Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 8: Phẫn nộ

Chương 8: Phẫn nộ ( cái này chắc tính là mát xa tuyến tiền liệt hay cho các bạn thích yaoi: p.r.o.s.t.a.t.e m.a.s.s.a.g.e)

Tại dinh thự Hoppes vẫn đèn đuốc sáng trưng như thường ngày, thế nhưng người hầu mang vẻ mặt hốt hoảng chạy tới lui, từng thau nước được người hầu bưng vào lại có thêm dải băng thấm đỏ đi ra. Lão Jain sứt đầu mẻ trán điều động việc làm cho mọi người, vầng mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa làm vừa khóc.

Nước mắt một đời của lão dùng nhiều nhất là cho gia đình lão, thứ nhì chính là gia đình này.

Chỉ mới hai giờ trước dinh thự vẫn còn thanh tĩnh. Thế nhưng khi lão thấy hai người trai tráng đẩy xe bò chở tiểu thiếu gia khóc đến đứt hơi cùng với ngài Jacque và đại thiếu gia người đầy máu bất tỉnh, với người đánh xe ngựa khù khù khờ khờ ngồi cạnh tới trước cửa dinh thự Hoppes thì lão Jain sợ suýt chút nữa bất tỉnh. Thế nhưng lão gắng gượng cho người hầu đem họ vào nhà, trả tiền thật hậu hĩnh cho hai người trai tráng ấy, rồi nhanh chóng trở vào nhà.

"Cầu đại thần Philos phù hộ cho ngài Jacque và đại thiếu gia, hai người họ đều là trụ cột quốc gia, người đừng lấy họ đi. Nếu họ đi rồi người sẽ mất không chỉ họ mà cả ngài Hoppes cũng sẽ phát điên mất." Lão Jain âm thầm cầu nguyện

Lời cầu nguyện ấy lọt thẳng vào tai Julius, thế nhưng nó không dể ý tới. Nó đã nghe hằng chục lần cầu nguyện như vậy từ lúc về tới giờ, chính đại thần của Philos đây cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Đình nằm bất tỉnh trên giường.

Người hầu xung quanh cũng muốn lau người cho tiểu thiếu gia nhưng chỉ vừa mới nói phải dẫn tiều thiếu gia đi tắm thì ánh mắt tiểu thiếu gia lập tức thay đổi, nhìn họ như nhìn người chết. Tất cả người hầu không biết làm sao, lão Jain lại bận đến không thể bận hơn nên họ không dám đến hỏi.

Julius đứng trước giường Tô Đình ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của người trên giường. Ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng nó đã đẫm máu, nó quá vô dụng, thân thể này quá vô dụng, không thể bảo vệ được Tô Đình.

Một âm thanh to lớn vang vọng khắp dinh thự: "Bọn họ đâu?"

Phụ thân đã về rồi.

Lão Jain nhìn thấy Hoppes mặt mày trắng bệch, hối hả bước vào. Ông bước nhanh tới hưỡng lão Jain, bắt lấy hai bên tay lão, la lên:

"Lão Jain, Jacque đâu? Tô Đình đâu? Julius sao rồi?"

Người đàn ông cường thế, có thể không chớp mắt gϊếŧ người, giờ đây mất khống chế la lớn, mắt long sòng sọc như người điên, đầu tóc tươm tất đã rối loạn vì phóng ngựa quá nhanh.

Lão Jain bắt lấy tay Hoppes, dẫn đường cho ông tới chỗ hai người.

"Chủ nhân, ngài cần bình tĩnh. Tiểu thiếu gia không sao cả, chỉ bị kinh sợ. Thế nhưng.."

"Nhưng gì? Ông mau nói!" Hoppes mất kiên nhẫn hét lên khiến gười hầu xunh quanh hoảng sợ.

"Ngài Jacque và đại thiếu gia bị chấn thương vùng đầu, ngay thái dương bị đập một lỗ. Tuy hai người không bị thương nguy hiểm tính tính mạng nhưng hai người đã bất tỉnh, vẫn chưa tỉnh lại."

Nói xong thì hai người cũng đã tới trước căn phòng bận rộn kia. Hoppes bỏ lại lão Jain, nhanh chóng bước vào xem xét tình hình bên trong

"Jacque!"

Hoppes hối hả bước vào, khunh cảnh bận rộn xunh quanh giường khiến ông nhìn hoa cả mắt.

