Chương 14: Định tội ( Lần này các bạn tự tìm hiểu H là gì nhá. Ồ hố hố hố )
Cánh cửa dẫn vào phòng họp trong cung thánh lần nữa mở ra sau một tuần bận rộn, các đại quan quý nhân lần lượt đi vào bước tới chỗ ngồi của mình. Mấy hôm nay, chuyện xảy ra thật sự quá nhiều khiến mọi người trong đây dù được ngồi trên những chiếc ghế quyền lực nhất trong vương quốc cũng sợ đến toát mồ hôi. Việc đáng sợ nhất đương nhiên là việc Claude thắt cổ tự tử sau khi viết lá thư tuyệt mệnh. Phần lớn một quan chức cao cấp trong đây ai cũng đã làm việc khiến họ thẹn với lòng, Claude lại là thành viên trong quan ủy hội, họ cũng đã hợp tác với gã trong một vài phi vụ. Ai cũng không biết liệu Claude trước khi chết có viết xuống tội lỗi của họ hay không? Dù gì thì Claude đã chết, người chết coi như hết tội, nhưng bọn họ còn sống, bọn họ không muốn chết để tạ tội
Trong tất cả mọi người đang lo lắng cho chức vị của mình, Rosseu tuyệt không nằm trong số đó. Hắn đã giải quyết mối nguy hại lớn nhất là cả nhà Hadot, bán họ đi tới Reme, dù cho Hoppes có đại thần bên phe ông, thì cũng không có cách nào tra ra tung tích của bọn họ. Việc Rosseu đã lợi dụng Hadot lấy tiền thánh điện, việc Rosseu bán cơ thể thánh tử cho tu sĩ ở thánh điện sử dụng như công cụ tiết dục, và việc Rosseu đã bán nô ɭệ người Philos đi Reme, sẽ mãi mãi là bí mật.
Rossseu tự tin bước vào phòng họp, ngồi lên chỗ ngồi trên ban ủy hội của hắn, ngạo nghễ nhìn xuống lũ người ngu si bên dưới. Hôm nay có vẻ như hắn sẽ phải mất thêm mấy đối tác làm ăn nữa, dù sao nhà Hoppes cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu họ đã điều tra dù không được mười phần cũng sẽ được sáu phần.
Thân ảnh Hoppes ôm eo Jacque chầm chậm đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người liền tự động nhìn theo thân ảnh bọn họ. Hình ảnh hai người lúc này trong mắt bọn họ không còn chỉ là bề trên của bọn họ, hai người này hôm nay chính là quan tòa cùng thẩm phán, họ sẽ vạch tội hết tất cả những chuyện dơ bẩn họ đã làm.
Áp lực tinh thần luôn là một thứ cực kì đáng sợ, đặc biệt khi nỗi sợ đó thực thể hóa ngay trước mặt người chịu áp lực. Ngay khi tin tức Claude chết truyền ra, nhiều người biết họ sẽ không giữ được mình rồi. Một số dã chuẩn bị từ trước như Rosseu, một số lựa chọn quan sát xem nhà Hoppes thực sự có thể điều tra được gì từ chỉ một lá thư, còn một số nhỏ thì vì quá sợ hãi khiến đầu óc điên cuồng, luôn sợ bóng sợ gió, tính hướng bạo lực tăng cao khiến nhiều người hầu cũng như người giúp việc chịu nhiều thương tích.
"Á!!!!!"
Một thân ảnh chạy tới, nhào thẳng tới hướng hai người đang đi tới chỗ ngồi của họ. Hắn muốn sống, hắn chỉ muốn sống, như thế nào cũng được. Chỉ cần hắn có thể bắt Jacque làm con tin, Hoppes chắc chắn sẽ thả hắn đi. Hoppes yêu thương Jacque đến thế, hắn chắc chắn sẽ thành công. Mười bước nữa, năm bước nữa, một bước nữa...
Khi lưỡi dao léo lên gần như chạm vào tay áo của Jacque, thân ảnh vốn dĩ đứng trước mắt hắn biến mất.
Jacque bám lấy vai Hoppes bên cạnh làm điểm tựa, nhanh nhẹn nhảy lên, tung chân đá thẳng vào ót của kẻ phát cuồng kia. Một cú đá đã được đo lực đạo, không hề nặng. Kẻ phát cuồng ấy bị đá vào liền lỏa đảo bước tới phía trước mấy bước. Ót bị đá thẳng vào khiến hình ảnh trước mắt hắn nhạt nhòa, tay chân bủn rủn buông dao, quỳ sụp xuống đất.
Động tác Jacque lưu loát, dứt khoác đẹp đẽ vô cùng. Chỉ trong vài giây, mối nguy hại buồn cười này đã được giải quyết. Hoppes phất tay, lính canh lập tức chạy vào áp giải người đàn ông mất trí trên sàn thạch anh. Người đàn ông thấy mình bị kéo đi, liền la hét vùng vẫy. Hắn không cam lòng, không cam lòng.
"Tiến Sĩ Hoppes, Nguyên Soái Jacque, làm ơn đi, tôi biết lỗi rồi. Tôi không muốn chết đâu, tôi không muốn chết đâu. Hãy cho tôi một con đường sống. làm ơn đi"
Hoppes vươn tay lên, lính canh nghe lời dừng tay. Người đàn ông thấy có sinh cơ liền bò tới trước mặt Hoppes và Jacque, quỳ lạy hai người lên tiếng nói.
