Minh Tinh PR

Chương 30

Chương 30
Liên Xuân Huyên cười híp mắt nói: “Anh nói xem sao chúng ta có duyên thế nhỉ? Trước tiên gặp trong sơn trang ở Tứ Mi, bây giờ lại gặp nhau trong nhà hàng ở Hoa Âm.”

Liên Xuân Huyên cười làm lành như vậy, người bình thường thì cũng bỏ đi. Nhưng cái vẻ này lại không dễ dùng trước mặt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện hừ một tiếng trong lỗ mũi, nói: “Thật không? Tôi lại không nhớ rõ. Lần trước ở sơn trang hoa mơ, tôi muốn mượn vùng đất quý của anh đứng một lát, anh cũng chê tôi cản trở đây thây.”

Liên Xuân Huyên cũng không sợ nghe lời này, cười nói: “Lần trước tôi có việc gấp —— khi đó tôi đã đợi người ta hai tiếng đồng hồ, chẳng lẽ không nổi giận được? Con người tôi nóng tính, không chịu được dằn vặt, nếu nổi giận lên thì gặp ai chửi người đó, kể cả mẹ đẻ của tôi đến, tôi cũng sầm mặt cho bà ấy nhìn. Đây là tôi không tốt, sau khi tôi nghĩ lại, đã cảm thấy không đúng. Vẫn muốn xin lỗi anh, nhưng không tìm được cơ hội.”

Dung Quân Tiện cũng “Cảm thấy cùng cảnh ngộ”, bởi chính cậu cũng như vậy, không có kiên nhẫn, nóng tính, nổi giận lên là Thiên Hoàng bố đây cũng chửi. Cậu thấy Liên Xuân Huyên là một ông chủ của công ty lớn mà xin lỗi mình như vậy, cũng đủ nể mặt rồi, thế là tằng hắng một tiếng, sắc mặt hòa hoãn lại, nói: “Hội trưởng Tuyên để anh đợi hai tiếng?”

“Ầy, anh ta quý nhân bận nhiều việc. Cũng chả trách được anh ta.” Liên Xuân Huyên trả lời.

Dung Quân Tiện nói: “Tôi thấy hình như anh ta cũng rất tự cao tự đại đấy.”

“Không, không không,” Liên Xuân Huyên nói liên tục ba chữ “Không”, tỏ ý mình tuyệt đối không dám nói hội trưởng Tuyên một câu không tốt, “Đó là anh ta bận bịu mà. Có thể rút thời gian đến gặp mặt tôi một lần đã rất khó rồi.”

Dung Quân Tiện thấy Liên Xuân Huyên ăn nói cẩn thận như thế, cũng cảm thấy không có gì hay, quay đầu định đi. Liên Xuân Huyên lại kéo cậu lại, nói: “Hôm nay khó lắm mới gặp anh, trùng hợp quá, cùng ăn bữa cơm đi? Cũng coi như tôi nhận lỗi.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, không cần đặc biệt nhận lỗi.”

Liên Xuân Huyên nghe giọng điệu của Dung Quân Tiện, biết trước đó mình làm mích lòng coi như bỏ qua rồi, cũng yên tâm hơn vài phần, lại cười nói: “Vậy thì không coi như nhận lỗi, coi như ăn chung một bữa đi. Dù gì anh đến ăn cơm, tôi cũng đến ăn cơm, ngồi chung một bàn đi, có người trò chuyện cũng tốt.”

Dung Quân Tiện cũng không dễ từ chối nên đi vào phòng riêng ăn cơm với Liên Xuân Huyên. Dung Quân Tiện nào biết, Liên Xuân Huyên hỏi thăm được cậu thường đến nhà hàng này ăn cơm, cố ý đến “Ngẫu nhiên gặp” cậu. Liên Xuân Huyên tiện thể ngay cả Dung Quân Tiện thích ăn món gì cũng hỏi thăm rõ ràng, chỉ gọi món Dung Quân Tiện thích ăn.

Dung Quân Tiện nhìn Liên Xuân Huyên gọi món, kinh ngạc nói: “Anh cũng thích ăn những món này à?”

“Đúng thế.” Liên Xuân Huyên dối lòng cười nói, “Tôi rất thích ăn những món chua chua ngọt ngọt này.”

Dung Quân Tiện nói: “Tôi cũng thế.”

Liên Xuân Huyên cười nói: “Vậy hai ta xem như cùng sở thích.”

Dung Quân Tiện lại có cảm tình hơn với Liên Xuân Huyên.

