Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Thứ cứng rắn trong quần không khống chế được giật nảy lên vài cái, bị mắc vào khóa kéo, tản ra ý đồ hung hăng, khiến Cù Thành khàn giọng rêи ɾỉ, chụp lấy tay Từ Từ Niên, "Khổng Tước, đừng đùa nữa, em mẹ nó đây là muốn giày vò anh à."
Cách quần, Từ Từ Niên có thể cảm nhận được nhiệt độ qua lòng bàn tay, cậu tưởng tượng thứ kia đang cuộn đầy gân xanh, giờ bị mắc kẹt ở trong quần, nhịn không được bật cười, xoay mình nằm lên trên người Cù Thành, dùng đầu ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ vị trí mẫn cảm nhất của hắn.
"Em giày vò anh cái gì, hả? Anh nói đi, em giày vò anh cái gì?"
Ngón tay mảnh khảnh lướt từ phần gốc, phác họa đường cong cường tráng, cuối cùng dừng lại ở phía trên xoa mạnh hai cái.
"Ưʍ..." Cù Thành thở gấp, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang theo hoóc-môn nam nồng đậm, khiến mắt hắn lập tức nổi lên vài tia máu đỏ khó nhịn.
Lập tức đưa tay thăm dò ra phía sau Từ Từ Niên, vỗ vài cái, xoa nắn bờ mông mọng nước của cậu, rồi hung hăng mắng một câu, "Đệt."
"Em mẹ nó ngoan ngoãn chút cho anh, đừng có chọc anh, sáu tháng sau xem anh có làm chết em không!" Hắn nâng eo, hạ bộ cứng rắn đυ.ng vào đùi trong Từ Từ Niên, còn không quên đỡ eo cậu, tránh làm Tiểu Đậu Đinh yếu ớt bị thương.
Nằm trên cơ thể cao lớn rắn chắc của Cù Thành, cả người như thả lỏng, Từ Từ Niên thoải mái trở mình, cọ xát về phía trước, cắn cằm hắn, "Anh thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Sáu tháng là nửa năm đó, một trăm tám mươi ngày, lẽ nào anh muốn ngày nào cũng đi tắm nước lạnh?"
Vừa nói, cậu vừa cởϊ qυầи của Cù Thành, tháo thắt lưng ném xuống giường, kim loại trên thắt lưng nện xuống sàn, phát ra tiếng vang nhẹ.
Tay phải mát lạnh thò vào trong quần tây, xuyên qua cạp quần đen, sờ tới bộ phận đang cương lên kia, thứ đó như gặp lại người quen cũ, kích động phun ra dịch trắng, giống như sinh vật còn sống giật giật mấy cái trong lòng bàn tay Từ Từ Niên, nóng lòng muốn chui ra ngoài.
Từ Từ Niên khẽ cười, duỗi ngón tay ra trước mặt Cù Thành, lúc này đầu ngón tay đã ướt đẫm chất lỏng nhớp nháp, phát ra ánh sáng mơ hồ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu không chút do dự đưa vào trong miệng, liếʍ nó.
Hô hấp của Cù Thành đột nhiên ngưng trệ, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Con Khổng Tước chết tiệt này, sợ không làm gì cũng có thể khiến hắn bốc hỏa, huống chi lại gạ gẫm một cách trắng trợn như vậy, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng khiến da đầu hắn tê dại, bàn tay nhào nặn mông Từ Từ Niên càng không kiêng kỵ, xoa nắn, chơi đùa.....mạnh mẽ tách hai bên ra, dùng đầu gối cọ xát vào vùиɠ ҡíи đáo ở giữa.
"Ưʍ..." Từ Từ Niên rêи ɾỉ một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng hiếm thấy, âm cuối giống như cọ qua xương, khuấy động dây thần kinh của Cù Thành, cậu chưa bao giờ chủ động trong chuyện này, nhưng lần này chủ động như muốn lấy mạng của Cù Thành đến nơi.
"Đừng lên tiếng! Cũng đừng nhìn anh như vậy!" Cù Thành không chịu được nữa, toàn thân nóng ran như rơi vào trong nước sôi, hắn lật người, nhẹ nhàng đặt Từ Từ Niên lên giường, dùng tay che mặt cậu lại, che đi ánh mắt hẹp dài xinh đẹp cùng khuôn miệng phát ra âm thanh quyến rũ.
Từ Từ Niên cười, nắm lấy bàn tay chuẩn bị rời đi của hắn, lè lưỡi liếʍ lòng bàn tay hắn.