"Những người không phận sự đi ra ngay! Bác sĩ đâu? Julius đâu?"

Hoppes rống lớn, tất cả mọi người đang di chuyển liền đứng tắp lại. Hai người bác sĩ đang đứng bên giường bệnh lập tức bước đến, lão Jain cũng lập tức chạy vào.

"Chủ nhân, người về rồi. Xin người đừng lo lắng, tình trạng của hai người hoàn toàn ổn định, tuy trên người họ có nhiều vết thương lớn nhỏ nhưng chỉ là ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng."

"Vậy thì tại sao họ lại như thế?"

Hoppes giận dự chỉ về hai thân ảnh bất tỉnh nằm trên giường. Hai bác sĩ thấy vậy chỉ xấu hổ cúi đầu, im bắp.

Hoppes nắm lấy cổ áo của một bác sĩ đứng gần, kéo lại nói.

"Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ba cái thứ dư thừa ấy với ta, ta muốn Jaque và Tô Đình tỉnh lại, nói chuyện với ta."

Lão Jain lo lắng điều động người hầu ra ngoài, giờ đây thương thế của hai người đã ổn thỏa, không cần nhhiều người như thế nữa.

Bác sĩ hoảng sợ nhìn Hoppes, họ thật sự không biết tại sao hai người vẫn bất tỉnh, đáng lẽ họ đã phải tỉnh rồi, vết thương ấy so với thân thủ và sức khỏe của họ thật sự không đáng kể.

"Phụ thân, người về rồi." Giọng nói trẻ con vang lên trong góc phòng.

Julius bước đến trước mắt Hoppes. Bộ dáng nó thê thảm vô cùng, vết thương lớn nhỏ vẫn chưa được xử lí, quần áo lấm lem bùn đất, khóe mắt ửng đỏ như mới khóc

Hopes buông bác sĩ ra, bước tới trước mặt Julius.

"Con có sao không?"

"Tại sao không ai giúp tiểu thiếu gia xử lí vết thương, các ngươi không muốn công việc này nữa phải không?" Hoppes tức giận rống lên.

Lão Jain nhanh chóng chạy tới giải thích.

"Không phải đâu chủ nhân, ngài bớt giận. Tiểu thiếu gia lúc mới về tới giờ vẫn còn kinh sợ, ai cũng không cho đυ.ng vào. Thần sẽ lập tức giúp tiểu thiếu gia tắm rửa."

Lão Jain nói xong liền bế Julius vào lòng, chạy qua phòng tắm cách vách, kêu theo hai người hầu đem theo bông thuốc và vải trắng.

Trong căn phòng to lớn giờ đây chỉ còn lại Hoppes và hai bác sĩ vẫn đang nom nớp lo sợ.

"Các người nói tình trạng họ đã ổn rồi phải không?"

Hai bác sĩ lập tức gât đầu lia lịa

"Hai người ra ngoài trước đi."

Giọng nói của Hoppes có vẻ hòa hoãn lại nhiều, ánh mắt ông nhìn về hướng phòng tắm cách vách của Julius rồi nhìn về phía giường.

Hoppes đi tới bên cạnh Tô Đình, đặt tay lên bên má của anh, ánh mắt toát vẻ lo âu.

Ông sau đó đi đến bên giường Jacque, nằm xuống bên cạnh hắn rồi ôm chặt người đang ngủ say vào lòng. Ông nhắm mắt rồi chôn đầu vào hõm cổ hít sâu hương thơm thoan thoán trên người hắn, hành động này luôn khiến ông yên tâm. Trái tim đạp liên hồi của ông từ lúc nghe tin báo dữ tới giờ mới dần bình tĩnh xuống.

Suốt cuộc đời Hoppes sợ nhất là lần này, ông cứ ngỡ rằng gia đình ông dày công xây dựng và bảo vệ hơn 20 năm có thể sụp đổ trong nháy mắt.

Một lúc sau, Julius đã tắm rửa sạch sẽ, vết thương đã dược băng bó, đi tới trước mặt Hoppes. Mặt mày lão Jain tái mét, có vẻ lão mới thấy một thấy giữ đó rất đáng sợ, giữ một khoảng cách đi theo sau Julius.

Hoppes nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, cất tiếng nói.

"Julius, con tới đây."