Liên Xuân Huyên lại thừa dịp nói: “Tôi biết một nhà hàng, làm món sườn chua ngọt này ăn cực kỳ ngon. Ngon hơn cả nhà hàng này.”

Dung Quân Tiện kinh ngạc nói: “Thật ư? Còn ngon hơn cả nhà này? Không phải ở Tứ Mi đấy chứ?”

“Không, ngay tại Hoa Âm.” Liên Xuân Huyên lập lời thề son sắt nói.

“Hoa Âm còn có nhà hàng làm sườn chua ngọt ngon hơn nhà hàng này hả?” Vẻ mặt Dung Quân Tiện tràn đầy không tin, “Sao tôi lại không biết?”

Liên Xuân Huyên lại nói: “Đó là nhà riêng tư, người bình thường cũng không biết.”

Dung Quân Tiện “Ồ” một tiếng, tin ngay, nói: “Thế hết cách rồi, nghe nói thành phố này có rất nhiều nhà hàng tư, nhưng tôi cũng không có cách để biết được.”

“Tôi dẫn cậu đến nhé.” Liên Xuân Huyên cười rạng rỡ nói, “Chừng nào thì cậu rảnh?”

Dung Quân Tiện nghe có đồ ăn ngon, không nghĩ nhiều đã đồng ý.

Liên Xuân Huyên hẹn xong với Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại nhớ lại tại sao mình ghét Liên Xuân Huyên, cũng không phải bởi vì thái độ của Liên Xuân Huyên, nhiều hơn là vì Bạch Duy Minh. Dung Quân Tiện bèn hỏi thăm: “Nghe nói Bạch tiên sinh không hợp tác với anh nữa?”

Liên Xuân Liên hơi ngẩn ra, không ngờ Dung Quân Tiện đột nhiên hỏi chuyện này.

Trước đó, Liên Xuân Huyên nhìn ra hội trưởng Tuyên thương nhớ Dung Quân Tiện, lại nghe được Dung Quân Tiện làm việc ở giải trí Tùng Nguyên, hơn nữa hắn biết Bạch Duy Minh và Đường Tùng Nguyên là bạn cũ, lập tức khuyên Bạch Duy Minh giúp làm mối. Bạch Duy Minh lại từ chối thẳng thừng.

Là khi đó, Liên Xuân Huyên mới biết được bây giờ Bạch Duy Minh lại làm quản lý quan hệ công chúng của Dung Quân Tiện.

Lúc Liên Xuân Huyên nghe được tin tức này, phản ứng giống như Trần Lễ Bỉnh, cảm thấy khϊếp sợ hoang mang. Mà đáp án Bạch Duy Minh cho Liên Xuân Huyên, cũng giống như cho Trần Lễ Bỉnh: Đây là dự án Bạch Duy Minh nhận ngẫu nhiên, bốc thăm trúng. Nhưng cho dù là bốc thăm trúng, cuối cùng vẫn nhận, nếu đã nhận, vậy thì phải một lòng phục vụ cho khách hàng, đây là mục đích làm quan hệ công chúng.

Bởi vậy, Bạch Duy Minh tỏ ý, anh quyết định một lòng phục vụ cho Dung Quân Tiện, cũng bảo Liên Xuân Huyên muốn làm mai cút xéo.

Giờ phút này Liên Xuân Huyên là “Đường cong cứu nước”[1], vòng qua Bạch Duy Minh trực tiếp đến tìm Dung Quân Tiện.

[1] đường cong cứu nước: sinh ra trong lúc chiến tranh kháng Nhật, không thể dùng phương pháp trực tiếp để giải quyết

Lần này Liên Xuân Huyên cũng cố gắng làm bài tập, nghe ngóng biết được, Dung Quân Tiện rất nóng tính, hơn nữa cực kỳ thanh cao, đến tiệc tùng cũng không chịu uống rượu, kêu cậu đi lên giường với phú thương, vậy càng đừng mơ tới nữa.

“Tôi khuyên ông mở đường khác đi!” Người quen trong ngành giải trí khuyên, “Một câu của ông còn chưa nói xong, đã bị Dung Quân Tiện vả

miệng ba cái rồi!”

Liên Xuân Huyên cũng nắm chắc trong lòng: Một minh tinh nhỏ, phách lối như thế, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng khi Liên Xuân Huyên đối mặt với Dung Quân Tiện vẫn nở nụ cười chân thành, giống như gặp người thân bạn bè. Dung Quân Tiện lại hỏi tiếp: “Sao Bạch tiên sinh đột nhiên không làm quan hệ xã hội cho xí nghiệp các anh nữa?”

