Minh Tinh PR

Chương 55

Chương 55
Tần tiểu gia nói có việc, bèn đi trước. Trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi cảm thấy tính tình những quan lại quyền quý này đều kỳ dị.”

Bạch Duy Minh cũng cười nói: “Tính tình của cậu theo cách nghĩ của họ cũng khá kỳ dị.”

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Sao tính cách của tôi kỳ dị?”

Bạch Duy Minh đáp: “Tính cách của cậu rất tốt, nhưng bọn họ là người kỳ dị, nhìn cái gì cũng kỳ dị.”

Dung Quân Tiện chỉ cười.

Bạch Duy Minh lại hỏi: “Cười cái gì?”

Dung Quân Tiện đáp: “Anh nói chuyện rất thú vị, mỗi lần nói đến sai lầm của tôi, anh cũng luôn có thể nói sai lầm của tôi thành sai lầm của người khác.”

Bạch Duy Minh đáp: “Vốn chính là lỗi của người khác.”

Trong lúc nói chuyện, lại nghe thấy cửa phòng nghỉ ngơi được mở ra từ bên ngoài. Hóa là Tần tứ gia dẫn theo một người đàn ông trung niên đến phòng nghỉ ngơi, thấy Bạch Duy Minh thì cười nói: “Thì ra Bạch tiên sinh ở đây, cũng không nói sớm, hại tôi tìm mãi.”

Bạch Duy Minh đứng lên, cười nói: “Để Tứ gia hao tâm tốn sức đến tìm tôi, vậy thật là có lỗi.”

Tần tứ gia chỉ vào người đàn ông trung niên được dẫn vào, nói: “Còn không chào người? Không lễ phép tí nào!”

Người đàn ông trung niên vội vàng cúi đầu với Bạch Duy Minh: “Bạch đại gia chào buổi tối!”

Tần tứ gia lại nói: “Anh chưa ăn cơm à! Gọi to hơn!”

Người đàn ông trung niên kia hắng giọng, rống to: “Bạch đại gia chào buổi tối!”

Dung Quân Tiện nhìn, cảm thấy thú vị, gần như cười ra tiếng.

Lúc này người đàn ông trung niên mới chú ý đến Dung Quân Tiện, lại nói: “Cậu này, mặt mũi cậu giống một minh tinh!”

Dung Quân Tiện cười đáp: “Rất nhiều người đều nói vậy.”

Tần tứ gia lại nói với Bạch Duy Minh: “Hôm nay trùng hợp, làm quen với nhau.”

Bạch Duy Minh chỉ nói: “Được, tôi biết ý của anh.” Nói đoạn, Bạch Duy Minh lại nói với Dung Quân Tiện: “Cậu đi nghỉ trước đi. Lát nữa tôi đến tìm cậu.”

Dung Quân Tiện nói: “Ừm.” Nói rồi, Dung Quân Tiện rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

Thấy Dung Quân rời đi, Bạch Duy Minh ban đầu coi như thân thiện dễ gần lại trưng vẻ kiêu căng, nói không hiền hòa chút nào: “Tần tứ, anh biết tôi không thích gặp người khác.”

Tần tứ gia cười nói: “Biết, biết, nhưng người này thật sự rất có hiếu tâm.”

Bạch Duy Minh hiểu rồi, chỉ nói: “Rốt cuộc là hiếu tâm, hay là hiếu kính?”

Tần tứ gia cũng cười: “Không phải là một chuyện à? Lão Bạch à, anh để ý đến anh ta đi.”

Bạch Duy Minh liếc nhìn người đàn ông trung niên kia, lại hỏi Tần tứ gia: “Chuyện gì? Tôi nghe trước đã.”

Tần tứ gia nói: “Chuyện này vốn cũng đơn giản. Người này muốn nhận thầu một quặng mỏ, nhưng nửa đường cần làm mấy thủ tục, có hai cái bị kẹt. Chẳng phải anh am hiểu nhất là những quan hệ xã hội này à? Nghĩ ngay đến anh.”