Julius nghe thấy nhưng lại đi về phía Tô Đình đang nằm, leo lên giường anh trai đang nằm, bắt chước Hoppes ôm chầm lấy Tô Đình.

Hoppes thấy vậy cũng không nổi giận, ngồi dậy đi về chiếc ghế đặt trước giường Jacque, ngồi xuống thu hết toàn cảnh vào đáy mắt.

"Julius, con và người đánh ngựa là hai người duy nhất vẫn có thể tường thuật lại sự việc đã xảy ra. Con kể lại câu chuyện đầu đuôi cho ta nghe."

Lúc này đột niên lão Jain chạy tới bên cạnh Hoppes, thì thầm vào tai ông một cách vội vã, rồi quay lại chỗ đứng.

Lão Jain thật không muốn chọn lúc ấy để nói với Hoppes, nhưng lão không thể đợi được nữa. Khi lão nhìn thấy hai vết thương dài đã kết vảy sau lưng tiểu thiếu gia, ông không thể nào tin được vào mắt mình. Rõ rang hai hôm trước ông vẫn giúp tiểu thiếu gia tắm rửa, lúc ấy làn da trắng hồng loáng bóng một vết sẹo cũng không có, tại sao sau sự việc này lại có thêm hai vết sẹo dài dữ tợn như thế thì lão không biết, nhưng lão chắc chắn có liên quan đến tai nạn lần này.

"Lão Jain, ông ra ngoài trước đi." Julius đột nhiên lên tiếng nói.

Lão Jain ngạc nhiên nhìn về hướng Julius rồi nhìn về hướng Hoppes xin chỉ thị.

"Nghe theo nó đi." Hoppes nhíu mày trả lời

"Cạch" tiếng đóng cửa vang lên

"Giờ chỉ còn gia đình ta. Có gì thì con có thể nói rồi chứ?"

"Con biết ai là người đứng sau việc này."

Hoppes sửng sốt nhìn Julius, đây là một lời tuyên bố hết sức đột nhiên.

"Sao con..."

"Phụ thân không cần quan tâm làm sao con biết. Nhưng con nghĩ với trí thông minh của người thì ngày mai người sẽ biết thôi."

Hoppes trước tới giờ là một người kiên định, ông rất tự tin vào thực lực của bản thân, ông có thể chơi đùa với mạng sống quân địch như con cờ trong lòng bàn tay, kể cả khi ông tiến vào quan trường, điều này vẫn chưa từng thay đổi. Thế nhưng lúc này, Hoppes phát hiện có lẽ ông không thật sự biết đứa con mới nhận nuôi của mình muốn làm gì.

Điều này khiến Hoppes cảm thấy không thoải mái, ông cảm thấy bị đe dọa.

Ánh mắt Hoppes nhìn Julius từ môt vị trưởng bối nghiêm khác dần trở nên toan tính ác độc. Tên này là ai, nó nói vậy có nghĩa là gì?

"Phụ thân không cần nhìn con như thế. Con xin thề con sẽ không bao giờ làm hại đến gia đình mình cũng như toàn thể Philos này. Thế nhưng thương thế của cha và anh trai có một phần là lỗi của con, con đã không thể bảo vệ họ chu toàn."

Dù nghe Julius nói thế, tính cảnh giác của Hoppes chỉ nâng lên chứ không giảm xuống. Trong đầu ông hiện ra càng nhiều câu hỏi về thân thế và động cơ của Julius. Ông sẽ không đồng ý có một tên lai lịch bất minh trong nhà với những người ông quan tâm nhất trên đời này. Tên ấy phải bị trừ khử, hình dáng ống súng lóe lên dưới tay áo Hoppes. Ông sẽ không gϊếŧ Julius, đây là người con trai ông đã nhận định, ông chỉ muốn khống chế Julius.

Thế nhưng khi ông thấy cách Julius nhìn Tô Đình bất tỉnh trên giường, ánh mắt ấy nồng đậm tình cảm tha thiết và nỗi u buồn cùng lo lắng. Cánh tay Hoppes hơi hạ xuống. Hoppes lựa chọn tin tưởng con mắt nhìn người của ông và Tô Đình, lựa chọn tin rằng Julius hiện tại không phải là mối đe dọa.

"Được, hiện tại ta sẽ không hỏi con bất cứ thứ gì liên quan đến thân thế cũng như mục tiêu của con. Chúng ta tập trung vào chuyện trước mắt trước. Ai là người đứng sau chuyện này?"