"Hai vị đại nhân, tạ ơn hai người. Nô tài sẽ tận lực phục vụ hai người. Tạ ơn...."
"Câm miệng"
Jacque lên tiếng nói, họ không có thời gian cho việc vô nghĩa này.
"Ngươi muốn sống? Được thôi, ta cho ngươi cơ hội đoái công chuộc tội."
Hoppes nói, nắm lấy tay Jacque đi tới chỗ ngồi của hai người họ. Jacque ngồi xuống vị trí Nguyên Soái, Hoppes yên vị trên chiếc ghế Tiến Sĩ cạnh ngai vàng. Người đàn ông bị bỏ lại đứng giữa hai bên các đại quan, mọi ánh mắt đều nhìn người đàn ông đó.
"Đức vua Syidis tới." Giọng nói lanh lảnh của nữ tử cất lên, ba người hầu thân cận đẩy cái giường di động của Syidis ra. Tại sao chỉ có ba, Hadot đâu rồi? Tiếng xì xầm bàn tán nổi lên.
"Im lặng"
Tiếng trầm thấp của Jacque vang lên, mọi tiếng bàn tán liền ngưng bặt.
"Hoppes...hụ..hụ...chuyện ..hụ... gì ....đây?"
Giọng nói già nua của Syidis vang lên, lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong phòng họp bữa nay, tại sao lại có một quan thần đầu tóc bù xù đứng giữa phòng.
Tất cả mọi quan thần trong phòng đứng lên, chào đón đức vua của họ.
"Chào mừng người, đức vua Syidis X."
Nói lời chào mừng xong, mọi người lại an tọa ngồi xuống. Ba người hầu thân cận của đức vua liền đẩy Syidis tới trước ngai vàng, cho lão bắt đầu buổi họp.
"Chào các người bạn của ta. Ta tin chắc rằng khoẳng thời gian này của tất cả mọi người ở đây đều đã rất khó khan. Nước chúng ta đã mất đi một trụ cột, Claude. Thế nhưng gã ta đã để lại cho chúng ta nhiều điều đáng bàn bạc. Hôm nay, ta chính là muốn cùng mọi người bàn bạc về chuyện này. Theo như lá thư tuyệt mệnh của Claude, có vẻ bộ máy nhà nước của chúng ta đã thoái hóa nghiêm trọng."
Hoppes đứng lên, giọng nói như sấm của ông truyền đi khắp phòng.
"Theo như lời tố cáo của Claude, những người ta nêu tên lần lượt đứng lên."
Jacque đứng lên, dõng dạc nói
Sau một hồi nêu tên, hơn phân nữa những người đang ngồi trong phòng họp đều đã đứng lên. Những người đứng lên có người hoảng sợ, có người thì lại ung dung như chỉ đang xem kịch vui.
Sau khi nghe tiếng Jacque nêu tên của hắn, Rosseu cũng đứng lên. Thế nhưng hắn dù gì cũng là một thành viên trong ban ủy hội, mặt mũi cũng lớn hơn hẳn những người còn lại
"Thưa đức vua, thần có chuyện muốn nói."
Syidis nghe thấy thế thì lập tức ân chuẩn. Việc Hoppes và Jacque điểu khiển phòng họp khiến Syidis khó chịu vô cùng. Rõ ràng là lão mới là đức vua, nhưng hai người này không thể nể mặt lão mà muốn định tội hơn phân nửa những quan thần của lão. Nỗi nhục này, lão muốt không trôi.
"Cảm tạ đức vua. Theo như thần, những gì Claude viết trong lá thư tuyệt mệnh hay gì đó, không thể tính là bằng chứng xác thực được. Dù gì thì hắn cũng chỉ là một người sắp chết, muốn viết gì chẳng được, những thứ đó không khác nào lời buộc tội vô căn cứ."
Rosseu nói xong liền ngồi lại xuống, không để ý tới ánh nhìn lạnh lẽo của Hoppes và Jacque.
"Ta không quan tâm đây là bằng chứng xác thực hay là lời buộc tội vô căn cứ. Lá thư này chính là lời nói cuối cùng của Claude, cũng quan thần trong bộ máy chính quyền. Rosseu, tên ngươi nằm trong danh sách, ngươi phải dứng lên."
Rosseu mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ngồi đó như không hề nghe thấy Jacque vừa nói gì, ánh mắt hắn nhìn Jacque một cách đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ý muốn nói "Ta không đứng thì ngươi làm gì được ta."
"Lớn mật"
Tiếng nói như sấm nổ vang trong phòng họp rộng lớn, tất cả mọi người, đứng lẫn ngồi, đều hoảng sợ nhìn về phía ngai vàng.
Hoppes đứng lên nhìn thẳng về phía Rosseu, ánh mắt sác bén như đao kiếm tỏa hàn quang. Hoppes còn không biết Rosseu muốn chơi trò gì sao, muốn kéo dài thời gian để làm chậm lần họp này. Lão già Syidis chắc chắn sẽ ưng thuận dời lại sự việc này bàn bạc vào lần sau, lúc ấy không phải nhân chứng, vật chứng đều mất hết sao?
Hoppes phất tay, lính cánh lúc nãy bước vào, đúng hai bên Rosseu bắt lấy hai bên tay hắn, buộc hắn đứng lên.
"To gan, các ngươi dám đe dọa thành viên ban ủy hội?"
Rosseu giận dữ nói. Hắn thật không ngờ Hoppes sẽ làm tới mức này. Dù cho họ không hề hòa đồng với nhau nhưng Hoppes chưa bao giờ chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn bao giờ. Lần này, Hoppes và Jacque làm vậy khác nào định tội Rosseu ông là chính là phản thần.
