Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 46

Trong lòng Trình Cẩn Ngôn như bị quăng vào món thập cẩm, phức tạp nói không nên lời, lại hâm mộ, nhưng vì chính mình lại chua xót.

Đầu Triển Minh Dương đơn giản lập tức bị cậu nói cho qua, nói: "Còn chưa xem, nên hẳn không quá khó, không đến mức theo không kịp."

Trình Cẩn Ngôn nói: "Không sao, không biết nói tôi."

"Oke, học bá!" Triền Minh Dương đυ.ng phải anh.

Thời gian đã qua, Hà Nhuận Chi bướng bỉnh ở bên ngoài chống cự, Trình Cẩn Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ, hạ cửa kính xe xuống nói: "Tối đa năm phút, năm phút sau cậu vẫn kiên trì đứng đây, chúng tôi đi trước."

Ngực Hà Nhuận Chi phồng lên, không dám tin nhìn về phía anh, không như dự đoán, mình khổ sở chống đỡ lâu như vậy lại nhận được câu khiến người ta muốn nôn ra máu.

Nhưng không đợi cô ta trả lời, Trình Cẩn Ngôn đã đóng cửa kính xe.

Hà Nhuận Chi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, trong tủi thân trộn lẫn không ít khó chịu, sau đó cô ta vẫn yên lặng lên xe, vì vậy có chút buồn cười.

Ồn ào như vậy, Hà Nhuận Chi trở nên an phận rất nhiều.

Xe nhanh chóng chạy băng băng trên ngã tư đường, phía trước cửa sổ lướt qua vô số trai gái vật lộn trong cuộc sống, Trình Cẩn Ngôn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Triển Ngưng, nhưng rất tiếc lại không có.

Triển Ngưng đạp xe đạp giống như cưỡi Phong Hỏa Luân(*) đến trường học, vừa thở phì phò vừa nhìn thời gian, 25 phút, trừ khi giẫm phải vận cứt chó đi sai đường, có lẽ chưa được 20 phút.

(*)Phong Hỏa Luân: dựa theo truyền thuyết Na Tra chân đi bánh xe Phong Hỏa Luân, ở đây ý nói tốc độ rất nhanh.

Đến ngày mai có thể đi chậm một chút.

Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi đi tìm giáo viên đã liên hệ từ trước, sau đó cùng thầy vào lớp 12 ban sáu, chính thức bắt đầu một cuộc sống trường học mới.

Lớp 12 còn có học sinh chuyển trường đến là một chuyện hết sức mới mẻ, điều này khiến cho đám học sinh chịu áp lực lâu ngày mắt sáng hết lên, nhưng mà nóng sốt chưa được bao lâu thì đã bị tiêu diệt trong những biển đề.

Tốc độ dạy học ở trường học này nhanh hơn so với trường trước kia của Triển Ngưng. Hơn nữa hoàn cảnh xa lạ, cô còn chưa quen với cách thầy giáo giảng bài, một ngày này Triển Ngưng cảm thấy mình như ở trong mộng.

Buổi tối có giờ tự học, Triển Ngưng dựa vào thân phận học sinh mới có thể vắng mặt một buổi, cùng đãi ngộ giống cô còn có lớp trưởng Đinh Định Viễn, bởi vì cái tên đọc lên rất vui miệng nên tất cả các bạn học trong lớp đều gọi cậu ta là Đinh Đinh.

Vì bị sốt nên Đinh Định Viễn xin phép về nhà.

Chỗ ngỗi của hai người cách nhau một dãy nhỏ, hôm nay có tán gẫu một vài câu với nhau, cũng được tính là một trong những người Triển Ngưng quen biết khi đến đây, cùng nhau đi ra cổng trường Triển Ngưng rất thân thiện giúp cậu ta xách một túi bài thi.

Định Định Viễn nắm tay che miệng ho khan vài tiếng, màu ửng đỏ bên hai má càng đậm hơn, người này có vóc người rất cao, nhìn mặt mày cũng rất hiền lành.

Đời trước Triển Ngưng không học ở lớp này nên cô không có ấn tượng với cậu ta, cho dù vào học lớp này, khoảng thời gian một năm có lẽ khó nhớ được cái gì.

“Lớp trưởng, bị sốt như thế còn phải mang nhiều bài thi vậy sao?” Triển Ngưng nhấc nhấc cái túi lớn trong tay nói.

Đinh Định Viễn: “Đề phải làm không có mấy tờ, đa số là muốn chữa lại.”

“Quá liều mạng rồi.”

Đinh Định Viễn cười: “Lớp mười hai không phải là nơi để liều mạng sao?”

Triển Ngưng suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Đúng vậy.”

Chỗ để xe ở phía tây, muốn quẹo vào, đi đến giao lộ Triển Ngưng đưa túi bài thi trên tay cho cậu ta.

Nét mặt Đinh Định Viễn nghiền ngẫm nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Triển Ngưng xua tay với cậu ta.

Kết quả vừa mới xoay người đi, Đinh Đinh Viễn không nhanh không chậm đi theo sau.

Triển Ngưng: “Cậu cũng đi đường này sao?