Em Trai Bệnh Kiều

Chương 4 (Tự H)



Edit: Đào

Nhắn nhủ nho nhỏ: Ảnh tự xử nha mn (o'・_・)っ

***

Cẩm Nhiên nằm trong bồn tắm một lúc, sau đó cảm thấy nước có chút lạnh, thử thay đổi tư thế nhưng phát hiện vẫn lạnh như cũ, cô suy nghĩ một chút, có lẽ lâu rồi bản thân mới được thoải mái như vậy nên sinh ra ảo giác, Cẩm Nhiên liền đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm.

Ngâm trong nước lâu như vậy, vừa bước ra cô liền cảm thấy cả người dần lạnh hơn, vì thế Cẩm Nhiên mở vòi sen, lại dạo qua một vòng, đem nước ấm xối qua cơ thể một lần nữa, sau đó mới hài lòng cầm lấy khăn tắm treo bên cạnh, bắt đầu lau khắp thân thể.

Lau khắp người xong, cô treo khăn tắm về chỗ cũ, sau đó muốn lấy một cái khăn khác để bao quanh thân thể, nhưng không cẩn thận lại để ngón tay đυ.ng phải móc nối có sắc nhọn.

"A..."

Theo bản năng cô kêu đau lên một tiếng, sau đó vội vàng đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, cố gắng giảm bớt cơn đau.

Nhưng Cẩm Nhiên nào biết, ngoài cửa Cẩm Niên nhìn rõ hết thảy, hai mắt cậu sớm đã đỏ đậm vô cùng.

-

Cuối cùng, Cẩm Niên rời khỏi phòng Cẩm Nhiên trước khi cô bước ra, cậu về phòng mình.

Sau khi vào phòng, cậu phá lệ khóa cửa lại.

Đi đến trước giường mình, đem cả người ném lên chiếc giường mềm mại.

Cẩm Niên vươn tay, lòng bàn tay cậu đang nắm chính là đồ buộc tóc Cẩm Nhiên thường hay cột ở nhà.

Cậu nằm ở trên giường, hơi thở nặng nề mà dồn dập, bàn tay cậu cầm lấy sợi dây buộc tóc kia, nhanh chóng đặt bên môi, sau đó cậu vươn đầu lưỡi, câu lấy sợi dây buộc tóc ấy, từng chút từng chút một, chậm rãi cẩn thận mà liếʍ láp, phảng phất đây không phải là dây buộc tóc bình thường. Mà chính là da thịt của Cẩm Nhiên.

Cậu nhắm hai mắt lại, một tay cầm dây buộc tóc, một tay khác chậm rãi duỗi xuống phía dưới.

Hồi tưởng lại màn cảnh xuân vừa rồi.

Cẩm Nhiên trần trụi từ bồn tắm đứng lên, cặρ √υ' no đủ xinh đẹp ẩn hiện, vòng eo mảnh khảnh, mông cao vểnh lên, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có địa phương mê người ở giữa hai chân ấy.

Nước từ vòi hoa sen chảy trên người cô, ánh đèn phản xạ chiếu xuống, tỏa ra nét đẹp quá mức dị thường.

"Ha a..."

Đầu lưỡi Cẩm Niên càng thêm nhanh chóng liếʍ láp dây buộc tóc.

Cặρ √υ' xinh đẹp ấy được cô chà nhẹ khiến nó run lên, còn có tiếng hô đau của cô ấy khi bị thương.

"Ha... Ha... A a..."

Động tác của Cẩm Niên bắt đầu nhanh hơn.

Cậu kịch liệt thở hổn hển, xung quanh chóp mũi tựa hồ còn mùi hương từ đồ nội y của Cẩm Nhiên.

"A... Chị ơi... Ha a... Muốn chị... Ha... Muốn đến mức... Thèm khát làm chị... Ha ha... Ha a..."

Cậu một phát đem sợi dây bỏ vào trong miệng, sau đó một tay bắt lấy khăn trải giường dưới thân, cái tay khác động tác càng lúc càng nhanh, cậu giương miệng, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, tựa như chú cá thiếu nước sắp chết điên cuồng vùng vẫy.

"Aa... Ha a... Chị... Aa... Không, không cần..."

Giọng cậu ngày càng khàn khàn, mang theo du͙© vọиɠ trần trụi, hai mắt nhắm chặt, cậu đem bàn tay đang động dưới thân nghĩ thành Cẩm Nhiên, tưởng tượng đến bàn tay mềm mại ấy, gắt gao mà bao bọc lấy phần cứng rắn của cậu, như vậy thật ấm áp.

"Aaaa~"

Cậu cảm thấy thân thể của mình ngày càng đau.

"Ha... Ha a, nhanh lên, nhanh hơn một chút a..."

Bàn tay kia liền tăng tốc nhanh hơn, khiến cậu không thể tiếp thu được, sau đó cậu ngước cổ, tay bắt lấy khăn trải giường đã nhăn không biết thành bộ dạng gì. Đột nhiên thân cậu cứng lại, cậu biết bản thân sắp bắn, đang lúc cậu tính toán nghênh đón niềm vui sướиɠ cực hạn kia, thì tay đang chuyển động dưới thân lại ngừng lại.

"Aa..."

Cậu đột nhiên mở hai mắt ra, tròng mắt đỏ đậm một mảnh.

"Chị... A ha..." Cậu khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, thở hổn hển, "Mau, cho em... Em muốn... A... Aa, cầu xin chị, cho em... Ha..."

Đôi tay kia liền cầm lấy phân thân của cậu.

"A..."

Thân cậu lại run lên, ngay sau đó bàn tay kia động tác bắt đầu hung hăng hơn, không cho cậu một chút thời gian để thở dốc, kɧoáı ©ảʍ cực hạn làm cậu không cầm được muốn bắn.

"Chậm... Ha a... Chậm một chút, không, chậm một... A... Quá, quá nhanh... A a a ——!"

Đột nhiên trước mắt Cẩm Niên lóe lên một chút ánh sáng, sau đó thân thể cậu kịch liệt run rẩy, trên tay cậu cảm nhận được một trận dính nhớt.

Kɧoáı ©ảʍ cực hạn đi qua, cậu nằm ở trên giường, cấp tốc mà thở dốc, cố gắng bình phục lại tâm tình của mình.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của bản thân, Cẩm Niên không hề cảm thấy thẹn, ngược lại có loại cảm giác thông suốt vô cùng thoải mái.

Khó trách cậu không muốn Cẩm Nhiên rời đi, khó trách cậu chán ghét hết thảy những người tới gần Cẩm Nhiên, nguyên nhân là do chính mình thích cô, không phải là tình cảm giữa đứa em trai dành cho chị gái, mà là loại tình cảm giữa nam nhân đối với nữ nhân.

"Xin lỗi..." Cậu cầm lấy dây buộc tóc, bởi vì vừa rồi quá mức hưng phấn mà rớt ra, cậu lại lần nữa đem đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, "Chị là của em..."

Trừ bỏ em, không có kẻ nào được quyền ở bên cạnh chị, không ai xứng cả.

Nghĩ vậy, Cẩm Niên thấp thấp mà cười.

"Chúng ta chính là... Chị em ruột."