Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 12: Bằng chứng

Chương 12: Bằng chứng ( M.a.s.t.u.b.t.i.o.n - Mấy bạn ai cũng biết đây là gì ha, cần gì giải thích, P.ro.s.t.a.t.e. m.a.s.a.g.e - mát xa kí©ɧ ɖụ© ấy, R.i.m.jo.b = ăn cúc đấy)

Sáng hôm sau, tin tức đại thần Claude thắt cổ tự tử truyền khắp vương quốc, một số người nghe xong thì vui mừng cười ha hả nói đáng đời, một số thì buồn cho số phận còn quá trẻ đã mất, nhưng phần lớn người sau khi nghe xong mẩu tin ấy chỉ nói hai câu bình luận rồi quay về việc làm hằng ngày.

Người thì ngày nào chẳng chết, họ còn sống họ cần phải việc ăn cơm, suy nghĩ nhiều quá làm gì.

Thế nhưng việc đại thần Claude chết chỉ là việc thứ yếu, nghe đồn rằng khi quản gia nhà Claude mở cửa kiểm tra chủ nhân lão thì thấy xác Claude kế bên một bức thư tuyệt mệnh.

Nội dung thư không ai biết nhưng sau khi lão quản gia đọc xong liền biến sắc, cuốn gói bỏ chạy ngay trong bữa sáng tinh mơ, nghe đâu lão lấy theo không ít những thứ quý báu của nhà Claude cùng với một tên sủng vật song tính nhân xinh đẹp.

Quả nhiên là lão cáo già, lão cũng thật biết tận hưởng đi, đời sau của lão không lo rồi, một người cảm thán.

Hành động của lão quản gia kinh sợ mọi người trong nhà, sau khi mọi người biết chuyện liền cuốn gói bỏ trốn, có vật thì lấy vật, có người thì lấy người. Chỉ trong vài giờ, căn biệt thự xa hoa bậc nhất nhì trong trung tâm thủ đô biến thành căn nhà hoang vắng, đồ vật đổ bể khắp nơi, bên trong ngoại trừ một người nam tử xấu số thì chẳng còn lại gì cả.

Hoppes trầm lặng ngồi trước bàn dài trong thư phòng nhìn vật trước mắt, đó là lá thư tuyệt mệnh của Claude viết trước khi chết, thậm chí tên ấy còn ấn cả con dấu của gã lên đó.

Jacque như thường lệ ngồi kế bên Hoppes, vươn tay lấy lá thư đọc nói dung của nó. Hoppes không nói gì, chỉ nâng mắt nhìn Tô Đình đang cúi đầu đứng trước mặt ông. Tô Đình hôm nay sắc mặt rất kém. Da mặt và đôi môi trắng bệch như thiếu máu, một bên cánh tay còn bị băng bó rồi treo qua vai, rõ rằng là đã bị thương động tới gân cốt.

Đứng kế bên Tô Đình là một nam tử cao lớn, xinh đẹp tựa thần trong truyền thuyết viễn cổ, mắt phượng hẹp dài nghạo nghễ, ánh mắt hổ phách trong suốt, đôi môi mỏng hồng nhuận kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhếch lên cùng với mài tóc màu đay thả dài xuống. Vẻ bề ngoài ấy đẹp đến động lòng người, nhưng Hoppes không có hứng thú với thứ đó, ông hiện giờ đang rất khó chịu.

Cái tay đang gác hờ trên vai Tô Đình khiến Hoppes ngứa mắt, ông muốn móc súng bắn rơi cánh tay ấy nhưng ông sợ chuyện tối qua sẽ lặp lại, ông sợ Tô Đình sẽ cản lại đường súng của ông, ông sợ sẽ bắn trúng con trai mình một lần nữa.

Lúc ấy thật sự rất hỗn loạn, thấy Tô Đình trúng đạn, Jacque nổi giận đùng đùng đẩy ông ra, bước tới bên cạnh Tô Đình, ôm lấy con trai vào lòng mình. Julius thì khỏi nói, một mình nó suýt nữa đã phá dỡ căn phòng này.

Đại thần chết tiệt, không những dụ đi con ta, còn tranh thủ lòng thương của vợ ta, còn ta thì không hay biết gì mà nuôi nó suốt một năm.

Hoppes trong lòng nổi lửa giận, nhưng ông cũng không dám nói, hiện giờ Tô Đình bị thương, Jacque lại không thèm nhìn ông, tên nhóc ngươi được lắm. Hoppes không quan tâm Julius trước mặt ông đây là đại thần hay tiểu thần, ông muốn dạy dỗ tên nhóc cho ra hồn.

"*huýt sáo* Đây là bản tự thú và bằng chứng định tội hùng hồ nhất mà ta đã từng được đọc, không ngờ tên nhóc Claude ấy cũng thật có tài hung biện."

Jacque lơ đễnh nói, hắn chồm người đặt lại lá thư xuống. Hoppes thấy vậy theo bản năng vươn tay định ôm Jacque lại. Nhưng Jacque gạt tay ông ra, ngồi cách xa ông một đoạn. Hoppes ngơ ngẩn nhìn tay mình, Jacque vừa gạt ông ra. Trong suốt thời gian Hoppes và Jacque quen biết nhau, từ lúc là thầy trò đến tình nhân đến thành bạn đời, Jacque chưa bao giờ từ chối âu yếm của Hoppes.

