Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 62. Cơm để qua đêm phải có tự giác của cơm để qua đêm

Edit: Hải Đường, Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Cù Thành thường ngủ không sâu, trời chưa sáng đã dậy rồi.

Thời điểm mở mắt ra, Từ Từ Niên vẫn đang nằm ngủ say trong vòng tay hắn, người cuộn tròn như một quả bóng dưới chăn bông, ôm chặt lấy bụng mình, như có chút lạnh.

Cù Thành kéo chăn lên ôm chặt Từ Từ Niên vào lòng, trong giấc mộng Từ Từ Niên mơ mơ màng màng, vô thức dịch sát người về phía có nguồn nhiệt, nhét hai chân vào kẽ chân Cù Thành, lạnh buốt không có chút hơi ấm nào.

Con khổng tước này, sao lại không biết tự chăm sóc mình, lớn như vậy rồi, ngủ còn giống như trẻ con.

Cù Thành cảm thấy có chút đau lòng, dùng hai chân ôm choàng qua chân cậu, dùng tư thế bảo vệ đem cả người cậu ôm vào trước ngực, cúi đầu quan sát vẻ mặt cậu ngủ, từ đôi mắt hẹp dài đến sóng mũi cao thẳng, cuối cùng dừng trên cánh môi mỏng.

Chỉ khi ngủ say, Từ Từ Niên mới dỡ bỏ vẻ ngoài cứng rắn thường ngày. Cả người cậu trông rất lười biếng, chỉ là chân mày hơi chau lại tựa như có tâm sự gì đó. Cù Thành đoán không ra, đưa tay giúp cậu xoa xoa chân mày, sau đó lại nhẹ nhàng kéo khóe miệng Từ Từ Niên, muốn khiến cậu vui vẻ một chút.

Mỗi buổi sáng chủ yếu đều là Cù Thành dậy trước, cho nên đã vô số lần nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Từ Từ Niên. Nhưng dù có nhìn nhiều lần như vậy, hắn vẫn không thấy chán. Chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tốt, kể cả dáng vẻ an tĩnh khi ngủ hay vẻ khó ở khi thức dậy, hắn đều như ăn mật, chỉ hận hai người không thể như vậy mà ôm nhau cả đời, cũng coi là đầu bạc răng long rồi.

Ý nghĩ ngây ngốc này làm Cù Thành tự cười mình, hắn giãn mi tâm, cúi đầu hôn lên môi Từ Từ Niên, không một tiếng động khẽ chống người lên rồi vươn tay lấy điện thoại trong túi.

Cù Thành luôn bật điện thoại 24/24, bởi vì có rất nhiều việc trong bang cần xử lý sẽ được báo cho hắn vào ban đêm, và hắn cũng hình thành thói quen kiểm tra tin tức trên điện thoại vào mỗi sáng sớm.

Mở khóa màn hình, nhìn thoáng qua một cái, Cù Thành thấy tin nhắn do Nhạc Chiếu gửi tới, cậu ta hỏi: 【 Anh Thành, mười năm trước anh từng nói: 'Vốn tôi gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào?' bây giờ câu này còn có hiệu lực không? 】

Cù Thành cười nhạt, thuận tay muốn xóa đi tin nhắn, nhưng ngón tay lại dừng lại ở trên nút xóa, cuối cùng không nhấn nó. Thay vào đó, hắn nhắn lại:【Tiểu Nhạc, anh nghĩ hôm qua anh đã nói đủ rõ ràng rồi. Nếu em đồng ý với việc đó thì mọi người đều vui, ngoài ra những việc khác, anh xin lỗi, anh không làm được. 】

Tin nhắn như đá chìm đáy biển cũng không nhận được hồi âm của Nhạc Chiếu, điều này khiến Cù Thành thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Từ Từ Niên, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, lo lắng không thôi, không thể không nghĩ đến cuộc gặp riêng giữa hắn với Nhạc Chiếu ngày hôm qua.

Nói đến Nhạc Chiếu, tình cảm của Cù Thành dành cho Nhạc Chiếu rất phức tạp, xen lẫn tình thân và ơn nghĩa, duy chỉ không có tình yêu, nhưng căn bản không ai tin điều này cả.

Năm đó, hắn vừa gia nhập xã hội đen đi theo Long đại ca, hắn mới chỉ là một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi, học cũng chưa học xong đã theo một nhóm lưu manh đường phố đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Long đại ca cũng vừa mới qua tuổi tự lập thân, đúng là thời điểm nổi bật, thấy hắn đánh nhau liều lĩnh, quyết liệt, mới liếc mắt một cái liền chọn trúng hắn về theo dốc sức làm việc cùng mình.

Khi đó bang Thanh Long đã là bang phái lớn tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S, bất kể vụ gϊếŧ người cướp của mua bán hàng hóa nào cũng có phần, Long ca là thủ lĩnh xã hội đen như vậy nhưng lại có một người em trai mà anh ấy rất yêu quý, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, có thể nói em ấy như là tiểu tổ tông của bang Thanh Long, vì để bảo vệ tiểu tổ tông này không bị tấn công bởi các bang phái đối địch, Long ca đã an bài, bố trí mười mấy anh em thay nhau bảo vệ 24/24, trong đó có Cù Thành.

Khi đó, Nhạc Chiếu mới chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, vừa lên bậc tiểu học, đối với chàng thiếu niên dũng khí như Cù Thành, Nhạc Chiếu có loại sùng bái không thể giải thích được, vì vậy, Nhạc Chiếu lúc nào cũng như con sam đi theo sát hắn. Hai người cũng được xem như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Long ca cũng rất yên tâm khi giao em trai của mình cho hắn.

Mãi cho đến khi Cù Thành trưởng thành, các anh em trong băng nhóm mới bắt đầu giới thiệu hắn với cô này cô nọ, hắn mới nhận ra mình thích đàn ông sạch sẽ và kiên cường hơn những người phụ nữ tròn trịa và đầy đặn nên đã nói thẳng với những người trong bang, đỡ cho họ khỏi phải mất công điều cô này cô kia đến cho hắn.

Kết quả, tin tức vừa lộ ra, không biết vì sao lại đến tai Nhạc Chiếu, lúc đó Nhạc Chiếu cũng được tính là còn ngây thơ, không rõ chuyện gì, lờ mờ cảm thấy mình có ấn tượng tốt với Cù Thành, nên đơn giản nói với người khác rằng Cù Thành thích mình và vì lợi ích của mình nên mới trở thành đồng tính luyến ái, lập tức làm cho mọi người trong bang tưởng rằng hai người họ là một đôi, nhưng có trời mới biết Cù Thành từ đầu tới cuối, căn bản chỉ xem Nhạc Chiếu như em trai, tuyệt đối không có ý nào khác.

Sau khi hiểu lầm lan rộng, Cù Thành đã giải thích hàng vạn lần, đến nỗi môi lưỡi muốn mỏng đi, cũng không ai tin, dùng logic của những kẻ thô thiển trong bang lúc đó, hai người đàn ông này là đồng tính nam, lớn lên cùng nhau, ra vào cùng nhau, không phải là một đôi thì có ma mới tin.

Giải thích hoài đến cuối cùng, Cù Thành cũng bực bội, hắn dứt khoát im lặng không nói nữa, kệ người khác thích nói gì thì nói. Hắn nghĩ dù sao Nhạc Chiếu vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên gặp và thích người khác thì sẽ không quấn lấy hắn nữa, đến lúc đó làm sáng tỏ sự hiểu lầm, sẽ tốt cho cả hai người.

