Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 58. Đi tắm suối nước nóng

Edit: Vĩnh Nhi

Nhóc con Oa Oa không biết từ đâu biết được ba ba và Thành Thành sắp cùng nhau đi nghỉ phép, mấy ngày gần đây liên tục ồn ào nói mình cũng muốn đi, còn thường xuyên leo lên bả vai Từ Từ Niên, vẻ mặt đầy tội nghiệp cầu xin "đưa theo".

Lúc đầu Từ Từ Niên đúng là muốn đưa con trai theo cùng, sau đó suy nghĩ lại, lại cảm thấy không được, đứa bé nhỏ có thân hình lớn hơn, tròn vo như một chiếc bánh bao vậy, đưa bé con đi ngâm suối nước nóng cùng ngộ nhỡ chìm xuống nước thì biết phải làm thế nào, vả lại, làng du lịch (khu nghỉ dưỡng) của Cù Thành mới xây xong chưa được bao lâu, trong đó nhất định còn có mùi Formaldehyde*, không tốt cho trẻ nhỏ, cho nên cậu cắn răng dứt khoát không đồng ý.

Formaldehyde (H2CO): ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.

Vì chuyện này, Oa Oa đã làm nũng với cậu mất cả một tuần lễ, ra sức tỏ ra đáng yêu, ngày nào cũng nắm lấy quần áo cậu nói "Suối nước nóng, cùng đi", Từ Từ Niên vốn không cưỡng nổi sự đáng yêu của con trai mình, thấy bé như vậy thì mềm lòng, buổi tối trước một ngày lên đường lặng lẽ thu xếp đồ bơi nhỏ cho bé, dự định đưa bé đi cùng.

Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Cù Thành đã lặng lẽ cạy cửa tứ hợp viện nhỏ của Từ Từ Niên ra, nhân lúc bé con còn đang ngủ ngáy khò khò, đào Từ Từ Niên nằm ở trong chăn, bỏ đi mất, cắt đứt vọng tưởng đi theo hai baba làm kỳ đà cản mũi của Oa Oa.

Hai người giống như kẻ gian, lừa con trai bảo bối, lợi dụng trời tối lên đường, lắc lư mất hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến đích.

Lúc này bầu trời đã hửng sáng, đêm hôm trước Thanh Nguyên rả rích một trận mưa phùn đầu xuân, không khí giờ đây còn mang theo hơi nước ẩm ướt, mặt trời bắt đầu ló dạng, phủ lên cảnh đẹp trước mặt một tầng ánh sáng rực rỡ.

Đã lâu không đến, phong cảnh Thanh Nguyên vẫn mê người như cũ, làng du lịch được bao quanh bởi núi, phía xa xa là cánh đồng và khe suối, trên đất có mấy đóa hoa kiều diễm đang nở đón xuân, kế bên còn có một ao hồ hình thành tự nhiên, lúc này sóng gợn lăn tăn được ánh mặt trời chiếu vào, lấp la lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, Từ Từ Niên hít sâu vào một hơi, tâm trạng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.

Trong làng du lịch có lác đác mấy căn nhà nhỏ, hòa chung vào cảnh sắc chung quanh, trông không đột ngột chút nào, hoàn toàn giữ nguyên khung cảnh bình dị nhất của Thanh Nguyên.

Cù Thành dừng hẳn xe lại, tháo kính râm xuống, đi tới, "Thế nào, có hài lòng với nơi này không?"

Từ Từ Niên vươn vai, gật đầu cười với hắn, "Không tồi, ông chủ Cù, anh coi như là người có năng lực."

Cậu rất ít khi khen người khác, với Cù Thành lại càng cứng miệng, giờ lại có thể nghe được một câu khen ngợi trực tiếp như vậy, Cù Thành bật cười một tiếng, "Đó là điều đương nhiên, cũng không nhìn xem ai là người cải tạo lại, giờ vẫn còn đang trong giai đoạn kinh doanh thử, qua mấy ngày nữa anh cho chạy quảng cáo lại, nói cho mọi người biết chỗ này là "Quán ăn Triệu gia", nhà hàng của phu phu, đến nơi này tiêu dùng thì khi đến quán ăn nhà em sẽ được giảm giá gì gì đó, đến lúc đấy việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất bùng nổ, cho nên hôm nay bà chủ ngài đến đây tham quan ước chừng phải hao tâm tổn trí rồi, nếu còn có gì thiếu sót, mong ngài chỉ bảo thêm."