"Im lặng, họ thuộc lính của ta, Holy Shield. Họ không những có thể áp giải mệnh quan triều đình, có lệnh của ta, muốn gϊếŧ ngươi cũng được. Hôm nay ngươi là tội phạm, biết điều đi!"
Tại sao lời nói này lại nghe quen tai đến thế. Đây không phải là lời hôm qua hắn đã nói với Hadot trước khi bán y đi sao? Rosseu mở mắt thật lớn nhìn Hoppes
"Giờ đây tất cả mọi người đều đã được nêu tên, chúng ta liền tiếp tục."
Từng lời buộc tội vang lên, những người tâm lý không ổn định đều bắt đầu biến sắc. Hoppes và Jacque không những có lời buộc tội đinh thép của Claude, người họ đã làm việc chung, mà thậm chí bằng chứng cụ thể và nhân chứng đều có đủ. Tất cả những người đứng lên đều biết hôm nay sẽ là ngày cuối cùng họ được ngồi tại chỗ này. Theo từng lời nói vang lên, lính canh thuộc Holy bắt đầu đi vào, mỗi một quan thần đều có hai lính Holy Shield đứng sau.
Rosseu nhận thấy tình hình thật sự tệ hơn ông nghĩ rất nhiều. Nếu tất cả người ở đây nhận tội, hắn thật sự khó có thể thoát thân. Nhưng dù chi họ có trăm miệng một lời buộc tội hắn, không có bằng cứng xác thật thì Hoppes vẫn không thể định tội hắn, Rosseu âm thầm nghĩ.
"Cuối cùng là tội trạng của Rosseu. Hắn đã bắt đầu buôn bán nô ɭệ từ hai năm trước. Phi vụ đầu tiên, hắn hợp tác với nhà Hadot, chủ yếu là hai anh em lớn của nhà Hadot, cựu thánh tử của Philos. Đồng thởi, khi được trao cho nhiệm vụ tìm kiếm thánh tử tiếp theo, Hắn lợi dụng mối quan hệ cá nhân để cho Hadot làm thánh tử, thậm chí hối lội tu sĩ thánh điện bằng thân thể của cháu trai hắn để hắn lấy lợi lộc từ tiền cúng điếu của nhân dân.
Thưa đức vua Syidis X và Tiến Sĩ, tất cả những tội trạng này đủ để ban cho Rosseu tội chết."
"Ha ha ha, hay cho một câu bân tội chết."
Rosseu phá cười lên, vùng vẫy ra khỏi kiềm chế của lính canh đằng sau.
"Cho phép tội thần hỏi là hai người có bằng chứng gì để định tội ta? Các ngươi có bằng chứng cụ thể sao? Các nhân có đủ nhân chứng sao? Hoppes, Jacque, ta hi vọng hai người biết được rằng dù cho tất cả mọi người trong phòng này có nhận tội thì không có nghĩ là ta cũng giống họ. Ta là trong sạch, ta chưa bào giờ làm tất cả những việc ngươi vừa buộc tội ta."
Rosseu dõng dạc lên tiếng bảo vệ danh tiếng của bản thân. Rosseu hắn đây, dù cho có chết cũng sẽ không nhận tội, bọn họ cũng không thể dụng hình với hắn ép hắn nhận tội. Hoppes, Jacque, ta coi hai người lần này làm như thế nào.
Jacque nghe lời hắn nói xong mà lông mi cùng không động, nhìn xuống trung tâm phòng họp chỗ người đàn ông lúc nãy đang đứng.
"Martin, tên ngươi cũng xuất hiên trên danh sách trong phi vụ buôn người của Rosseu. Nếu muốn sống, ngươi cần phải trả lời câu hỏi của ta một cách chân thật."
"Vâng, vâng, vâng. Tiểu nhân xin hứa."
Martin vội vàng gật đầu đồng ý.
"Tốt, ngươi có xác định chính xác là ngài Rosseu đây đã từng hợp tác với ngươi để mua một lượng lớn trẻ con người Philos dưới 12 tuổi hay không?"
"Vâng đúng vậy. Không chỉ vậy, Rosseu còn muốn nô tài cung cấp cho hắn cùng số lượng trẻ con mỗi 4 tháng một lần. Rosseu nói nô tài biết rằng hắn đã kiếm được một người môi giới đáng tin cậy có rất nhiều khách hàng, hắn muốn biến buôn người thành một loại kinh doanh định kỳ và hắn sẽ chia tiền thu tiền mỗi cuối năm cho nô tài."
Nghe lời Martin nói xong, Rosseu cũng không hề xao động.
"Xấc lược, ta vốn dĩ chưa bao giờ hợp tác với ngươi. Tên ngươi là gì ta cũng không biết thì làm sao có thể nói với ngươi nhiều điều như thế"
Rosseu nói đoạn, xoay người qua phía ngai vàng,
"Đức vua đáng kính, như thần đã nói, tất cả những gì được nói đều là lời buộc tội sáo rỗng."
"Rosseu, ngươi ngậm máu phun người. Rõ ràng là người là người dụ dỗ ta buôn bán nô ɭệ. Nếu không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không phải sa dọa tới mức này."
Người đàn ông nói xong liền khóc lớn.
Jacque và Hoppes nghe ai người đấu khẩu mà không nói gì. Đợi người đàn ông bình tĩnh lại thì Jacque lên tiếng.
"Thưa đức vua, thần có bằng chứng."