Đáng tiếc là không đợi được đến ngày hoàn toàn nói rõ chuyện hiểu nhầm đó thì Long ca mắc bệnh ung thư gan, khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn cuối, ngay cả Đại La thần tiên cũng không thể cứu được.

Long ca đang nằm trên giường bệnh, giống Lưu Bị ngày xưa gửi gắm, tận tay đem Nhạc Chiếu giao cho Cù Thành, hơi thở mỏng manh nói: "Trước kia đại ca đã từng phản đối chuyện của hai đứa, bây giờ anh sắp hết hơi tàn rồi, Cù Thành, em hãy chăm sóc Nhạc Nhạc thật tốt, coi như Long ca cầu xin em... "

Cù Thành lúc ấy không có bất luận lý do gì để từ chối, Long ca đã cứu cha mẹ hắn, còn cưu mang, bồi dưỡng hắn đến hiện tại. Không thể nhìn ân nhân của mình chết không nhắm mắt nên chỉ có thể cắn răng nhận trách nhiệm này.

Nhưng nhận trách nhiệm nặng nề chưa được mấy ngày thì lại xảy ra biến cố bất ngờ, hai tuần trước khi Long ca qua đời, toàn bộ thành phố S đều rối loạn. Vị sếp mới nhậm chức đã trực tiếp tận diệt bang Thanh Long, Long ca bị liên can đến, lập tức bị kết án hơn mười mấy năm tù giam.

Năm đó, Cù Thành hai lăm tuổi và Nhạc Chiếu mười tám tuổi. Cù Thành tự nguyện gánh tội và ở tù thay Long ca, Nhạc Chiếu mới có mười tám tuổi, cho dù là thích một người, cũng sẽ không đợi hơn mười năm, huống chi Nhạc Chiếu lúc ấy tuổi còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình sâu nghĩa nặng nên khi Long ca mất thì biệt hẳn dấu vết, không vào tù thăm Cù Thành.

Quá khứ không thể chịu đựng nổi, chỉ còn lại tiếng thở dài thổn thức, Cù Thành luôn tưởng rằng Nhạc Chiếu đã chết, cảm thấy có lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa với Long ca, nhưng gần đây Nhạc Chiếu đột ngột xuất hiện, thậm chí còn hào hoa và đẹp trai hơn so với khi còn là một đứa trẻ, điều này làm cho Cù Thành vui mừng, đồng thời cũng làm hắn cảm thấy một chút hoảng sợ.

"Anh Thành, sao anh thất thần vậy?" Nhạc Chiếu nói cười một hồi lâu, cười tới cười lui, nhưng Cù Thành ở phía đối diện cũng không có phản ứng, chịu không nổi, Nhạc Chiếu nhịn không được, đưa tay lay lay tay của Cù Thành, "Nãy giờ, anh Thành có nghe em nói không vậy?"

"Ừ, anh có nghe." Cù Thành khuấy ly cà phê trước mặt, vẫn cảm thấy Nhạc Chiếu, người trước mắt này có chút không chân thật.

Cù Thành khẽ ho rồi đổi chủ đề, "Em đã nghĩ đến điều anh vừa nói chưa? Nếu em đồng ý, ngày mai, anh sẽ làm như lời đã nói, sẽ bù đắp những gì anh đã nợ em suốt bao năm qua."

Nhạc Chiếu bĩu môi, gương mặt tuấn tú vẫn đang lộ vẻ tươi cười, "Em đã nói mấy lần rồi, em muốn chúng ta quay trở về như trước kia, được không? Em không quan tâm đến những người khác."

Cù Thành xoa nhẹ thái dương, "Anh đã nói rồi, anh đã có người yêu, và anh rất yêu cậu ấy. Hơn nữa, anh không nghĩ mối quan hệ hiện tại của chúng ta có gì khác với quá khứ. Chỉ cần em nguyện ý quay lại, anh sẽ vẫn coi em như một người em trai. Còn những chuyện khác, anh không làm được."

"Anh biết rõ là em không muốn được xem như một người em trai. Chúng ta đã từng là một đôi trong mắt của tất cả anh em trong bang. Tại sao bây giờ chúng ta không thể quay lại? Nếu nói về thứ tự, em mới là người gặp anh trước mà."

Nhạc Chiếu vừa dứt lời, điện thoại của Cù Thành lại reo lên, lần này reo lên không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày.

Cù Thành nhìn điện thoại, biểu tình trên mặt rốt cuộc lộ ra một nụ cười, vẻ mặt này hắn không cố ý biểu hiện ra trước mặt Nhạc Chiếu, sự đè nén rất hoàn hảo, nhưng Nhạc Chiếu ngồi đối diện vẫn có thể nhìn ra được.

Đương nhiên là điện thoại Từ Từ Niên gọi tới, Cù Thành cảm thấy ngứa ngáy tâm can khi nghĩ đến tính khí của khổng tước nhà hắn, và hắn chỉ hận không thể trả lời điện thoại ngay lập tức.

Nhưng ngồi đối diện với hắn là Nhạc Chiếu, người mà khi hắn còn là thiếu niên bất cứ chuyện gì hắn cũng dám làm vì tiểu tổ tông này. Trước khi đạt được mục đích, hắn không thể bỏ rơi Nhạc Chiếu, cũng không thể để cậu làm xáo trộn mọi kế hoạch của mình, cho nên dù có chịu không nổi cũng không dám nghe điện thoại.

Không dám cũng không phải là bởi vì hắn sợ Nhạc Chiếu cái gì, hắn không sợ trời, không sợ đất, không có việc gì là không làm được, chỉ là khi gặp Từ Từ Niên, hết thảy "không sợ" liền đều có điều kiện tiên quyết.

Năm đó, Từ Từ Niên bị tổn thương nhiều như thế nào. Hắn hiểu rõ hơn ai hết nên không thể chịu đựng được việc làm tổn thương cậu khi có một chút bất ổn về tình cảm. Tính khí của Nhạc Chiếu luôn kiên quyết, muốn gì là sẽ phải bắt được trong tay. Năm đó Nhạc Chiếu có thể ăn nói bừa bãi tung tin đồn thất thiệt với cả đám anh em, nói hai người bọn họ là một đôi, không chừng bây giờ Nhạc Chiếu sẽ lại giận dữ và nói những lời bịa đặt vô nghĩa với Từ Từ Niên.

Mặc dù Cù Thành không bao giờ là kẻ nhát gan, nhưng hắn không thể không thận trọng và cẩn thận khi gặp Từ Từ Niên, thậm chí đôi khi còn do dự không giống với bản thân hắn đó giờ chút nào.

Sự xuất hiện của Nhạc Chiếu quá đột ngột, chuyện của hai người năm đó chỉ sợ là hắn có giải thích rõ ràng thế nào đi nữa thì cũng không tránh nổi ba người thành hổ*. Mọi người trong bang đều biết chuyện này, rủi khi Nhạc Chiếu biết người yêu của hắn là Từ Từ Niên, thì lại đi nói linh tinh một hồi, tính cố chấp của con khổng tước kia nổi lên, chắc chắn sẽ chạy đi xác minh với mấy anh em trong bang. Như vậy thì, dù hắn thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa oan được.

*Ba người thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

Chuyện nguy hiểm như vậy, hắn không thể đánh cược được, nhưng với Nhạc Chiếu, em trai của đại ca ân nhân trước khi mất trên giường bệnh đã gửi gắm em của mình cho hắn, hắn không thể nhẫn tâm, vì vậy hắn chỉ có thể kéo dài nó theo cách gần như ngu ngốc này, hắn không nỡ từ chối điện thoại của Từ Từ Niên, lại không dám mạo hiểm trả lời điện thoại.

