Triển Ngưng không nhúc nhích, đối với lời nói của Trình Cẩn Ngôn cũng không có chút phản ứng nào. Một tay bị Trình Cẩn Ngôn ép cho ra ngoài, một tay khác như trước ấm áp ở trong áo bông của Triển Minh Dương. Một lạnh một nóng đối lập làm cho não cô có chút muốn nổ tung.
Trước người là hai quả bóng thịt bự, một người dựa vào một bên chân cô. Triển Ngưng có cảm giác bản thân bị chen chúc đến mức hai chân giạng thẳng rồi.
Nhìn thấy người không có phản ứng, Trình Cẩn Ngôn nháy mắt lại nhấn mạnh lần nữa: “Bụng của em cũng rất ấm.”
"Ừ.” Triển Ngưng gật đầu, qua loa nói: “Ấm.”
"Chị cũng có thể bỏ tay vào.”
"Không cần."
Tư thế Trình Cẩn Ngôn cứng ngắt, ngẩn ra. Gió Tây Bắc liên tục oanh tạc, cậu nhìn thấy tay phải Triển Ngưng vẫn chui trong áo bông của Triển Minh Dương không có rút ra, đột nhiên cầm lấy tay trái của cô cũng bỏ vào trong lòng mình.
Bởi vì mang bao tay len, lại mặc quần áo dầy, động tác vô cùng không tiện lại không linh hoạt, càng không dùng lực được.
Triển Ngưng thoáng cái liền rút tay ra, “Ai, hôm nay cậu là chuyện gì xảy ra? Ngồi trên xe còn nghịch ngợm cái gì, nếu như té xuống, với bộ dáng hiện tại của cậu liền có thể bay đến mái nhà đối diện có tin hay không?”
Điển hình chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cũng không biết là người nào mấy phút trước còn ở đằng kia làm ầm ĩ.
"Rào rào rào" Tiếng mưa rơi, trộn lẫn tiếng tạp âm ở đâu đó vang lên liên tiếp. Trình Cẩn Ngôn giật giật khóe miệng, Triển Ngưng hoàn toàn không nghe thấy cậu đang nói gì.
"Tranh thủ ngồi vững vào.” Cô lập tức không còn tâm tình tiếp tục ôm Triển Minh Dương chắn gió nữa, đẩy hai người ngồi sang bên cạnh.
Tròng mắt Triển Minh Dương đảo quanh, “Chị, chị không lạnh nữa à?”
"À.” Triển Ngưng bị gió lạnh thổi qua, rùng mình một cái, run run nói lời bịa đặt: “Không lạnh nữa.”
Triển Minh Dương liền nheo mắt cười, cũng không biết đang cười cái gì, cả ngày luôn vui vẻ như vậy, ngây ngây ngốc ngốc. Triển Ngưng nhìn một chút, vẻ mặt cũng chậm rãi dịu dàng.
Trái lại nhìn Trình Cẩn Ngôn tâm tình sa sút hơn rất nhiều, hai ray vô ý thức vòng tại phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh vật ven đường, đáy mắt lạnh buốt tựa như ngày mùa đông, mang theo điểm mờ mịt cùng vẻ uất ức kiên cường.
Ra vẻ thông minh không phải là chuyện dễ dàng, bị người ta không chút lưu tình đẩy ra càng là chuyện chạm tự ái. Bao nhiêu dũng khí cậu gom góp lại, liền bị trả về bấy nhiêu.
Trình Cẩn Ngôn xoay chuyển uốn éo suy nghĩ thầm, “Chị khẳng định còn đang tức giận, người này giống như là một cái đầu bò treo ngược, tức giận xong liền đối xử khác với cậu.”
________KẹoĐắng`````d/đ/l/q/đ________
Tối hôm đó sau khi về nhà, Triển Ngưng bị đông lạnh một ngày được ở trong phòng liền ấm áp muốn chết. Sau đó cô ôm một túi rác từ trong phòng ra ngoài.
Bên trong đựng đều là đống giấy vụn buổi sáng bị cô ném trên mặt đất, cùng với một ít tạp chí, hiện tại đều bị đựng bên trong túi rác, rất có cảm giác bị giày vò.
