Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 48

Phó Nhất và Triển Ngưng cùng trường, cùng cấp nhưng không cùng lớp. Có gặp nhau vài lần trên hành lang, ánh mắt lướt qua xem như cho hai bên sự chú ý lớn nhất. Chiến tranh giữa con gái tương đối kỳ quái. Dù cho chưa từng này sinh mâu thuẫn, không vừa mắt chính là không vừa mắt, nhất định phải cho lý do có thể là từ trường không hợp.

Dĩ nhiên đặt ở trên người Triển Ngưng có thể mang một chút nhân tố đời trước.

Thật ra vứt thành kiến qua một bên, chỉ cần xem Phó Nhất thì tìm không ra vấn đề gì, cho dù là khuôn mặt, tính cách, thành tích hoặc là gia cảnh, bất cứ thứ gì xách ra ngoài đều là mũi nhọn trong mũi nhọn.

Cô ta là phiên bản của Trình Cẩn Ngôn. Trong mắt mọi người, là người duy nhất có thể cùng đánh đồng với thiếu gia nhà họ Trình.

Đinh Định Viễn từng nói khoác mà không biết ngượng: “Phó Nhất là bạch nguyệt quang* trong lòng mỗi người đàn ông, đương nhiên ngoại trừ tớ.”

(*)Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, ngôn ngữ TQ, ý nói trong lòng vẫn luôn có người yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

“Bạch nguyệt quang” và “Bình nước tương” lên lầu cùng nhau. Ý định của Triển Ngưng vốn là muốn đi lên lầu vì vậy đã ngừng lại.

Bài tập cấp ba vốn không có giới hạn, nhất là cuối cấp. Những điều này giáo viên bộ môn cũng chưa từng lo lắng lượng bài mà học sinh gánh vác được. Phát đề thi mà rải xuống như không đáng bao tiền, rải đến vui vẻ hạnh phúc, chôn vùi được người ở trong đó.

Triển Ngưng chôn trong đống bài thi “Không đáng tiền” này, làm bài làm vô cùng chuyên tâm.

Ngay cả Trình Cẩn Ngôn với bộ dạng cô dâu nhỏ bưng đĩa hoa quả đi vào cũng không có chú ý, mãi đến khi người ta mở miệng nói: “Chị, nghỉ ngơi thôi.”

Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu sáng, thời gian trước tóc vừa mới cắt, đường nét khuôn mặt bởi vì kiểu tóc gọn gàng bớt đi một chút hương vị nham hiểm.

“Tiểu Dương đâu?” Triển Ngưng nói.

Đặt cái đĩa bên cạnh tay cô, Trình Cẩn Ngôn nói: “Vẫn còn ở trên lầu, Phó Nhất đang dạy cậu ấy học bài.”

Chị ruột còn chưa có chết đâu thế mà lại chạy đi hỏi Phó Nhất, nghĩ đến trong lòng Triển Ngưng thật hụt hẫng.

Đối với khuôn mặt không có biểu cảm gì của Triển Ngưng, Trình Cẩn Ngôn do dự nói: “Chị, chị cũng lên đấy đi, một mình chị ở dưới này nhàm chán biết bao.”

“Cậu nhìn tôi nhàm chán?” Triển Ngưng lắc lắc chồng bài thi: “Nhiệm vụ nặng như thế này, cậu cảm thấy tôi có thời gian nhàm chán?”

Từ lúc Triển Ngưng đến Trình gia liền biểu hiện rất có tính công kích mà phạm vi công kích này chỉ lan đến đối tượng là Trình Cẩn Ngôn, điều này làm cho anh có một chút tủi thân.

Trình Cẩn Ngôn không nói gì nữa, rảnh chân rảnh tay đi tới chỗ Triển Ngưng cầm một cuốn vở lên nhìn.

Triển Ngưng nói trong lòng: “Dù là thiên tài đi nữa, cậu xem cũng không hiểu, giả bộ cái gì chứ.”