"Anh ngược lại không thua thiệt, ai đồng ý giảm giá cho cửa hàng của anh? Đến khi đó, hễ là người đến khu du lịch của anh chơi, em đều sẽ thu thêm 20% phí phục vụ."

Từ Từ Niên cười gõ đầu hắn, cầm đồ đạc của mình từ trong cốp xe ra, "Anh ý, có thời gian khua môi múa mép, thì không bằng nghĩ xem lúc trở về phải làm thế nào để dỗ thằng nhóc Oa Oa kia đi, anh bỏ nó lại, nó nhất định khóc cho anh xem."

Cù Thành cười to, để lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, vẻ mặt hào hứng, "Không đâu, thằng nhóc kia dễ dụ nhất, cầm một xiên kẹo hồ lô là mặt mày đã hớn hở, cho hai cái bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ, là lập tức tiến lại gần hôn anh chụt chụt luôn."

Từ Từ Niên vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhìn hắn một lúc, "Anh chắc chứ? Em cảm thấy thằng nhóc kia chắc chắn không chỉ muốn những thứ này đâu."

"Dĩ nhiên, không ai hiểu con bằng cha." Cù Thành tràn đầy tự tin, tiếc là.....

Ở nơi xa, trong tứ hợp viện nhỏ Thành phố S, Oa Oa đã tỉnh ngủ, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật Thành Thành đã cuỗm mất baba của bé đi, chóp mũi hơi nhột hắt xì một cái, một lọn tóc trên đầu dựng thẳng lên, nâng tay nhỏ dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn miệng mới bắt mếu máo gào to, "Oa oa oa....Thành Thành là đồ xấu xa! Sau này có mua kẹo hồ lô với bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ cũng không thèm hôn Thành Thành nữa!"

La Tiểu Mậu bưng bữa sáng ở bên cạnh bé, véo mặt nhóc con nói, "Ây yo, bé con giận thật rồi sao? Sau này chắc chắn không hôn Thành Thành nhà nhóc nữa hả?"

Chỉ gào chứ không rơi nước mắt, Oa Oa hít hít nước mũi, duỗi hai chân nhỏ mũm mĩm xuống giường, nhìn chằm chằm canh trứng gà trong tay La Tiểu Mậu, dẩu môi suy nghĩ một lát, do dự mở miệng nói, "Hôn......Có điều......Nếu như mua cánh gà cho....Ừm......Thì cho hôn hôn, một cái."

La Tiểu Mậu bật cười, cùng lúc đó ở Thanh Nguyên hai người ba trùng hợp cùng nhau hắt xì một cái, sự thật chứng minh, ông chủ Từ hiểu con trai mình hơn Thành đại ca nhiều.

Hai người đi đến trước cổng khu du lịch, Từ Từ Niên trộm giấu kín quần bơi mình mua trước đó, đi theo Cù Thành vào khu du lịch, đến khi vào lầu chính mới phát hiện ra một thế giới khác.

Ban đầu cậu nghĩ đây chỉ là một trang trại mang theo phong cách giản dị (farmhouse), thật ra trang trí bên trong cũng không kém mấy câu lạc bộ hạng sang ở thành phố S là mấy, tuy vẫn giữ được cảnh sắc sinh thái nguyên bản, nhưng cách bài trí của căn phòng rộng rãi và tiện nghi hơn, cơ sở vật chất hàng đầu, nhìn là biết đây là khu nghỉ dưỡng dành cho những người giàu có.

Khu nghỉ dưỡng không chỉ có các hạng mục truyền thống như ăn uống, giải trí, SPA mà đặc sắc nhất chính là tắm suối nước nóng. Cù Thành cầm thẻ phòng đã chuẩn bị từ trước, tìm phòng một cách quen thuộc, đứng trước cửa mỉm cười nói, "Căn này là căn lớn nhất ở đây, anh cố tình lựa, bên ngoài sân thượng là bể bơi suối nước nóng, chắc chắn em sẽ thích."

Từ Từ Niên gật đầu, cơn buồn ngủ trước đó lại dâng lên, bị ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang bao phủ, liền hơi mơ màng buồn ngủ.

Sau khi mở cửa, cậu kéo kéo cổ áo, muốn nhào đến chiếc giường kingsize trước mặt, kết quả vừa bước được một bước thì đột nhiên bị kéo lại, cả người đập vào cửa, ngay sau đó bị một cơ thể cao lớn và mạnh mẽ đè lên.