Liên Xuân Huyên cười ha ha hai tiếng, nói: “Quan niệm không hợp.”

“Tại sao các anh lại bất hòa?”

“Chúng tôi không bất hòa.” Liên Xuân Huyên đối mặt với câu hỏi sắc bén này, vô thức giở giọng quan, “Chỉ tồn tại ý kiến khác nhau trên phương án này. Lần này không hợp tác thành công chúng tôi cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng chúng tôi vẫn là bạn, sau này có cơ hội vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.”

Dung Quân Tiện nghe những lời nói vòng vo tam quốc ấy, cũng biết không hỏi được nội tình gì, giả vờ đáp: “Thế à…”

Liên Xuân Huyên chuyển chủ đề trở lại việc ăn cơm, lại trao đổi phương thức liên lạc với Dung Quân Tiện.

Liên Xuân Huyên này giống như cô gái rất muốn lấy chồng vừa thấy đã yêu đối tượng xem mắt, gửi tin nhắn cho Dung Quân Tiện mỗi ngày, hỏi han ân cần, ý đồ móc Dung Quân Tiện ra. Mà hứng thú của Dung Quân Tiện với hắn còn không bằng một đĩa sườn chua ngọt.

Mà Liên Xuân Huyên cũng đã phát hiện ra sự thật này, thế là gửi một phần sườn chua ngọt đã đóng gói đến nhà Dung Quân Tiện. Phần sườn chua ngọt này, đưa đến chỗ Dung Quân Tiện đã nguội. Dung Quân Tiện ăn một miếng, lại vẫn cảm giác chua ngon vừa miệng, không kìm lòng được tưởng tượng: Nguội rồi mà vẫn ngon vậy, nếu ở trong nhà hàng ăn nhân lúc còn nóng không biết là mỹ vị nhân gian gì!

Liên Xuân Huyên thừa thắng truy kích, nói: “Nhà hàng tư này phải đặt trước. Tối thứ bảy tôi đã đặt một bàn, anh có đến không?”

Dung Quân Tiện nói: “Đến!”

Liên Xuân Huyên không ngờ Dung Quân Tiện trả lời dứt khoát đến vậy, lại nói: “Tôi xem dự báo thời tiết có lẽ có mưa?”

“Đừng nói trời mưa, ” Dung Quân Tiện bưng phần sườn chua ngọt đóng gói kia đáp, “Có rơi phân chó tôi cũng đến.”

Liên Xuân Huyên không ngờ hóa ra một phần “Sườn chua ngọt” đã có thể câu Dung Quân Tiện mất bình tĩnh, sớm biết đã không giả vờ khách sáo làm nền nhiều như thế.

Liên Xuân Huyên lại nói: “Địa điểm khó tìm, lại sợ trời mưa, tôi bảo tài xế đến đón anh!”

Dung Quân Tiện vui vẻ đồng ý.

Liên Xuân Huyên bên kia lại đi hẹn hội trưởng Tuyên. Nếu nói Liên Xuân Huyên hẹn Dung Quân Tiện giống như cô gái nóng lòng lấy chồng, vậy Liên Xuân Huyên gửi tin nhắn cho hội trưởng Tuyên giống như cô bạn gái cũ bị chán ghét, dày công gọt giũa gửi từng lời hay, nhưng đối phương chưa bao giờ trả lời. Nhưng mà, lại không dám gửi nhiều, chỉ sợ bị kéo vào danh sách đen, vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Lần này Liên Xuân Huyên lại gửi một câu: “Nhà hàng tư nhân XX đã đặt chỗ, Dung Quân Tiện cũng đến đấy.”

Lần này, hội trưởng Tuyên cuối cùng cũng trả lời: “Lúc nào?”

Liên Xuân Huyên thầm chửi một câu “Đệt” trong lòng, hóa ra Dung Quân Tiện chính là “Sườn chua ngọt” của hội trưởng Tuyên à?

Dự báo thời tiết nói hôm đó sẽ có mưa.

Sau đó thật sự có mưa.

Dung Quân Tiện nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, cũng không cảm thấy trở ngại, cậu thay một bộ quần áo bình thường rồi ra ngoài. Cậu mặc quần áo không chú trọng cho lắm, bởi vì vóc người đẹp, mặc đại cũng đẹp.