Triển Ngưng đi thang máy xuống tiểu khu, thậm chí còn khá vui vẻ mà cười khẽ.
Đến lầu 1, tay vung túi rác lắc lư đi ra, trời còn chưa tối hẳn, buổi chiều đã ngừng mưa, trên mặt đất còn đọng lại chút nước, nhiệt độ vẫn thấp như cũ.
Bởi vì không mất bao nhiêu thời gian, Triển Ngưng cũng không có mặc áo khoác. Sau khi buộc chặt túi rác, cách khoảng 3-4m liền ném túi rác vào thùng chứa rác lớn.
"Vèo!" Không chính xác, túi rác hung hăng va chạm vào bên cạnh thùng rác liền trực tiếp rơi ra bên ngoài, miệng túi buông lỏng, bên trong còn bay ra vài tờ giấy.
Triển Ngưng vội vàng chạy chậm qua nhặt lên, có lần giáo huấn trước đó cũng không dám làm trò nữa, nhặt lên xong trực tiếp ném vào thùng rác.
"Biết cái này gọi là cái gì không? Đây là điển hình của việc ăn no rỗi việc.” Triển Ngưng ở đằng kia lầm bầm lầu bầu nói nhỏ một câu.
Gió lạnh thổi qua, liền đánh vài cái nhảy mũi, cô xoa xoa mũi vài cái liền chạy vào trong tiểu khu.
Mắt thấy vừa bước lên bậc thềm, lập tức liền ngạc nhiên, “Sao cậu lại ở đây?”
Đi vào cửa Bắc, bên này ánh sáng không tốt, có mấy cây cột trên hành lang, bên cạnh còn có bồn hoa nhỏ, cành lá tiêu điều ngã chỏng vó lắc lư ở đằng kia, lại thêm bầu trời đầy mây, hoàn cảnh ánh sáng thế này chính là nửa đêm có gọi cũng gọi không thấu.
Trình Cẩn Ngôn cứ đứng dựa vào cửa thủy tinh nằm khuất trong bóng tối, nếu trên người không mặc áo lông màu quýt, Triển Ngưng có thể mắt không chớp một cái trực tiếp đi lướt qua.
Cũng không biết cậu đã xuống bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến trắng, người cũng không mặc nhiều quần áo, trên chân là đôi dép lê vải bông đầu sư tử. Đoạn thời gian trước Lý Tri Tâm ở siêu thị đặc biệt mua về, nhỏ lớn mỗi người đều có một đôi, thời điểm người trong nhà đông đủ quay quần ăn cơm, dưới bàn chính là một cái vườn bách thú.
Triển Ngưng thấy cậu ngây ngốc không lên tiếng lại hỏi: “Hỏi cậu thì trả lời đi, sao lại chạy xuống đây?”
Bàn tay vịn trên tay nắm cửa của cậu hơi xiết chặt, nhỏ giọng nói: “Em xuống nhìn chị một chút.”
Câu trả lời này làm cho Triển Ngưng cảm giác hết sức thần kỳ, cô nghĩ: “Bản thân cô khi nào thì trở thành quốc bảo rồi?”
Ngoài miệng nói: "Trở về lên lầu là có thể nhìn thấy rồi, cần gì phải chạy xuống đây một chuyến?”
Triển Ngưng vẫy vẫy tay với cậu: “Đi đi đi, nhanh đi lên nào, lạnh chết rồi!”
Trình Cẩn Ngôn vội vàng chạy theo sau mông cô. Trên thực tế cậu chính là muốn xuống xem cô thế nào. Thường ngày Triển Ngưng rất lười đi ra ngoài, vừa vào cửa liền không muốn cử động nữa, mông dính vào ghế sẽ không muốn rời khỏi, lúc khát nước cũng sai Triển Minh Dương làm chân chạy vặt, hiếm khi có thời điểm chịu khó như hiện tại.
Vào thang máy, Trình Cẩn Ngôn lén nhìn trộm cô. Triển Ngưng có thể là thật sự rất sợ lạnh, lúc này đang dặm chân tại chỗ, theo biên độ nhỏ nhảy lên nhảy xuống, ngay cả đuôi ngựa cũng vung qua vung lại.