Vấn đề là điện thoại cứ reo điên cuồng, một hồi lại một hồi đổ chuông, làm tâm trạng Cù Thành càng trở nên bất an, sắc mặt cũng không chịu nổi mà căng thẳng hẳn lên.

Khổng tước của hắn là người hiểu chuyện, biết chừng mực, hiện tại không hiểu tại sao sốt ruột gọi hắn như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Cù Thành không thể ngồi yên được nữa, hít một hơi thật sâu rồi mím miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái, dễ chịu một chút, để không khơi dậy sự nghi ngờ của Từ Từ Niên.

Trong điện thoại, cậu hỏi hắn: "Anh đang ở đâu? Còn bận việc à?"

Cù Thành không biết phải trả lời như thế nào, quả thực hắn đang rất bận, hắn đang cố gắng hết sức để Nhạc Chiếu buông tay từ bỏ và đồng ý với những điều kiện mà hắn đã đề cập trước đó, để hắn có thể quang minh chính đại mang theo Từ Từ Niên rời đi. Đây là điều hắn đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, chỉ là còn bước cuối này nữa thôi, hắn không thể thất bại trong gang tấc.

Che giấu vẻ mặt áy náy của mình, hắn phải cố gắng rất nhiều mới có thể tự mình cười mà nói, "Anh đang bàn chuyện công việc, đang đau đầu muốn chết. Không chừng tới tối khuya anh mới có thể về được."

Tiếc là Từ Từ Niên căn bản không đáp lại hắn gì cả, cậu cúp máy ngay sau khi nghe hắn trả lời. Nhìn dãy số đã được dập máy, lòng Cù Thành tràn đầy nghi ngờ. Khổng Tước này đã gọi hắn rất nhiều lần, chẳng lẽ chỉ để vì nghe một câu này thôi sao?

Nghĩ đến gương mặt ửng hồng ở suối nước nóng đêm qua không tình nguyện mà phối hợp với hắn, Cù Thành cau mày duỗi ra, không khỏi nở nụ cười, Khổng Tước có lẽ rất nhớ hắn, không chịu nói trực tiếp với hắn mà lại dùng phương thức khác biệt này tìm hắn?

Nghĩ đến tính tình khẩu thị tâm phi (nói vậy mà không phải vậy) của Từ Từ Niên, hắn lắc đầu cười, cầm điện thoại quay lại chỗ ngồi trong nhà hàng.

Lúc này, Nhạc Chiếu đang lén uống trộm cà phê của hắn, nhếch môi cười với hắn, đôi mắt đẹp cong lên, "A, anh đã quay lại, em nghĩ cà phê của anh ngon hơn, cho nên em lén nếm thử chút, anh không để ý chứ?"

"Anh để ý!"

Cù Thành mặt không chút biểu tình gì ngồi xuống chỗ của mình, nhìn lướt qua động tác quen thuộc của Nhạc Chiếu, trong lòng không khỏi có chút bực bội, muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt, "Tiểu Nhạc, chúng ta đã bàn chuyện này hết một ngày rồi. Em có điều gì muốn nói, đừng ngại cứ nói thẳng đi, phải làm thế nào em mới sẵn sàng tiếp quản bang Thanh Long đây?"

Sắc mặt Nhạc Chiếu cứng đờ, đẩy cái ly đến trước mặt Cù Thành, ánh mắt có chút buồn bã, "Không có anh thì em cũng không muốn tiếp quản bang Thanh Long. Chỉ cần anh ở đâu, em sẽ ở đó."

Vấn đề lại quay trở lại từ đầu, Cù Thành mất kiên nhẫn, "Được rồi, xem như anh chưa từng nói với em chuyện này, anh còn có việc phải về trước."

"Anh Thành, anh cứ như vậy không tha thứ cho em sao?" Nhạc Chiếu không nghĩ tới Cù Thành lại tuyệt tình như vậy, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống. "Anh trách em năm đó không đợi anh lúc anh đang bị ở tù sao? Nhưng... em đã hối hận rồi. Anh đã hứa với anh trai em là sẽ chăm sóc cho em đến hết đời. Giờ em quay lại rồi, anh lại không giữ lời hứa, bỏ mặc em sao?"

Cù Thành lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, "Anh hứa với anh Long coi em như em trai, đương nhiên anh sẽ chăm sóc em. Về phần người yêu, cả đời này anh chỉ cần một người là đủ."

Nói đoạn hắn liền xoay người rời đi mà chẳng buồn chạm vào ly cà phê mà Nhạc Chiếu đã chạm vào.

Từ Từ Niên trở mình ngủ trong l*иg ngực hắn, lưng xoay về phía Cù Thành, làm cho hắn người nãy giờ bị mắc kẹt trong trí nhớ, phục hồi lại tinh thần, đặt điện thoại của mình sang một bên. Lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ hừng sáng, trong chăn bông, trong l*иg ngực đều là hương vị của Từ Từ Niên, hắn thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy tự nhiên mình thức giấc sớm như vậy mà cứ mải mê suy nghĩ xem phải làm gì cho vấn đề rối rắm này thật không đáng, chi bằng ôm bà xã ngủ tiếp để thu hồi cảm giác có lợi.

Duỗi lưng một cái, hắn lại chui vào trong chăn bông, đặt tay lên bụng Từ Từ Niên, giống như đêm qua, sau khi đắp ấm cho Từ Từ Niên, hắn lần nữa nhắm hai mắt lại.

*****

Lúc Từ Từ Từ Niên tỉnh dậy mặt trời đã lên cao ba sào, cậu ngáp một cái vẫn cảm thấy có hơi uể oải, không nhịn được co lại vào trong chăn, híp mắt nằm lười trên giường.

Cù Thành nghe thấy động tĩnh, ló đầu từ trong phòng bếp xa hoa ra, cười nói: "Từ Niên đừng ngủ nữa, dậy ăn sáng thôi, hôm qua em chưa ăn gì, vậy nên hôm nay anh đặc biệt làm cho em, em phải ăn nhiều một chút."

Từ Từ Niên ló đầu ra từ trong chăn, liếc mắt nhìn Cù Thanh mặc áo sơ mi đeo tạp dề.

Hình ảnh này giống với lúc hai người ở cùng nhau, Cù Thành dậy sớm, sẽ chuẩn bị bữa sáng, Oa Oa sẽ ngửi thấy mùi thơm mà thức dậy, bản thân vui vẻ tự tại ngồi trên ghế salon xem ti vi.

Toàn bộ đều giống với quá khứ, giống như mọi chuyện xảy ra hôm qua đều là một cơn ác mộng, hiện tại trời đã sáng, cũng tỉnh mộng rồi Cù Thành vẫn là Cù Thành trước đây.

Từ Từ Niên dụi mắt, vén chăn lên chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, bên cạnh bồn rửa mặt, Cù Thành đã chuẩn bị xong nước ấm cho cậu, trên bàn chải đánh răng còn nặn sẵn kem đánh răng, chiếc ghế bên cạnh đặt khăn lông trắng vừa mới sấy khô, đưa gần lên còn ngửi thấy mùi thơm của nước xả vải.

Từ Từ Niên nhìn chính mình trong gương, ngoại trừ sắc mặt không tốt lắm, xem ra cũng tạm coi là đoan chính, hai mắt cũng không có quầng thâm xấu xí, hoàn toàn không nhìn ra được tối qua cậu đã trải qua chuyện gì, thật là cảm tạ trời đất.

Rửa mặt xong, Cù Thành đã bưng bữa sáng lên bàn, cháo kê ninh nhừ, kết hợp với dưa chuột muối, trong khay đặt mấy cái sủi cảo chay, hoàn toàn khác với một bữa sủi cảo tôm và cháo cá "mùi tanh bức người" của sáng hôm qua.