Bạch Duy Minh hỏi: “Thủ tục gì không làm được?”

Người đàn ông trung niên kia vội nói: “Đó là báo cáo phân tích khả thi không được phê duyệt, còn có một báo cáo đánh giá môi trường.”

Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.” Nói rồi, Bạch Duy Minh đưa một cái thẻ cho đối phương. Người đàn ông trung niên đi tới nhận lấy, nói: “Mạc Lệ An? Đây là…”

“Cô ấy rất am hiểu chuyện về mặt này. Chi tiết cụ thể anh hỏi cô ấy là được.” Bạch Duy Minh thản nhiên trả lời.

Tần tứ gia cười nói: “Phải đó, bây giờ Bạch đại gia rất ít tự tay nhận case, cô Mạc này lại là học trò đầu tiên của anh ta, anh có thể nhờ cô ấy làm việc, đêm nay có thể yên tâm đi ngủ rồi!”

Người đàn ông trung niên liên tục nói cảm ơn, lại nói: “Cảm ơn Bạch đại gia, sau khi chuyện thành công tất có đền đáp!”

Bạch Duy Minh lại nói: “Vậy thì đừng, chúng tôi làm ăn hợp pháp. Chuyện này của anh thuộc về nghiệp vụ tư vấn của công ty chúng tôi, công khai ghi giá, anh dựa theo đó nộp tiền là được, đừng cho tôi thêm một xu nào cả, cũng không cần cho Mạc Lệ An.”

“Vâng, vâng, vâng hợp pháp, hợp pháp. Tôi vẫn luôn rất tuân thủ hợp pháp.” Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu không ngừng, lại rót rượu cho Bạch Duy Minh, mời rượu. Mặc dù Bạch Duy Minh không muốn để Dung Quân Tiện ở một mình quá lâu, nhưng nể tình Tần tứ gia, không thiếu được đối phó vài câu, uốn hai chén, nói sơ một vài chuyện.

Giờ phút này, Dung Quân Tiện lại không đến phòng ngủ. Dù gì, cậu cũng đến nhà họ Tần lần đầu tiên, căn bản không biết phòng của Tần tiểu gia ở đâu. Lại nghĩ đến đây là nhà của người khác, sao cậu dám tùy tiện chạy lung tung, vì vậy, cậu về phòng khiêu vũ trước, kéo một người giúp việc hỏi: “Anh biết phòng ngủ của Tần tiểu gia ở đâu không?”

Người giúp việc kia nghe thấy cậu hỏi như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên quái lạ: “Chuyện này… Cũng khó mà nói…”

Một vị khách bên cạnh lại cười nói: “Dung tiên sinh thật không hổ là nghệ sĩ nổi tiếng, đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mới vừa khiêu vũ nam nam với Bạch đại gia xong, lúc này lại muốn sờ đến phòng ngủ của Tần tiểu gia?”

Bây giờ Dung Quân Tiện mới suy nghĩ rõ ràng, mình tùy tiện hỏi thẳng phòng ngủ của Tần tiểu gia, lại khiến người khác hiểu lầm.

Nhưng Dung Quân Tiện nhất thời ngẩn ra, vậy mà không phản bác được, im lặng hai giây, suy nghĩ giải thích một phen. Lại không ngờ Đỗ Mạn Hoài không biết chui ra từ chỗ nào, nắm chặt bả vai Dung Quân Tiện, cười nói với vị khách kia: “Anh Quân Tiện vẫn luôn rất biết đối nhân xử thế, bạn bè cũng rất nhiều.”

Dung Quân Tiện bỗng cảm thấy không hiểu, hỏi: “Thầy Đỗ cũng ở đây à?”

Đỗ Mạn Hoài gần như xị mặt tại chỗ: Hóa ra tôi ở phòng khiêu vũ này một buổi tối, cậu cũng không nhìn thấy tôi? Đây chẳng phải giả mù thì là làm ra vẻ.

