Minh Tinh PR

Chương 52

Chương 52
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh đến phòng cho khách.

Tòa nhà ở đây của Tuế Tích Vân là kiểu dáng châu Âu, phòng ngủ của bọn họ có cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, có thể quan sát cảnh rừng, Nhưng xuất phát từ bảo vệ riêng tư, đều dùng rèm cửa dệt nổi dày nặng để che lại. Đồ dùng trong phòng lấy màu trắng gạo làm chủ, màu sắc đơn giản, dùng để làm nổi bật màu sắc sặc sỡ của thảm lông dê Ấn Độ làm bằng tay.

Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường đôi, bên trên trải tấm chăn sa tanh màu xanh băng, gối đầu, còn có hai con thiên nga được gấp bằng khăn lông, hai con thiên nga miệng đối miệng, như thể hôn môi.

Bạch Duy Minh chỉ nói: “Căn phòng này rất đẹp.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Sao chỉ sắp xếp một phòng?”

“Chắc là nhiều khách quá.” Bạch Duy Minh trả lời, “Không thể chu toàn cho từng người được.”

Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại nói: “Không sao, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta chung giường.”

Điều này cũng đúng, hai người cũng không phải lần đầu cùng giường chung gối. Đến mức bây giờ Dung Quân Tiện cũng không mất tự nhiên như ban đầu, ngược lại xe nhẹ đường quen, tắm rửa xong nằm xuống ngủ say, cũng ngủ cực kỳ ngon.

Bạch Duy Minh thì vẫn kiên trì xịt nước hoa Cologne trước khi đi ngủ.

Nói không chừng ngày nào đó anh cần dùng mùi hương này khiến người ta khắc sâu ấn tượng đấy?

Bạch Duy Minh đắp chăn, đi vào giấc mộng với Dung Quân Tiện.

Thức dậy sớm, Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh rửa mặt xong, trò chuyện một lúc, quản gia đã tới gõ cửa. Hai người ra khỏi phòng, theo quản gia xuống lầu dưới dùng bữa sáng. Thấy trong nhà ăn có bản tám người ngồi, trong đó Dung Quân Tiện chỉ biết Tuế lão gia, hội trưởng Tuyên, Tần tứ gia và Tần tiểu gia.

Thấy hội trưởng Tuyên, Dung Quân Tiện cũng kinh ngạc lắm: “Hội trưởng Tuyên?”

Hội trưởng Tuyên thấy Dung Quân Tiện, đoạn nói: “Chào buổi sáng, Dung tiên sinh.”

Dung Quân Tiện đáp: “Chào buổi sáng.”

Tần tứ gia lại cười nói: “Sao Dung Quân Tiện chỉ chào hỏi với đại công tử, cũng không chào buổi sáng với chúng tôi à?”

Dung Quân Tiện đang định nói gì, Bạch Duy Minh lại lên tiếng trước: “Cậu ấy cứ không muốn nói với anh, thì làm sao?”

Tần tứ gia bị nghẹn họng.

Tần tiểu gia cười cầm lấy một quả chuối đặt trên bàn, nói: “Anh, ăn chuối đi.”

Thông thường mà nói, bảo người khác “Ăn chuối”, cũng không phải thật sự muốn mời đối phương ăn trái cây, mà là chửi người, bảo người đó ngậm miệng hoặc đừng xen vào việc của người khác.

Tần tứ gia cười nói: “Chú ăn trước đi.”

Tuế gia cười: “Hai anh em các cậu cùng ăn đi, chia ngọt sẻ bùi.”

Hai anh em nhà họ Tần đành phải mỗi người lấy một quả chuối, chậm rãi ăn.

Bạch Duy Minh tự kéo Dung Quân Tiện đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tuế Tích Vân, hai người cùng ăn cơm.

Tuế Tích Vân lại hỏi: “Tối qua hai người ngủ ngon giấc không?”

“Rất ngon.” Bạch Duy Minh đáp, “Cảm ơn Tuế gia.”

Dung Quân Tiện cũng nói theo: “Cảm ơn Tuế gia.”

Tuế Tích Vân lại hỏi: “Bữa sáng có hợp khẩu vị không.”

Bạch Duy Minh đáp: “Ngon lắm, cảm ơn Tuế gia.”

Dung Quân Tiện cũng nói theo: “Cảm ơn Tuế gia.”

Một người lắm mồm bên cạnh cười nói: “Đúng là phu xướng phụ tùy.”

Dung Quân Tiện nói: “Dùng từ sai rồi phải không!”

Kẻ lắm mồm lại hỏi: “Sao lại dùng sai?”

Bạch Duy Minh bèn nói: “Chúng tôi lại chưa kết hôn, sao là vợ chồng rồi. Dù là sau khi cưới, hai người đàn ông, cũng không xứng với một chữ phụ.”