Từ Từ Niên nhìn đồ ăn trước mặt, nửa ngày mới nói ra được: "Những thứ này... đều là anh làm?"

Cù Thành cong khóe miệng "ừ" một tiếng, tiện tay rót cho cậu một ly nước ép trái cây tươi, "Không phải hôm qua dạ dày của em không dễ chịu sao, anh sợ nhà bếp làm không sạch sẽ, nên quyết định tự tay làm cho em."

"Thấy thế nào ông chủ Từ, có phải tài nấu nướng của anh đã có tiến bộ đúng không? Bây giờ ngay cả sủi cảo anh cũng đã biết làm, có thể được nhận khen ngợi không?"

Hắn cười xấu xa, cả người cao lớn thô kệch còn cố ý làm nũng, nếu là trước kia Từ Từ Niên đã sớm cười thành tiếng, nhưng hiện tại cậu vẫn không có tâm trạng đùa giỡn, cầm lấy thìa húp một hớp cháo, cắn một miếng sủi cảo, là nhân miến bí đỏ nhồi cà rốt.

Tất cả món ăn toàn bộ đều là để thúc đẩy tiêu hóa, có tác dụng nuôi dạ dày, tất cả tinh tế tỉ mỉ lộ ra sự chu đáo của Cù Thành, Từ Từ Niên cũng không phải kẻ mù, đương nhiên thấy rõ, trong lòng cũng không tức giận đến vậy, chỉ là vẫn không muốn nói chuyện.

Cù Thành thấy mình nói cả nửa ngày, Từ Từ Niên vẫn không phản ứng gì, không khỏi nhíu mày, duỗi tay sờ bụng cậu, "Có phải những thứ này cũng không hợp khẩu vị hay không? Trong dạ dày vẫn khó chịu sao? Anh xoa cho em."

Nói xong hắn vươn tay xoa xoa bụng Từ Từ Niên, vết chai mỏng trong bàn tay cách lớp áo ma sát trên da cậu, vậy mà thật sự khiến dạ dày vốn đang cuồn cuộn không thôi ổn định lại, quả thực giống như tâm linh tương thông với Cù Thành, được hắn chạm vào một cái liền thành thành thật thật không làm ồn ào nữa.

Từ Từ Niên âm thầm thấy lạ, lại cảm thấy bày dáng vẻ này ra với Cù Thành cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát lắc đầu nói, "Không khó chịu, anh làm những món này cũng.... rất ngon."

Cù Thành bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, "Gần đây sao em cứ ngây ngây ngốc ngốc thế, khiến anh không nhịn được muốn bắt nạt em."

Hắn đưa tay nhéo má cậu, lại đột nhiên bị Từ Từ Niên nhanh chóng đẩy ra, động tác nhanh đến mức giống như trên người Cù Thành có dịch bệnh gì đó.

Động tác này khiến hai người đều ngẩn ra, sắc mặt Cù Thành cứng đờ, cánh tay dừng lại giữa không trung, vẻ mặt kia khiến Từ Từ Niên thấy có hơi khó chịu, nhưng lòng dạ lại cứng rắn không cho cậu nói xin lỗi.

Cuối cùng vẫn là Cù Thành kéo khóe miệng, giống như không có vấn đề gì cười chuyển chủ đề, "Đúng rồi, anh đã mua một ít thuốc, đều là thuốc trị đau dạ dày, dù sao anh cũng không hiểu mấy cái này, nên đã để nhân viên hiệu thuốc lấy cho vài loại, em xem chọn lấy mấy cái, sau bữa ăn đừng quên uống nhé."

Hắn lấy ra một túi lớn thuốc, còn không quên rót một cốc nước ấm, quả thực chu đáo khiến cho Từ Từ Niên không bới ra một chút khuyết điểm nào.

Một đêm trước vẫn còn giấu mình đi gặp người yêu cũ, bây giờ lại làm những thứ này đến cùng là có ý tứ gì chứ?

Từ Từ Niên rất muốn hỏi như vậy, nhưng sau cùng vẫn nhịn lại, cậu không phải sỏi đá không có cảm giác, cho nên Cù Thành đối tốt với cậu như là mưa dầm thấm lâu, cậu cũng không phải là không nhìn thấy, gật đầu nói một câu "biết rồi" sau đó không nói thêm gì nữa.

Một bữa sáng cực kỳ ngột ngạt, Cù Thành vắt hết óc muốn chọc cười cậu, kết quả lại tay trắng trở về.

Mặc dù hai người ngồi cùng một bàn, lại khiến Cù Thành không giải thích được cảm giác Từ Từ Niên cố ý xa lánh hắn, thậm chí là chán ghét hắn, nhưng hắn thật sự không biết nguyên nhân từ đâu, chỉ có thể lo lắng suông ở trong lòng.

Ăn xong bữa sáng, Cù Thành phải đi làm rồi, hắn nhìn Từ Từ Niên ngồi trên salon xem ti vi, lấy ra cái hộp tối qua mình giấu đi, lắc lắc trước mặt Từ Từ Niên.

"Tối hôm nay làng du lịch muốn tổ chức lễ khai trương, đến lúc ấy người của bang Thanh Long đều ở đó, đám nhóc kia của Hào Đình cũng theo tới, em đi cùng với anh có được không?"

Hắn mở hộp ra, bên trong đặt một bộ tây trang lễ phục, chất vải nhung, cổ áo và tay áo đều bọc bằng lụa kim sa, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Từ Từ Niên liếc mắt nhìn, chạm vào xoa xoa lễ phục, "Đây là anh đặc biệt mua cho em?"

Nhắc tới điều này Cù Thành - một ông chủ cao lớn thô kệch vậy mà cũng có chút ngượng ngùng, lúng túng ho khan, "Anh cảm thấy em mặc lên chắc chắn rất đẹp, cho nên đã... nếu em không thích màu này, anh vẫn còn bộ khác đã đặt trước, nhất định sẽ giúp em nở mày nở mặt, khiến cho người khác đều phải ngước nhìn, đây là khổng tước của một mình anh, cho đám nhóc độc thân kia hâm mộ xỉu luôn."

Tâm thái này của hắn cực kỳ bá đạo, nhìn Từ Từ Niên ở đối diện không nói lời nào, trong lòng sợ cậu sẽ từ chối, không đợi cậu mở miệng đã nhét hộp quà vào tay cậu, lớn tiếng nói, "Không được phép nói không đi."

Dường như hắn thật sự không giỏi làm thế công dịu dàng, trên gương mặt bối rối của chính mình hiện lên đỏ ửng khả nghi, Từ Từ Niên liếc hắn một cái, hơi cong khóe miệng, "Buổi tối em sẽ đi, cửa hàng mới của anh khai trương em chắc chắn sẽ đến cổ vũ."

Một câu nói khiến cho Cù Thành cả buổi sáng mặt ủ mày chau đã giãn hết ra, hắn cúi đầu hôn lên khóe miệng Từ Từ Niên, vểnh môi, "Lời kia đã định rồi nhé, tối nay anh đợi em, em nhất định phải tới."

"Được." Từ Từ Niên cười gật đầu.

Cửa hàng mới khai trương, Cù Thành có một đống việc bận bịu, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn xong, đã vội vàng đi làm, dõi theo bóng lưng hắn rời đi, Từ Từ Niên đặt lại lễ phục trong tay vào hộp, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp cất vào trong tủ cho nó đóng bụi.