Trình Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng có chút đường cong trước mặt, thoạt nhìn đuôi tóc cực kỳ mềm mại hồi lâu, đột nhiên gọi cô một tiếng: “Chị!"
Triển Ngưng ngẩng đầu nhìn con số đang nhanh chóng nhảy lên: "Hả?"
"Vừa rồi chị ném là đống tài liệu giấy tờ ngày hôm qua sao?”
Giọng nói bé trai mềm nhũn, giống như mức hoa quả ngọt ngấy, nhưng như trước không che đậy được cái bản chất không mở bình thì không biết bên trong chứa cái gì.
Động tác dậm chân của Triển Ngưng lập tức ngừng lại, cô “A” một tiếng, quay đầu mở miệng muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên thang máy đột ngột run lên một cái, ánh sáng bên trong lập tức không tiếng động tắt ngúm.
Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng “A” một tiếng.
Triển Ngưng cũng bị dọa cho hết hồn. Đây là cái tình huống gì? Thang máy bị trục trặc rồi hả? Có cần phải xui xẻo như vậy hay không?”
Cô vội vàng mò mẫm trên vách tường một hồi, trước tiên ấn vào nút gọi khẩn cấp.
Hiện tại trong tay không có bất kỳ công cụ truyền tin nào, tình huống trong thang máy cũng không biết mất bao lâu mới bị người phát hiện, cho dù có phát hiện chạy tới cũng không nói chắc được tốn bao nhiêu thời gian.
Hiện tại điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ có thể chờ đợi cứu viện, chỉ là đang trong hoàn cảnh tối thui đưa tay không thấy được năm ngón, loại cảm giác sa sút này thật sự là cực kỳ khó chịu. Lúc này vừa mới bắt đầu, thời gian càng lâu bất an cùng cảm giác bị đè nén ngày càng rõ ràng.
Triển Ngưng có chút bực bội, cộng thêm nhiệt độ thấp, mặc ít, cái lạnh bởi vì hoàn cảnh lúc này càng tăng thêm không ít.
"Trình Cẩn Ngôn?” Triển Ngưng gọi một tiếng.
Bên tai cô nghe thấy động tĩnh của đối phương, quỷ dị là một chút tiếng rên cũng không có.
Triển Ngưng hậu tri hậu giác phất hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, mờ mịt nhìn về phía trước, “Trình Cẩn Ngôn? Cậu làm sao vậy? Cổ họng không lên tiếng!"
Một hồi lâu sau, Triển Ngưng dựa vào vách tường thang may di chuyển qua, vòng vo 90 độ rốt cục cũng đυ.ng phải người, hình như là đang ngồi trên mặt đất.
Triển Ngưng cúi người đang muốn túm lấy cậu, Trình Cẩn Ngôn trước một bước hành động, ôm lấy bắp chân của cô. Ở thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng liền leo lên ôm lấy eo cô, sau đó là cổ, sau đó hai chân cùng sử dụng lực bò đến trên người cô.
Triển Ngưng chỉ kịp “Ai ai” vài tiếng, vẫn chưa nói ra câu, trên người đã treo một con khỉ.
Đoán chừng là bị hoảng sợ cực độ, từ trong cổ họng của cậu nhóc phát ra tiếng vang mơ hồ, thân thể cũng run nhẹ theo biên độ nhỏ.
Triển Ngưng vốn là muốn kéo người ra, động tác lại dừng lại, suy tư vài giây, cuối cùng ôm lấy bé trai trước mặt, “Được rồi được rồi, tôi…… CMN, cậu nhả ra cho tôi!"
Không biết vì cái gì Trình Cẩn Ngôn đột nhiên há mồm cắn vào cổ cô, hơn nữa sức lực tương đối mạnh. Đau đớn kịch liệt đánh úp lại làm cho Triển Ngưng vô ý thức phản ứng túm lấy tóc của Trình Cẩn Ngôn kéo ra. Kết quả cô càng kéo mạnh, Trình Cẩn Ngôn càng cắn thêm hung ác, quả thực tính quan hệ trực tiếp tăng lên.