Nhìn thấy Cù Thành thở hổn hển vì mình, khiến cậu không kiềm chế được hưng phấn, giống như đã nắm giữ thất tình lục dục của người đàn ông này trong lòng bàn tay, hắn bởi vì mình mà đau lòng vui vẻ, như thiêu như đốt, loại tư vị này vượt xa việc chinh phục thể xác.
"Cù Thành......" Cậu khẽ gọi hắn.
Cù Thành thở dài, đặt hai tay lên đầu Từ Từ Niên, thở hổn hển, tỏa ra một luồng nhiệt có thể đốt cháy không khí, "Khổng Tước, đừng gọi anh như vậy!"
Đầu lưỡi không ngừng cọ xát lòng bàn tay ép hắn gần như phát điên, bây giờ tất cả tâm trí của hắn chỉ là làm sao đè Từ Từ Niên lên giường, tách hai chân cậu ra rồi vùi thứ cương cứng của mình vào trong, dùng sức đâm rút để xem cậu còn dám giở trò, phát tình nữa không.
"Cù Thành, thật sự không sao đâu, Triệu Duệ nói, ba tháng thai kỳ không ổn định đã qua rồi, giờ em cứ nằm một chỗ đối với Đậu Đinh cũng không tốt, muốn vận động một chút, vả lại..."
Từ Từ Niên cắn chóp mũi Cù Thành một cái, nói xong lời cuối gò má ửng đỏ, "Em muốn anh........Anh nhẫn tâm để em đi tắm nước lạnh sao?"
Câu này giống như châm ngòi núi lửa, trực tiếp phun trào nóng rực, hoàn toàn nhấn chìm Cù Thành.
Em muốn anh......Em muốn anh.....
Câu nói này có thể phát ra từ miệng của Từ Từ Niên, khiến cho toàn thân Cù Thành ngứa ngáy đến tận xương tủy.
Hắn lập tức nâng hai chân Từ Từ Niên lên, kê một tấm đệm dày sau lưng cậu, khống chế sức mạnh trên tay, sợ động tác thô bạo sẽ khiến hắn sẩy tay xé Từ Từ Niên nuốt vào bụng.
Nhẹ nhàng sờ tiểu Đậu Đinh, hắn dùng lý trí sau cùng hỏi, "Anh hỏi lại lần cuối, em chắc chắn không sao chứ? Triệu Duệ cũng nói có thể?"
Từ Từ Niên cười "ừm" một tiếng, nói chỉ cần không kịch liệt quá là được, nhưng chưa kịp nói xong, Cù Thành đã xé toạc áo sơ mi của cậu, cởϊ qυầи ra, cả người lõα ɭồ trên giường.
Ánh mắt Cù Thành tối lại, mang theo ý đồ hung hăng áp đảo, bắt đầu lần khắp người Từ Từ Niên, khi đến bụng, dùng ngón tay liên tục vỗ về rồi cúi đầu hôn lên rốn cậu, "Đậu Đinh, con ngoan ngoãn ngủ đi, lát nữa ba sẽ dẫn con ngồi 'nôi', con nhớ đừng mở mắt, biết không?"
Từ Từ Niên bật cười, hai chân bị Cù Thành tách ra, tránh bụng của cậu, đồng thời lấy thứ cương cứng trong quần ra, màu tím đen, gân xanh cuồn cuộn, đỉnh đầu mang theo ít chất lỏng, đặt ở cửa vào.
"Trước tiên chúng ta 'chào hỏi' đã." Cù Thành cười thăm dò về phía trước, cái đầu tròn cỡ quả trứng vẽ một vòng tròn ở cửa vào, nhẹ nhàng đẩy vào một chút rồi lại lấy ra, qua mà không vào, chọc lỗ tai Từ Từ Niên đỏ bừng.
Từ Từ Niên trở mình, chống người ngồi dậy, tránh khỏi thứ to lớn kia của Cù Thành, đồng thời vỗ đùi ra hiệu cho Cù Thành ngồi dậy.
Cù Thành cho rằng tư thế vừa rồi khiến cậu không thoải mái, không nói gì xoay người cưỡi lên cậu, lúc này hai tay Từ Từ Niên đã hoàn toàn có thể chạm vào hắn, cởi sạch quần hắn, thậm chí cả qυầи ɭóŧ, ném xuống giường, đưa tay thăm dò phía sau Cù Thành.
Vị trí chưa từng có ai khai phá bị sờ mấy cái, khiến mặt Cù Thành tái xanh phân nửa, cảm thấy có gì đó không ổn.
Tay Từ Từ Niên vẫn tiếp tục lần xuống, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, "Lần đầu tiên, em còn hơi thiếu kinh nghiệm, nhưng anh nhịn một chút sẽ qua thôi, em sẽ mở rộng cho anh, anh ngồi lên tự mình di chuyển đi. Anh cũng biết em bây giờ không thể làm mà, đành ủy khuất anh vậy."
