Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 6

Tính khí thất thường của Triển Ngưng tới không giải thích được, hai bé trai đều ngẩn người.

Cô không rảnh bận tâm cái gì, cô bị chôn trong một mảnh trí nhớ tối tăm không thấy mặt trời, thở không ra hơi, mở mắt không ra, cứng rắn chịu đựng đau đớn giống như bị cạo xương, thoáng cái nghênh trực diện nghênh đón cái chết.

Triển Ngưng gần như hốt hoảng gom tất cả đồ vào hộp nhựa, sau đó mặt trắng như tờ giấy ôm hộp nhựa trở về phòng.

Trong phòng khách thoáng chốc yên tĩnh, Triển Minh Dương chuyển hướng nhìn Trình Cẩn Ngôn bên cạnh đang ngẩn người, “Chị của mình tức giận.”

Trình Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng.

"Cậu đã nói gì với chị ấy?” Chỉ số thông minh của Triển Minh Dương có hạn, còn đang ở một bên chiến đấu hăng hái với đống bài tập, vừa rồi hai người làm gì cậu hoàn toàn không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ nhớ rõ Trình Cẩn Ngôn đã nói cái gì đó.

Trình Cẩn Ngôn mờ mịt, cuối cùng lắc đầu một cái.

_________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ_________

Sau lần đó chỉ cần không có việc gì Triển Ngưng sẽ vùi đầu vào cắt cắt dán dán thu thập tư liệu, cuộc sống trôi qua giống như là những bé gái 10 tuổi khác. Nhiều lần Lý Tri Tâm đều thiếu chút nữa vứt những thứ đồ chơi kia của cô.

Triển Ngưng đối với kiến thức thời trang vỡ lòng đã rất trễ, đời trước cô hoàn toàn không có chạm qua mấy thứ hội họa, vẽ vời này, gián tiếp làm cho cô bỏ lỡ thời gian xây dựng kiến thức cơ bản. Bởi vậy Triển Ngưng vốn sinh ra đã tài năng kém cõi, thêm việc bị cha gài bẫy, ở môn này thật sự là lăn lộn hết sức thê thảm.

Ngồi trong lớp hội họa, Triển Ngưng đi theo ban nhất cùng đám trẻ con không lớn không nhỏ ôm bức tranh nghĩ thầm: Hiện tại ông trời đã để cô sống lại lần nữa, dù thế nào cũng phải tốt hơn chút ít, đạt tới độ cao nhất định để an ủi đời trước của mình.

Cho dù là bắt đầu từ bức vẽ đơn giản nhất.

Tối thứ Bảy, lớp hội họa cấp tốc hết giờ, ngoài cửa sổ loáng thoáng bóng dáng một người, ban đầu Triển Ngưng không chú ý, chờ ra cửa mới phát hiện là Tôn Uyển.

Cô đau răng giựt giựt khóe miệng, “Sao cậu lại ăn mặc thành cái bộ dạng này?"

Một đầu tóc luôn dựng đứng được vuốt lên gọn gàng không nói, còn mặc một thân váy dài dịu dàng. Bộ váy này bản thân không có vấn đề gì, nhưng mà bình thường Tôn Uyển tùy tiện đã quen, cách ăn mặc thường ngày cũng theo phong cách trung tính. Bởi vậy lúc diện bộ váy này lên tương phản đặc biệt rõ ràng, thật là làm cho người ta có điểm trở tay không kịp.

"Hôm nay là đại thọ 50 của bác Hai mình, mẹ mình bắt mặc!" Ngừng một chút, Tôn Uyển không chịu được hét: “Thu lại cái bộ mặt muốn chết của cậu ngay!"

Triển Ngưng nén cười, “Thật ra như vậy cũng không tồi, chủ yếu là bình thường cậu quá nam tính, nhất thời phản ứng không kịp.”

"Cậu là đang khen mình sao?” Tôn Uyển hào phóng vung làn váy lên, vẻ mặt bực bội, “Mặc đến toàn thân nóng muốn chết, chơi cái gì không biết!"

"Ai ai, cậu lịch sự một chút, chị hai của tôi, chị đừng hào phóng như vậy được không? Lộ đùi cũng đừng lộ miễn phí như vậy!"

Tôn Uyển không giải thích được, “Mình lại không bán, lộ cái chân chẳng lẽ còn lấy tiền? Cậu có cái kéo hay không, cắt cho mình đi!”

"......" Triển Ngưng, “Chịu đựng đi, đúng là không có kéo.”

Trên hành lang đều là phụ huynh đón học sinh, cả trai lẫn gái đều được dắt tay đi, bọn cô đi xuống tầng một chính là cửa lớp Taekwondo.

Nơi này có không ít chỗ trống, dùng để mấy vị phụ huynh nghỉ ngơi, có vài người đang ngồi rãi rác.