(phụ: vợ)

Đối phương lại cười: “Mặc dù giữa đàn ông không có danh xưng vợ chồng, lại có phân chia chủ khách.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Những người khác tôi không biết, nhưng giữa tôi và Quân Tiện không phân những thứ này, đều là bình đẳng.”

Lời vừa nói ra, bốn người đều ngầm giật mình —— ngoại trừ Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên. Hai người họ vẫn không nhận ra ý nghĩa của cuộc đối thoại, cúi đầu ăn trứng rán.

“Vậy thật là…” Kẻ lắm miệng kia thấy Bạch Duy Minh bảo vệ Dung Quân Tiện như thế, cảm thán rằng, “Thật khiến người khác kinh ngạc.”

Bạch Duy Minh tiện tay quơ lấy một quả chuối tiêu, ném qua: “Anh cũng ăn chút đi.”

Tuế Tích Vân thì cười một tiếng, nói: “Được, vậy hôm nay Bạch tiên sinh có thể dẫn Dung tiên sinh đến cho chúng ta làm quen, cũng tốt lắm. Tôi rất vui.”

Người khác vội nói: “Đúng, rất vui khi được biết Dung tiên sinh.”

Nói đoạn, mọi người nhao nhao dâng chén hỏi thăm Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên thấy mọi người bỗng nhiên nâng chén, cũng lấy làm kinh hãi, miệng hai nuốt trứng rán, còn chưa kịp nuốt xuống, đã vội vàng “Đuổi theo tiết tấu”, cũng giơ chén lên.

Sau khi ăn sáng xong, Bạch Duy Minh lại đứng lên, kéo Dung Quân Tiện nói: “Quân Tiện nhà tôi còn công việc, xin đi trước.”

“Được, được, đi thong thả.” Đám người nói, “Công việc quan trọng.”

Tuế Tích Vân lại tự mình tiễn hai người Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện ra cửa, nói: “Duy Minh này, có thể nhìn thấy cậu ổn định, tôi cũng rất mừng thay cho cậu.”

Bạch Duy Minh cười: “Anh nói lời này, sao tôi lại không ổn định?”

Tuế Tích Vân lại cười: “Đúng thế, không chừng đó là tôi.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Tuế gia tiêu sái thế kia, khiến người khác ghen tị.”

Tuế Tích Vân: “Xin mời.”

Bạch Duy Minh kéo Dung Quân Tiện, đang định rời đi, lại nghe thấy Tuế Tích Vân nhắc nhở: “Trông kỹ người của cậu.”

Bạch Duy Minh lại có phần không hiểu, bảo Dung Quân Tiện lên xe trước. Một mình ở lại trước cửa, Bạch Duy Minh hỏi Tuế Tích Vân: “Không biết có phải Quân Tiện đã đắc tội với Tuế gia ở đâu không?”

Tuế Tích Vân cười nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, cậu đa nghi quá nhiều rồi.”

Bạch Duy Minh nghe lời này xong, thầm nghĩ: Chắc chắn có vấn đề.

Nhưng Bạch Duy Minh lại cười nói: “Thế à, vậy tôi yên tâm rồi.”

Tuế Tích Vân nghe lời này, thầm nghĩ: Giờ phút này dĩ nhiên cậu ta không yên tâm rồi. Cũng tại mình nói quá nhiều.

Bạch Duy Minh tạm biệt Tuế Tích Vân, quay lại xe, cùng về khách sạn với Dung Quân Tiện, chuẩn bị làm việc. Để biểu hiện tốt ở show thời trang, Dung Quân Tiện quyết định mấy ngày nay ăn kiêng.

Ekip cũng đã mời thuyên gia dinh dưỡng từ rất sớm, xây dựng thực đơn ăn kiêng cho Dung Quân Tiện. Cả ngày Dung Quân Tiện chỉ ăn trứng gà, rau củ, hoa quả, những món khác gần như là không đυ.ng vào. Đói đến mỗi ngày nào đi đường cũng như bay, như thể sẽ thăng thiên bất cứ lúc nào.

Bạch Duy Minh thi thoảng nhìn thấy không đành lòng, bèn nói: “Thật ra cậu đói rồi, cũng có thể ăn một chút.”

Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi luôn cảm thấy anh rất chuyên nghiệp, nhưng về điểm này, Vu Tri Vụ còn chuyên nghiệp nghiêm khắc hơn anh!”

Bạch Duy Minh cũng không ngờ rằng có một ngày mình không bằng Vu Tri Vụ.