Trình Cẩn Ngôn mặc kệ xem có hiểu hay không, nét mặt nhìn bài thi có vẻ rất tập trung. Sau đó, thậm chí ngồi xuống một bên trên sô pha nhỏ, mông vừa ngồi xuống cũng không có ý định đứng dậy.

Một lúc sau, dù cho đối phương không làm ảnh hưởng đến hoạt động. Triển Ngưng cảm thấy không khí trong căn phòng này không bình thường.

Trên lầu nhiều người như vậy, hơn nữa còn có Phó Nhất tỏa sáng lấp lánh, kết quả người này chày cối bất động là ý như thế nào?

Triển Ngưng bất thình lình ném bút, gãi gãi tóc.

Trình Cẩn Ngôn nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Triển Ngưng nói: “Cậu không quay lại trên lầu sao?”

“Em ở đâu cũng không có khác nhau.” Trình Cẩn Ngôn lật bài thi, vừa nhanh chóng liếc Triển Ngưng, nhỏ giọng nói: “Vẫn là ở lại đây cùng chị một lúc.”

Thật ra không cần...

Vừa nâng mắt nhìn qua cánh cửa kính thấy Hà Nhuận Chi từ trên lầu đi xuống. Lời nói đến miệng, Triển Ngưng lại nuốt xuống, ung dung chuẩn bị xem cuộc vui.

Rất nhanh cửa thủy tinh bị đẩy ra, Hà Nhuận Chi không lạnh không nhạt, ném cho Triển Ngưng một ánh mắt, sau đó chuyển sang Trình Cẩn Ngôn, kêu lên: “Cẩn Ngôn, cậu ở đây làm gì? Chị Phó Nhất gọi cậu đấy.”

Trình Cẩn Ngôn hỏi lại: “Gọi tôi có chuyện gì sao?”

“Gọi cậu đương nhiên có việc rồi, nhanh đi lên đi.”

Trình Cẩn Ngôn mất kiên nhẫn: “Cụ thể có chuyện gì?”

“Cậu đi mà hỏi chị ấy.”

Ngón tay của Trình Cẩn Ngôn gẩy gẩy bài thi đang cuốn góc, không có ý muốn đứng dậy.

Đợi hồi lâu, Hà Nhuận Chi đột nhiên tiến lên muốn túm anh, Trình Cẩn Ngôn né người sang một bên, nhanh tay nhanh mắt tránh khỏi.

Ngay lập tức Hà Nhuận Chi lại cảm nhận được cái gì gọi là khó chịu, cô ta không thể chịu nổi kêu lên: “Trình Cẩn Ngôn, gần đây cậu có chuyện gì? Tớ cũng không phải người xấu xí, làm sao cậu vẫn luôn tránh né tớ.”

Triển Ngưng nghĩ: “Hiển nhiên là một người đầu óc tối dạ.”

“Cậu đi lên trước đi.” Trình Cẩn Ngôn xoay người, đưa lưng về phía cô ta cầm bài thi đặt lên bàn: “Một lát nữa tôi sẽ lên.”

“Tớ không!” Hà Nhuận Chi nói lớn tiếng: “Tớ muốn đi lên cùng với cậu.”

Trong góc chết tầm mắt của đối phương, Triển Ngưng sáng loáng thấy được không kiên nhẫn trên mặt Trình Cẩn Ngôn, cô hứng thú dạt dào nhíu mày, nhấp một hớp nước hoa quả xem cuộc vui chưa bao giờ sợ phiền phức lớn.

Trình Cẩn Ngôn không hiểu tại sao Triển Ngưng có thể trở nên vui mừng ngay lập tức. Mặc dù trên mặt không có biểu hiện ra nhưng ở chung với nhau nhiều năm như vậy thật sự hiểu rất rõ cô, trong cặp mắt mèo ngủ không tỉnh kia lại không phải đang sáng lên vẻ vụиɠ ŧяộʍ đi, cũng không biết đang cười ngây ngô cái gì.