Editor: Mộng Lầu
Cung Lăng Phong tức giận, đứng dậy mặt đầy tối tăm nhìn Cung Cửu, "Ba ba, ba cũng thật bất công, Vi Vi liền tính không phải con đẻ của ba, nhưng ba cũng không thể nói em ấy như thế, em ấy vẫn còn đi học, sao có thể không muốn học tập tốt được, ba không cổ vũ em ấy thì thôi, còn nói ra lời nhục mạ, ba thật đúng là......"
Liếc mắt tới, nhìn thấy Sở Ca bình chân như vại tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn trong chén mình, Cung Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, "Các người thật không xứng làm người thân của Vi Vi , Vi Vi tốt như thế, các người vì cái gì mà đối đãi em ấy tệ như thế, em ấy vì các người suy nghĩ, nhưng các người đối đãi em ấy ra sao, Vi Vi thật sự xui xẻo mới có loại người thân như các người."
Cung Lăng Phong nói cho hết lời, xong liền bước lên lầu đuổi theo Vi Vi.
Người vừa đi, Cung Cửu cũng không ân cần giúp Sở Ca lột tôm, hắn chậm rì rì đem chính mình tay lau sạch sẽ, liếc mắt nhìn Sở Ca nói, "Con gái, gắp daddy cái ngó sen phiến."
Sở Ca quay đầu không thể hiểu được nhìn người này liếc mắt một cái, dùng chiếc đũa khác gắp cái ngó sen phiến cho Cung Cửu, Cung Cửu trên mặt lập tức liền lộ ra vui mừng không ngớt, cười ngọt, "Con gái ngoan thật tốt, lại gắp cho daddy vài lát thịt nào."
Sở Ca gắp cho hắn một đống lát thịt.
Cung Cửu, "Con gái ngoan, con thật là bảo bối ngoan của daddy, tới, vì ba lột một con tôm."
Sở Ca buông chiếc đũa đứng dậy, "Daddy con ăn no rồi, trong phòng còn có một đống bài tập phải làm, con lên trước."
Cười tủm tỉm nhìn bóng dáng Sở Ca lên lầu, không biết vì sao mà hắn cảm thấy thân thể con gái hắn đường cong lung linh thướt tha lả lướt nhưng lại có loại thà gãy chứ không chịu cong hiên ngang ngạo cốt.
Con gái nhà mình thật ngầu quá đi, ngay cả động tác lên lầu còn có vẻ tư thế oai hùng bừng bừng.
Móa, con gái nhà mình thật xinh đẹp, khí chất thật tốt, tính cách thật đầy mị lực.
Làm sao mà trước kia hoặc là đời trước hắn lại không phát giác con gái lớn nhà mình còn muốn tốt hơn so với con gái út xa hơn nhiều con phố đâu, không những dùng mạo liền cao hơn vài bậc, càng miễn bàn khí thế cùng mị lực.
Cung Cửu nhíu mày nghĩ nghĩ, đời trước hắn đối với Sở Ca thế nhưng mơ hồ không được, xem ra đời trước hắn mắt mù thật sự , đáy mắt trừ bỏ Sở Vi Vi liền không còn nữ nhân khác.
Chờ bóng dáng Sở Ca từ thang lầu gian biến mất, ánh mắt Cung Cửu còn ngơ ngẩn nhìn thang lầu.
Rất lâu sau đó, hắn đột nhiên đập tay một cái phách, "Đậu má nó, lão tử tại sao lại không nghĩ tới có thể đổi loại phương thức khác, không thể cùng nữ nhân khác, thì sao không cùng con gái mình, không phải mình có hai đứa con gái sao, lão tử cần gì phải muốn ở một thân cây thắt cổ chết, hoàn toàn có thể lựa chọn một cây khác!"
Hắn vẻ mặt hưng phấn xoa xoa tay ở trong đại sảnh đi tới đi lui, ý mừng trên mặt thực sự có thể lóe mù mắt người. Đột nhiên cảm thấy cả người đều tràn đầy sức sống.
Giống như có một mạt ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây mây đen chiếu vào trên người hắn, làm hắn có cảm giác trở lại thành người cũng không tệ.
Từ khi trở về, Cung Cửu vẫn luôn đần độn.