Nhưng, trong lòng nghĩ vậy là một chuyện, biểu hiện trên mặt thế nào lại là một chuyện khác. Đỗ Mạn Hoài cười nhẹ nói: “Cậu muốn tìm Tần tiểu gia à? Tôi đi xem với cậu nhé.”

Vị khách kia ngửa đầu cười: “Cậu cũng là tên lẳиɠ ɭơ. Xem ra diễn viên quả nhiên đều khác biệt, thế nào cũng lên được.”

Đỗ Mạn Hoài nghe xong, không nói gì. Dung Quân Tiện lại không nén được giận, nói: “Tôi thấy anh hiểu lầm gì rồi.”

Vị khách hỏi: “Ồ? Tôi hiểu lầm gì chứ?”

Dung Quân Tiện bực bội nói: “Tôi thấy anh nháy mắt ra hiệu nước miếng văng tung tóe, chẳng phải muốn ám chỉ tôi và Tần tiểu gia có quan hệ không đứng đắn sao? Tôi có thể nói cho anh, không có.”

Vị khách vội cười: “Cậu nghiêm túc quá rồi, tôi nào có nói vậy? Sao lại kéo đến chuyện này?”

Dung Quân Tiện đang muốn lý luận, Đỗ Mạn Hoài lại ngăn lại, nói: “Ôi trời, anh Quân Tiện, hay là anh trở về tìm sếp Bạch đi. Nếu anh ta biết quan hệ thân mật của anh và Tần tiểu gia, cũng sẽ không vui đâu.” Nói rồi, Đỗ Mạn Hoài lại nói xin lỗi vị khách kia: “Xin lỗi, tính cách anh Quân Tiện là vậy.”

Vị khách kia nghe vậy người một tiếng, quay người rời đi. Dung Quân Tiện chỉ vào mũi Đỗ Mạn Hoài hỏi: “Sao tôi với Tần tiểu gia có quan hệ thân mật? Anh nói rõ hơn đi!”

Quậy một phát như thế, người xung quanh đều nhìn lại.

Đỗ Mạn Hoài vội giả vờ oan ức: “Tôi… Tôi không có…”

Dung Quân Tiện túm chặt cổ áo Đỗ Mạn Hoài, giận đùng đùng nói: “Anh dừng làm bộ dạng này —— ”

Lại không ngờ, Trần Lễ Bỉnh đã đi tới, kéo hai người ra. Dung Quân Tiện thấy Trần Lễ Bỉnh cũng khách sáo hai phần, thu lại vài phần khí thế rào rạt. Đỗ Mạn Hoài giống như giật mình không nhẹ, nói với Trần Lễ Bỉnh: “Lễ tổng, anh đến rồi? Tôi sợ quá. Dung Quân Tiện giống như muốn ăn tôi.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Thần kinh, đang yên đang lành sao tôi muốn ăn cứt?”

Đỗ Mạn Hoài bỗng chốc bị nghẹn.

Trần Lễ Bỉnh nói: “Tôi thấy nhất định là có hiểu lầm. Dung Quân Tiện không phải người không nói lý như vậy. Đỗ Mạn Hoài, anh nên xin lỗi Dung Quân Tiện.”

Mặt Đỗ Mạn Hoài cũng tái luôn rồi: “Anh nói gì?”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Xin lỗi cậu ấy.”

Bốn chữ, rõ ràng rành mạch.

Đỗ Mạn Hoài nghẹn một hơi ở ngực, lúc thở ra lại nhẹ nhàng, Đỗ Mạn Hoài chợt biết vâng lời, nói với Dung Quân Tiện: “Xin lỗi, vừa rồi tôi thực sự không có ý đó. Chắc là hiểu lầm rồi.”