Chỉ bốn chữ đơn giản này phát ra từ miệng Jacque khiến máu của Rosseu biến lạnh. Hắn hoảng sợ quay qua nhìn Jacque, Jacque cũng quay mặt nhìn ông, tặng ông một nụ cười trào phúng.
"Thomas, vào đi."
Tô Đình xuất hiện tại cửa phòng họp, tay cầm dây xích lớn còng cổ của một người đàn ông lạ mặt, toàn thân ướt sũng bước vào.
Người đàn ông này tuy lạ mặt, nhưng Rosseu quen biết với gã ta thân thiết vô cùng. Chỉ mới hôm qua hắn còn giòn giã nói chuyện với gã ta về việc bán cả gia đình Hadot sang Reme, Recher Moa.
Tô Đình quỳ xuống trước Syidis, nói
"Thần Thomas Hopes, Thiếu Soái thuộc Golden Shield ra mắt đức vua Syidis X đáng kính và các quan thần trong phòng."
Xét vai vế, chức vụ của Tô Đình lớn hơn nhiều so với phần lớn người ở đây, nhưng vì anh không có chỗ ngồi trong phòng họp nên vị trí của anh trong mảng chính trị thật sự không có nhiều cân nặng.
"Ngươi...làm...hụ ...hụ... làm ...gì..vậy? Cút...ra..hụ ....hụ..hụ!"
Syidis nhìn thấy thân ảnh Tô Đình mà cảm thấy chán ghét tận xương tủy. Rõ ràng là người nước Ceuor thấp hèn, mà lại trèo cao lên bộ máy chính phủ nước Philos đến thế, khiến lão, Syidis với thân phận là vua của Philos chán ghét vô cùng. Hơn nữa, Tô Đình còn là con nuôi của hai cái gai trong mắt của lão, khiến lão nhìn cũng không muốn nhìn người đang quỳ gối phía dưới.
Lời nói của Syidis khiến Tô Đình sửng sốt. Dù cho có là lần đầu gặp mặt thì đức vua cũng không thể vừa nhìn đã ghét anh đến vậy. Tô Đình cùng không phải trái lệnh xong vào phòng họp, khi anh vào có lệnh của cha anh mà.
"Đứng lên đi." Hoppes lên tiếng
Syidis trố mắt nhìn thân ảnh cao lớn của Hoppes bên cạnh. Hoppes dám cãi lệnh của lão, ông chỉ là Tiến Sĩ, lão mới là đức vua. Syidis triệt để bị chọc giận.
"Hoppes.....ngươi....hụ...hụ...Ngươi...ha..ha"
Tiếc thay cho Syidis vì sức khỏe của lão quá yêu còn có lửa giận công tâm, một câu hoàn chình ép mãi cũng không ra.
Lão không quan tâm tới những lời buộc tội, lão không quan tâm tới có bao nhiều người dân Philos bị buôn qua biên giới.
Những nô ɭệ bị bán đi là lỗi của họ! Vì họ không thể bảo vệ chính mình bên mới phải chịu đựng số phận ấy. Syidis lão đây là đức vua của Philos, lão không thể nào lo lằng cho số phận của tất cả mọi người. Hơn nữa nếu các đại thần có làm ăn phi pháp thì sao chứ? Miễn những chuyện họ làm không ảnh hưởng tới uy quyền của lão là được.
"Bãi ....triều..hụ...hụ.. ta muốn...về...ngừng."
Hoppes hoàn toàn không để ý tới lời của Syidis. Ông thay vào đó nhìn thẳng vào ánh mắt của một trong những người hầu thân cận của Syidis, người hầu thấy thế liền co sợ run người, kí ức thấy đồng bạn chết vẫn im sâu trong trí óc của gã. Người hầu liền ra hiệu truyền lời cho nhà vua, ý bảo buổi triều tiếp tục, cho phép Tô Đình đứng lên.
Ánh mắt Syidis không tin được, lão nhìn thấy kể cả người hầu của lão cũng không nghe lời lão
Tô Đình tạ ơn đức vua, đứng lên
"Tô Đình, báo cáo." Jacque nói
"Vâng thưa Nguyên Soái, người đàn ông đứng sau thần đây là người môi giới lớn nhất đất nước láng giềng, Reme. Tên gã kêu Recher Moa, cũng là bạn kinh doanh gần gũi của ngài Rosseu."
Tô Đình nói xong liền kéo người đàn ông lên phía trước. Moa bị kéo phía trước liền hoảng hốt, tay chân không vững té xuống sàn thạch anh. Cả người Moa ướt sũng run rẩy không ngừng. Người thanh niên này là ác quỷ, anh không ngừng nhấn đầu gã xuống nước nghiêm hình ép cung. Giờ đây Moa nhìn thấy Tô Đình liền sợ tới nhắm chặt mắt.
"Ngài Moa, xin ngài biện giải." Tô Đình trầm giọng lên tiếng.
"Thưa ..thưa mọi người, tôi ......tôi thật sự biết ngài Rosseu, hôm qua chúng tôi còn gặp nhau để bàn về một mối làm ăn mới nhất."
"Dối trá, ta không biết ngươi là ai."
Rosseu la lên, hắn nhìn về phía Tô Đình, Jacque rồi Hoppes, trào phúng nói
"Ha ha, hai vị đại thần, nếu các người muốn kết tội ta thì cũng đừng nên kiếm đại một người đóng kịch chứ. Đây là "bằng chứng" mà ngài đã nói sao?"