Từ Từ Niên nhướng mày, đối diện với ánh mắt thâm thúy gần trong gang tấc của Cù Thành, gần như tỉnh ngủ, không khỏi bật cười, "Động tác này của anh thành thạo quá nhỉ, đã thử qua với bao nhiêu người rồi?"

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, tôn lên khuôn mặt đẹp trai bức người, ánh mắt hẹp dài khẽ cong lên, con ngươi sáng ngời, cả người giống như một tảng băng đang tan vậy, lộ ra thứ mềm mại kiên cường bên trong.

Cổ họng Cù Thành phát khô, chống khuỷu tay lên cửa, che Từ Từ Niên dưới bóng của mình, "Không ai cả, chỉ có duy nhất mình em."

Từ Từ Niên bật cười, lắc đầu nói, "Em không tin, đoán là anh đã sử dụng mấy lời này với mấy người khác rồi, chỉ cần xóa tên đi thì dùng cho ai cũng được."

Cù Thành nâng tay lên vuốt ve cằm cậu, sát đầu lại gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, "Được, bị em phát hiện rồi, thật ra anh đây muốn bao dưỡng em, xe nhà nhân dân tệ tùy em chọn, còn xem ông chủ Từ có nể mặt hay không."

Khóe miệng Từ Từ Niên khẽ nhếch lên, giơ tay chống ngực Cù Thành, nhíu mày nói, "Ông chủ Cù, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút. Tôi đã có bạn trai, hơn nữa còn có một cậu con trai ba tuổi. Chúng ta không thích hợp."

"Sao lại không thích hợp? Bạn trai của em có đẹp trai như anh không?" Cù Thành đè cả người lên Từ Từ Niên, dùng đầu lưỡi liếʍ bờ môi cậu, cố ý hạ thấp giọng.

Từ Từ Niên nghiêng đầu né tránh, "Đẹp trai hơn anh, quan trọng nhất là đủ nghe lời."

Cù Thành nén cười, đắc ý nhướng mày, đưa hai tay ra phía sau, cách lớp áo vuốt ve sống lưng Từ Từ Niên, "Vậy hắn có đối xử tốt với em như vậy không? Hắn có sờ em thoải mái được như anh không?"

Hắn biết toàn bộ vị trí mẫn cảm của Từ Từ Niên, nơi tay hắn lướt qua run lên nhè nhẹ, vươn tay kéo vạt áo nhét trong quần Từ Từ Niên ra, đè chặt cậu lên cửa, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, cọ cọ cằm lên tai và cổ Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên thở gấp liên tục, trong lòng hơi xấu hổ, thực ra cậu không hiểu mấy thủ đoạn tán tỉnh này lắm, hoàn toàn không phải là đối thủ của Cù Thành, nhưng lại đưa tay chạm vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, tim đập nhanh, không dừng được tiếp tục chơi trò chơi nhập vai này.

Cậu chế nhạo, chậm rãi mở miệng nói, "Hắn.....Tốt hơn anh nhiều lắm, hắn sẵn sàng để tôi ch***, anh làm được không?"

Khóe miệng Cù Thành khẽ giật một cái, thiếu chút nữa thì ngừng thở, anh đồng ý để con khổng tước chết tiệt nhà em ở trên bao giờ?

Từ Từ Niên nhướng mày nhìn hắn, dùng đôi tay thon dài chạm vào mặt hắn, dọc theo đường nét sống mũi đến chiếc cằm cứng nhắc của Cù Thành, "Anh nhìn đi, tôi chỉ nói thôi sắc mặt anh đã thay đổi rồi, bạn trai tôi chưa từng như vậy bao giờ, chứng tỏ anh không tốt bằng anh ấy, sao tôi phải chọn anh?"

Cù Thành nhíu mày, hơi nheo mắt nắm lấy cằm Từ Từ Niên, "Ông chủ Từ, em đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chọc anh đây tức giận thì không có trái ngon để ăn đâu."

"Nếu như tôi nói không thì sao?"

"Vậy anh chỉ có thể thay bạn trai em trừng phạt em thật tốt." Cù Thành vừa dứt lời, không đợi Từ Từ Niên kịp nói gì, đã siết chặt cằm cậu mạnh mẽ hôn lên.

"Ưʍ." Từ Từ Niên rên nhẹ một tiếng, vừa định phản kháng, đã bị Cù Thành lập tức giữ tay lại, tùy ý kéo mấy cái đã thăm dò tay vào trong quần áo cậu, tìm đến đầu ngực.

"Bình thường bạn trai em cũng sờ em như vậy sao, hửm?"