Câu nói này khiến mặt Cù Thành hoàn toàn tái xanh lại, giữ chặt lấy bàn tay đang làm loạn của cậu.
"Khổng Tước, em mẹ nó......Muốn cᏂị©Ꮒ anh?!"
Từ Từ Niên mặt đầy thản nhiên, cười liếʍ lòng bàn tay hắn, "Mới vừa rồi không phải em nói rồi sao, em muốn anh. Tắm nước lạnh không phải là cách, em không được, nhưng anh có thể mà, còn tốt hơn anh ngày nào cũng phải dùng tay nhiều chứ, đúng không?"
Giọng điệu lời nói này thiếu đánh giống như "Em muốn anh nhiều lắm, anh còn không mau cảm ơn em" vậy, Cù Thành bị Từ Từ Niên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cả người toàn là lửa, không thể phát ra, phía dưới căng cứng, dựng thẳng đứng, phồng đến chút dọa người.
Thiệt thòi hắn khi nãy còn tự hỏi sao tự dưng Từ Từ Niên lại ngoan như vậy. Hóa ra em ấy hứng tình, không phải vì muốn cây trước mặt mình, mà là muốn thông mình! Nếu không phải vì thương tiểu Đậu Đinh, hắn đã không nói hai lời, ăn sạch sẽ con Khổng Tước này rồi, để cậu chỉ có thể mở miệng gọi tên mình!
"Chỉ một lần thôi, anh thông cảm cho em, anh xem, em 'cương' rồi." Để khiến Cù Thành mắc câu, Từ Từ Niên nắm lấy tay hắn sờ vào giữa hai chân mình.
Lúc này, nơi đó đã nóng đến khó nhịn, bị bàn tay thô ráp của Cù Thành nắm lấy, nảy lên dữ dội vài cái, Từ Từ Niên thở gấp, ngẩng đầu lên hai mắt ươn ướt, "Chỉ một lần thôi.... Được không?"
"Mới vừa rồi anh còn nói muốn vì tiểu Đậu Đinh làm một người ba tốt. Giờ không nên quấy rầy nó, anh chịu thiệt thòi một chút đi....Cù Thành."
Âm cuối của cậu không tự chủ mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mềm mại hiếm thấy, thậm chí còn có chút nũng nịu, Cù Thành nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, nhìn Khổng Tước thơm tho sống động trên giường, lòng bàn tay nắm chặt, theo bản năng sờ hạ bộ của cậu.
Từ Từ Niên rên "ư" một tiếng, nâng eo phối hợp với tay Cù Thành, mồ hôi trên trán chảy xuống, lướt qua khóe miệng cậu, cậu lè lưỡi ra liếʍ, tay không đứng đắn tiếp tục đốt lửa khắp nơi trên người Cù Thành.
Cù Thành hung hăng chửi thầm trong lòng, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Từ Từ Niên, ánh mắt thâm thúy, hai chân tách ra, chống trên người cậu, cúi đầu nói: "Vừa rồi em nói, không nỡ để anh đi tắm nước lạnh, là thật sao?"
"Đương nhiên." Từ Từ Niên nhìn thấy hắn đã buông lỏng, kinh ngạc vui mừng hai mắt sáng lên, thò tay về phía Cù Thành, phía dưới đã cương cứng đến phát đau, sốt ruột ngửa đầu gặm môi hắn.
Cù Thành áp môi cậu, mặc cậu làm loạn ở trên người mình, "Em muốn cᏂị©Ꮒ anh, vì sợ làm Đậu Đinh bị thương?"
Từ Từ Niên ngại nói mình có ý nghĩ này từ rất lâu rồi, cậu cũng là một người đàn ông, đương nhiên sẽ không hài lòng ở phía dưới mãi.
Tuy nhiên, tốt hơn hết là không nên nói vào lúc nguy hiểm như vậy, ngẩng đầu lên, nói khoác mà không biết ngượng, trừng mắt nhìn, "Bằng không anh nghĩ sao? Lúc trước chưa có Đậu Đinh, em bị anh lăn qua lăn lại còn chưa đủ thảm sao?"
"Ồ." Cù Thành mặt vô biểu tình gật đầu, "Vậy thì tới đi."
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó mừng như điên, "Anh cái kia... đừng sợ, em giúp anh bôi trơn trước, sẽ không đau."
Đầu ngón tay duỗi ra một nửa, bị Cù Thành giữ chặt ở giữa không trung, sau đó đột nhiên lật người không chút báo trước, tránh bụng Từ Từ Niên, cúi đầu ngậm thứ thẳng đứng của cậu.
"!!"