Đáng giận, tất cả là tại tên đại thần Juliu kia.

"Tô Đình, con nghĩ sao?" Hoppes rút lại tay, lạnh giọng nói.

"Thưa phụ thân, như cha đã nói, đây quả thật là bằng chứng hùng hồ có thể dùng để định tội Claude và Rosseu. Thế nhưng, lá thư cũng chỉ là lời nói, mà người nói nay đã là người chết. Người đối xứng cũng không có bao nhiêu, nếu như những gì viết trong thư là thật thì chúng ta sẽ phải trở mặt với rất nhiều người quyền lực, nhưng con tin rằng đó là điều cần thiết. Chúng ta căn bản cũng đã có đủ chứng cứ định tội họ..."

Nói xong, Tô Đình cũng đã dùng hết sức lực. Hôm qua, anh bị mất máu quá nhiều, hôm nay phụ thân còn bắt anh đứng suốt 4 tiếng liền thẩm vấn về cái hộp nhỏ cha đem về cùng với thân phận của tiểu Tôn. Tổn thương thể chất và áp lực tinh thần khiến Tô Đình hoàn toàn kiệt quệ, toàn thân vô lực ngả về phía sau. Cũng may Julius đứng vững vàng ngay sau anh nên Tô Đình ngả thẳng vào lòng ngực của nó.

Thấy người trong lòng ngã xuống, Julius hoảng hốt bắt lại. Nó ôm Tô Đình thật chặt rồi đặt anh ngồi xuống ghế dài bên bàn trà, rót một ly trà đút tới miệng cho anh uống. Tô Đình dịu dàng cười nói cảm ơn, uống hết ly trà trong tay Julius. Lần đầu tiên làm chuyện này khiến Julius luống cuống không thôi. Thấy Tô Đình uống xong, Julius mau chóng dùng tay áo nhẹ nhẹ lau miệng cho Tô Đình, lau một chút thấy không đủ liền hôn lên.

Loạt hành dộng này khiến Hoppes tức giận, mạch máu đập bùm bụp trên trán ông như sắp vỡ ra tới nơi. Jacque ngồi một bên nhìn cũng mắt điếc tai ngơ, không hề quan tâm an ủi ông như thường lệ.

Thật ra, Jacque không phải là người nhỏ mọn, từ trước đến giờ hắn không thể giận lâu được, đó cũng là lí do sao Jacque có thể thành đôi với Hoppes, người nổi danh tàn ác nóng tính. Hoppes cũng cực yêu tính cách rộng rãi này của hắn, vì Jacque có thể thấu hiểu cho những việc Hoppes làm dù cho người đời có kêu gào nói rằng ông "vô nhân tính."

Nhưng hôm nay, Hoppes thật sự đã chọc giận Jacque.

Jacque cũng cảm thấy thật khó hiểu, hắn thật sự hiểu lí do vì sao Hoppes phải hành xử như thế, ông nghi ngờ Julius là đúng, ông tra hỏi Tô Đình cũng không sai. Hoppes và Jacque đều là quân nhân lớn lên trên chiến trường, khi làm việc công tư phân minh. Dù cho Tô Đình có là con họ, dù cho Tô Đình đang bị thương, đó cũng là bổn phận của họ mà tra hỏi. Tất cả những việc xảy ra từ hôm qua đến hôm nay đều không hề quá đáng. Jacque hiểu đều đó, Tô Đình cũng hiểu điều đó nên anh không hề nói câu oán trách, chỉ im lặng cúi đầu trước hai người cha.

Thế thì sau mình phải tức giận, Jacque hậm hực nghĩ, càng nghĩ lại cảm thấy càng tức giận. Jacque đập mạnh hai tay lên bàn "Bằng" một tiếng.

Tô Đình, Julius lẫn Hoppes đều bị tiếng này làm hoảng hốt. Hoppes ngạc nhiên quay sang nhìn Jacque, người yêu của ông xưa nay tính tình luôn như dòng sông mát rượi, ôn nhu thấu hiểu. Chẳng lẽ ông đã chọc Jacque giận đến thế sao?

"Tiểu Tôn, Tô Đình mệt rồi, con báo cáo lai mọi chuyện một lần nữa cho chúng ta nghe, mọi chi tiết đều không được bỏ sót." Jacque nhấn mạnh.

"Vâng thưa cha."

Julius điều chỉnh lại tư thế ôm Tô Đình vào l*иg ngực, để cằm anh ấy gác lên vai mình.

"Hôm qua con đã ghé thăm dinh thự Claude. Con chọn lúc sau khi gã ta chơi đùa xong xuôi, đang một mình trong thư phòng thì con phục kích gã. Con không làm gì quá đáng cả, chỉ là một chút thủ thuật thôi miên thôi, nếu gã không có làm gì hổ thẹn với lòng thì cũng không cần phải chết thê thảm như thế. Lá thư tuyệt mênh là do chính tay Claude viết, mọi việc trên đó đều là sự thật, con không thêm thắt gì cả. Tất cả những gì cha và phụ thân thấy là sự thật trần trụi nhất."

"Tốt lắm, đó là những gì chúng ta cần biết."

Jacque xoay người nhìn Hoppes. Bị người yêu nhìn chằm chằm, đột nhiên Hoppes lại thấy chột dạ.