Dung Quân Tiện thấy thái độ của Đỗ Mạn Hoài thay đổi một trăm tám mươi độ, cũng hơi giật mình, ngẩn người. Trần Lễ Bỉnh lại nói với Dung Quân Tiện: “Rất xin lỗi. Xin cậu coi như nể mặt tôi, đừng so đo chuyện này.”

Dung Quân Tiện ăn mềm không ăn cứng, thấy chuyện phát triển thành như vậy, lại cũng hơi xấu hổ, bèn nói: “Không sao, không sao. Nếu là hiểu lầm, thôi bỏ đi.” Nói xong, Dung Quân Tiện quay đầu rời đi.

Đỗ Mạn Hoài cũng giận dỗi đi ra ngoài. Trần Lễ Bỉnh đuổi theo hắn đến sân thượng. Thấy trong sân thượng cũng không có người khác, Trần Lễ Bỉnh dịu dàng dỗ hắn: “Hoài Hoài, anh giận cái gì?”

Đỗ Mạn Hoài bỗng nhiên quay người, cho Trần Lễ Bỉnh một bạt tai. Cái tát rắn chắc, đánh cho gò má Trần Lễ Bỉnh đỏ nửa bên. Trần Lễ Bỉnh lại không hề tức giận, sờ tay Đỗ Mạn Hoài nói: “Đừng đánh đau tay anh.”

Đỗ Mạn Hoài thật sự giống như đấm một cú vào bông, hồi lâu không trút giận được, chỉ có thể tiếp tục buồn bực.

Một bên khác, Dung Quân Tiện cũng không dám tiếp tục ở lại phòng khiêu vũ nữa, vẫn cảm thấy người trong bữa tiệc này đều rất quái gở, từng người thần hận quỷ ghét, chuyên đòi đánh, khiến Dung Quân Tiện rất không thoải mái.

“Lần trước đến hội thưởng thức trà cũng gây chuyện, hôm nay ở phòng khiêu vũ cũng không yên ổn.” Dung Quân Tiện cau mày, “Xem ra, mình và cái giới này đúng là không hợp bát tự. Sau này cũng không tới nữa.”

Dung Quân Tiện lên tầng hai lần nữa, lại gặp một người giúp việc đi ngang qua. Cậu chặn người giúp việc này lại, muốn hỏi anh ta phòng ngủ của Tần tiểu gia ở đâu. Nhưng, lần này cậu đã rút được bài học kinh nghiệm rồi, không hỏi thẳng, bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để vừa khéo hỏi vấn đề này. Lại không ngờ người giúp việc nói: “Cậu là cậu Dung phải không?”

“Phải, là tôi.” Dung Quân Tiện trả lời.

Người giúp việc nói: “Tôi tìm cậu mãi. Tiểu gia bảo tôi dẫn cậu và Bạch tiên sinh đến phòng ngủ của cậu ấy.”

Dung Quân Tiện thật sự thở dài một hơi.

Người giúp việc lại hỏi: “Bạch tiên sinh đâu?”

Dung Quân Tiện đáp: “Anh ấy đang nói chuyện với Tần tứ gia ở phòng nghỉ ngơi ấy. Anh dẫn tôi lên trước đi.”

Người giúp việc đồng ý, dẫn Dung Quân Tiện đến ngoài cửa phòng ngủ của Tần tiểu gia. Lại thấy cô Lư vậy mà cũng quanh quẩn ngoài cửa, cũng sững sờ. Dung Quân Tiện không nghĩ nhiều đến vậy, bèn tự vào phòng ngủ của Tần tiểu gia, đóng cửa lại.

Cô Lự bị dọa mặt trắng như giấy, hỏi người giúp việc: “Sao anh ta đi vào phòng ngủ của Tần tiểu gia? Là Tần tiểu gia cho à?”

Người giúp việc gật đầu nói: “Đúng vậy.” Nói xong, người giúp việc nhân tiện nói xin lỗi không tiếp được.