Từ Từ Niên hít vào một ngụm khí lạnh, kinh sợ đến suýt dựng cả tóc gáy, "Anh cmn làm cái... ưm!"
Cù Thành mυ'ŧ mạnh một cái, khiến eo Từ Từ Niên lập tức nhũn ra, khoang miệng cực nóng, xúc cảm ướŧ áŧ khiến cậu không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, sau đó chóp mũi bị một khối thịt to lớn cứng rắn chọc tới, một giọt chất lỏng trong suốt chảy vào miệng cậu, mùi vị nam tính tanh nồng phả vào mặt.
"Ngậm lấy." Cù Thành cứng rắn ra lệnh.
"Cù Thành! Vừa rồi rõ ràng anh đồng ý để em ch... ưm!"
Từ Từ Niên chống lên hai bên thành giường muốn đứng dậy, kết quả Cù Thành căn bản không thừa lời với cậu, lúc cậu mở miệng, không chút do dự đẩy thứ đó của mình vào, lập tức chặn miệng của Từ Từ Niên, làm cậu bị sặc không khống chế được ho mấy cái.
Cù Thành tách hai chân ra, chống nửa người trên thân Từ Từ Niên, bảo vệ chặt chẽ Tiểu Đậu Đinh giữa hai người, sẽ không để động tác của hai người đè đến bé.
Hắn há miệng phác họa đường cong bộ phận của Từ Từ Niên, dùng đầu lưỡi thô ráp ma sát đầu trên nhỏ hẹp non mềm, "Liếʍ cho tốt, cử động lưỡi dù sao cũng không làm bị thương con trai đúng chứ?"
"Cù Thành cmn đồ lừa gạt! Ưʍ... đừng liếʍ... a... đừng chạm vào phía trước, ưʍ..." Thắt lưng Từ Từ Niên run rẩy không ngừng, hai cánh tay liên tục túm chặt ga trải giường, viên tròn theo động tác của Cù Thành chốc chốc lại đập vào môi cậu, khiến cậu thẹn đến nỗi hận không thể tự chôn bản thân.
Rõ ràng kế hoạch là khiến cho người đàn ông cao lớn cường tráng này ngoan ngoãn tách hai chân ra, để cho cậu tùy ý chinh phục, sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ hiện tại thế này!?
"Lúc nãy anh đã hỏi em, có phải thật lòng muốn cho anh sảng khoái lại không tổn thương đến con trai, em xem, như bây giờ tốt bao nhiêu, một công đôi việc."
Cù Thành vừa ra sức liếʍ láp, vừa siết chặt thân thể Từ Từ Nên, làm cậu giống như một con cá mất nước, ngoại trừ đập bình bịch dưới lòng bàn tay hắn, ngay cả bụng cũng không cử động được chút nào.
"Anh thả em ra... ưʍ... em không muốn thế này! Anh cmn... hoặc là cưỡi lên, để em cᏂị©Ꮒ, a... hoặc là không được làm cái trò này!"
Từ Từ Niên hoàn toàn bị Cù Thành trói chặt, bị vướng bụng, cậu không dám dùng sức giãy dụa, hai chân bị Cù Thành khống chế chặt chẽ, hai tay lại đẩy không nổi tên đàn ông cường tráng mạnh lực lưỡng này, máu nóng toàn thân chảy điên cuồng, ngay cả Tiểu Đậu Đinh cũng bắt đầu vui vẻ bơi qua bơi lại, giống như rất thích cách thức chung sống thân mật như thế này của hai ông bố.
Cảm nhận được động tĩnh của bụng cậu, Cù Thành cười thấp, "Em xem, con trai em cũng thích, thành thật một chút mau liếʍ đi."
Hắn đẩy eo, khiến khối thịt lại đập một phát vào môi Từ Từ Niên, hai tay đùa bỡn bộ phận đã dựng thẳng đứng của cậu, đầu lưỡi còn không ngừng đâm vào lối nhỏ nhăn nhăn thít chặt.
"A! Đừng đυ.ng vào chỗ đó... ưʍ... em vừa mới ra viện còn chưa tắm... anh đừng liếʍ, bẩn..."
Từ Từ Niên bị hắn liếʍ toàn thân mềm nhũn, tưởng tượng đến bộ phận riêng tư nhất bị lộ trần trụi ra ngoài, bị Cù Thành liếʍ láp đùa giỡn quang minh chính đại như vậy, tiếng kêu xấu hổ cũng nghẹn ngào theo.
Cù Thành bật cười, càng dùng sức tách hai chân Từ Từ Niên, lối vào mẫn cảm tiếp xúc không khí mát lạnh không khống chế được co rút lại, hắn dùng đầu lưỡi dò thám một chút vào trong, "Ngoài miệng nói không muốn, vặn eo làm anh hoa cả mắt. Đừng lúc nào cũng để anh phục vụ em chứ, ngoan ngoãn mở miệng."