"Chúng ta bay giờ quay lại chuyện hôm qua đi, tiểu Tôn, tới lượt con giải thích, Tô Đình đã nói lời nó muốn nói cho chúng ta nghe rồi."

Julius cúi đầu nhìn Tô Đình trong lòng mình, ánh mắt anh đen lay láy như hắc trân châu, phản chiếu lại hình ảnh của nó, trong đó tràn ngập yêu thương, cưng chiều, và bao dung. Julius chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu của Tô Đình, như người trong cõi mê mở miệng nói

"Con cũng như vậy thôi, lời sẽ con nói cũng là lời Đình Đình đã nói. Julius là đại thần, Tô Đình là bạn đời, hai người sẽ cùng nhau nên đôi nên cặp, duyên trời tác hợp, nối lại tơ hồng*. Xin hai người cho chúng con hoàn thành tâm nguyện."

(Vì Julius là vị thần tối cao nên mình viết lời nói này theo phong cách sấm truyền.)

"Tốt lắm, nếu đó là những gì các con muốn thì người làm bậc cha như ta nỡ lòng nào phản đối. Ta thành toàn cho các con, hai người vốn không phải anh em ruột thịt, chẳng có lí dó gì để từ chối."

"Hoppes, còn ngài?"

Hoppes hoảng hốt nhìn Jacque, người vừa cất tiếng hỏi ông.

Ánh mắt Jacque nhìn ông vẫn vậy, ôn nhu như nước, sáng dịu như ánh trăng, nhưng hôm nay lại có phần bất an, nôn nóng. Hoppes lo lắng, vươn tay bắt lấy tay Jacque. Jacque gạt tay Hoppes ra nhưng ông không cho phép, nắm lấy bàn tay ấm áp của Jacque, kéo người ôm vào ngực, ngón trỏ của ông đặt lên mạch chủ trên cổ tay Jacque.

Jacque hoảng hốt, giận dữ vung tay đẩy người Hoppes ra khỏi, bắt đầu lên tiếng chửi

"Hoppes, thầy buông thần ra. Dừng lai. Buông ra. Chết tiệt, Hoppes buông ta ra. Ngài buông ta ra, nếu không tối nay, chia phòng ngủ!"

Quả nhiên, nhịp đập không đều, hơi thở hỗn loạn, cộng thêm tính tình nóng nảy không bình thường này.

Jacque đã có thai!

Hoppes vui mừng không siết, ôm lấy Jacque càng chặt hơn, hạ từng đợt nụ hôn lên khắp mặt Jacque. Tâm tình ông lúc này còn cao hứng khi Jacque đồng ý lấy ông, tự hào hơn khi ông biết được Tô Đình được thăng chức làm thiếu soái.

Ông... Khoan đã, lúc nãy bảo bối vừa nói gì. Hoppes ngừng hôn Jacque, nhìn xuống người trong lòng mình.

Jacque cũng không hiểu Hoppes tại sao lại phát điên lên, từ xưa đến nay ông luôn bình tĩnh phong độ, chưa bao giờ thất thố như vậy. Đột nhiên Hoppes ngừng lại, ngược lại khiến Jacque bối rối. Hắn cũng không phải có ý đó, đại thần, à không, Julius mới biết Jacque chưa bao giờ dùng giọng điệu ấy nói chuyện với Hoppes cả. Rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao, Jacque bực tức nghĩ.

"Chia. Phòng. Ngủ? Em thử nói lại xem, em dám nói lại, xem ta có dám đánh gãy chân tay em rồi nhốt em trong phòng ngủ, ngày đêm thao em đến chết không?"

Ánh mắt Hoppes lóe hàn quang khiến tay chân Jacque tê dại, liền thành thật ngồi im trong lòng Hoppes, chỉ là ánh mắt hắn lại có vẻ mê luyến.

"Tô Đình, Julius, ta thành toàn cho các con. Hiện giờ Tô Đình đã không khỏe, Julius con dẫn anh đi nghỉ ngơi đi, ta có chuyện muốn nói với cha các con."

Julius nhìn màn hài kịch trước mắt liền hiểu "nói chuyện" ấy là gì, nhanh nhẹn bế Tô Đình đứng dậy.

"Con cảm tạ hai người. Chúc cha và phụ thân một ngày an lành, có nhiều khoái hoạt."

Nói rồi Julius liền ôm bảo bối chạy ra ngoài, còn rất quan tâm giúp hai người đóng cửa thật chặt.

Jacque khó hiểu nhìn Julius, quả nhiên con lớn là không cần cha mẹ nữa, thế nhưng tại sao nó lại nói "có nhiều khoái hoạt." Jacque ngước mắt nhìn Hoppes, sóng mũi hắn đυ.ng trúng chóp mũi của Hoppes, hành động này khiến Jacque ngượng ngùng cúi đầu. Thật là, cũng một bó tuổi, còn ngượng ngùng cái gì, Jacque thật không hiểu tâm trạng của chính bản thân hôm nay.

Jacque nắm lấy tay Hoppes, hôn lên lòng bàn tay rộng lớn đầy vết chai, nói

"Thần xin lỗi, thần không biết tại sao lại nói như thế. Hôm nay tâm trạng thần không được tốt lắm, thầy người đừng để bụng những gì thần nói."