Triển Ngưng lôi Tôn Uyển ngồi vào chỗ gần nhất, cái mông vừa đặt xuống, Tôn Uyển liền vén làn váy lên đến đùi, cặp chân trắng nõn giống như củ sen vừa được vớt trong nước lên.

Bên này gần cửa ra vào, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Tôn Uyển vỗ cánh tay Triển Ngưng, “Ai ai, thằng nhóc họ Triển này chân giơ lên được 1m hay không? Đây là luyện Taekwondo hay là Taekwondo luyện hắn?”

"Mới học ngày thứ hai, cậu muốn cho thằng nhóc bay lên trời à?”

Tôn Uyển run vai cười, còn nói: “Mau nhìn Tiểu Mập Mạp đằng kia, chân giơ lên nửa ngày cuối cùng cái mông ngồi chồm hổm một chỗ.”

Triển Ngưng đi theo nhìn qua, bé trai béo giống như quả bóng, bụng ngấn mỡ, bộ dáng đi đường đều như sắp té. Bất quá vẫn theo học luyện đá chân, tuy nhiên độ cao thật sự là không thể nhìn.

Thật thú vị!

Triển Ngưng nhìn một cái liền nhớ lại đứa nhỏ này là ai, không phải là Tiểu Mập Mạp đã làm hỏng sách ở nhà sách lần trước sao?

"Ai nha, buồn cười chết mình rồi!" Tôn Uyển cười đến không ngừng được, “Tiểu Mập Mạp kia có phải bị ngốc hay không? Người nhà hắn nghĩ như thế nào, bộ dáng như vậy tới đây để làm bao cát à!"

"Có thể là muốn cho hắn tới giảm cân.”

Tôn Uyển cười nói: “Giảm cân? Này không bằng đi đến sân trượt băng còn tốt hơn.”

Có đi học trượt băng không thật sự mọi người cũng không biết, chờ luyện tập chấm dứt một đám trẻ từ bên trong ùa ra, các cô trơ mắt nhìn nam sinh cao lớn luôn giữ im lặng ngồi bên cạnh đứng lên giang hai tay ra nghênh đón Tiểu Mập Mạp.

Sau đó cúi đầu nói: "Tiểu Hạo, có muốn học trượt băng hay không?”

Tôn Uyển: "......"

Triển Ngưng: "......"

Tiểu Mập Mạp chớp chớp đôi mắt hạt đậu, “Muốn ăn nước đá bào.”

"Chắc là không thể ăn, em nên giảm cân một chút rồi, bằng không sẽ bị người khác cười nhạo.”

Tiểu Mập Mạp uất ức méo miệng.

Lúc sắp đi nam sinh kia còn nghiêng đầu liếc nhìn hai cô một cái.

Tôn Uyển giống như tượng điêu khắc đạo hạnh rất cao, đảo mắt liền đánh rớt xấu hổ, nhất thời mất trí nhớ bắt đầu nói hươu nói vượn, “Đứa bé này béo đến thật tốt, béo đến đáng yêu, cậu xem tròn vo như vậy thật thú vị.”

Triển Ngưng kinh ngạc nhìn cô một cái.

Nam sinh cười như không cười nhướng mày. Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tướng mạo bình thường, bất quá ném trong đám người vẫn có chút nhìn thuận mắt.

Hắn giống như cảm thấy Tôn Uyển rất thú vị, ánh mắt quét tới quét lui một vòng trên người cô, cuối cùng nói: “Tôi đã gặp em, tại hoa viên cư xá.”

Tôn Uyển kinh ngạc, “Anh cũng ở chỗ này?”

Hắn gật đầu một cái.

Tôn Uyển thoáng cái hồi phục sức lực, vui tươi hớn hở vuốt bắp đùi mình nói: “Thật là trùng hợp, mình là hàng xóm nha. Ai ui, anh xem tôi nói chuyện cũng không cố kỵ gì, lời mới vừa rồi anh đừng để trong lòng, tôi thực cảm thấy đứa nhỏ béo cũng có điểm không tệ, nhìn nhiều càng vui mắt, cái kia, anh tên gì?”

"Phác Trạch."

Triển Ngưng bỗng nhíu mày, cô cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

"Tôi tên là Tôn Uyển.” Lại chỉ sang Triển Ngưng, “Bạn tôi, Triển Ngưng.”

Nam sinh nhìn sang, gật đầu một cái với cô.

Triển Ngưng: "......"

Sấm sét giữa trời quang. Cô nhớ ra rồi, nam sinh này không phải là ông xã đời trước của Tôn Uyển sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Cùng thứ tự xuất hiện nguyên bản sai lệch thật lớn.

Tôn Uyển đυ.ng đυ.ng cô, kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Vừa thấy trai đẹp liền ngẩn người.”