Hắn dùng sức vân vê nắn bóp, hạt đậu đỏ kia lập tức cứng lên, Từ Từ Niên đau "A" một tiếng, tát hắn một cái, "Buông tay ra cho em."

Cù Thành bất động, kéo mạnh cạp quần của Từ Từ Niên lên, nhìn chằm chằm thứ kia của cậu, chậc chậc hai tiếng, "Đáng thương quá, sưng hết lên rồi, bị bạn trai em làm sao?"

Hắn vừa nói trầm thấp thô tục, vừa dùng ngón trỏ và ngón cái không ngừng xoa nắn, tay trái mạnh mẽ nâng một chân Từ Từ Niên lên.

Từ Từ Niên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặt đỏ bừng, da đầu tê dại, cảm thấy hơi hối hận vì chơi trò không biết xấu hổ này với Cù Thành, "Này, đừng làm loạn, mau buông tay ra, không chơi nữa."

Cù Thành giả bộ không biết gì, "Không chơi nữa? Ông chủ Từ, anh không chơi với em. Anh đang rất nghiêm túc để em nghiên cứu xem giữa anh và bạn trai em, người nào tốt hơn."

Vừa nói hắn vừa dùng sức đầu ngón tay, ấn kéo đầu nhũ cậu.

"Ưʍ....." Từ Từ Niên không nhịn được rêи ɾỉ, gương mặt ửng đỏ.

"Sao lại sưng như vậy? Muốn bạn trai em rồi hả?" Cù Thành cười cười, cúi đầu thổi nhẹ một cái, nơi đó lập tức nổi lên một tầng da gà, "Đau lắm hả? Không sao, anh giúp em liếʍ liếʍ vài cái là hết."

"Anh đừng----------! A.........." Từ Từ Niên trợn to hai mắt, lần này không có nói đùa, đáng tiếc chưa kịp nói xong đã bị hành động của Cù Thành ngăn ở trong miệng, âm thanh khϊếp sợ biến thành một âm cuối mập mờ.

Cậu nâng tay nắm chặt tóc Cù Thành kéo ra, vị trí mẫn cảm bị đầu lưỡi chơi đùa, khiến mọi thứ trước mắt Từ Từ Niên nổ tung thành từng mảnh, cổ không tự chủ được mà ngửa ra sau, chân bắt đầu run rẩy.

Hai tay Cù Thành ôm chặt lấy eo cậu, kéo sát vào hắn, khiến Từ Từ Niên không thể động đậy nổi, ánh mắt màu đen sâu thẳm, mang theo cướp đoạt và ôn nhu triền miên.

Từ Từ Niên bị hắn ngậm, lỗ chân lông cả người như muốn nổ tung, cậu rất muốn đẩy đầu hắn ra, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ, kể từ sau khi ăn tết, hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn lắm mới có thời gian ở bên nhau nơi vùng núi xa xôi này, khiến cậu có cảm giác giống như đang lén lút yêu.

Cảm giác xấu hổ trong lòng dồn lên mặt, cậu nghẹn ngào, tự sa ngã thở hổn hển, cất tiếng gọi, "Cù Thành."

Thanh âm mềm mại, lại khàn khàn khó nhịn, giống như một con dao đâm thẳng vào người Cù Thành, ánh mắt hắn đột nhiên tối lại, bất ngờ đứng dậy, ném Từ Từ Niên lên giường, nhào cả người lên.

"Cmn, hôm nay anh sẽ thay bạn trai em dạy dỗ đồ ** như em!"

Tai Từ Từ Niên lập tức đỏ bừng, đá chân, "Mẹ nó, anh mới là đồ **! Không chơi nữa, anh mẹ nó cũng không phải bạn trai em."

Cậu lườm hắn, đứng dậy muốn nhảy xuống giường, Cù Thành lập tức đè lại, kéo tay cậu ra phía sau lưng.

Kỹ năng của Từ Từ Niên rất tốt, lắc mình một cái đã tránh khỏi, nhưng trình độ của Cù Thành lại cao hơn cậu, khi cậu thoát ra, hắn nhanh chóng gõ vào khuỷu tay cậu một cái, bắp thịt ê ẩm hơi khựng lại, bị Cù Thành nắm được nhược điểm, túm trở lại.

"Mẹ kiếp, Cù Thành, anh định tạo phản à!?"

Từ Từ Niên không khống chế được, mặt đỏ bừng, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, Cù Thành bật cười, từ phía sau ôm chầm lấy cậu, hai người chồng lên nhau, vùi vào trong chăn bông.