Từ Từ Niên xấu hổ giận dữ đỏ cả mặt, nhưng khí nóng toàn thân đã bị Cù Thành gợi lên, lúc này trước mắt hoa lên, chỉ cảm thấy sướиɠ đến tê dại da dầu, ma xui quỷ khiến mở miệng, nuốt cái thứ cứng rắn của Cù Thành vào miệng...
"Đm... Khổng Tước, em vừa nóng vừa mềm." Cù Thành sảng khoái ngửa cổ, bảo vệ cái bụng đang động loạn không khống chế được của Từ Từ Niên.
Ẩm ướt, mềm mại, mang theo nhiệt độ cao hơn so với nhiệt độ cơ thể, giống như vải tơ bao chặt lấy bộ vị mẫn cảm nhất, cảm giác hoàn toàn không giống với việc đi vào bên dưới, vừa chặt vừa trơn, cổ họng không ngừng run rẩy, cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, khiến Cù Thành không khống chế được động tác của mình, càng vùi sau vào...
"Khụ... khụ..." Từ Từ Niên bị sặc đến khó chịu, vành mắt ướŧ áŧ đều đỏ lên, cần cổ lắc lư trái phải muốn tránh côn ŧᏂịŧ không ngừng hướng vào cổ họng, nhưng thứ đồ này lại dường như không thể nuốt trôi, không ngừng đi sau vào trong, thậm chí đến tận vòm họng của cậu.
Cậu bị ngạt không thở được, há miệng muốn cắn, lúc này Cù Thành cứ như là tâm linh tương thông nhanh chóng lấy đồ của mình ra, vỗ vào mặt cậu, "Cất cái răng đi, đừng quên bảo bối của em cũng ở trong miệng anh đấy."
Nói xong hắn hút sâu một cái, nuốt xuống toàn bộ của Từ Từ Niên, dùng răng cắn nhẹ một cái, lúc cậu cảm thấy đau lập tức siết chặt cổ họng, thịt non hai bên co lại, kẹp Từ Từ Niên ở bên trong, theo hơi thở không ngừng run rẩy.
"Ha a... Không được rồi..." Từ Từ Niên run càng lúc càng kịch liệt, 4 tháng kiêng khem làm toàn thân cậu đều mẫn cảm muốn ch*t, lúc này bản lĩnh đυ.ng chạm của Cù Thành lợi hại như vậy, thiếu chút nữa nộp vũ khí đầu hàng.
Cù Thành nắm chặt đỉnh không cho cậu phóng thích ra, đầu lưỡi bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ đâm về phía lối vào, liếʍ láp thịt ruột non mềm.
"Kiên nhẫn một chút, dùng phía sau bắn." Nói xong hắn càng dùng sức đẩy thẳng của mình vào miệng Từ Từ Niên.
"Ô... ô!"
Côn ŧᏂịŧ to lớn chọc vào miệng Từ Từ Niên rất đau, cổ họng cũng đau, cuống họng lại giống như bị cây gậy ra sức khuấy trộn, tê dại mang theo chút ngứa ngáy, mỗi một lần cậu muốn dùng răng ép đẩy Cù Thành ra, vật bên dưới cậu cũng sẽ bị trừng phạt tương tự, giày vò cậu không có lối lên trời không có cửa xuống đất, không thể không thả lỏng tay, để Cù Thành càng tiến vào sâu trong miệng hơn.
"Đừng ngây ngốc nữa, dùng đầu lưỡi liếʍ tỉ mỉ, phía trước cũng phải liếʍ, đúng là như vậy, Khổng Tước ngoan." Cù Thành thong thả ung dung chỉ đạo, đầu lưỡi và ngón tay đồng thời kɧıêυ ҡɧí©ɧ Từ Từ Niên bên dưới lại hung mãnh tiến công ồ ạt.
Từ Từ Niên kêu rên ưm a, không có bất kỳ kinh nghiệm nào học theo cách thức Cù Thành phục vụ mình để chiều hắn, trong chốc lát miệng đã mỏi, nhưng Cù Thành không hề có ý định xuất ra.
Bắn nhanh đi, bắn nhanh đi!
Trong lòng cậu không ngừng lẩm bẩm, ngón tay ai oán túm chặt tóc Cù Thành, ra sức kéo, không cần thầy dạy vẫn tự biết dùng đầu lưỡi mềm mại chui vào trong lỗ nhỏ phía trên, còn không quên mυ'ŧ liên tục giống như đang dùng ống hút.