Jacque nói xong thì rướn người hôn lên khóe mắt của Hoppes, rồi hôn đôi môi dày nghiêm nghị kia. Nói gì thì nói, Jacque hắn đây không muôn cụt tay cụt chân sống quãng đời còn lại đâu, người bạn đời này của hắn, nói được làm được.

"Mình đi ăn sáng thôi, thầy đã vất vả cả ngày hôm qua rồi, thần hầu hạ ngài."

Jacque vừa định đứng lên, Hoppes liền vươn tay bắt lấy háng Jacque rồi bắt đầu xoa bóp.

Kɧoáı ©ảʍ đột ngột kéo tới khiến tay chân Jacque mất lực, ngã nhào về chỗ ngồi, tiếng rên rĩ không kiểm soát được thốt ra.

"Bảo bối, đừng vội, ta muốn kiểm tra cơ thể em."

Nói rồi, Hoppes thẳng tay lột quần Jacque xuồng để cánh mông chắc nịch màu đồng lộ ra trong không khí. Jacque bị dọa sợ rồi, rốt cuộc Hoppes muốn làm việc thế này. Đây là thư phòng đó, ai cũng có thể vào, lỡ đâu Hoppes bị người khác thấy.

Jacque không chịu hợp tác, cựa quậy khắp nơi, cúi người xuống muốn kéo quần lên. Hoppes đương nhiên không cho, một tay xé nát cái quần làm bằng vải đáng thương kia, đẩy ngã Jacque nằm dài lên ghế. Hai tay ông bắt đầu không thành thật, xoa bóp phần háng của Jacque ngày càng mạnh hơn. Tay kia bắt đầu lột áo của Jacque.

Cả người Jacque bủn rủn vô lực, tất cả điểm mẫn cảm của hắn, Hoppes đều biết, ông chỉ cần nhẹ nhàng ấn ấn là Jacque sẽ lập tức nhuyễn biến thành một vũng nước khẽ khàng rêи ɾỉ.

"Đừng thầy, Jacque sai rồi. Thầy à, đừng mà..a....a..A~"

Hoppes cũng để ý thấy, toàn phía dưới của Jacque đã lầy lội một mảng, dịch ruột non tiết ra nhiều đên ướt đẫm cả hai bên đùi non. Cú© Ꮒσα nho nhỏ phía dưới còn có màu hồng phấn rất mê người. Vì Jacque bị thương nên dạo này họ không hề làʍ t̠ìиɦ, có vẻ như lỗ nhỏ cũng trở về màu sắc vốn có rồi. Lỗ thịt nhỏ dường như cảm thấy khí lạnh bên ngoài, nhanh chút co rút ép dịch ruột non ra ngoài càng nhiều. Càng kỳ lạ là, ©ôи ŧɧịt̠ Jacque vẫn yểu xùi nằm im nhưng lỗ niệu đạo đã bắt đầu nhiễu từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, nhìn cứ như Jacque mất không chế mà tè ra vậy.

Jacque cũng không hề biết bản thân hắn lại như vậy, hắn bắt đầu như vậy từ lúc nào. Với Jacque, mấy ngày hôm nay đều căng thẳng cực độ, hắn căn bản không có thời gian lẫn tâm trí để để ý tới cơ thể bản thân, không ngờ hắn đã biến thành hình dáng dâʍ đãиɠ như vậy.

"Bảo bối, ta thật không ngờ em lại nứиɠ đến vậy. Chả lẽ em đói khát tới vậy rồi sao, không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn chảy nước được."

Hoppes cất tiếng trêu chọc, ông biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể Jacque, biết tại sao Jacque lại như thế, nhưng ông lại muốn trêu chọc bảo bối một chút. Khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngừng của Jacque thật sự rất mê người, Hoppes nghĩ.

"Không phải, thần không biết tại sao cơ thể thần lại như vậy. A...ưm đừng chạm nơi đó..khó chịu."

Jacque vươn hai tay che mặt lại, nức nở lên tiếng, hắn thật sự xấu hổ chết người rồi. Cơ thể hắn như bị uống thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, độ mẫn cảm tăng lên gấp bội khiến kɧoáı ©ảʍ từ từng những cái vuốt ve đυ.ng chạm của Hoppes cũng gần như đã đủ để đẩy hắn tới cực khoái. Phản ứng sinh lý cùng cơ thể mẫn cảm khiến Jacque chịu không nổi, nức nở bật khóc.

"Hức, đừng mà, thầy...hức.. đừng chạm, thật lạ, cảm giác lạ quá... hức, thầy ơi, cứu thần với."

Hoppes vội vã ngừng tay, ông đã đùa quá trớn rồi.

Hoppes cúi người xuống, ôn nhu hôn lên từng giọt nước nước của Jacque, liếʍ nó khỏi khuôn mặt nam tính thảm thương của hắn. Hoppes hôn lên đôi môi mỏng của Jacque, đầu tiên là nhẹ nhàng rồi từ từ làm sâu nụ hôn. Hoppes cạy mở miệng Jacque, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi e thẹn bên trong qua khuôn miệng của mình, rồi cắи ʍút̼ lấy lòng Jacque. Jacque dần dà cũng bị cuốn theo nụ hôn nhẹ nhàng này, nước mắt ngừng rơi, thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ thoải mãn vụn vặt.