Triển Ngưng vội vàng hoàn hồn, xấu hổ lắc đầu. Phác Trạch thì nhìn sang nơi khác giống như không nghe thấy.

Lúc này Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn cũng đi ra. Hôm nay lĩnh đồng phục, mỗi người mặc một bộ, nhìn sang quả là có dáng có vẻ.

Càng tới gần, Triển Ngưng rõ ràng phát giác Trình Cẩn Ngôn nhìn thấy Tiểu Mập Mạp liền biểu hiện địch ý, cô đảo ánh mắt vài vòng trên người mấy đứa nhỏ.

Triển Hoài Nam có việc tối nay không thoát thân được, giờ trở về chỉ có thể ngồi xe bus, cũng may vẫn còn hoạt động.

Buổi tối xe bus đã không còn cảnh tượng hỗn loạn khủng bố như ban ngày, trên đường đi đến trạm xe bus Tôn Uyển đã mò được không ít chuyện của bọn người Phác Trạch rồi.

Tiểu Mập Mạp gọi Phác Hạo, cùng Phác Trạch là hai anh em. Bởi vì trời sinh tính tình thích gây chuyện lại không có năng lực giải quyết, vì để tránh cho bị người ta đánh đến không cách nào đánh trả, cho nên mới bị đưa đi học lớp Taekwondo này.

Ly kỳ, học Taekwondo không vì tập thể dục không vì giảm cân chỉ vì để lúc đánh nhau không đến nỗi quá mức nhếch nhác, chuyện này cũng thực hiếm thấy.

Triển Ngưng đảo mắt nhìn Tiểu Mập Mạp một cái, không nghiêng mắt nhìn còn tốt, vừa thoáng nhìn liền chứng kiến bản lĩnh gây sự của đối phương.

Người mập còn chưa tính, còn mập mà không tự biết.

Phác Hạo cùng Phác Trạch ngồi một chỗ, vị trí phía trước Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn, lập tức muốn đưa bàn tay béo ục ịch đâm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Cẩn Ngôn.

Xem chừng cũng là bởi vì thấy bộ dáng Trình Cẩn Ngôn lớn lên đẹp mắt, thêm việc tưởng người ta không nói lời nào liền cho rằng dễ khi dễ, liền đánh bạo động tay động chân.

Trình Cẩn Ngôn nghiêm mặt nhìn ngoài cửa sổ, Triển Minh Dương tự giác đảm nhiệm chức sứ giả hộ hoa đánh rớt bàn tay ục ịch của Tiểu Mập Mạp.

Bàn tay béo mập vẫn tiếp tục duỗi ra, Triển Minh Dương lại đập một cái, “Bạn đừng có đυ.ng cậu ấy!"

Đôi mắt Phác Hạo híp lại liếc Triển Minh Dương, “Mình liền thích sờ bạn ấy.”

Triển Minh Dương có chút tức giận, lớn tiếng nói: “Bạn không được đυ.ng cậu ấy!"

Phác Hạo trầm mặc, cúi đầu thành thật, không tới 10 giây lại đột nhiên tấn công. Lần này Tiểu Mập Mạp thông minh hơn, Triển Minh Dương nhất thời không ngăn cản kịp, ngón tay không chỉ đâm chọt khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn, còn muốn chết đâm chọt con mắt của cậu.

Trình Cẩn Ngôn lập tức gào thét một tiếng, Triển Minh Dương sợ đến choáng váng, nhìn cậu vài giây, miệng hơi mở ra, không giải thích được bắt đầu hu hu khóc lớn.

Ối! Triển Ngưng sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đứng dậy đi qua, nếu mà đâm mù thì thật là xong rồi.

Tôn Uyển cũng theo sau, kéo Triển Minh Dương đang khóc lớn vào trong ngực an ủi.

Phác Trạch trực tiếp đánh một cái lên đầu Phác Hạo, thiếu chút nữa đánh đến người quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn mặt lạnh mở miệng nói: "Còn nhỏ tuổi thế mà suốt ngày gây chuyện thị phi, mau đi xin lỗi người ta!”

Phác Hạo đoán chừng bình thường bị đánh đã quen, kêu xin lỗi liền mở miệng nói xin lỗi, không đau không ngứa giống như chuyện ăn uống thường ngày.

Lúc này Triển Minh Dương vừa khóc vừa tố cáo: “Lúc đi học bạn ấy còn đá Cẩn Ngôn, bạn ấy là trứng thối......"

Phác Trạch nghiêm mặt trừng Phác Hạo.

Tiểu Mập Mạp mắc cỡ ngại ngùng cúi đầu, hì hà hì hục nặn ra một câu nói, "Mình chỉ là muốn chơi cùng bạn ấy, mình thích chơi cùng bạn nữ......"