Lúc đầu cậu vốn không có tâm tình đi tham gia lễ khai trương gì đó, nhưng nhìn ánh mắt tin tưởng và mong đợi của Cù Thành, cậu đột nhiên thoải mái, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có.

Đả kích của ngày hôm qua khiến cậu mơ hồ như người trong mộng, nổi lên tâm tư tránh né, nhưng nghĩ cả một đêm, cái gì cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

Cho dù cái người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia thật sự có gì đó với Cù Thành thì đã làm sao? Hiện tại có thể quang minh chính đại đứng cạnh Cù Thành chỉ có Từ Từ Niên cậu, người khác mẹ nó cũng phải đứng dịch sang bên, chỉ bởi vì mấy người buôn chuyện sau lưng, cậu đã sợ hãi đi tìm chân tướng, điều này căn bản không phải là phong cách làm việc nhất quán của cậu.

Đàn ông có người tranh đoạt mới nói rõ con mắt của cậu tốt, bất kể hắn là trăng chiếu trời chiếu gì đấy, Từ Từ Niên cậu từ trước đến nay đều không phải kẻ nhát gan, có một lần dạy dỗ của Từ Tân Niên đã đủ rồi, lần này ai dám có ý định với Cù Thành, cậu tuyệt đối sẽ không khách khí!

***

Ngủ bù cả buổi chiều, Từ Từ Niên tinh thần sảng khoái rời giường, cũng không biết có phải bởi vì xoa bóp của Cù Thành có tác dụng hay không, hay là có nguyên nhân nào khác, dạ dày của cậu ổn định rất nhiều, quả thực giống như biết cậu muốn đánh một trận ác liệt, yên tĩnh thuận theo đến mức kỳ lạ.

Cậu rửa mặt, tùy ý chải tóc xong đi tới sảnh yến hội, lúc đến nơi, cả hội trường đã có rất nhiều người tới, huyên náo cười đùa, vô cùng náo nhiệt, phần đông có mặt ở đây đều là anh em bang Thanh Long, bình thường mỗi người có phân công cũng không thường xuyên gặp mặt, bây giờ nhân cơ hội ngày vui lớn khai trương cửa hàng mới, các anh em khó có dịp tụ họp đông đủ thế này, nhất thời tiếng người ồn ào, quả thực giống như cuộc họp trọng thể của đồng hương.

Trong sảnh yến hội trang trí cực kỳ long trọng xa hoa, khắp nơi dùng dây lụa hai màu vàng bạc bao bọc, ở chính giữa trải thảm đỏ, hai bên bày đầy lãng hoa và bó hoa, đèn pha lê gắn trần, đèn đóm sáng trưng, nếu không phải trên tường treo bốn chữ "Khai trương thuận lợi" vàng óng lấp lánh, Từ Từ Niên thật sự cho rằng bản thân đã đến hiện trường hôn lễ.

Cậu cho tay vào túi chậm rãi thong thả tiến vào, trong miệng còn nhai kẹo cao su, một đường đi về phía trước dẫn tới liếc mắt của tất cả mọi người, bởi vì cậu thực sự có chút...không phù hợp.

Mặc dù người của bang Thanh Long đều là một đám ông lớn thô kệch, nhưng bởi vì đã tẩy trắng nhiều năm, đã sớm có thói quen ăn mặc thành người đàng hoàng tri thức, bây giờ trên hội trường, tất cả mọi người đều mặc tây trang phẳng phiu, các phu nhân còn mặc váy xòe kéo dài trên đất, thậm chí ngay cả người phục vụ cũng mặc áo gi-lê đồng phục màu đen, chỉ có một mình Từ Từ Niên mặc T-shirt trắng rộng thùng thình, kết hợp với quần jeans xanh, giống như đang đi dạo ngoài đường lớn mà tiến vào, dáng vẻ thong dong lười biếng căn bản không có chút xíu tự giác tham gia yến hội.

Một đám anh em cách đó không xa đang nói chuyện, nhìn thấy cậu đi tới, ào ào tiến lại gần chào hỏi, những người này đều là đội ngũ của Hào Đình, xưng anh xưng em lộn xộn với Từ Từ Niên, coi cậu trở thành một nửa đại ca, lúc này gặp mặt thì vô cùng thân thiết, mỗi lần mở miệng đều gọi "Từ đại ca" đến nhiệt tình.

Ở chỗ này có thể gặp được người quen, tâm tình Từ Từ Niên không tệ, vừa nói chuyện với bọn họ vừa quan sát xung quanh, kết quả cũng không tìm được bóng dáng Cù Thành.

"Từ đại ca, anh tìm anh Thành sao?" Vừa rồi em thấy anh ấy đi vào phòng hội nghị với mấy vị luật sư, bây giờ chắc vẫn chưa ra được đâu."

Từ Từ Niên sửng sốt, "Luật sư? Hắn tìm luật sư làm gì?"

Cậu em kia nở nụ cười, "Anh và anh Thành quan hệ như này còn không biết, làm sao em biết được, nhưng mà nhìn có vẻ rất thần bí, từ lúc anh Thành đi vào đến bây giờ vẫn chưa từng đi ra."

Từ Từ Niên đăm chiêu, một bụng nghi hoặc, thực sự đoán không ra rốt cuộc Cù Thành đang làm những gì, trong ngày khai trương cửa hàng lại tìm luật sư, đây là đang tính toán điều gì?

Ngay tại lúc cậu đang thất thần, tầm mắt hướng về phía xa, nhìn thấy giữa đám người, có một bóng người màu trắng, trong tay cầm ly rượu đang nói chuyện cười gì đó, khiến cho mọi người xung quanh đều cười ha ha, lúc này người kia ngẩng đầu, đúng lúc đối mắt với Từ Từ Niên, hai người đồng thời nheo mắt nhìn, vừa nhìn đã nhận ra đối phương.

Chính là người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia... Từ Từ Niên thản nhiên nhướn mày.

Nhạc Chiếu như cảm nhận được, xa xa cười với cậu, mấy anh em xung quanh có quan hệ rất tốt với hắn ngẩng đầu theo, trong đó có tên A Cường hôm qua buôn chuyện kia.

"Aiyo, bọn mày có nghe nói chưa, hôm nay yến hội này nói là lễ khai trương, thật ra là tiệc mời khách anh Thành cố ý chuẩn bị cho Nhạc Nhạc, mọi người đều là người sáng suốt, vừa nhìn đã biết, nhưng có một số người thích mặt dày đến hưởng thơm lây, cũng không nhìn xem ai mới là nhân vật chính hôm nay."

A Cường cố ý cao giọng, để cho rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy, Từ Từ Niên thản nhiên, từ đầu đến cuối khóe miệng cong cong cười mỉm, giống như hoàn toàn không để tâm lời người này nói.

Nhưng nhóm anh em Hào Đình xung quanh cậu lại đứng ngồi không yên, lời này nói cho ai nghe, kẻ điếc cũng phân rõ được, từ trước đến nay bọn họ kính nể Từ Từ Niên, sao có thể để cậu chịu uất ức được, tiếp đó liền có người giễu cợt trào phúng lại, "Đúng đó, có một số người chính là không có mắt, ông chủ còn chưa lên tiếng, đã lao lên trước sủa loạn, có một câu nói thế nào nhỉ, hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp, hẳn là cái mồm quá bẩn, lấy "cậu em" của mình xuống cắn làm thành thái giám rồi chăng?"

Anh em Hào Đình lớn tiếng cười haha hùa theo, mấy người bên cạnh Nhạc Chiếu lập tức không ngồi yên được nữa, bỗng chốc bật dậy, "C.o.n m.ẹ m.à.y! Mày nói ai đấy!?"