Tiếng hôn môi ướŧ áŧ vang vọng khắp phòng khiến lão Jain cầm khay đồ ăn sáng đứng ngoài cửa thư phòng từ nãy giờ khó chịu vô cùng. Lão vốn chỉ muốn kiểm tra liệu chủ nhân có muốn bữa sáng trong thư phòng hay không, không ngờ lại gặp một màng này. Nếu lão đi mất thì chủ nhân sẽ đói, còn nếu lão để lại mâm đồ ăn thì họ sẽ biết có người đứng ở ngoài. Giờ đây lão thật sự không biết phải làm sao, cậu chủ Tô Đình gọi đây là gì nhỉ, à đúng rồi, là "tiến thoái lưỡng nan."

Lão Jain rầu rĩ đem mâm đồ ăn cất bước đi, thôi thì dù sao hai chủ nhân là quân nhân được rèn luyện, đói một bữa sẽ không chết được. Thế nhưng quy tắc nghề nghiệp là phải chăm sóc chủ nhân khiến ông ray rứt không ngừng.

Lão Jain vừa đi xa vừa thở dài mà hai người trong phòng đều không biết tâm trạng của lão.

"Thầy, ngài đừng giận thần. Lúc nãy, thần chỉ là nói bậy. Hôm nay tâm trạng cùng cơ thể thần đều rất kì lạ nên mới thế."

Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nàng, Jacque liền lên tiếng giải thích cho bản thân, hắn không muốn Hoppes hiểu lầm là hắn quá đói khát đến mức chảy nước như vậy.

Hoppes cười liếʍ cánh môi ướŧ áŧ của Jacque, ưm, quả nhiên là bảo bối, kể cả đôi môi cũng ngọt ngào như vậy. Hoppes vòng tay ôm cái eo cường tráng dẻo dai của Jacque, tay kia mò mẫn xuống bóp bóp cái mông chắc thịt bên dưới. Ân, xúc cảm thật tốt, sinh con cũng sẽ dễ dàng hơn.

Jacque bắt lấy cái tay dang làm càng của Hoppes, không cho nó gợi lên lửa tình bên trong cơ thể hắn. Hoppes cũng không làm khó Jacque, buông tay ra. Ông di chuyển cái tay về phía dưới, áp lên phần dụng dưới của Jacque. Lúc này ông mới để ý trên phần bụng dưới của Jacque có một hoa văn diểm lệ màu đỏ trên làn da đồng cổ. Nhìn qua, đồ đằng khiến Jacque nhìn thật dâʍ đãиɠ, thật ngon miệng.

"Ha ha. Thì ra là vậy, thảo nào.."

Jacque khó hiểu nhìn Hoppes, tại sao hôm nay thầy lại có xu hướng nói chuyện một nửa rồi ngưng?

"Thảo nào gì? Thầy chẳng lẽ thầy phát hiện ra điểm gì đáng ngờ trong chuyện Claude hay chuyện của Lockess sao? Không thể nào, hai chuyện này đều là do tiểu Tôn một tay làm nên, nó thương yêu Tô Đình đến thế, không đời nào sẽ nói chúng ta."

Jacque càng nói càng làm chính mình khó hiểu, hắn hôm nay thật không ra gì, cảm giác tủi thân đột ngột ập tới khiến Jacque trở tay không kịp. Jacque buồn bã nhìn Hoppes, mình thật vô dụng, chỉ có chuyện giúp gia đình này, đất nước này cũng không làm đươc. Mình đã phụ lòng của thầy, phụ lòng của Tô Đình và tiểu Tôn, và phụ lòng của con dân thiên hạ.

Jacque cúi đầu, hạ mi mắt, cả người yên tĩnh lạ thường. Hoppes nhìn thấy liền biết Jacque đang bị xao động tâm trạng, dù cho ông biết chuyện này rất bình thường khi mang thai nhưng ông cũng không kìm lòng được khi thấy người yêu buồn bã. Hoppes âu yếm nâng mặt Jacque lên, nhìn thật lâu vào cặp mắt ưng sác sảo kia, nói

"Em có thai rồi bảo bối, chúc mừng!"

Mắt Jacque liền mở thật lớn nhìn Hoppes, cả khuôn mặt toát vẻ ngạc nhiên không gì bì được. Hai tay Jacque quơ lung tung, Hoppes thấy vậy liền nắm lấy lại chặt, bảo đảm cho Jacque rằng ông ở đây. Cả thân thể Jacque run rẩy trong ngạc nhiên, cảm giác vui sướиɠ và hoảng sợ nhảy nhót khắp nơi trong lòng khiến l*иg ngực Jacque như muốn nổ tung ra. Jacque hít vào một hơi thật lớn, giữ lại, rồi thở ra. Đây là kĩ thuật Hoppes đã chỉ Jacque nên làm khi bị đả trọng thương, nó sẽ giúp điểu chỉnh tâm trạng hoảng sợ và kinh ngạc khi bị đột kích, quả nhiên tác dụng vô cùng. Jacque hít thở thêm mấy lần nữa mới thở hắt ra một hơi, trong suốt quá trình này, hai người Jacque và Hoppes vẫn luôn nhìn vào ánh mắt của nhau.