"Ông chủ Từ, em có muốn kiểm tra hàng trước không? Anh tốt hơn bạn trai em nhiều, em có thể dùng thử trước rồi trả tiền sau cũng được."

Vừa nói hắn vừa cố tình động mấy cái, thứ cứng rắn dưới lớp quần tây kia cọ vào mông Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên đánh không lại hắn, giãy cũng không ra, thẹn quá hóa giận quay đầu lại cắn môi Cù Thành, dùng đầu lưỡi cạ cạ viền môi, cắn thịt non giữa môi hắn.

Cù Thành phút chốc mở to mắt, nhất thời quên mất những lời thô tục mình vừa nói.

Từ Từ Niên chưa bao giờ chủ động hôn hắn, cho dù có hôn cũng chỉ là lướt qua, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động như vậy, lần này lại bất ngờ vươn đầu lưỡi ra, khiến tim Cù Thành mềm nhũn, nâng tay ôm lấy cậu, ngửi mùi xà phòng trên người Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên cạy môi hắn ra, thăm dò vào bên trong, cắn đầu lưỡi hắn, chậm rãi cọ xát hai cái răng nanh, ngay khi đầu lưỡi Cù Thành quấn lấy, cậu sẽ thu lại, đợi Cù Thành ngoan ngoãn mới vươn ra liếʍ khoang miệng hắn.

Cậu cũng không có kỹ năng gì, chỉ muốn dạy dỗ tên vô lại miệng đầy lời thô tục này, nên mọi thứ giống như thăm dò vậy, dùng đầu lưỡi men theo hàm răng của hắn, liếʍ lên thành miệng, rồi lại phác họa từ chân răng đến kẽ răng......

Cù Thành bị cậu hôn, cả người nóng lên giống như chiếc bàn ủi đè trên người cậu, nỗi nhớ nhung nhiều ngày không gặp bùng lên, khiến hắn không còn tâm tư chơi trò chơi gì nữa, cong người, cởi từng nút áo trên người Từ Từ Niên.

Hắn không thích mình tỏ ra gấp gáp như thế, nhưng hắn không nhịn được, không nhìn thấy Từ Từ Niên thì cả người khó chịu, nếu nhìn thấy nhưng không ăn được thì lại càng khó chịu.

Tay hắn vừa chạm đến cổ áo, Từ Từ Niên lập tức nghiêng đầu đi, môi ướŧ áŧ ửng hồng, hơi thở không ổn định, "Anh còn dám động nữa thử xem."

Cù Thành dừng tay lại, không cử động nữa, Từ Từ Niên gật đầu hài lòng, nâng tay kéo đầu hắn xuống tiếp tục hôn hắn, khi Cù Thành lại muốn động tay động chân, cậu lập tức dừng lại.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Cù Thành giống như bị chổi lông quét qua lòng bàn chân, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn không hiểu sao mỗi lần bắt đầu toàn là hắn chiếm ưu thế nhưng cuối cùng lại phải ngoan ngoãn nghe theo lời của Từ Từ Niên, lúc này không nhịn được nữa, mạnh mẽ đè vai Từ Từ Niên lại, đánh hai cái vào mông cậu, "Mẹ nó, khổng tước, em càng ngày càng hư hỏng, dùng dáng vẻ này để quyến rũ ai hả? "

"Em dùng nó để quyến rũ anh sao?" Từ Từ Niên nhướn mày nhìn hắn, giọng nói có chút bất ổn, "Mẹ kiếp, đừng có động đậy, em còn chưa hôn đủ đâu, anh mở miệng ra."

Nói đoạn cậu dùng đầu gối cạ cằm Cù Thành, ánh mắt Cù Thành đột nhiên nguy hiểm nheo lại, "Fuck, là em tự mình tìm chết!"

Hắn bất ngờ lật Từ Từ Niên lại, giữ chặt đầu của cậu, hung hăng hôn xuống, lần này không cho Từ Từ Niên bất kỳ cơ hội nào để thăm dò khoang miệng của hắn nữa, mãnh liệt xâm nhập vào trong miệng cậu, thậm chí liếʍ đến cổ họng Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên cảm thấy dáng vẻ đỏ cả mắt này của hắn rất thú vị, không nhịn được bật cười, tiếng cười bị chặn đứng ở trong miệng, biến thành âm thanh ngắn ngủi.

Cậu duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng trái tim lại hơi rung động trước ánh mắt của Cù Thành, trong lòng nổi lên một đợt nhu tình.

Tên vô lại này, sao khiến người khác yêu thích như vậy chứ.