Jacque nhìn Rosseu, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt thật đáng thương, tới lúc nào mà còn muốn chối cải.
"Đương nhiên là không, bằng chúng ta nói là đây."
Jacque móc ra một viên cương vàng cực kỳ xinh đẹp.
"Đây chính là kim cương do chính đức vua ban tặng khi Rosseu được vào ban ủy hội, giá trị vô song, hiếm có vô cùng. Thứ này được tìm thấy trên người Moa khi Thomas bắt được hắn. Để chứng mình là thần không đổ oan cho Rosseu, xin các thành viên ban ủy hội đều lấy ra kim cương vàng của mình."
Hoppes giơ tay ra cho mọi người nhìn thấy 3 viên kim cương vàng của ông, Jacque và của Claude đã chết. Những người khác trong ban ủy hội cũng lần lượt lấy ra kim cương vàng của bản thân. Rosseu trố mắt nhìn khung cảnh này. Rõ rằng là hắn biết bọn họ sẽ không bao giờ mang theo viên kim cương này trong người, thế nhưng hôm nay là đồng bộ cùng mang theo, đây còn chẳng phải chính là ý kiến của Jacque và Hoppes sao. Một vở kịch thật công phu, Rosseu hắn đây quả thật không còn đường sống.
Tất cả mọi người lúc này dù cho có ngốc đến mức nào cũng biết thế cục đã định. Giờ đây, những người còn ngồi trên ghế của mình đều biết, gió chiều nào theo chiều đó. Bọn họ chủ động đứng lên, lớn tiếng buộc tội những người đang đứng. Lính từ Holy Shield tràn vào phòng áp giải tất cả tội nhân vào phòng tạm giam trong cung thánh đợi ngày xử chết.
Rosseu lúc trước khi bị áp giải đi còn quay lại nhìn một cái thật sâu vào gia đình Hoppes ba người trong phòng. Ánh mắt Rosseu ác độc nhìn gia đình họ, muốn đốt cháy hình ảnh của từng người vào tâm trí hắn, để khi hắn chết cũng không quên. Ta thề, dù ta có chết cũng sẽ biến thành quỷ ám chết tất cả các ngươi.
Sau khi hơn phân nửa quan thần đã bị áp giải ra ngoài, căn phòng lớn đột ngột trở nên trống trải vô cùng. Syidis nhìn quang cảnh trống trơn mà lòng nổi lửa giận, quay mặt sang nhìn gia đình Hoppes, chủ mưu của cả việc này.
"Hoppes..Ngươi ...giỏi ...lắm ...đừng quên...đừng ...quên...ta..là .....vua"
Syidis cố sức hít khí, ép thân thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Sống.. hay ....chết.... là.... do ....do ...ta... quyết định."
Hoppes nhìn lão già trước mắt, cúi người trước Syidis nói.
"Vâng, ngài là đức vua, định tội bọn họ là do ngài quyết định. Thế nhưng, cuộc họp hôm nay vẫn chưa kết thúc."
Syidis nghi hoặc nhìn Hoppes, không biết ông còn quỷ kế gì
"Không biết ngài có biết, hôm qua L'aile đột ngột biến mất, thần đã cho người đi điều tra và đã tìm được đức bề trên về cho ngài."
Syidis mở lớn mắt nhìn Hoppes, lão không biết Lockess mất tích, nhưng cũng không sao. Dù sao thì Hoppes cũng đã tìm người về cho lão. Nếu Lockess còn ở đây thì Syidis vẫn còn cơ hội liên hợp với nhà Lockess lấy lại quyền lực. Chẳng phải Hadot còn có con của lão sao? Đúng rồi, lão có thể lợi dụng nhà Hadot và nhà Lockess tạo ra nội chiến, để con lão lên làm vua, gϊếŧ chết Hoppes và Jacque.
Hoppes không thèm để ý tới tâm trí của Syidis, tiếp tục nói
"Sau khi về thì thần cho người kiểm tra cơ thể cho đức bề trên, thì ra là đức bề trên đã mang thai con của một con bò sữa. Sau khi điều tra, thần biết thì ra L'aile đã giao phối với rất nhiều giống loài để cố gắng hoài thai sinh ra đức vua tiếp theo. Đó là tội phản quốc. Nhưng vì niệm tình người đã phục vụ đất nước suốt 13 năm nay, thần cho người sống tại phía đông thần điện. Tiếc thay La Thoreat mất tích từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm thấy"
Syidis nghe xong cả câu chuyện, một biểu cảm cũng không có. Thì ra là Lockess muốn loại bỏ lão, tên điếm đó muốn hoài thai đức vua tương lai!
Khoan đã, tại sao Hadot lại mất tích, còn con của lão thì sao? Kế hoạch của lão!
"À chắc ngài không biết, Rosseu đã bán cả nhà Hadot cho Moa làm nô ɭệ bên Reme. Lúc Tô Đình tìm thấy gã thì gã đã bán cả nhà Hadot cho một người môi giới khác rồi. Có lẽ là bây giờ La Thoreat đã bị biến thành bò cái cá nhân cho một thương nhân giàu có rồi."
Nói xong, Hoppes cũng không thèm nhìn biểu cảm của Syidis, bước qua ôm eo Jacque, vẫn tay kêu Tô Đình tới bên cạnh ông. Hoppes một tay ôm eo Jacque, một tay nắm lấy Tô Đình, quay qua nhìn thẳng vào mắt Syidis, cười nói
"Đức vua đáng kính, thần rất lấy làm tiếc."