Vu Tri Vụ thật sự rất chuyên nghiệp, nhìn chằm chằm đồ ăn thức uống của Dung Quân Tiện, đảm bảo Dung Quân Tiện tuân thủ nghiêm ngặt thực đơn để thực hiện kế hoạch ăn kiêng. Dung Quân Tiện nằm ở trên giường, mắt nổi đom đóm, lại oán giận nói: “Minh tinh nam còn như vậy, minh tinh nữ làm thế nào sống được…”

Vu Trị Vụ nhìn điện thoại một cái, lại lo lắng nói: “Đối diện hội trường của TORT đã xây hội trường của MS, tin tức ngầm nói bọn họ mời Đỗ Mạn Hoài cho phần áp chót.”

“Đó chẳng phải chống đối với tôi ư?” Dung Quân Tiện hiểu ý.

Vu Tri Vụ lại nói: “Đúng là âm hồn bất tán.”

Bạch Duy Minh cũng cầm điện thoại lên, người quen trong giới thời trang cũng gửi gián điện tình báo đến, nói: “Lần này tiêu chuẩn mặc quần áo của Đỗ Mạn Hoài rất lớn, sợ rằng sẽ cướp tiêu đề của Quân Tiện nhà anh.”

Bạch Duy Minh cũng cảm thấy buồn cười: Không ngờ Đỗ Mạn Hoài cùng đường mạt lộ đến thế, còn suy bại tới tình trạng mặc quần áo hở hang để đọ vị trí.

Nhưng cạnh tranh cùng một ngày, Đỗ Mạn Hoài lộ càng nhiều, trang báo nhiều, cũng rất bình thường.

Bạch Duy Minh chỉ thở dài nói: “Chúng ta và thương hiệu MS không thù không oán, tự dưng họ mời Đỗ Mạn Hoài làm gì?”

Vu Tri Vụ nghe xong, cũng vỗ đùi nói: “Đúng á! Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạch Duy Minh lại nói: “Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.”

Không ai biết câu xin lỗi mà Bạch Duy Minh nói là chuyện gì.

Nhóm người lại rất căng thẳng, đều không ngừng hỏi rốt cuộc có muốn cho Dung Quân Tiện mặc bộ đồ hở kia không, dễ tranh đấu với Đỗ Mạn Hoài. Bạch Duy Minh nói: “Trời đang rất lạnh, nói chuyện này làm gì! Nếu ai lộ nhiều, người đó sẽ thắng, tại sao không đi quay phim sếch?”

Vu Tri Vụ lại nói: “Anh xem ông chủ Dung ăn kiêng, chuẩn bị vất vả như thế, nếu đến lúc đó bị Đỗ Mạn Hoài đoạt danh tiếng, đây chẳng phải vất vả uổng phí à?”

Bạch Duy Minh lại nói: “Sẽ không đâu.”

Vu Tri Vụ lại hỏi: “Sao anh chắc chắn sẽ không?”

Bạch Duy Minh lại đáp: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng[1].”

[1] trước khi xảy ra chuyện đừng gấp, đến lúc đó luôn có cách giải quyết vấn đề.

Thái độ Bạch Duy Minh kiên quyết, đám người cũng không thể làm gì. Suy cho cùng bây giờ Bạch Duy Minh là người quyết định cuối cùng trong ekip.

Bên Dung Quân Tiện vẫn ăn kiêng và vận động tích cực “Chuẩn bị chiến đấu”. Còn bên Đỗ Mạn Hoài sao lại không phải? Hắn thậm chí ra nước ngoài sớm để làm một gói trọn gói của hạng mục làm đẹp y tế, phải để mình trông trẻ tuổi mịn màng. Trên thực tế, từ khi Đỗ Mạn Hoài vào nghề tới nay vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc làm đẹp theo y khoa như thế, hắn luôn cảm thấy mình không cần cái này. Nhưng, khi hắn nhìn thấy người thật của Dung Quân Tiện ở trước mặt, mới biết mình vẫn cần cái này, nhất là khi hắn muốn mình đẹp hơn đối phương.

Cũng là thời gian không phụ lòng người, Đỗ Mạn Hoài đủ tàn nhẫn với bản thân, hôm trình diễn thời trang đúng là mặt mày tỏa sáng, giống như tiên trên trời hạ phàm. Trần Lễ Bỉnh thấy bộ dáng kia của Đỗ Mạn Hoài, cũng khen ngợi: “Anh đẹp quá, quả thực giống như quay về mười tám tuổi.”

Đỗ Mạn Hoài chợt nhớ đến năm tháng mười tám tuổi, ánh mắt bỗng trở nên lạnh như băng: “Tôi cũng không muốn trở lại năm mười tám tuổi.”

Trần Lễ Bỉnh cũng chợt lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, lại không nhắc tới lời này nữa, nói: “Em lái xe đưa anh đến địa điểm.”

Trời còn chưa sáng, hai người lái xe đến địa điểm, lại nghẹn họng nhìn trân trối.

Hội trường được xây dựng lộng lẫy đang bị máy xúc phá hủy.