"Sao thầy biết? Thần có thai sao, sao có thể, thần là nam tử, không phải...không phải"

Nói đoạn, Jacque như là nhớ tới giờ đó, buột miệng hốt ra.

"Hạt giống của Philos."

Hoppes bật cười hôn tứ tung lên mặt Jacque, người yêu ông có thể là nguyên soái lấy một chọi trăm trên chiến trường nhưng trên giường, hắn thật sự chỉ là một con chó nhỏ, biểu cảm vừa đáng yêu vừa đáng thương.

"Phải rồi, có vẻ như 5 năm cố gắng của chúng ta đã cuối cùng đơm hoa kết trái."

Hoppes bắt lấy bàn tay của Jacque đặt lên hoa văn đỏ rực trên bụng dưới của hắn.

"Chẳng lẽ em không để ý thấy trên người có thêm một hoa văn sao?"

"Thần, thần không để ý. Thần chỉ nghĩ nó là một trong các nghi thức khi gieo giống thôi. Thần không bao giờ nghĩ nó nghĩ là thần đã có thai." Jacque nhẹ giọng nói.

"Nếu vậy, nếu vậy....tại sao?"

Nói tới đây, mặt Jacque đã đỏ rực như bị cảm nắng. Nếu trong người hắn có một sinh mạng mới, thì tại sao hắn lại nứиɠ tình đến thế, còn liên tục chảy nước nữa. Chẳng phải có thai thì không được phép làʍ t̠ìиɦ sao?

Hoppes nhìn biểu cảm của Jacque mà cảm thấy hài lòng vô cùng.

Tuy Jacque có thế nào ông vẫn sẽ luôn yêu thích, nhưng Jacque vốn rất tự kiềm chế bản thân, lại lớn lên trong quân đội, tinh thần kỉ luật gần như ăn sâu vào xương cốt khiến Jacque thường đối nhân xử thế nhạt như nước lã. Sau khi có Tô Đình cùng Julius đã khiến Jacque thả lỏng không ít. Thế nhưng sau khi có thai, biểu cảm của Jacque phong phú hơn hẳn, còn dám cãi lại ông. Hoppes thật sự vui mừng ra mặt

"À, việc đó sao? Đó là vì cơ thể của em đặc biệt. Như em đã nói, em không phải song tính nhân, cơ thể thiếu mất bộ phận giúp sinh con nên cơ thể em tự động tìm cách bù vào phần thiếu đó. Mặc dù hạt giống giúp em có được buồng trứng và tử ©υиɠ nhưng hai thứ đó dù sao cũng không phải của em, chúng không thể giúp sinh nở dễ dàng như phụ nữ và song tính nhân. Nên ta phải giúp em điều chế nó" Hoppes ép sát lại bên Jacque, lời thì thầm như đâm thẳng vào tai hắn, "bằng cách nguyên thủy nhất. Chúng ta phải làʍ t̠ìиɦ, hằng ngày."

Jacque nghe xong mà mặt mày nóng rang, lỗ tai đỏ như đổ máu.

Nói thật, Jacque không hề cần lo lắng về chuyện này. Dù sao thì họ cũng là vợ chồng già rồi, làʍ t̠ìиɦ rồi có thai là chuyện thường tình. Còn về điểm đặc biệt là phải làʍ t̠ìиɦ để điều chế tiết tố trong cơ thể thì Hoppes đương nhiên sẽ cực kì vui lòng đáp ứng. Jacque sau khi nghĩ thông suốt liền hơi bình tĩnh lại.

Đúng vậy, chuyện này là hoàn toàn bình thường, thầy đã chịu biết bao khó khắn mới lấy được hạt giống về đây, hắn phải cố gắng bảo vệ đứa con này của họ.

Thế nhưng có một điều vẫn làm Jacque lo lắng.

"Nhưng cơ thể của thần đột nhiên trở nên rất nhạy cảm. Như là lúc nãy khi thầy chạm vào thần, thần cảm giác như chỉ một chút nữa thôi thì thần liền...liền ..bắn."

Càng về cuối, âm thanh Jacque càng nhỏ, tới cuối cùng gần như không nói được thành tiếng. Chết tiệt, Jacque Hoppes ta sống trên đời đã hơn 30 năm mà sao da mặt vẫn mỏng như vậy, chỉ có một chuyện như vậy liền ngượng ngùng như mấy đứa nhóc choai choai.

"Vậy sao? Vậy thì em nên để ta xem xét cơ thể em chút, vì thai nhi trong bụng."

Hoppes nói xong còn cười một nụ cười rất chân thành, ông thật sự quá hạnh phúc về việc Jacque có thai, đây sẽ là một chặng đường mới cho cả gia đình 5 người bọn họ.

"Dù sao quần áo em ta cũng đã xé nát rồi, thôi thì chúng ta bắt đầu kiểm tra luôn đi."

"Hả? Khoan đã"

Hoppes lập tức hành động, bàn tay ông mò mẫn xuống lỗ thịt nhỏ vẫn đang chảy dich ruột non, hai ngón tay bắt đầu xoay tròn xung quanh mị thịt hồng phấn mẫn cảm đang co rút. Jacque tựa cả thân trên vào người Hoppes, hắn bấu chặt vào áo của Hoppes, áp mặt vào hõm vai ông rêи ɾỉ. Tình trạng mẫn cảm của Jacque khiến Hoppes vừa mừng vừa lo, mừng vừa bảo bối của ông chỉ vì một chút đυ.ng chạm liền ngã vào lòng ông, nhưng lo vì chẳng phải nếu người khác chạm vào thì Jacque cũng sẽ phản ứng như vậy sao.