Từ Từ Niên thở dài trong lòng, vòng tay ôm cổ Cù Thành, nhắm hai mắt lại.

Hai người hôn nhau kịch liệt ở trên giường lớn, cọ xát, vuốt ve, va chạm... lẫn nhau, giống như muốn ăn đối phương vào trong bụng, không ai nhường ai, hòa vào làm một, tiếng nước vang dội trong căn phòng trống, khiến người khác nghe thấy cũng phải đỏ cả mặt.

Cù Thành hôn ngày càng mãnh liệt, vươn tay cởϊ qυầи Từ Từ Niên.

Lúc này Từ Từ Niên mới định thần lại, vội vàng giữ lấy tay hắn, "Đợi... đợi một chút, giờ là ban ngày."

"Không đợi được nữa, em tính đi mẹ nó bao nhiêu lâu anh chưa được gặp em rồi?"

Cù Thành nghiến răng nghiến lợi, muốn trói ông chủ Từ bận rộn ở nhà, buộc trên giường của mình, không cho ai nhìn thấy, tiếc là tính khí của Từ Từ Niên ương ngạnh giống như một tảng đá, bảo cậu từ bỏ sự nghiệp là không thể nào, nên Cù Thành thường mười ngày nửa tháng không gặp được cậu, chỉ có thể nén giận trong lòng, hận không thể nuốt người này vào bụng ngay cả mảnh xương cũng không còn.

"Anh......Mẹ kiếp......Giờ em không có ý kia......Đừng cởi, cái này em vừa mới mua!"

Từ Từ Niên giãy tới giãy lui trên giường, nhưng vẫn bị Cù Thành sức lực khủng bố cứng rắn tháo thắt lưng ra, kéo khóa xuống, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ boxer màu trắng bên trong.

Cù Thành mỉm cười, dùng tay vân vê, "Anh thích em mặc qυầи ɭóŧ màu này nhất, mỗi lần ướt lộ ra màu hồng nhạt, đặc biệt sεメy."

"Anh mẹ nó.......Đừng có sờ nữa!" Từ Từ Niên duỗi chân đạp đầu hắn, bị sờ thắt lưng như muốn nhũn ra, da đầu tê dại.

Đáng tiếc những lời này đều vô dụng với Cù Thành, hắn vươn tay kéo một ống quần khác của Từ Từ Niên, bàn tay sắp cởi bỏ tấm che đậy cuối cùng của cậu.

"Anh còn dám kéo xuống nữa, thì đừng mong nhận đồ em mua cho anh!"

Từ Từ Niên vội vàng la lên, sắc mặt đỏ ửng, Cù Thành lập tức dừng tay lại, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói, "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, sao em lại biết mua quà cho anh?"

"Cút cút cút......thế có muốn hay không." Từ Từ Niên trợn tròn mắt, tức giận xoay người lại, nhưng trong lòng lại đang tự kiểm điểm lại mình, chưa làm tròn bổn phận người yêu đến mức nào, tặng món đồ thôi cũng khiến Cù Thành ngạc nhiên như vậy.

Cù Thành bật cười, áp lại gần, chóp mũi hướng vào nhau, "Dĩ nhiên là muốn, đồ bà chủ mua đều là hàng cao cấp, có điều phải nói trước, nếu như mua trúng đồ anh không thích, chúng ta phải tiếp tục."

Nói đoạn hắn dùng sức bóp mông Từ Từ Niên một cái, dáng vẻ lưu manh tựa như sơn vương.

Từ Từ Niên không nói gì, suy nghĩ một lát móc một túi nilon từ trong túi áo ném dưới giường, lấy chiếc quần bơi màu đen mua trước đó ra.

Cù Thành nhìn thấy kiểu dáng của chiếc quần này liền vui vẻ, nằm trên người cậu cười đến muốn tắc thở, l*иg ngực chấn động khiến Từ Từ Niên ù cả tai.

"Anh coi như nhìn ra rồi, em nha vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra đàng hoàng, thật ra bên trong lại rất lẳиɠ ɭơ, loại quần kiểu này em cũng dám mua, còn không thừa nhận em có ý kia với anh sao?"

Từ Từ Niên bị nhìn thấu tâm tư, ho khan một tiếng, lỗ tai đỏ bừng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Cửa hàng ưu đãi đặc biệt, cho nên em tiện tay mua."