Không nghĩ muốn gặm tới cọng rau Sở Vi Vi, nhưng trớ trêu thay hắn cũng không nghĩ lại ủy khuất hắn cả đời. Đặc biệt điều làm hắn ức nhất chính là đột nhiên từ một thượng thần được người người tôn kính sợ hãi biến thành một người thường ngay cả cửa liền đá không ra được, này chênh lệch làm hắn vẫn luôn không tiếp thu được.
Quả thực không khác gì từ hoàng tử biến thành ếch xanh a.
Ếch xanh cũng liền thôi, còn thành một con cô độc chỉ có thể dùng ngũ cô nương ếch xanh, không những thế ai cũng không tiếp thu được.
Bất quá hiện tại, trước mắt hắn đã thông suốt, cuối cùng hắn đã biết mục đích hắn trở về.
Ngao, hắn trở về có hai mục tiêu.
Một, dùng con gái nuôi kết thúc vận mạng vạn năm cô đơn của bản thân, a ha ha ha ha, dù sao hắn nuôi hai đứa con gái nuôi, lựa chọn người nào cũng không sao đi.
Hai, đem con gái nuôi khác làm thành tiêu bản cất chứa, không vì cái gì khác, liền vì kỷ niệm hắn đã từng mắt mù.
Đương nhiên, còn phải thực lực nghiền áp một chút cái thằng con bất hiếu kia, đờ mờ, thế nhưng cùng chính mình em gái quan hệ, quả thực lσạи ɭυâи, này thật đúng là song tiêu*(ai giúp), Cung Cửu một chút đều không cảm thấy hắn cùng con gái nhà mình ở bên nhau có lσạи ɭυâи hay không, hiện tại toàn bộ đầu óc hắn đều là làm sao khiến con gái nhà mình thích hắn ngao ngao ngao, càng nghĩ càng hưng phấn ngao ngao ngao.
Nghĩ đến hình ảnh uy phong lẫm liệt của con gái hắn một chân đem Cung Lăng Phong đá cái ập một cái ăn cứt chó, tâm hắn liền ngo ngoe rục rịch một khắc cũng chờ không được.
Chạy vèo vèo lên lầu hướng phòng con gái phóng đi!
Sở Ca nhìn phòng ở màu xanh lục kiểu dáng cách điệu, trong nháy mắt cô còn tưởng rằng bản thân mình đi nhầm phòng.
Tốc độ biếи ŧɦái này thật đúng nhanh đi , xem ra rắn đối với hắn phân lượng phi thường trọng yếu.
Mấy cái tiểu bảo bối của cô kia cũng không biết có phải hay không bị thằng nhãi này làm thành tiêu bản.
Đi vào trong phòng, Sở Ca đầu tiên kiểm tra trong phòng một lần, thằng nhãi kia biếи ŧɦái đến cực điểm, cô sợ trong phòng bị đặt vật thể không rõ ràng.
Xác nhận trong phòng an toàn, Sở Ca lúc này mới ngồi ở trên bàn mở ra máy tính.
Tiếng đập cửa ở ngay lúc này vang lên.
Sở Ca cau mày, nhưng vẫn đi tới mở cửa.
Cung Cửu quét mắt phòng ở, ánh mắt con gái nhà mình thật tốt a, nhìn cái phòng ở được trang hoàng thật đẹp quá mà, làm người nhìn liền cảnh đẹp ý vui tâm tình thoải mái, "Tiểu Ca, con buổi tối ăn no quá rồi liền ngủ sớm thì không tốt lắm đâu, daddy bồi ngươi đi dạo đi."
Sở Ca mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Cung Cửu.
Gia hỏa này ánh mắt da^ʍ tà, vừa thấy liền tâm tư bất chính.
Cung Cửu hắc hắc hắc cười, tuy rằng hắn luôn có loại cảm giác chính mình bị Sở Ca nhìn thấu, bất quá hắn cảm thấy do hắn quá khẩn trương nên mới sinh ra ảo giác.
Kỳ thật nếu Sở Ca thật sự có thể nhìn xuyên thấu hắn thì tốt rồi, hắn liền có thể đem cơ bụng tám khối của hắn cùng với mỗ chỉ đại điểu*( ta nghĩ ai cũng biết cái này là gì nhỉ (〃ω〃) hoàn toàn triển lãm cấp Sở Ca nhìn, khà khà khà hắn đối với dáng người hắn rất có tự tin. Hắn thuộc kiểu loại người khi mặc quần áo thì gầy, khi thoát y thì rất đầy nam tính nga ha hả.