không?"
Văn Phong Tẫn: "Há, gạt ngươi đó."
"......" Sao tui lại cảm thấy anh đang nói thiệt vậy nè.
Chờ đến khi họ đi ra khỏi thiền điện, Vương Tiểu Mị mới sợ hãi há hốc miệng và nhìn mấy trang bị đang chờ được "la liếʍ" mà không nói nên lời, đặc biệt là trong đống đó còn có cái cũ cái mới, hình như còn có ba lô của thời hiện đại nữa cơ.
*la liếʍ: từ nguyên bản là 舔包 (liếʍ túi), từ được sử dụng để chỉ những người chơi thường nằm dài người xuống đất và thè lưỡi liếʍ trang bị rơi khỏi từ người khác để tránh bị kẻ địch bắn trúng thay vì thực hiện hành động ăn trang bị thông thường phè phè như ông nội họ để lại nghen.
Nào là loại vải bạt màu xanh của thập niên 90, một vài thứ cũ đã bị rách rưới tùm lum, vừa đυ.ng vào miếng vải rách mà chỉ dính toàn là tro bụi không thôi.
Ngoài ra, Vương Tiểu Mị còn phát hiện ra rất nhiều binh khí đao cung của thời cổ nữa, cũng chẳng biết là để đám trộm mộ hiện đại dùng để trừ tà và chém bánh chưng này nọ hay là vũ khí của đám trộm mộ đầu tiên nữa.
Nhặt một thứ đã bị đóng bụi từa lưa lên và phủi nó đi, Vương Tiểu Mị vừa rút ra nhìn thử thân đao vẫn trắng như tuyết sau ngần ấy năm mà đôi mắt cũng lóe sáng!
Ngoài hành động này ra, cậu nhanh chóng mở chiếc ba lô trông vẫn còn mới ra, vừa thét chói tai đầy hưng phấn như một đám chuột bị một con hamster ăn vụng cướp đồ ăn vừa đổ đồ trong đó đầy ra cả đất.
"Quào ——! Que diêm, đèn pin bật lửa, quyển nhật ký đỉnh ghê ta —— còn có cả đồ hộp và bánh quy nữa nè! Vẫn chưa hết hạn sử dụng luôn! Tốt quá đi!" Vương Tiểu Mị lại lục soát mấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn, sau khi gấp gáp mở chúng lên thì lại phát hiện chúng đều có mật mã.
Chỉ có một cái là không có thôi, nhưng nó chỉ giãy giụa vài giây để khởi động màn hình các kiểu giữa lúc kéo dài hơi tàn rồi lại tắt máy vì hết pin ngay......
Vương Tiểu Mị nhìn chiếc điện thoại đã hi sinh mà nước mắt đau buồn cũng chảy rũ rượi.
Không thể không nói mấy vụ nhặt rác với đào châu báu này dễ bị nghiện lắm luôn, cuối cùng Vương Tiểu Mị cũng hiểu vì sao có nhiều người lại liều chết cũng phải la liếʍ cho được trang bị trong game rồi nhé.
Cậu cười ha ha kéo một chiếc túi ra, chất chồng từng hộp thức ăn lại với nhau, bánh quy nén và thịt khô thì càng quý giá hơn nữa, sau đó cậu sẽ để mấy thứ như đồng hồ nè ảnh chụp nè và mấy vật dụng cá nhân vào lại trong túi thật đàng hoàng cho mọi người.
Lúc làm việc đó, cậu vẫn không quên nhắc mãi: "Sao chủ nhân của chiếc túi này lại mang theo nhiều khô bò tới vậy nhở, không sợ nặng hả ta. Hình như món đồ hộp này sắp hết hạn rồi nè, lát nữa phải ăn liền ngay luôn mới được á! Uầy, lấy luôn vở với bút nữa chứ, mình phải viết những chuyện mình đã trải qua rồi đăng lên mạng luôn, a há há, nói không chừng mình có thể trở thành Robinson tiếp theo nữa đó nha!"
Với chiếc ba lô tiếp theo, Vương Tiểu Mị sờ thấy một thứ gì đó mềm mại màu đỏ, rút ra một phát mà mặt cậu đỏ rực lên luôn.
"Tên trộm mộ này đem theo cả áo dú của con gái làm gì vậy trời?! Trừ tà hả đậu mé?"
Nhanh tay nhét nội y ngược vào trong, Vương Tiểu Mị lại lấy ra mấy cái chân lừa đen, bếp cồn và cồn khô.
"Không tồi không tồi, mình có thể hầm chân lừa để ăn rồi! Uầy không đúng! Bây giờ mình là bánh chưng mà! Ăn được thứ này không nhỉ?!" Vương Tiểu Mị ngẩng đầu nhìn Văn Phong Tẫn, vẫy tay với chân lừa đen rồi hỏi: "Phong Tẫn ơi, tui ăn cái này được không vậy?"
Lúc này, Văn Phong Tẫn đã ngồi xổm luôn trước mặt cậu, một tay nắm cằm cười tủm tỉm nhìn cậu lục đồ, nghe vậy thì trả lời: "Mấy tên trộm mộ kia toàn cầm theo mấy thứ chẳng có lợi gì nên ăn được tất."
"Tốt quá rồi! Vậy hôm nay mình hầm nó nhé!"
"Ai ui, sao người này còn mang theo vài túi gia vị lẩu nữa vậy nè? Có vẻ còn là hàng tự chế nữa cơ... Nhưng cũng chẳng thấy bọn họ đem theo thịt hay mấy thứ khác gì hết, chẳng lẽ phải húp trọn nước lẩu vậy thôi à......"
Người dám húp trọn nước lẩu? Vương Tiểu Mị cảm thấy cúc hoa đau xót, mấy đại lão trâu bò vãi nhở! Chắc cúc hoa cũng cứng như sắt quá ta ơi!
Vương Tiểu Mị vừa nhặt rác vừa vui mừng còn rảnh rỗi khoe mẽ, ríu rít ra vẻ lau nước mắt rồi tự thương xót cho bản thân các kiểu.
"Nhớ lại năm đó mình cũng là một thành viên của hội tham ăn no nê mà, sao bây giờ lại tới nông nỗi phải nhặt đống lương thực này vậy trời~ hu hu hu~~"
"Ôi má ơi! Ông nào mang nồi tự nóng vậy nè?! Đệt! Nghiệp quật gớm!"
Văn Phong Tẫn nhìn người đang ngồi tích trữ lương thực trên đất như một con chuột mà khóe miệng khẽ lộ ra ý cười.
Hắn đáng yêu quá.