Chiều hôm đó có tin đồn từ tứ phía, tốc độ lan truyền còn nhanh hơn cả lần đó Claude thắt cổ chết tại nhà. Nghe nói hôm nay lên triều Tiến Sĩ Hoppes đại khai sát giới, gϊếŧ chết hơn phân nữa quan thần và đức vua, ý muốn lập đổ nhà nước. Lại nghe, hôm nay trên triều ngài Rosseu đột nhiên nổi điên rút kiếm tự tử trước mặt đức vua Syidis khiến đức vua lên cơn đau tim, chết ngay tại chỗ. Lại nghe, có vẻ là có một người đàn ông xa lạ người Reme tên là Moa xông vào phòng họp muốn gϊếŧ chết Jacque cùng Hoppes, ai ngờ gϊếŧ hai người không được nên quẩn trí đâm chết Syidis, sau đó bị bắt. Lại nghe.....
Người dân hào hứng bàn tán, tuy tin đồn nào cũng khác nhau nhưng có một điều chắc chắn là Syidis đã chết, người dân khắp cả nước vui mừng đến tổ chức lễ hội ăn mừng, lời hát vang lên khắp góc phố.
"Nicholas là phản tặc
Alexendar là tên vô năng
Syidis là tệ nhất, hắn vừa là phản tặc, vừa vô năng, vừa da^ʍ dật.
Chết rất đáng, chết rất đáng."
Bài hát này sau đó còn được viết vào sách sử dưới tên gọi "bài học xương máu." Nếu như một người, thậm chí lúc chết mà một người khóc thương cũng không có mà mọi người còn ăn mừng cái chết của người đó, thì điều này chứng minh rằng chắc chắn người đó đã uổng phí cả cuộc đời mình.
Dù cho Syidis có chết nhưng Philos không hề như rắn mất đầu, các viên chức còn sót lại liền cùng nhau đưa ra quyết định cho những thành viên trong ban hội đồng quản trị tiếp theo cùng với ai sẽ làm đức vua kế tiếp.
Hoppes hiển nhiên được mọi người lựa chọn làm đức vua kế tiếp trước khi đại thần gieo giống lần này. Jacque thăng chức làm Tiến Sĩ, còn những quan thần còn lại đều được thẳng cấp để bù vào những vị trí còn thiếu. Hoppes và Jacque cũng ban lệnh thi tuyển trên nhiều lĩnh vực mong mau chóng lắp đầy chổ trống trong bộ máy chính phủ.
Tuy bận rộn nhưng nhịp sống hằng ngày của Philos vẫn như xưa, chỉ là tâm trạng của mọi người liền nhẹ nhàng hơn hẳn, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chiếc xe ngựa đen tuyền lộc cộc chạy trên đường, Jacque mệt lã người tựa cả thân trên vào người Hoppes. Hoppes hài lòng ôm Jacque vào lòng, đặt cầm lêи đỉиɦ đầu người trong lòng. Tay Hoppes đặt trên bụng Jacque nhẹ nhàng xoa xoa cho Jacque dễ chịu hơn. Dạo này ngoài việc bị đổi tâm trạng thường xuyên, Jacque còn đột nhiên cái gì cũng thèm ăn. Có một lần vào buổi tối lúc ba giờ sáng, Jacque đột ngột ngồi thẳng dậy sống chết đòi ăn hào sống, nếu không ăn được thì không chịu quay lại ngủ. Hoppes nhớ lại lần đó còn thấy buồn cười.
"Thần mệt, làm phiền ngài rồi, thầy."
Jacque nhẹ nhàng nói.
Sau lần đó buộc tội hơn phân nửa ban ủy hội và ép Syidis chết bất đắt kỳ tử, công việc cho tất cả mọi người đều tăng lên gấp đôi. Đặc biệt là bọn họ, Hoppes phải tiếp quản công việc hỗn loạn của Syidis, việc giải quyết nhiều đến có thể chất thành đống. Do đó nên Hoppes không thể giúp đỡ Jacque sau khi hắn lên làm Tiến Sĩ. Jacque đành phải vừa làm vừa học chức vụ mới của mình.
"Không sao đâu bảo bối. Nói thật, nếu em muốn, em có thể ở nhà dưỡng thai. Ta cũng thật không muốn em ngày nào cũng đi làm, em sẽ kiệt sức mất."
Hoppes yêu chiều nói, bàn tay to lớn vuốt ve phần bụng vẫn phẳng lì của Jacque. Dù gì thì thai của Jacque cũng còn quá nhỏ, bụng vẫn chưa thành hình, cơ bụng hoàn hảo của Jacque vẫn giữ nguyên.
"Em xem này, em cũng đã có thai hai tuần rồi, bụng vẫn còn nhỏ tới vậy. Rõ ràng là em làm việc quá độ rồi."
Jacque nghe xong mà phì cười, nếu mới có thai hai tuần thì làm sao mà hiện ra được, bụng hắn như vậy thì cũng bình thường thôi. Mới hôm nay, Hoppes liên tục ép Jacque uống đủ thứ thuốc bổ và đồ ăn đầy dinh dưỡng, một ngày từ ba bữa tăng lên thành năm bữa mà bữa nào cũng ăn đến no căng bụng.
"Nếu thần không đi làm thì ngài làm sao có thể xử lí hết tất cả công việc chồng chất đó chứ. Thần chỉ là muốn giúp đỡ ngài thôi, chúng ta là bạn đời mà."