Triển Ngưng: "......"

Triển Ngưng mệt mỏi nói: "...... Trình Cẩn Ngôn là bé trai."

Phác Hạo: "Bạn ấy là người đẹp mắt nhất trường, nhất định là bạn nữ!"

Tay Triển Ngưng khoát lên bên cạnh giật giật, rất có loại xúc động muốn lột quần áo Trình Cẩn Ngôn ra cho Tiểu Mập Mạp xem. Cuối cùng cũng nhịn được, chỉ là ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phác Trạch, hỏi: “Em trai anh mấy tuổi?"

"......" Phác Trạch: "6 tuổi."

Tôn Uyển trực tiếp chen miệng, "Em trai thông minh của anh phải là 3 tuổi chứ?"

Khóe miệng Phác Trạch co quắp, vừa trừng khuôn mặt vô tội của Phác Hạo, vừa bảo trì trầm mặc.

Xe vẫn đang đều đặn di chuyển, cả buồng xe chỉ có mấy người bọn họ, tài xế liền trực tiếp làm bản thân thành trong suốt.

Trình Cẩn Ngôn nước mắt “ào ào” tuông chảy, cậu không phải muốn khóc, mà thuần túy là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ tạo thành phản ứng sinh lý.

Triển Ngưng giữ chặt cằm cậu, nâng lên, vừa đẩy ra tay đang che lấy mắt phải của cậu, “Có thể mở mắt ra không?”

Cả con mắt đỏ ngầu, lông mi ướt sũng cực nhanh lay động, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn ra hình dáng khuôn mặt Triển Ngưng.

Trình Cẩn Ngôn cố gắng chống đỡ mí mắt, nhưng con mắt vẫn mở không ra, nước mắt lại chảy xuống.

Triển Ngưng lau mặt giúp cậu, lông mày nhăn lại, “Có đau hay không?"

Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: "Khó chịu."

Thật ra thì đau cũng tốt, đỡ hơn việc mắt cứ mỏi nhừ, nước mắt như thế nào cũng không thể khống chế được.

Triển Ngưng nhìn bộ dáng của cậu hẳn là không có vấn đề gì lớn, có thể là tạm thời thần kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn chưa hòa hoãn xuống. Cô vừa móc khăn giấy từ trong túi xách ra lâu mặt cho cậu, vừa nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nếu không thấy khá hơn thì chúng ta đi bệnh viện.”

Trình Cẩn Ngôn ngoan ngoãn đáp lời, sau đó nhắm mắt lại. Trong bóng tối đứa nhỏ thiếu khuyết cảm giác an toàn vô ý thức dựa vào càng gần người bên cạnh.

Trình Cẩn Ngôn nắm tay Triển Ngưng, không do dự gối đầu qua trên người cô.

Triển Ngưng cứng người, giống như bị người ta chơi đùa lông chó, cả người đều khó chịu.

Nhưng cuối cùng cô cũng không có tránh, cũng không có rút tay ra.

Triển Ngưng nghĩ, nhịn một chút đi, chỉ là đứa bé 7 tuổi, em trai của cô chẳng phải cũng 7 tuổi hay sao. Cho dù là sói, cũng là một con sói chưa trưởng thành, cho dù bị cậu gặm cũng gặm không đến da, có cái gì đâu?

Trước khi xuống xe Trình Cẩn Ngôn đã có thể mở mắt ra rồi, chính là vẫn đỏ ngầu, một con mắt khác cùng cái mũi cũng hồng hồng, nhìn cực kỳ mệt mỏi, có điểm đáng thương.

Triển Minh Dương đi theo bên cạnh, bởi vì lúc trước khóc một hồi, lúc này nói chuyện còn mang theo giọng mũi.

"Chị, cái tên mập kia thật đáng ghét!"

Triển Ngưng: “Đúng vậy, đáng ghét đến nổi em đều khóc.”

"Đó là do em bị dọa."

Triển Ngưng sờ sờ mặt cậu, “Vậy sao, Tiểu Dương nhà ta lá gan nhỏ như vậy, con chuột nhảy lên cũng có thể bị dọa khóc."

Triển Minh Dương kêu lên: "Em là thay Cẩn Ngôn sợ, em sợ cậu ấy bị đau."

Triển Ngưng nhéo nhéo cái cằm cậu chơi đùa, qua một hồi lâu mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Đứa trẻ đều là nhạy cảm, Triển Minh Dương ngẩng đầu dò xét nhìn Triển Ngưng, nhỏ giọng gọi: "Chị!"

"Ừ?"

"Tối nay em muốn ngủ cùng chị."

Trình Cẩn Ngôn im lặng không lên tiếng đột nhiên quay đầu nhìn qua, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng cũng nhịn được.