"Ai đáp lại tao nói người ý, ở đây nhiều người như vậy, lại cứ có người không có tự trọng thích nhận vơ vào mình, tao có thể làm được gì chứ?"

Mấy người A Cường trực tiếp trở mặt, đám người Hào Đình cũng không chịu yếu thế, nhất thời không khí giương cung bạt kiếm, hận không thể ngay lập tức muốn đánh một trận.

Từ Từ Niên giữ chặt người bên cạnh, lắc đầu cười, "Đều nhịn xuống hết cho anh, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì à, đừng ngang ngược nữa, bằng không dù Cù Thành có bỏ qua cho bọn mày, anh cũng phải trừ tiền cơm."

Hiện tại đám người Hào Đình bị Từ Từ Niên nuôi thành kén ăn, mỗi bữa cơm đều phải đi quán cơm riêng của Triệu gia ăn, cho nên phòng tài chính trực tiếp đưa tiền trợ cấp của mỗi nhân viên vào thẳng tay Từ Từ Niên, đám anh em này đến ăn cơm thì trực tiếp trừ tiền, còn được giảm giá, quả thực không thể hoàn mỹ hơn, nếu như phí ăn uống bị anh dâu trừ sạch, vậy chính là liên quan đến việc lớn "thân thể khỏe mạnh".

Một câu nói khiến cả nhóm người ngoan ngoãn tịt ngòi, cái đức hạnh kia y như Cù Thành, ngoan ngoãn phục tùng bị Từ Từ Niên quản chế.

Một màn này khiến Nhạc Chiếu phải để ý, lúc này sắc mặt hơi đổi, sau đó cười lên tiếng, "Đúng vậy, mọi người đều là người một nhà, đừng vì chuyện nhỏ mà tổn thương hòa khí, đều giải tán hết đi, chút chuyện nhỏ mà thôi."

A Cường không cam lòng lùi sang một bên, Từ Từ Niên cười cười, xoay người đi lấy nước ép trên bàn, lúc này Nhạc Chiếu phía sau lại gọi cậu, "Anh Từ, có rảnh không nói chuyện với tôi một chút?"

Từ Từ Niên dừng chân, không nhịn được nhếch miệng, rất muốn hỏi ngược lại, anh từ đâu tới? Không thân cũng chẳng quen với tôi, tôi cần thiết phải nói chuyện với nh sao?

Tiếc là cậu thật sự rất muốn biết Nhạc Chiếu này sẽ nói gì với cậu, dứt khoát gật đầu cười, "Được chứ, anh muốn nói gì?"

Hai người nâng ly rượu dựa bên cạnh giường, bóng đêm suy yếu ngoài cửa sổ, Nhạc Chiếu một thân tây trang màu trắng, thật sự có thể coi như là đẹp trai đỉnh cấp, nhân vật như này đặt vào giới biểu diễn đều có thể được hoan nghênh, điểm này Từ Từ Niên tự thấy không bằng.

Im lặng hồi lâu, Nhạc Chiếu uống cạn ly rượu, môi mỏng nhếch lên, mở miệng nói một tràng, "Anh Từ, tôi cũng không giấu giếm nữa, anh hẳn đã biết tôi là ai, cũng đã đoán được quan hệ giữa tôi và anh Thành là gì. Cho nên tôi nói thẳng luôn, tôi thích anh Thành, muốn ở cùng anh ấy, tôi biết tám phần anh không chào đón tôi, kỳ thật tôi cũng không cách nào chào đón anh được, nhưng mà không sao cả, có cạnh tranh mới có ý nghĩa, mỗi người có bản lĩnh của mình, tôi không ngăn cản hai người thân mật, anh cũng đừng ở sau lưng ngáng chân tôi, anh xem như vậy có được không?"

Một câu nói khiến Từ Từ Niên trực tiếp giận đến cười thành tiếng, trong lòng đột nhiên có chút bội phục cái người đàn ông xinh đẹp tên là Nhạc Chiếu này, lời nói thẳng thắn như vậy, nếu là cậu vẫn thật sự không nói ra được.

Nhưng cũng chỉ bội phục dũng khí nhất thời, bị người ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ thẳng mặt lại là một chuyện khác.

Cậu vẫn ung dung cong cong khóe miệng, trong tay vuốt nhẹ thành ly, bình thản mở miệng, "Anh nói lời vô dụng này với tôi làm gì, vẫn nên đi hỏi Cù Thành xem. Đạo lý này chẳng khác nào cơm thiu để qua đêm, cho dù cơm có ngon hơn nữa cũng phải xem người ăn cơm có dám nuốt xuống bụng hay không, anh tìm tôi nói chuyện, không bằng trực tiếp hỏi Cù Thành, hắn có cái gan này hay không."

Bị ví von thành "cơm thiu qua đêm", trực tiếp khiến Nhạc Chiếu thay đổi sắc mặt, hắn vẫn luôn cho là Cù Thành thích nghe lời kiểu dịu dàng, điềm đạm, nhìn gương mặt này của Từ Từ Niên cũng không có tính công kích gì, ai có thể nghĩ tới tính cách lại sắc sảo bén nhọn đến mức này.

"Anh và anh Thành không phải cùng một loại người, không phải là anh mở một quán ăn nhỏ sao? Kinh doanh đứng đắn như này, anh thật sự đồng ý có quan hệ dính líu với hắc bang? Tôi mới là người lớn lên trong cùng hoàn cảnh với anh ấy, hơn nữa trước đây anh ấy vì bảo vệ tôi, từng giúp tôi cản rất nhiều đao, anh ấy từng vì anh mà làm đến mức này chưa?"

Từ Từ Niên không có chút tức giận nào, hoặc là nói toàn bộ lửa giận mà sự mất lý trí của cậu đã tiêu hao hết vào tối hôm qua rồi, lúc này vẫn là dáng vẻ bình tĩnh khôn khéo của ngày thường, "Anh cũng nói đó là trước kia, nếu như hai người các anh có hiện tại, cần gì chỉ nhớ về quá khứ? Nhiều năm như vậy anh đều không trở về, lại cố ý trở về đúng lúc Cù Thanh khai trương cửa hàng mới, rốt cuộc là rắp tâm điều gì, chỉ có chính anh biết rõ."

Sắc mặt Nhạc Chiếu trắng bệch, bị cậu chặn họng vậy mà nhất thời không nói được gì, Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, thêm một đao cuối cùng, "Nhân tiện, tôi nói một, Cù Thành chưa bao giờ dám nói hai, khi nào anh có thể làm được, lại nhắc đến trước kia, cơm để qua đêm phải có tự giác của cơm để qua đêm, nếu không sẽ chỉ làm trò cười cho người khác."

Nói xong lời này cậu xoay người rời đi, bỏ lại Nhạc Chiếu sắc mặt lúc trắng lúc xanh đứng tại chỗ.

Bất luận Cù Thành có làm chuyện có lỗi với cậu hay không, vậy cũng là hai người bọn họ tự đóng cửa bảo nhau, nếu Cù Thành thật sự làm sai, chơi đùa hắn ta đến c.h.ế.t vẫn còn là nhẹ, thế nhưng những điều này không thể để cho người ngoài nhìn được.

Ở trước mặt người ngoài, cậu phải cứng rắn, lộ ra gai nhọn toàn thân, vững vàng che chở Cù Thành, cho hắn hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, cho dù thần tiên cũng không chia rẽ được bọn họ.

Âm nhạc trong sảnh yến hội vang lên, nhịp trống tưng bừng vang dội, buổi lễ khai trương chính thức bắt đầu, 88 phát pháo mừng đồng thời bắn ra, pháo hoa, khói lửa, khí cầu và ruy băng bay lên không trung, thắp sáng cả một mảnh trời đêm.