Triển Ngưng càng kinh sợ, vội vàng buông lỏng tay, ngược lại đứt quãng nói: “Tôi…. Tôi sợ cậu rồi, thích cắn thì cắn đi, nhưng mà….. Ai, cậu cắn nhẹ chút, nhẹ một chút! Anh hai, tôi gọi cậu là anh hai được chưa?”
Trình Cẩn Ngôn “A A” kêu, không có chút ý tứ nào muốn nhả ra.
Triển Ngưng bị đau đồng thời một thân ra mồ hôi, cũng lười phí lời nữa. Cô chuyển qua ngồi dựa vào trước cửa thang máy, cởi một chiếc giày ra gõ vào cửa.
Trong bóng tối không có bất kỳ khái niệm thời gian nào, có thể mới qua vài phút, cũng có thể đã qua thật lâu, lực cắn trên miệng Trình Cẩn Ngôn thoáng nhẹ một chút.
Triển Ngưng khổ sở há to miệng, rất có loại xục động muốn ném người trên người xuống đất, nhưng lại sợ Trình Cẩn Ngôn nổi giận lần nữa, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
Nhiệt độ rất thấp, hai người đều mặc rất ít, nguồn nhiệt duy nhất Trình Cẩn Ngôn có thể tiếp xúc chính là khối thịt béo Triển Ngưng. Sau khi tìm lại phản ứng, cậu dần dần bình tĩnh lại, cái trán gụt vào địa phương rất ấm áp, trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt. Cậu còn chưa rõ lắm bản thân đang cắn cái gì, chỉ là theo bản năng không muốn nhả ra, chỉ có dán vào nguồn nhiệt này, ngửi mùi hương nhàn nhạt kia mới có thể làm cho cậu không còn sợ hãi như vậy nữa.
________KẹoĐắng~~~d.đ.l.q.đ________
Bọn họ được giải cứu ra ngoài đã là chuyện 2 tiếng đồng hồ sau, có không ít người vây quanh, có nhân viên cứu hộ, có hàng xóm. Khuôn mặt Triển Ngưng trắng bệch như một tờ giấy, trên người còn treo một con khỉ, đi ra ngoài trước mắt bao người.
Nhìn thấy Lý Tri Tâm từ trong đám người chen đi tới, Triển Ngưng cảm động muốn khóc.
"Mẹ!"
Lý Tri Tâm lo lắng hỏi: “Con không sao chứ? Có nặng lắm không?”
Vẻ mặt Triển Ngưng đưa đám nói: “Con sắp chết rồi!"
Lý Tri Tâm vỗ lưng cô một cái, "Nói tiếng người!"
"Thật mà!" Triển Ngưng nghêng đầu liếc mắt qua, “Mẹ nhìn xem cổ con nẻ, mẹ tranh thủ nhìn xem!”
Lý Tri Tâm nghiêng đầu qua xem xét, Trình Cẩn Ngôn như trước cắn chặt cổ Triển Ngưng không nhả ra, tròng mắt đảo vòng, miệng vẫn ngặm chặt không hề buông lỏng.
"Ai ui, bị cắn rồi à?” Lý Tri Tâm dở khóc dở cười vỗ vỗ cái ót Trình Cẩn Ngôn, “Cổ chị đều sắp bị con cắn đứt.”
Triển Ngưng, “Nhanh nhận lấy người đi, con đau sắp chết rồi.”
Lý Tri Tâm cười cười, giơ tay ra chuẩn bị tiếp nhận lấy người, nhưng mà bả vai Trình Cẩn Ngôn vừa động, càng gắt gao lao vào người Triển Ngưng, hoàn toàn không có ý tứ muốn rời khỏi trận địa.
Triển Ngưng chịu không nổi rống to: “Nặng chết được, cậu tranh thủ thời gian đi xuống cho tôi!"
"......"
“Đi xuống khỏi người tôi có nghe hay không?!"
"......"
Triển Ngưng vung tay đánh lên mông Trình Cẩn Ngôn một cái, "Cút xuống!"
Lý Tri Tâm nói: “Được rồi được rồi, về nhà trước, về rồi nói sau.”
"......" Triển Ngưng nhẫn nại thở hắt ra một hơi.