"Đm... Khổng Tước cmn...a..." Cù Thành rêи ɾỉ mấy tiếng, càng dùng lực đâm của mình vào miệng cậu, đồng thời đẩy hai ngón tay vào lối nhỏ đã ướt đẫm mềm mại của Từ Từ Niên, theo động tác tiếng công của hắn, va chạm liên tiếp, lần nào cũng chọc chính xác đến điểm mẫn cảm ch*t người nhất trong cơ thể Từ Từ Niên.
"A a... A..." Trong miệng Từ Từ Niên ngậm lấy Cù Thành, toàn bộ tiếng rên đều bị lấp trong cổ họng, toàn thân thoải mái run rẩy, Tiểu Đậu Đinh trong bụng cũng lắc lư qua lại.
Vào một khắc lêи đỉиɦ, Cù Thành mạnh mẽ đâm ba ngón tay vào ấn lên vị trí mẫn cảm nhất, đồng thời không ngừng chuyển động côn ŧᏂịŧ, chất lỏng phun ra từ đỉnh đầu biến thành màu trắng sữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo sự ma sát của lòng bàn tay, phát ra tiếng vang òm ọp dưới động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt.
Từ Từ Niên ngửa cổ, không phát ra được âm thanh nào, khép hờ mắt, không ngừng hít thở mạnh theo công kích của Cù Thành, càng ra sức mυ'ŧ khối thịt cứng rắn trong cổ họng.
Lúc lêи đỉиɦ, toàn thân cậu phát run, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, sau đó kịch liệt bắn ra.
Lúc này, Cù Thành hô một tiếng khàn nhỏ gợi cảm, giống như tiếng gầm nhẹ của con thú bị nhốt cận kề cái ch*t, dùng sức tiến vào miệng Từ Từ Niên, theo đó một chất lỏng đυ.c được phun ra....
Cơn sóng kịch liệt đi qua, toàn thân hai người nhễ nhại mồ hôi ôm lấy nhau, lần đầu tiên không tiến vào, thậm chí ngay cả vị trí cũng không chuyển động, cứ điên cuồng như vậy mà lêи đỉиɦ.
Từ Từ Niên cảm thấy bản thân thực sự giống như ch*t qua một lần, đến bây giờ vẫn đầu váng mắt hoa, tứ chi mềm nhũn xụi lơ trên giường, há to miệng thở hổn hển, Tiểu Đậu Đinh trong bụng bơi rất nhanh, giống như rất tận hưởng nhiệt độ cơ thể của cậu tăng cao sau khi "vận động".
Cù Thành quay đầu lại, dùng cánh tay làm gối đầu cho Từ Từ Niên nằm lên, tay trái xoa xoa Tiểu Đậu Đinh bơi qua bơi lại, cúi đầu hôn môi Từ Từ Niên, cười mở miệng, "Có hài lòng với "vận động" này không?"
"Phi." Từ Từ Niên lườm hắn một cái, không cam lòng.
"Hồi nãy anh đã đồng ý để em cᏂị©Ꮒ rồi, kết quả lại chơi xấu giày vò em, nói cái gì muốn làm người cha tốt, còn không phải là một cầm thú rớt mất não."
Cù Thành ôm cậu bật cười, "Rõ ràng là em ỷ vào con trai muốn ép anh, vừa rồi cũng không biết là ai, một mặt dâʍ đãиɠ phát tình với anh, nếu anh không phải người cha tốt, anh cmn đã sớm cᏂị©Ꮒ cái mông em nở hoa rồi, còn có thể để em có tâm tư nhớ đến mông của anh?"
"Cút! Anh cmn mới dâʍ đãиɠ phát tình!"
Không ăn được Cù Thành vào miệng, Từ Từ Niên cực kỳ khó chịu, xoay người đè lên thân Cù Thành, há miệng cắn mặt và cổ hắn.
"Này Khổng Tước, em là ch* à! Sihhh... Em còn cắn thật?"
Từ Từ Niên cắn hai dấu răng hồng hồng trên cổ và cằm hắn, sau cùng vẫn cảm thấy không hài lòng, lại ôm cổ hắn để lại một vòng dấu răng, nhìn thoáng qua giống như đeo một sợi dây chuyền màu đỏ tươi chói mắt.
Bản năng giống đực quyết định một người đàn ông từ lúc sinh ra đã mang theo tính chiếm hữu, giống như chó nhỏ đi tiểu chiếm địa bàn, luôn luôn không nhịn được để lại vết tích trên đồ vật thuộc sở hữu của mình.
Từ Từ Niên cắn người, Cù Thành đương nhiên cũng không chịu yếu thế, há miệng dùng sức mυ'ŧ ra một dấu hôn rõ nét trên cổ Từ Từ Niên, giống như đóng dấu lên bản thân.