Bên trong biển chào mừng, điện thoại Từ Từ Niên đột nhiên kêu lên, cậu lấy ra nhìn là tin nhắn Cù Thành gửi cho cậu [ Từ Niên, tối nay nhất định phải ở lại đến cuối cùng, anh chuẩn bị cho em niềm vui bất ngờ.]

Từ Từ Niên sửng sốt một chút, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bóng dáng Cù Thành trên khán đài, xung quanh đều là khói trắng của pháo hoa đã nổ, mông mông lung lung nhìn không rõ, Cù Thành mặc một bộ tây trang lễ phục màu đen, vậy mà lại cùng một kiểu với bộ sáng nay hắn đưa cho cậu.

Hình như hắn đã sớm nhìn thấy vị trí của Từ Từ Niên, đi tới phía trước sân khấu cười dịu dàng với cậu, khói lửa sau lưng hắn khiến đường nét kiên nghị trên gương mặt nổi bật mấy phần mềm mại, nhất thời lại khiến Từ Từ Niên có chút hoảng hốt, bóng người nhìn chằm chằm cậu rất lâu, thậm chí khiến cậu không nghe được một chuỗi dài lời mở đầu.

Buổi lễ dựa theo trình tự tiến hành, đầu tiên là thả pháo hoa, tiếp đó nâng ly cùng uống, Cù Thành cầm kéo cắt đứt vải lụa màu đỏ, năm chữ lớn "Làng du lịch Thanh Nguyên" được kéo ra màn đỏ, tất cả mọi người xung quanh đều hoan hô, lúc này Từ Từ Niên mới hoàn toàn hồi phục tinh thần.

Cù Thành điều chỉnh micro một chút, lộ ra nụ cười anh tuấn lại lưu manh, "Nhân ngày lễ khai trương vui mừng này, tôi có hai việc muốn tuyên bố."

"Việc thứ nhất, đương nhiên là Nhạc Chiếu đã mất tích nhiều năm cuối cùng cũng về nhà rồi, trước kia một tay anh Long tạo dựng bang Thanh Long, hôm nay em trai duy nhất của anh ấy trở lại, tôi nghĩ trong lòng mọi người cũng đều rất vui vẻ, vì em ấy cùng nâng ly, các anh em cạn ly!"

"Được!" Tất cả mọi người đều tán thưởng, bốn phía hào hùng nâng ly uống cạn.

Nhạc Chiếu nhận lời mời của Cù Thành, cười đi lên sân khấu, sáng vai đứng chung một chỗ với Cù Thành, hai người một đen một trắng, lại có tin đồn tình cảm nhiều năm, dưới bục một mảnh trầm trồ, cả hội trường cực kỳ náo nhiệt, Từ Từ Niên ở dưới lại cảm thấy từ trên xuống dưới bản thân như là một người ngoài.

Không biết ai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Xem ra thật sự không sai, lễ khai trương gì đó chỉ là giả, nghênh đón Nhạc Nhạc trở lại mới là thật, lần này ông chủ nhỏ kia thật sự quá xui xẻo rồi."

"Xuỵt... nhỏ tiếng một chút, mày sợ người khác không nghe thấy đúng không?"

Mấy người xì xì xào xào, tất cả âm thanh đều tràn vào lỗ tai Từ Từ Niên, tay cậu có chút lạnh, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với Nhạc Chiếu, hắn như cảm nhận được, lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, giống như đang cười nhạo vừa rồi Từ Từ Niên không tự lượng sức với cậu ta.

Từ Từ Niên không chút sợ hãi đối mắt với cậu ta, mặc dù trong lòng nháy mắt không thoải mái, nhưng càng nhiều hơn là bình tĩnh, cậu đến là để cổ vũ Cù Thành, không phải đến tranh đoạt tình nhân, huống hồ cậu đã lựa chọn tin tưởng Cù Thành, vậy thì phải có lòng tin với hắn.

Uống cạn một ly rượu, biểu cảm của Cù Thành đột nhiên lộ ra ý cười không che giấu được, cả người tinh thần phấn chấn, mang theo thái độ thản nhiên nói, "Liên quan đến việc thứ hai, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng muốn là để anh em toàn bang làm chứng giúp tôi."

Ánh mắt toàn trường lúc này đều dồn hết lên người hắn, ngay cả hô hấp của Từ Từ Niên cũng kéo căng, nhưng Cù Thành lại cười rất thoải mái, nhét tay vào túi nói, "Tôi quyết định, rời khỏi Hào Đình."

Trong nháy mắt toàn trường tĩnh mịch, tất cả mọi người đều há to miệng, sắc mặt Nhạc Chiếu đột nhiên thay đổi, Từ Từ Niên càng là không dám tin mở to hai mắt.

Cái tên này đến cùng đang làm cái gì! Câu nói này có thể tùy tiện nói bậy sao?

"Chuyện này tôi đã suy xét rất lâu, lúc Nhạc Chiếu trở lại, tôi đã có ý định này, hiện tại chẳng qua chỉ là nói ra thôi."

Hắn ngắm nhìn Từ Từ Niên phía xa, khóe miệng cong lên, không nhanh không chậm mở miệng, "Tôi sớm đã nói rồi, Hào Đình muốn kinh doanh đàng hoàng, nếu tôi đã quản lý bang Thanh Long lại vẫn làm kinh doanh, rất khó bảo đảm Hào Đình sẽ không vì ân oán bang phái mà bị liên lụy, cho nên biện pháp tốt nhất chính là, hoặc là tôi rời khỏi bang phái, hoặc là phải rời khỏi Hào Đình."

"Bang Thanh Long là một tay anh Long sáng lập, hiện tại Nhạc Chiếu đã trở về, tôi quản lý thay nhiều năm như vậy cũng nên vật về chủ cũ rồi, đáng tiếc tôi đã nói chuyện rất nhiều lần với em ấy, em ấy đều không đồng ý tiếp nhận, vậy tôi chỉ có thể chọn rời khỏi Hào Đình, tiếp tục lưu lại bang phái. Đương nhiên nếu trong các vị ngồi đây có ai cảm thấy mình có thể gánh vác trọng trách này, chắc chắn tôi cũng sẽ thoái vị nhượng chức, giao cả bang phái đến tay người ấy."

"Anh Thành anh điên rồi!? Không có Hào Đình thì bang Thanh Long còn gọi gì là bang Thanh Long?" Sắc mặt Nhạc Chiếu tái nhợt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.

Ngay từ đầu Cù Thành gặp hắn, chỉ là vì giao lại bang phái cho hắn quản lý, còn bản thân một mình rời đi, lúc đó hắn nghĩ toàn bộ vốn liếng của bang Thanh Long đều nằm trong sổ sách của Hào Đình, nếu để Cù Thành rời đi, vậy chẳng khác nào đào đi cả Hào Đình, bang Thanh Long cũng mất đi "chậu châu báu."

Một cái khuôn rỗng như vậy, Nhạc Chiếu chắc chắn sẽ không tiếp nhận, chỉ có thể dựa vào tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng hắn liên tục bám lấy hắn, nhất định không hé miệng.

Nhưng không ngờ rằng Cù Thành lại tuyệt tình như vậy, biết bản thân không có cách nào rời khỏi bang phái, cũng không cách nào trả vật về chủ cũ, nên dứt khoát rời khỏi Hào Đình, cứ như vậy, mặc kệ ai tiếp quản bang Thanh Long, đều không có chút xíu quan hệ nào với Hào Đình, Nhạc Chiếu hắn cũng không vơ vét được một đồng, thật sự là quá độc ác!