Jacque hạnh phúc nói, ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi nghiêm nghị của Hoppes. Ưm, môi của thầy ấy khô quá. Jacque liền thè lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi của Hoppes, sau đó ngậm nó vào miệng, khẽ khàng mυ'ŧ máp. Hoppes biết bảo bối đã động tình rồi, dù gì thì dạo này quá bận bịu, đã không cho bảo bối ăn no suốt mấy ngày.
Hoppes thò tay xuống bắt quần Jacque, thẳng tay lột xuống. Tay kia của ông thì bắt lấy một bên bầu ngực no đủ bắt đầu xoa bóp ngắt nhéo nó. Đàn ông có thai cũng sẽ sản sinh ra sữa nên Hoppes phải cần cù luyện tập, mát xa cho tuyến sữa và ống dẫn sữa của Jacque, cho bảo bối ông mau chóng bắt đầu tiết nhũ. Bàn tay Hoppes điêu luyện di chuyển, hạ thân ông ấn mạnh lên cao vào háng của Jacque.
Jacque vui vẻ tiếp tục âu yếm đôi môi Hoppes, quàng hai tay ra sau cổ Hoppes, ôm chặt thân ảnh đàn ông cao lớn vào lòng. Jacque tự động ép người thật sâu xuống hạ thân Hoppes, để lỗ thịt bên dưới nằm ngay trên túp lều cao ngất ngưỡng của Hoppes. Jacque thò tay xuống giải thoát cho ©ôи ŧɧịt̠ của Hoppes, đầu ©ôи ŧɧịt̠ liền lập tức bật ra sau lớp vải, đánh thẳng vào c̠úc̠ Ꮒσα của Jacque. Jacque bắt đầu rêи ɾỉ, cầu xin Hoppes thõa mãn cơ thể đói khát của mình.
"Thầy ơi, làm ơn giúp thần với. Cơ thể thần thật nóng, thật khó chịu. Thần muốn..."
Bàn tay Jacque bắt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Hoppes, để nó ngay c̠úc̠ Ꮒσα đang nhiễu nước của mình, muốn ngồi thẳng xuống. Hoppes nhanh lẹ bắt lấy thân thể Jacque, không cho hắn ngồi xuống. Tuy Jacque lúc này rất quyến rũ nhưng nếu ông tiến vào cơ thể của bảo bối mà không chuẩn bị, chắc chắn sẽ bị thương.
"Bảo bối, từ từ. Để ta chuẩn bị cho em trước đã."
Hoppes ôm lấy Jacque, hai ngón tay ông chậm chậm di chuyển xung quanh mị thịt đỏ tươi bao quanh c̠úc̠ Ꮒσα đang chảy nước. Hai ngón tay Hoppes đi vào động thịt, bụng ngón tay chà xát lên vách tràng của Jacque, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ vòng bên trong. Hai ngón tay Hoppes không chỉ đi ra đi vào, còn tách ra hai bên, kéo rộng lỗ thịt để nó càng mềm mại, càng co giãn. Ngón cái của Hoppes cong lên trên, đè nặng lên phần thịt dưới túi tinh hoàn của Jacque.
"A, đúng rồi. A, giỏi quá, thầy ơi, chỗ đó."
Jacque ưỡn thân tận hưởng từng cái đυ.ng chạm của Hoppes, tận hưởng bàn tay và kĩ thuật điêu luyện của người yêu. Lỗ thịt bên dưới đã trở nên mẫn cảm mềm mại vô cùng. Lúc này, Hoppes chỉ cần chạm nhẹ vào điểm gồ lên bên trong vách ruột của Jacque thì người trong lòng liền nảy người, tiếng rên rĩ thốt ra khỏi đôi môi mỏng. Tay khác của Hoppes thò vào áo trên của Jacque, dùng móng tay khều khều đầu ti đứng thẳng lên như trái táo đỏ ngọt ngào. Tay Hoppes không hề thương tình, dù đầu móng tay ngọn đâm thẳng vào ống dẫn sữa trên núʍ ѵú.
Cả người Jacque rung rẩy, cơn động tình tràn tới như thủy triều, đánh ập vào tâm trí của Jacque.
"A....há....ha....chủ nhân, chủ nhân, thần muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn. Thần ăn muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn, cho thần, cho thần."
Jacque không màng hoàn cảnh, lớn tiếng rêи ɾỉ, nước miếng nhiễu ra khỏi khóe miệng. Ánh mắt Jacque mê đắm nhìn Hoppes, con ngươi màu hổ phách đã bị phủi một tầng hơi nước nhiễm đậm sắc tình. Hoppes dù rất thích biểu hiện trung thực của Jacque khi đang làʍ t̠ìиɦ, nhưng ông cũng không muốn chia sẻ mặt này của Jacque cho người khác xem. Tiểu yêu tinh này, biết rõ là bên ngoài còn có người đánh ngựa mà còn lớn tiếng cầu hoan như vậy. Jacque đang rõ ràng muốn câu dẫn ông.
Hoppes áp mặt tới gần mặt của Jacque, nhìn thẳng vào ánh mắt hổ phách kia, thì thầm
"Tiểu yêu tinh, em còn dám nói lớn tiếng đến thế nữa xem. Ta sẽ nhét cả ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào cổ họng em, ép qυყ đầυ của nó xuống lỗ thực quản của em, bắn tinh thẳng vào dạ dày của em. Ta sẽ ép em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến khi em bất tỉnh, tới khi cái bụng này của em phình ra như sắp sinh."