Hai người gặm hơn nửa tiếng, không làm sao tách miệng ra được, cả người toàn mồ hôi cũng không ghét bỏ, ôm dính lấy nhau, hai chân quấn quýt cùng một chỗ, Tiểu Đậu Đinh không biết gì chống đỡ giữa hai người, tiếp tục im lặng làm bóng đèn nhỏ.
Vừa mới trải qua một hồi hoan ái say mê sảng khoái, thân thể hai người đều rất mẫn cảm, tùy tiện trêu chọc vài cái liền có phản ứng, hai khối thịt cứng rắn áp vào nhau, giống như đỉnh mão chọc lẫn nhau, khiến hai người không nhịn được bật cười.
Từ Từ Niên im lặng cọ cọ Cù Thành, nháy mắt.
Cù Thành cắn môi cậu kéo ra một chút, tạch một cái lại bắn trở về, tạo ra tiếng nước vang nhỏ, "Lại phát tình rồi?"
"Chỉ một lần không được sao? Xong việc em luộc trứng lòng đào cho anh, còn cho anh tiền làm phí mở ví* không được sao?" Từ Từ Niên chưa từ bỏ ý định, hai mắt long lanh sáng ngời, thật giống như đang nói: Mau gật đầu đi, mau gật đầu đi.
*bản gốc là phát hồng bao, Từ Niên nói sẽ phát hồng bao cho Cù Thành làm phí mở bao. Vì cái hồng bao này bên Trung là một dạng ví điện tử như ở bên Việt, nên mình edit thành phí mở ví.
Biểu cảm này giống y hệt lúc Oa Oa làm nũng, khiến Cù Thành bật cười thành tiếng, đều nói tên nhóc kia dáng dấp giống cậu, thật ra tính cách từ trong xương cũng giống Khổng Tước này.
Hắn đứng dậy lập tức bế Từ Từ Niên xuống giường, trong tiếng kêu hô của cậu nói, "Đừng nói một lần, nửa lần cũng không được. Em đi tắm trước đi, cả người đổ đầy mồ hôi hết rồi."
"Này! Dựa vào đâu em lúc nào cũng phải nằm dưới?"
"Bởi vì anh là Đại lão gia."
"Vậy thì em không phải là đàn ông chắc?!" Từ Từ Niên trừng mắt.
"Được rồi, chúng ta đều là đàn ông, đều không tắm. Chờ cả người có giòi đi."
Hai người vô tư tranh cãi nhau, Cù Thành tập trung bảo vệ bụng của Từ Từ Niên, bế ngang cậu đi vào phòng tắm.
Bước lên tấm thảm trải sàn mềm mại, lông dài phủ kín bàn chân, Cù Thành chỉ tập trung nói chuyện với Từ Từ Từ Niên, quên nhìn dưới chân mình, vừa đi được vài bước, dưới chân đột nhiên đau nhói, hắn vô thức nhấc chân lên, cơ thể nháy mắt mất cân bằng.
Không biết từ khi nào Đùi Gà đã chui vào phòng ngủ, vì biến cố này giật mình kêu meo một tiếng, hốt hoảng trốn ra sau cánh cửa, chỉ lộ ra cái đuôi lông tơ nhỏ xíu.
Từ Từ Niên nằm trong lòng Cù Thành giật mình, sợ hai người cùng lúc ngã xuống sẽ làm Tiểu Đậu Đinh bị thương, theo bản năng giơ tay vịn tủ tivi bên cạnh, kết quả do động tác nhanh quá, khuỷu tay liền đập vào mũi của Cù Thành, cả hai cùng lúc ngã xuống đất, Cù Thành liền bị chảy máu mũi.
"Em không sao chứ? Bụng có đau không?"
"Anh không sao chứ? Mũi có đau không?"
Cả hai đều chẳng quan tâm đến bản thân, đỡ lấy đối phương, hỏi han nhau cùng lúc.
Từ Từ Niên ngã vào người Cù Thành, được hắn bảo vệ cẩn thận, không bị sao cả, ngược lại Cù Thành bị cậu đυ.ng trúng mũi, có hơi thảm, máu mũi chảy liên tục, bàn chân cũng rách một mảng lớn, lúc này đang không ngừng chảy máu.
"Cái quái gì vậy, sao trong thảm lại có đinh chứ?"