"Đúng vậy anh Thành, anh đi rồi vậy Nhạc Nhạc phải làm sao?"

Không biết là ai đột nhiên nói câu này, cả khuôn mặt Cù Thành đều trầm xuống, "Nói đến cái này, vậy tôi còn một chuyện nhất thiết phải nói lại. Tôi và tiểu Nhạc vẫn luôn là anh em, từ trước đến này chưa từng có bất cứ tình cảm nào khác, sau này tôi vẫn coi em ấy là em trai mà đối xử, cho nên những lời đồn kia trong bang phái tôi không muốn nghe thấy có người nhắc lại lần thứ hai, nếu không lập tức cút ra khỏi bang phái, tôi nói được làm được."

Sắc mặt Nhạc Chiếu đột nhiên trắng bệch, hắn không ngờ rằng Cù Thành thật sự tuyệt tình như vậy, thậm chí ngay cả lời đồn đại cũng muốn xóa bỏ, chẳng lẽ để cho người khác nghi ngờ có quan hệ với hắn, điều như vậy khiến Cù Thành không cách nào nhịn được sao?

Người trong toàn trường đều choáng váng, những người ban đầu rêu rao Nhạc Nhạc mới là nốt ruồi son trong lòng Cù Thành toàn bộ đều câm hết, A Cường trước đó hung hăng nhất lúc này rụt cổ, vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Chẳng lẽ chuyện lão đại vẫn luôn yêu thầm Nhạc Nhạc, chỉ là tin đồn nhảm? Vậy trước đó hắn đối xử với Từ Từ Niên chẳng khác nào...

Nghĩ đến điều này hắn sợ đến run cầm cập, lúc này có người xung quanh hỏi, "Anh Thành, nhưng Hào Đình là toàn bộ tâm huyết của anh, anh tốn bao nhiêu tinh lực mới xây dựng nó đến quy mô hiện tại, lẽ nào nhiều tài sản như vậy anh đều không cần?"

Cù Thành cười cười, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có, "Đương nhiên không phải, tôi đã tìm xong người được chọn rồi, cũng ký xong thỏa thuận rồi, bây giờ em ấy mới là chủ nhân của toàn bộ Hào Đình."

Ánh đèn toàn trường đều tối sầm, chỉ riêng chùm chỗ người Từ Từ Niên là sáng lên.

"Tôi đã tìm luật sư nói chuyện, hiện tại toàn bộ cổ phần và tài sản Hào Đình dưới danh nghĩa của tôi, tất cả đã tặng cho Từ Từ Niên tiên sinh, về sau em ấy sẽ là ông chủ mới của các vị."

Cù Thành dẫn đầu vỗ tay, tinh quái nháy mắt với Từ Từ Niên ở dưới.

Đợi lâu như vậy, giấu giếm lâu như vậy, hắn vẫn luôn sắp đặt chuyện này, chính là vì cho Từ Từ Niên một niềm vui bất ngờ cực lớn.

Bang Khôn nhiều lần đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến Cù Thành cảm thấy nguy cơ, đặc biệt Từ Từ Niên đã trải qua nhiều đả kích như vậy, hắn thật sự không nỡ để cậu lại đi theo mình chịu lo lắng sợ hãi. Hắn muốn cho Từ Từ Niên sống yên ổn, vui vẻ, thế nhưng chỉ cần hắn còn là chủ nhân của bang Thanh Long một ngày, cuộc sống như thế sẽ vĩnh viễn không đến.

Cho nên, lúc Nhạc Chiếu trở lại lần nữa, hắn biết cuối cùng mình đợi được cơ hội rồi, không có ai tiếp quản bang Thanh Long thích hợp hơn Nhạc Chiếu, cũng không có ai có thể nhận được sự ủng hộ của anh em hơn hắn, chỉ cần hắn có thể thuyết phục Nhạc Chiếu tiếp quản bang phái, vậy hắn có thể lập tức mang Từ Từ Niên cao chạy xa bay.

Thế nhưng mưu đồ bí mật lâu như vậy, Nhạc Chiếu không chỉ không buông lỏng, trái lại còn có tâm tư khác với hắn, điều này khiến Cù Thành rất buồn bực, nhưng lại bó tay với em trai của ân nhân, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất lôi kéo, giấu giếm, muốn chờ một ngày kia mình rời khỏi bang phái, sẽ thẳng thắn với Từ Từ Niên.

Đáng tiếc, hy vọng này cuối cùng lại tan vỡ, hắn không thể không chọn con đường thứ hai, đưa hết tất cả của bản thân cho Từ Từ Niên, như vậy mặc kệ sau này bản thân gặp chuyện gì, chí ít Từ Từ Niên sinh hoạt đầy đủ sung túc, nuôi Oa Oa đến trắng trắng tròn tròn.

Hắn cũng không để ý đến những tài sản kia, trong mắt hắn tiền không đáng giá bằng thời gian hắn ăn bữa cơm cùng Oa Oa và khổng tước, cho nên hắn không tiếc chút nào, gần như là không thể chờ đợi được, vui mừng phấn khởi lấy hết tất cả của bản thân ra cho Từ Từ Niên.

Thậm chí giờ phút này đứng trên sân khấu, hắn cũng đã có thể tưởng tượng được chính mình lười biếng ở nhà không làm việc, bám dính lấy Từ Từ Niên, làm một người đàn ông nhàn hạ ăn bám, cuộc sống nhỏ đó đẹp hơn hiện tại biết bao nhiêu?

"Từ Niên, lên đây."

Hắn cười vẫy tay với Từ Từ Niên, chan chứa nhiệt tình, giống như ăn cơm vậy, tùy tùy tiện tiện giao tất cả bản thân cho Từ Từ Niên.

Toàn trường tĩnh lặng, sắc mặt Nhạc Chiếu tái xanh, cánh tay phát run, tất cả mọi người đang nhìn Từ Từ Niên dưới tụ đèn.

Trước mặt là đường thảm đỏ dường như không nhìn thấy điểm cuối, đầu kia là Cù Thành cười thản nhiên với mình, thời khắc này Từ Từ Niên đã hiểu toàn bộ, sống mũi dâng lên chua xót, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Nếu như cậu không kiên trì ngoan cố chọn Cù Thành, vậy đến cùng sẽ bỏ lỡ điều gì?

Từ Từ Niên không dám tưởng tượng, hai ngày đó trời đất chênh lệch cực lớn, khiến cậu không thở nổi, lần đầu tiên có cảm giác mê muội.

Cả đầu mơ hồ, dưới hàng trăm con mắt đổ dồn vậy mà cậu lại xoay người chạy đi.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Cù Thành sững sờ, không nhịn được gọi một tiếng, "Từ Niên!"

A Tứ đã hối hận đầy bụng, mẹ nó, lần này hiểu lầm lớn rồi, vội vàng đến gần nhỏ giọng nói, "Anh Thành...Từ đại ca, hôm qua chính mắt thấy anh và Nhạc Chiếu ở cùng nhau, chuyện của hai người anh ấy... đều biết rồi."

Con ngươi Cù Thành đột nhiên co rút, cũng không kịp chú ý tới người của cả sảnh yến hội, nhảy xuống sân khấu, đuổi theo bóng lưng Từ Từ Niên, chỉ để lại cả một phòng người trợn mắt nhìn nhau và Nhạc Chiếu sắc mặt trắng bệch trên sân khấu.

===========================

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả-kun bị lời nhắn lại ngày hôm qua dọa sợ rồi ... Sớm biết ta nên viết xong bức này rồi, khóc, Anh Thành thật sự không tra đâu, nện đất!