Là một minh tinh, lúc Dung Quân Tiện ra ngoài đã tự giác đeo khẩu trang lên, như vậy có thể giảm tỉ lệ bị nhận ra.

Cậu nghĩ Liên Xuân Huyên sẽ đến cửa đón cậu, cũng không biết có nên tháo khẩu trang xuống hay không, tránh cho đối phương không nhận ra mình. Nhưng cậu nghĩ lại: Anh ta không nhận ra mình, mình còn không nhận ra anh ta hả? Hơn nữa Liên Xuân Huyên ấy mà, chắc là lái chiếc xe rất nổi bật, có lẽ mình vừa ra khỏi cửa đã có thể nhìn thấy.

Dung Quân Tiện nghĩ không sai, cậu thật sự nhìn thấy một chiếc xe vô cùng nổi bật ở cửa tiểu khu.

Chiếc xe hơi hạng S, sơn hai tông màu, trục bánh xe kiểu cánh hoa, trong màn đêm lộ vẻ cao quý ổn trọng.

Dung Quân Tiện líu lưỡi: Liên Xuân Huyên cũng giàu quá rồi đấy!

Cửa xe chậm rãi mở ra, dáng vẻ người che dù đẹp đến ngạc nhiên, ánh trăng trong mưa chiếu vào nửa bên mặt của anh ta, trắng nõn như ngọc.

Dung Quân Tiện giật mình, hồi lâu mới nói: “Là anh à, hội trưởng Tuyên?”

“Là tôi, ” Hội trưởng Tuyên hơi nghiêng người, dẫn cậu lên xe, “Mau lên xe đi, đừng để dính mưa.”

Dung Quân Tiện theo hội trưởng Tuyên lên xe, lại nói: “Liên Xuân Huyên không nói với tôi là anh đến đón tôi?”

“Tôi cũng tiện đường đi qua thôi.” Hội trưởng Tuyên đáp.

Tài xế nghĩ thầm: Đi vòng 20 cây số, tiện đường quá nhể.

Dung Quân Tiện ngồi ghế sau với hội trưởng Tuyên, lại nghĩ: Địa vị của hội trưởng Tuyên này chắc là rất lớn, mình vẫn không thể thất lễ.

Nghĩ vậy, Dung Quân Tiện duỗi tay nói: “Hội trưởng Tuyên, chào anh, tôi vẫn chưa kịp tự giới thiệu. Tôi tên Dung Quân Tiện, là một diễn viên.”

Hội trưởng Tuyên bắt tay với Dung Quân Tiện, nói: “Là trí nhớ của tôi kém, ngay từ đầu không nhận ra cậu. Người bên ngoài nói, tôi mới biết cậu là diễn viên.”

Dung Quân Tiện nói: “Thật ra tôi cũng rất nổi tiếng! Anh không xem TV à!”

Người bình thường đều sẽ khiêm tốn nói kiểu như “Tôi không nổi tiếng, anh không nhận ra tôi cũng rất bình thường”, nhưng không ngờ Dung Quân Tiện lại đi ngược lại, cũng rất thú vị. Hội trưởng Tuyên nói: “Đúng là tôi rất ít xem TV. Cậu có tác phẩm tiêu biểu nào không? Tôi chắc chắn sẽ xem kỹ khi về nhà.”

Dung Quân Tiện nói: “Tôi đã diễn trong phim ‘Năm xưa’, giành được giải Kim Mai của năm đó.”

“Giải Kim Mai?” Hội trưởng Tuyên như thể cũng chưa từng nghe nói đến.

Dung Quân Tiện bèn nói: “Anh đúng là không biết gì hết thì phải! Anh không biết giải Kim Mai?”

Hội trưởng Tuyên đành phải nói: “Thật sự không biết. Là giải thưởng Turing[2]

trong ngành giải trí hả?”

[2] Alan Mathison Turing là một nhà toán học, logic học và mật mã học người Anh thường được xem là cha đẻ của ngành khoa học máy tính.

Dung Quân Tiện dở khóc dở cười: “À, không kém bao nhiêu đâu.”

Hội trưởng Tuyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thực sự lợi hại.”

Dung Quân Tiện cũng không biết nên nói gì, đành phải cười cười, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nói: “Hình như mưa càng lúc càng lớn.”

Hội trưởng Tuyên nói: “Lần trước gặp cậu, trời cũng mưa.”

Dung Quân Tiện nghe hội trưởng Tuyên nhắc đến chuyện này, hỏi luôn: “Đúng rồi, cây dù lần trước, Bạch tiên sinh trả lại cho anh chưa?”