Tiếng nói thì thầm của Hoppes thả hơi nóng thẳng lên mặt Jacque, lời nói của Hoppes đánh thẳng vào tâm trí của Jacque, hình ảnh đó khiến ©ôи ŧɧịt̠ yểu ùi bên dưới của Jacque đột nhiên phun ra một lượng lớn dịch thể trong suốt, thấm ướt quần áo của Hoppes.
"A...ha..ha...thần muốn....muốn."
"Bảo bối, em muốn dùng cái miệng bên trên hay cái miệng bên dưới ăn ©ôи ŧɧịt̠ của ta?"
Hoppes nói xong, đặt tay lên bụng của Jacque vuốt ve đồ đằng xinh đẹp trên bụng dưới của Jacque. Hai ngón tay Hoppes đâm thẳng vào tiến tuyền liệt của Jacque, ngón cái cũng ấn mạnh xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bó thần kinh nhạy cảm của Jacque từ hai bên. Jacque thảm thiết kêu lên, cả cơ thể co rút trong cánh tay Hoppes, nước mắt sinh lý bắt đầu chảy xuống khuôn mặt tuấn tuấn của hắn. Côи ŧɧịt̠ đáng thương của Jacque run rẩy rồi bắn ra một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ bé cùng với dịch trong suốt, cảm giác ấy thoải mái cứ như Jacque vừa tè dầm trên tay Hoppes vậy.
Hoppes hôn lên đôi môi nhầy nhụa nước miếng của Jacque, hút lấy thứ thơm ngon bên trong. Jacque ngoan ngoãn dựa vào người vào Hoppes, làm sâu thêm nụ hôn này. Jacque bấu lấy hai bên vai Hoppes, nâng cơ thể đang bủn rủn của mình lên, quỳ gối trước mặt Hoppes. Jacque ngắm lỗ thịt mềm mại của mình ngay trên đỉnh ©ôи ŧɧịt̠ của Hoppes, nhẹ nhàng ngồi xuống nuốt lấy qυყ đầυ to béo của Hoppes. Hoppes bắt lấy cái eo cường tráng của Jacque, nhẹ nhàng điều khiển động tác của Jacque, chầm chậm nâng hạ thân lên đâm sâu vào.
"Bảo bối, chúng ta lấy đang trên xe ngựa, không thể tiến hết vào đâu."
Jacque ngoan ngoãn nghe lời, tựa đầu vào hõm vai của Hoppes, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn cho bản thân. Jacque quỳ gối trên đùi Hoppes, bàn chân hướng ra phía sau, dùng mấy ngón chân nhỏ bé bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ Hoppes, di chuyển chân lên xuống mát xa thân ©ôи ŧɧịt̠. Lỗ thịt nhỏ bên trên thì nuốt lấy đỉnh ©ôи ŧɧịt̠. Hoppes hài lòng tận hưởng sự phục vụ tận tình của Jacque, hai tay bắt lấy hai bên eo của Jacque, miệng đối miệng, thắm thiết hôn môi với Jacque. Đầṳ ѵú mẫn cảm của Jacque ma xát liên tục với lớp vải vóc thô ráp càng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho hắn. Tiếng nỉ non vụn vở rơi ra từ đôi môi Jacque nhưng bị Hoppes nuốt hết vào bụng.
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một trận, đầu ©ôи ŧɧịt̠ Hoppes vì chấn động mà tọt thẳng vào lỗ thịt ấm nóng của Jacque. Cảm giác đột ngột bị xâm phạm đánh thẳng vào đầu óc mụ mị Jacque, dòng điện tê liệt truyền thẳng từ đỉnh đầu xuống phần bụng dưới. Jacque khóc lớn bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên trong ngày.
Cơ thịt mềm nhuyễn kịch liệt bao quanh phần nhạy cảm của mình khiến Hoppes hút một ngụm khí lạnh. Hoppes theo bản năng mạnh mẽ húc hạ thân lên, đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào tới lút cán rồi bắn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào cơ thể Jacque. Lượng nùng tinh nóng hổi ào ạt đánh vào tiến tuyền liệt bên trên vách ruột khiến cơ thể Jacque co giật không ngừng, ©ôи ŧɧịt̠ vừa bắn tinh của Jacque tiếp tục giật nảy, bắn ra lượng lớn chất lỏng trong suốt ngả vàng. Tất cả chăn gối đều bị Jacque làm ướt nhẹp.
"A, ha. Bảo bối, em ổn chứ?"
Hoppes nhanh nhẹn bắt lấy tấm chăn bông còn sạch sẽ bao lấy cơ thể Jacque, sợ bảo bối sẽ cảm lạnh. Ông lấy tay bao lấy phía sau ót Jacque, quay đầu người qua xem xét tình hình người trong lòng. Vẻ mặt Jacque thảm thương vô cùng, ánh mắt đẫm lệ còn tiếp tục nhiễu nước mắt, miệng há lớn chảy hai hàng nước miếng dài. Jacque mê mang gọi tên Hoppes, muốn người tới an ủi sau khi đạt tới hai lần cao trào. Hoppes nghiêng người tới thè lưỡi ra hôn môi thật sâu với Jacque.
Không khí diễm tình lần nữa bốc cháy bên trongcỗ xe ngựa đang lộc cộc chạy trên đường về dinh thự Hoppes
---
Lời tác giả: Lần nữa, cảnh H chỉ có chút xíu ở cuối thôi. Chương sau mình đền bù cho mấy bạn nhá, hứa luôn.
Chương sau là chương cuối rồi đó mọi người, hào hứng không? Comt và vote cho mình đi nào.