Từ Từ Niên đau lòng, vội vàng nâng chân Cù Thành lên, chiếc đính đã đâm vào một chút, nhuộm đỏ cả một mảng thảm trắng như tuyết, chỗ Cù Thành vừa đặt chân, bị thảm lông dài che phủ, dùng tay vạch ra kiểm tra, thình lình có bảy tám chiếc đinh nằm rải rác bên trong, có một cái cũi chưa hoàn thành trên sàn gỗ bên cạnh tấm thảm, chiếc hộp đựng đinh ban đầu để trên đó không biết đã rơi xuống từ khi nào.
"Chắc là vừa rồi Đùi Gà húc đổ." Cù Thành đau đớn rít lên, bất đắc dĩ cười cười, "Đều tại em, nãy la to quá, làm hại anh không nghe thấy tiếng Đùi Gà phá phách."
"Câm miệng, đừng nói chuyện nữa, để em cầm máu cho anh." Từ Từ Niên trừng mắt nhìn hắn, mang hộp thuốc từ trong tủ ra, lấy cồn và băng gạc, thoáng nhìn về phía sau cửa nói, "Đùi Gà, đi ra đây, đinh này có phải do mày làm vãi ra không hả?"
Nghe bị gọi tên phê bình, Đùi Gà như biết mình mắc lỗi, dè dặt di chuyển lại gần, cụp đuôi xuống, cọ vào chân Từ Từ Niên, kêu meo meo hai tiếng dài, liếʍ chân Cù Thành.
"Được rồi, được rồi, biết sai là được rồi, không được liếʍ vết thương." Cù Thành nâng tay lên ngửa mặt phòng chảy máu mũi, không quên xoa đầu Đùi Gà.
Đùi Gà cúi đầu, cuộn mình thành quả bóng lăn đến chân Từ Từ Niên, để lộ ra cái bụng hồng hào mềm mại. Đùi Gà cúi đầu nhận lỗi, Từ Từ Niên nhìn nó liền nhớ đến Oa Oa, trong lòng cũng không còn tức giận nữa, xoa xoa nó, cẩn thận xử lý vết thương cho Cù Thành.
Hai người náo loạn một hồi không lớn không nhỏ, cũng không còn tâm trí mà làm một nháy nữa, rút đinh ra băng bó vết thương, Từ Từ Niên đè Cù Thành xuống giường, ậm ừ nói: "Ai bảo anh không ngoan ngoãn dâng cái mông lên, giờ gặp tai họa đổ máu rồi thấy chưa? Nếu anh chịu đưa mông cho em cᏂị©Ꮒ thì chỗ này đã không chảy máu rồi."
Cù Thành khịt mũi hai lần, "Chỉ bằng cỡ cây tăm của em, em còn muốn anh chảy máu sao? Thế thì thà anh để bị đinh đâm, ít nhất nó còn to hơn."
"Cù Thành, đm anh ngứa đòn đúng không?!" Một câu nói khiến Từ Từ Niên quay mặt lại, cậu tiến lên nhéo mặt Cù Thành thật mạnh.
Có người bị dính giấy vệ sinh vào mũi, khuôn mặt tuấn tú bị bà xã xoa nắn đến biến dạng, không quên cười haha tự đắc.
Khi cả hai đang mệt mỏi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, hai người sững sờ một lúc, nghi ngờ nhìn nhau.
Căn nhà này mới mua hơn một tháng, xung quanh cũng không có hàng xóm, người duy nhất biết hai người bọn họ chuyển đến đây chính là La Tiểu Mậu, ai có thể là người gõ cửa vào lúc này?
"Đệt, chắc là mấy đứa nhóc đàn em của A Tứ, anh nhờ tụi nó mua giấy dán tường, chắc giờ mua đem lại đây đó."
Cù Thành gãi gãi đầu, mặc lại quần áo, rồi đi cà nhắc ra mở cửa.
"Chân của anh còn đau, để em đi, dù sao bọn họ cũng biết em."
Từ Từ Niên ngăn động tác của Cù Thành lại, dọn sạch đồ cầm máu của hắn đặt ở trên bàn, tiếp theo tiện tay khoác chiếc áo sơ mi lớn sẫm màu của Cù Thành lên người, che đi cái bụng hơi phập phồng của mình, từ từ chạy ra mở cửa.
"A Tứ? Tại sao đến giao đồ không gọi điện thoại?"
Cậu lẩm bẩm đưa tay ra mở cửa.
Một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa nhà, khi nhìn thấy Từ Từ Niên thì ông ta cười vui vẻ, kết quả còn chưa kịp nói gì thì đã thấy trên cổ cậu có vài dấu hôn đỏ tươi tương phản với nước da trắng ngần, đặc biệt cùng với áo sơ mi sẫm màu lại càng chói mắt.
Đồ vật trong tay lạch cạch rơi xuống đất, Từ Từ Niên cũng choáng váng, "Chú... Chú Chung? Sao chú lại tới đây?"