Trong lòng Hoppes đột nhiên nảy ra một ý nghĩa đáng sợ. Ông muốn nhốt Jacque trong phòng ngủ. Thậm chí sau khi đứa bé được sinh ra, ông sẽ tiếp tục nhốt Jacque trong phòng ngủ, hằng ngày tới làʍ t̠ìиɦ với hắn, để Jacque luôn luôn mang thai, luôn luôn động tình nhảy nước, luôn trong tầm mắt của ông. Hoppes lập tức chèn ép suy nghĩ ích kỷ ấy xuống, dù cho ông có muốn giữ Jacque lại mức nào đi nữa, Jacque vẫn là một con người có ý nghĩ và mong ước riêng của mình, ông không thể mong ước cá nhân mà bẻ hết răng nanh của con hùng sư dũng mãnh như Jacque, ông không muốn giữa lại thân xác Jacque mà đánh mất linh hồn của hắn.

"Thầy ơi, lạ quá, chỗ ấy, ...đừng mà, ....ngón tay của thầy .....lạ quá.....A..a..a."

Ngón tay của Hoppes lúc này đang nhẹ nhàng chạm vào tiến tuyền liệt trên vách ruột của Jacque, bó thần kinh ấy là chỗ mẫm cảm nhất cả cơ thể Jacque. Hoppes kéo căng hai tay ngón tay ra hai bên khiến lỗ thịt rộng mở, một lượng chất lỏng nhầy nhụa lập tức ào ạt chảy xuống, dính ướt quần Hoppes. Kɧoáı ©ảʍ từ lỗ nhỏ khiến cơ thể Jacque rung rẩy, đôi chân dài đang quỳ trên người Hoppes đột nhiên mất lực. Jacque vươn ta ôm lấy hai bên cổ Hoppes, cố định cơ thể lung lay của mình.

Hoppes nhìn phản ứng của Jacque liền nảy ra một suy nghĩ tà ác, ông bắt lấy hai tay Jacque sau người mình, ép hắn nằm thẳng xuống ghế dài mềm mại dưới lưng. Ánh mắt Jacque mê mang nhìn Hoppes, không biết ông muốn làm gì, đôi môi Jacque khẽ khàng gọi tên người yêu.

"Bảo bối, đừng quyến rũ ta. Hôm nay, ta muốn tường tận kiểm tra cơ thể của em."

Nói xong, ngón trỏ của Hoppes ấn mạnh lên phần thịt nối liền túi tinh hoàn tới c̠úc̠ Ꮒσα của Jacque, hai ngón tay bên trong ấn mạnh lên điểm nhỏ gồ lên trên vách ruột, mãnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiến tuyền liệt bên trong lẫn bên ngoài. Dòng điện truyền từ hạ thần đánh thẳng vào não bộ Jacque, khiến hắn nhìn thấy từng chùm ánh trắng sáng nổ tung trước mắt. Cơ thể Jacque không nghe lời uốn cong lên, cả bàn chân duỗi thẳng ra từ gót chân đến đầu ngón chân. Cả người Jacque hoàn toàn tê rần, cảm giác đau nhột truyền liên tục lên xuống xương sống.

"A...a....ha...a...A~....thầy, thầy......thần...thần.."

Côи ŧɧịt̠ Jacque vẫn yểu xùi rũ xuống nhưng chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, Hoppes lần nữa ấn càng mạnh lên háng của Jacque, bên trong nhét thêm một ngón tay nữa, dùng móng tay khều khều phần thịt nhạy cảm. Hoppes cảm nhận được cơ thịt bên trong rung lên. Côи ŧɧịt̠ đáng thương phát trên tiếng "xì xì," một dòng nước ấm trong suốt ngả vàng chảy ra khỏi lỗ niệu đạo.

Jacque bị ngón tay đâm thoải mái đến đái ra, tè dầm ướt cả quần Hoppes và cái áo còn vắt trên người Jacque.

Hoppes đưa bàn tay ướt nhẹp của mình lên ngửi, vậy mà lại không có mùi. Chẳng lẽ mang thai sẽ thay đổi mùi hương của dịch thể Jacque hay sao? Nếu vậy tϊиɧ ɖϊ©h͙ Jacque sẽ có mùi vị như thế nào? Thế nhưng khi Hoppes nhìn ©ôи ŧɧịt̠ yểu xìu của Jacque, lại nghĩ, liệu Jacque có cương lên được không?

"Bảo bối, ta còn chưa chạm tới đầṳ ѵú hay dùng ©ôи ŧɧịt̠ ta đút vào mà em đã thoải mái đến tè dầm rồi. Cơ thể em quả thật dâʍ đãиɠ hơn nhiều."

Hoppes vui vẻ nói.

"Chúng ta tiếp tục kiểm tra."

"A, sao cơ?"