Cô Lư cảm thấy sấm sét giữa trời quang: Chưa được vài phút, Tần tiểu gia đã cong?! Sức hấp dẫn của Dung Quân Tiện rốt cuộc có mạnh đến vậy không!… Chuyện này —— mình còn đưa rượu kí©ɧ ɖụ© cho anh ta chứ?

Dĩ nhiên Dung Quân Tiện không biết những suy nghĩ đó của cô Lư, tự vào phòng, cậu nhìn xung quanh, nhận ra đúng như Tần tiểu gia nói, trong phòng ngủ này không có dấu vết sinh hoạt gì, thoạt nhìn giống như phòng khách sạn.

Dung Quân Tiện lại nhìn thấy một chai rượu được đặt trên bàn tròn bên cửa sổ, một tờ giấy dán vào chai rượu, trên giấy viết “Uống cạn tôi đi”. Dung Quân Tiện bèn nói: “Nơi này đúng là giống khách sạn, còn có rượu chào mừng vào ở.”

Tửu lượng của Dung Quân Tiện không tốt, cho nên vẫn luôn từ chối uống rượu ở bên ngoài, nhưng tối nay thực sự là cả đêm đều kìm nén bực bội, nghĩ rằng: “Uống một ly thôi. Dù sao một ly cũng sẽ không say.”

Dung Quân Tiện rót cho mình một ly rượu, ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống. Sau khi uống hết một ly, ngoài cửa lại có tiếng vang. Cửa phòng mở ra, là Bạch Duy Minh tới.

Dung Quân Tiện cười một tiếng với Bạch Duy Minh: “Ở đây có rượu, anh muốn uống không?”

Bạch Duy Minh lại nói: “Tôi vừa uống mấy chén ở phòng nghỉ ngơi, không uống nữa.”

Hai người cũng xem chuyện ở cùng một phòng như bình thường, sau khi rửa mặt thì mỗi người đắp một cái chăn, mỗi người nằm trên giường đi ngủ. Lại không ngờ, đến sau nửa đêm, Dung Quân Tiện chợt thấy trong người như lửa đốt, lăn lộn khó ngủ. Tất nhiên là càng xoay càng khó ngủ, lại không tự chủ được áp mình vào ổ chăn của Bạch Duy Minh ở bên cạnh, lại ngửi được mùi hương triền miền trên người Bạch Duy Minh. Mùi hương kia vốn nhạt như đông mai tuyết trắng, lại không ngờ bây giờ trở nên nồng đậm như lửa, càng thiêu đến lòng Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện bắt đầu trằn trọc, Bạch Duy Minh bên gối cậu, lại luôn là người có giấc ngủ nông, tất nhiên cũng bị quấy rầy tỉnh dậy. Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện bứt rứt như thế, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Dung Quân Tiện hơi hơi thở dốc, lại không dám đường đột, cách chăn ôm lấy cơ thể Bạch Duy Minh, khoảng vài giây sau, mới cảm thấy mình vô lý, cuống quýt nhảy xuống khỏi giường, muốn đi vào nhà vệ sinh để giải quyết, lại không ngờ bước chân không có thực, suýt nữa lăn từ trên giường xuống. Vừa may Bạch Duy Minh kéo cậu trở lại giường, nhưng chăn đắp trên người Dung Quân Tiện cũng đã rơi xuống giường. Trên người Dung Quân Tiện chỉ mặc áo ngủ rất mỏng, một chút thay đổi cơ thể thu hết vào mắt Bạch Duy Minh. Dung Quân Tiện chỉ nhìn biểu cảm của Bạch Duy Minh, đã biết Bạch Duy Minh nhận ra gì rồi.

Dung Quân Tiện càng xấu hổ vô cùng, xấu hổ không thôi, một câu cũng nói không nên lời, mặt mũi đỏ bừng lên. Mà Bạch Duy Minh thì chống một tay ở mép giường, cơ thể chặn tia sáng, phủ một bóng đen lên cơ thể Dung Quân Tiện.