"Chà, tiện tay mua thật sao, đây là nhãn hiệu nổi tiếng, một chiếc cũng phải mất mấy trăm nhân dân tệ thì phải? Nhưng sao anh nghe nói thương hiệu này không bao giờ giảm giá, em mua nó ở đâu vậy? Để hôm khác anh cũng đi vòng vòng xem sao."

"Sao anh nói nhảm lắm thế, không muốn thì trả đây, em cho thằng khác."

Vẻ mặt Từ Từ Niên vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã xấu hổ không thôi, sao cậu lại nghe theo đề nghị của tên đồng đội heo La Tiểu Mậu, mua một cái quần bơi cho Cù Thành chứ, lúc đấy chắc chắn đầu cậu bị cửa kẹp rồi.

"Vậy thì không được, loại đồ cá nhân như quần bơi này, em dám đem đi tặng người khác, anh cho con công em đi khập khiễng luôn."

Cù Thành vừa nói vừa bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người, đến khi còn sót mỗi qυầи ɭóŧ bên trong, mới lấy chiếc quần bơi ra, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn lướt qua kích cỡ, vâng, nó nhỏ hơn hai cỡ.

"Khụ.......Gì vậy, Từ Niên, có phải em lấy nhầm rồi không? Này là em tự mua cho mình mặc nhỉ."

Từ Từ Niên biết hắn sẽ hỏi vấn đề này, nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, lôi ra một chiếc quần bơi giống hệt nhau nhưng màu hồng, đặt xuống trước mặt Cù Thành, "Hở? Đúng là lấy nhầm thật, chiếc màu hồng này mới là của anh, còn chiếc màu đen kia là của em."

Nói rồi cậu đứng dậy muốn cất cái màu đen vào trong vali của mình, Cù Thành nhanh chóng kéo tay cậu lại, "Cmn, anh cũng biết con khổng tước chết tiệt nhà em không có lòng tốt như vậy mà, hóa ra em đang chờ anh ở đây, màu đen là của anh, còn chiếc màu hồng sεメy kia để lại cho em mặc đi."

Từ Từ Niên nhướn mày, khoanh chân ngồi trên giường, "Anh có mặc không?"

Cù Thành lắc đầu, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Được, anh không mặc chứ gì? Vậy để em tặng cho người khác, dù sao cũng có rất nhiều người muốn có." Thí dụ như La Tiểu Mậu.

Tiếc là lời này khi vào tai Cù Thành, ý vị liền thay đổi, cái gì mà tặng cho người khác? Mẹ kiếp, vợ nhà mình tặng một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng cho người đàn ông khác là có ý gì? Còn không để hắn vào trong mắt!

"Em dám tặng cho người khác thử xem?"

Từ Từ Niên nhìn hắn, mặt không có biểu cảm gì, nhưng mắt lại rũ xuống, tự mình đem quần bơi màu hồng nhét vào trong vali, "Quên đi, dù sao cũng mua để tặng cho anh, tặng cho người khác cũng không có ý nghĩa gì, anh không thích thì thôi, em biết những thứ em mua anh đều không thích."

Nói xong cậu nằm xuống giường, quay lưng về phía Cù Thành, không nói gì nữa.

Hành động này khiến Cù Thành bối rối, lần đầu hắn nghe thấy Từ Từ Niên nói chuyện với hắn bằng giọng điệu gần như tự giễu như vậy, giọng trầm trầm mang theo đầy mất mát, mặc dù không biểu hiện ra mặt, nhưng vẫn lập tức khiến hắn mềm lòng.

Mẹ kiếp....con khổng tước chết tiệt này, rõ ràng là nắm được điểm yếu* của hắn mà...

*Nguyên văn: bảy tấc, ý tương tự như "đánh rắn đánh bảy tấc".

Hắn tiến lại gần Từ Từ Niên, ôm lấy cậu từ phía sau, mặt đầy khổ sở nói: "Màu hồng thì màu hồng, hôm nay chồng em đổi mốt chút vậy."

Từ Từ Niên lập tức ngồi bật dậy, nét mặt vẫn như cũ, nhưng không che giấu được ý cười xấu trong mắt, nâng tay xoa xoa cằm Cù Thành nói: "Ừ, ngoan lắm, mau thay đồ đi, để cho em ngắm thử xem."

Này..... có cần phải thay đổi sắc mặt nhanh vậy không hả ...

Cù Thành thầm mắng một tiếng, biết rõ mình bị lừa, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.

Đưa tay với lấy chiếc quần bơi sặc sỡ kia, nhìn lướt qua kích cỡ, vẫn là size L.