Quan hệ công chúng của thương hiệu hấp ta hấp tấp chạy tới, nói: “Các anh đến rất đúng lúc… Tôi đang định báo cho các anh…”

Đỗ Mạn Hoài miệng lưỡi khô khốc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quan hệ công chúng của thương hiệu nói: “Không biết sao, hôm nay quản lý của thành phố chạy tới nói lâm thời địa điểm của chúng tôi bị nghi vi phạm quy tắc, phải tiến hành hủy bỏ.”

Đỗ Mạn Hoài vốn đã đói bụng vài ngày, bây giờ nghe được lời này, thật sự là hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi. Trần Lễ Bỉnh vội vàng đỡ Đỗ Mạn Hoài, lại hỏi quan hệ công chúng của thương hiệu: “Vậy buổi trình diễn phải làm sao? Các anh có phương án dự bị không?”

Quan hệ công chúng thương hiệu cho biết: “Tất nhiên chúng tôi có chuẩn bị kế hoạch B, có một địa điểm dự bị.”

Vừa dứt lời, một nhân viên vội vàng chạy tới nói: “Địa điểm dự bị cũng bị hủy rồi!”

Cho nên Bạch Duy Minh nói, cảm thấy rất có lỗi với thương hiệu MS không thù không oán này.

Địa điểm show thời trang MS bị hủy, chỉ có thể kéo dài thời gian tổ chức. Đổi lại là show lớn của TORT, tiến hành đúng hạn, cũng tiến hành đến độ hừng hực khí thế.

Dung Quân Tiện mặc âu phục dài làm bằng tay áp cuối lên sân khấu, phù hợp với chủ đề Đỏ và Đen. Cậu mặc toàn thân đen, âu phục đen, găng tay đen, giày da đen, tóc cũng đen, như là một cây bút máy màu đen, lạnh lùng lại sắc bén. Khi ánh đèn thay đổi, tia sáng chiếu lên quần áo, màu quần áo lại nổi lên một lớp màu đỏ giống như hoa hồng, tóc cũng như thế. Dưới ánh đèn lấp lóe, quần áo và trang sức trên người cậu, màu tóc khi thì đỏ sậm khi thì đen sẫm, trong sự biến ảo mang theo cảm giác bí ẩn, đổi lại là làn da của cậu, vẫn luôn trông như không có màu máu, hơi bệnh tật, nhưng lại phù hợp với phong cách diễn xuất của lần này một cách khó hiểu.

Không hề bất ngờ, cậu mặc bộ đồ này đã lấy được đãi ngộ trang đầu. Có lẽ là cậu thật sự trình diễn tốt đẹp, không uổng công vất vả, nhưng cậu cũng biết, dĩ nhiên cũng có nguyên nhân nỗ lực của ekip quan hệ công chúng phía sau.

Nhưng cậu cũng không lo được nhiều như thế, vừa xuống sân khấu, đã bắt đầu tìm đồ ăn, ngoài miệng lẩm bẩm Malatang, xiên nướng, lẩu, kem.

Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu ăn kiêng mấy ngày như thế, không thể lập tức ăn những món này, hay là ăn chút cháo đi.”

Dung Quân Tiện ngồi trong xe xì xụp hút cháo nóng. Bạch Duy Minh ở bên cạnh hỏi cậu có lạnh không, Dung Quân Tiện nói lạnh. Anh bèn phủ cho cậu một tấm thảm. Dung Quân Tiện ăn cháo xong, lại kêu nóng. Bạch Duy Minh lấy tấm thảm ra. Dung Quân Tiện lại nói vẫn nóng, Bạch Duy Minh cần quạt nhỏ quạt cho Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cười nói: “Mùa này quạt nhỏ ở đâu ra… Cũng làm khó anh vất vả, mở máy điều hòa được rồi.”

“Mùa này mở điều hòa, sẽ cảm lạnh.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi quạt nhẹ mấy lần là được rồi.”

Dung Quân Tiện cũng mệt lử, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bạch Duy Minh đỡ đầu Dung Quân Tiện, dựa lên bả vai mình, vừa dùng điện thoại gửi tin nhắn, từ chối phỏng vấn kế tiếp giúp Dung Quân Tiện.

Một lát sau, điện thoại lại vang lên.

Bạch Duy Minh thấy là một số lạ nên không bắt máy.

Không ngờ, đợi một lúc lại vang lên.

Bạch Duy Minh bắt máy, hỏi: “Xin hỏi ai vậy?”

Bởi vì điện thoại đã đổ chuông hai lần, Dung Quân Tiện cũng tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duy Minh hỏi: “Điện thoại của ai?”

Mí mắt Bạch Duy Minh hơi động đậy, tiện tay cúp máy, chỉ nói: “Điện thoại lừa đảo, không cần phải để ý.”

Malatang