Hoppes cúi người xuống, ngậm ©ôи ŧɧịt̠ mềm ngặt của Jacque vào miệng, hút một hơi thật mạnh. Hai mắt Jacque lập tức trợn ngược ra sau, hai tay và hai chân vươn ra bấu lấy tóc Hoppes, nắm chặt. Jacque lớn tiếng rêи ɾỉ, cả người lấp lánh mồ hôi, tấm lưng cong lên như như con tôm luộc, từng khối cơ bắp đẹp đẽ phơi bày ra sức mạnh và độ dẻo dai của nó. Đồ đằng phần bụng dưới của Jacque bị kéo căng ra theo làn da của Jacque.

Hoppes xì xụp hút hết dâʍ ŧᏂủy̠ của Jacque, mùi hương tanh ngọt quanh quẩn trong khoang miệng ông. Hoppes vươn đầu lưỡi liếʍ láp, xoay tròn quanh lỗ niệu đạo trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Jacque, một tay ông vẫn tiếp tục xoa bóp mát xa cho c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại, ngón trỏ ấn mạnh lên háng Jacque. Bàn tay kia của Hoppes bắt lấy một bên chân Jacque, kéo nó ra tật rộng rồi dùng hai ngón tay ấn vào phần đùi trong non mềm. Jacque bắt đầu cất tiếng cầu xin Hoppes, cả thân thể vặn vẹo vì cảm giác tuyệt diệu do bàn tay và miệng Hoppes đem tới.

"Thầy, thần không chịu nổi đâu, nhanh lên.....buông ra....thần muốn tiểu...tới rồi....thầy!."

Ngay lúc Hoppes cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng mình hơi run lên, ông lập tức buông chân của Jacque, thay vào đó bóp mạnh xuống túi tinh hoàn trũi nặng bên dưới. Cơn đau điếng người kết hợp với cảm giác cực khoái khiến Jacque khóc lớn, tiếng la hét phát ra đã khàn đặc. Do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà ©ôи ŧɧịt̠ Jacque bắn ra một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng Hoppes. Sau đó, Jacque thật sự sướиɠ đế tiếp tục tè dầm, chỉ là lần này Hoppes uống trọn tất cả dịch thể của hắn.

Sau khi uống xong dịch thể của Jacque, Hoppes nhả ra ©ôи ŧɧịt̠ vẫn phun nước của Jacque, áp miệng ông lên lỗ niệu đạo, đâm đầu lưỡi ông vào lỗ niệu đạo rồi hút thật mạnh. Jacque lập tức khóc rống lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ khiến ©ôи ŧɧịt̠ của Jacque rất nhạy cảm, Hoppes lại liên tục chèn ép tiền tuyền liệt khiến Jacque không thể nào khống chế khả năng bài tiết của mình. Theo tiếng rên của Jacque, một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng bóc "phụt" ra từ ©ôи ŧɧịt̠ Jacque, bay thẳng vào miệng Hoppes.

Quả nhiên như ông nghĩ, dịch thể của Jacque hoàn toàn thay đổi mùi vị. Tϊиɧ ɖϊ©h͙, dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí nướ© ŧıểυ của Jacque đều có mùi hương tanh ngọt, vị như là uống nước sông múc từ thượng du vậy, hoàn toàn không gây phản cảm. Nếu vậy thì dịch ruột non của Jacque chẳng phải cũng có vị này hay sao, Hoppes tò mò hạ mình xuống xem xét. Ông rút ba ngón tay trong người Jacque ra, thè lưỡi liếʍ lỗ thịt bị ăn hϊếp đến sưng đỏ mê người trước mắt.

Jacque hoảng sợ, nức nở cầu xin Hoppes ngừng lại.

Không được, chỗ đó dơ bẩn như thế, thầy lại cao quý như vậy, sao có thể liếʍ chỗ ấy của mình. Jacque cố sức mở miệng lên tiếng nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ động tình, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi. Đầu lưỡi mềm mại di chuyển lên xuống ra vào lỗ thịt nhạy cảm của Jacque, khiến hắn thoải mái vô cùng. Tình cảnh lúc này khiến Jacque cảm thấy Hoppes như là một lão hổ đang từ từ nhấm háp hương vị của hắn trước kia ăn tươi nuốt sống con mồi, đến cả xương cũng không nhả.

Đầu óc Jacque biến thành đống hồ dán nhão nhẹt, không thể suy nghĩ, không thể nói chuyện, chỉ còn biết Hoppes cùng kɧoáı ©ảʍ câu dẫn hồn phác do lưỡi của Hoppes đem lại.

---

Lời tác giả: có gì được gọi là H kéo rèm trong H văn không? Có đấy. Chuyện đó xảy ra khi tác giả đã phải đánh 13k chữ cho hai chương. Nói vậy thôi chứ mình sẽ đền bù cảnh H khi mang thai baby cho các bạn. Không biết là giữa Jacque với Hoppes hay là Tô Đình với Julius đây?

Nhân đây tiện nói luôn, Jacque là tên riêng, còn họ ảnh là Hoppes vì ảnh đã cưới Tiến Sĩ Hoppes => Jacque Hoppes là tên đầy đủ của ảnh

Tên đầy đủ của tiến sĩ đại nhân là Anthony Hoppes

Tô Đình là tên tiếng Ceuor, tên tiếng Philos là Thomas Hoppes

Julius Hoppes, biệt danh tiểu Tôn vì Julius là em của Tô Đình (Thomas) => tiểu Tôn.

Vậy là một nhà 4 người cuối cùng có tên hoàn chình rồi ha.