Sắc mặt Cù Thành lập tức tái lại, Từ Từ Niên không nhịn được bật cười, sau đó vội ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Sao còn chưa mặc? Không thích à?"

"Thích ... đặc biệt, thích..."

Cù Thành hít sâu một hơi, coi như không để tâm đến, mặc cho vợ nhìn thì có gì mà mất mặt, mẹ nó hắn không để ý.

Dưới ánh mắt mong chờ của Từ Từ Niên, Cù Thành đấu tranh dữ lắm mới mặc chiếc quần bơi màu hồng vào.

Đúng như giới thiệu trên mác quần, đây là loại quần bơi kiểu mới, được làm từ sợi polyester, không thấm nước, độ đàn hồi cao, không biến dạng, ôm chặt lấy cơ thể Cù Thành, đai màu hồng được xoắn thành một đường mảnh, còn mơ hồ có chút trong suốt, để lộ ra làn da màu đồng cường tráng của Cù Thành.

Hắn dùng sức kéo mạnh cạp quần mới miễn cưỡng nâng được hai mông lên, nó chật đến mức Cù Thành thiếu chút nữa ngộp thở, cơ bụng bị siết thành dấu đỏ, thế nhưng đây chưa phải là điểm mấu chốt.

Điểm mấu chốt là chiếc quần bơi này có một túi lưới ở đằng trước, đặc biệt dùng để cho thứ kia vào, Cù Thành miễn cưỡng nhét **** vào, sợi chỉ mảnh trên túi lưới co lại, ôm thành một bọc, dựng thẳng trước mặt, có một loại trói buộc đẹp đẽ "sải cánh muốn bay".

Từ Từ Niên nhìn lướt qua, vừa muốn cười vừa tức giận, không nhịn được thầm mắng trong lòng một tiếng: Không có việc gì lớn như thế để làm gì?

Cậu ho nhẹ một tiếng, nén ý cười, vịn cánh tay hắn ranh ma hỏi, "Thoải mái không?"

"Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối."

"Dĩ nhiên là nói thật rồi."

"Cmn, siết."

"Siết *** à?" Từ Từ Niên đưa tay chọc chọc mấy cái lên thứ đó, kết quả nó dựng đứng lên, túi lưới cũng biến dạng luôn.

"...." Cù Thành thật sự rất muốn đè con khổng tước này xuống, mạnh mẽ làm một trận, không để cậu đắc ý nữa, nhưng giờ không phải là lúc, ".......Anh nói này bảo bối, còn để nó siết như vậy nữa, người bị thiệt thòi chính là em, đến lúc nó bị 'hỏng' rồi em không có chỗ để mà khóc đâu."

Từ Từ Niên cười nhạo, vỗ vỗ vai hắn, ở lúc Cù Thành đang hô hấp khó khăn, cầm ch** lên áng chừng, mặt đầy ghét bỏ, "Mẹ nó anh không mềm xuống được à?"

Biết nó cứng thì mẹ nó đừng có táy máy tay chân! Nhìn lát nữa ch*** chết em!!!

Cù Thành trong lòng nghiến răng nghiến lợi, trong đầu đã nghĩ đè người ta xuống thế này thế kia, nhưng vẫn bày vẻ mặt đau khổ nói, "Với em nó không mềm xuống được......món quà này anh nhận, anh thay được không? Nó siết anh đau."

Từ Từ Niên cố gắng nhịn cười, nhìn dáng vẻ của Cù Thành, rất muốn lại gần hôn hắn một cái, trên đời cũng chỉ có người đàn ông này khiến cậu yêu thích như vậy.

Trong lòng thoải mái vô cùng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhanh nhẹn móc thứ kia ra khỏi túi lưới, vỗ tay nói, "Ừm, như này thì không siết nữa rồi chứ?"

"...." Mặt Cù Thành càng xanh lại, lắc đầu.

"Vậy thì cứ để lộ ra như thế đi."

Cứ để lộ ra như thế đi.

Để lộ ra như thế đi.

Lộ ra như thế đi.....

Cù Thành câm nín, thiếu chút nữa bị Từ Từ Niên chọc cho tức chết, nâng tay muốn cởϊ qυầи bơi ra.

Từ Từ Niên giữ tay hắn lại, "Sao anh lại cởi ra? Không phải lát nữa muốn ngâm suối nước nóng à, để vậy cũng được, có loại mỹ cảm giống như một con khỉ đột."

"....."

Mẹ nó, con khổng tước chết tiệt, em xong rồi! Hôm nay không ch*** chết em, anh không phải họ Cù nữa!