Hoppes trầm giọng nghiêm túc nói, lúc chạy về đây, trong đầu ông cũng đã có rất nhiều suy đoán. Ông và Jacque có thái độ làm việc rất khốc liệt nên kết không ít thù trên chiến trường và quan trường nhưng chưa ai dám trực tiếp ra tay lên người nhà ông.

Hoppes thề với đại thần Philos rằng sẽ khiến cho những người không biết trời cao đất rộng này trả giá đắt.

Julius nghe thấy lời thề trong lòng Hoppes mà nở nụ cười, hai người họ đều có chung suy nghĩ, dám làm trái ý trời thì đừng nên sợ trời phạt.

"Claude."

Cái tên này làm Hoppes chấn động, ông ngạc nhiên vô cùng. Tại sao lại là gã ta? Dù cho mối quan hệ giữa Hoppes và Claude không tốt lắm, nhưng đó là vì mối quan hệ giữa Claude và Rosseu, trước đó thái độ giữa Hoppes và Claude vố dĩ nhạt như nước lã. Gã ta vốn dĩ không có bất cứ lí do gì để tấn công nhà Hoppes cả.

"Đây là một tai nạn. Gã ta vốn dĩ không muốn chắm vào chúng ta, gã muốn cướp lấy Hadot."

Julius ôn tồn nói tiếp. Lúc ngã xuống, nó đã thấy chiếc xe ngựa cũng như nghe được lời nói của đám người ở trên đoạn đèo đó, nhưng nó lúc ấy quá hoảng loạn để suy đoán bất cứ thứ gì, chỉ lo lắng cho an nguy của Tô Đình và cha. Sau khi về tới nhà, tận mắt thấy anh trai đã được chậm sóc và tình trặng hai người đã ổn định, Julius mới bình tĩnh xem xét mọi chuyện.

Julius âm thầm dùng thần lực dò theo hành tung của người đã bị nó đánh dấu kia mới phát hiện người ấy làm việc cho một tổ chức lính đánh thuê với mác giá cao ngất ngưỡng dành cho quý tộc ở trung tâm thành phố. Kết hợp tất cả thông tin vậy với nhau thì Julius đã ghép ra được một bức tranh hoàn chỉnh.

"Con nói sao?"

"Chiếc xe bị rớt xuống đèo núi lúc ấy là chiếc xe mà Syidis đã dùng để đưa Hadot về cung thánh. Claude vì tưởng rằng Syidis sẽ theo luật lệ cho Hadot về thăm gia đình trước khi chuyển vào cung thánh nên thuê người mai phục, đợi khi chiếc xe ấy đi qua đoạn đèo dốc vắng vẻ thì ngụy tạo hiện trường cướp của gϊếŧ người, cướp lấy Hadot làm của riêng. Thế nhưng khi họ cố gắng đả kích người đánh xe đã xảy ra sơ suất khiến con ngựa nổi điên lên, đâm đầu nhảy xuống đèo núi dốc. Họ đã báo cáo thất bại. Con nghĩ tới giờ Claude vẫn chưa biết gã đã xém gϊếŧ chết một nhà Hoppes 3 người đâu."

Julius nói xong thì im bặt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoppes, chờ ông trả lời.

Hoppes nghe Julius nói xong thì lâm vào trầm tư, âm thầm suy tính khả năng của suy đoán này. Xét về mặt chứng cứ có vẻ thiếu sót rất nhiều, nhưng khi kết hợp động cơ gây án và người chủ mưu, khả năng chính xác của suy đoán này tăng cao rất nhiều.

Nếu những gì Julius vừa nói là thật thì ông thật muốn băm tên Claude ấy thành trăm mảnh nhỏ rồi cho chó ven đường ăn. Việc gã háo sắc Hoppes không quản, nhưng sự việc lần này đã ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình của ông.

"Phụ thân, con biết người đang rất tức giận, có thể người còn giận dữ hơn cả con. Người là người cuối cùng được biết chuyện cũng như là người bị động tiếp nhận tất cả thông tin, thế nhưng con có thể nào thuyết phục người làm theo gợi ý của con không?"

Hoppes ngước mặt lên nhìn Julius vẫn đang ôm cổ Tô Đình, hỏi

"Vì sao?"

"Phụ thân, người không thể phủ định đây là cơ hội tốt để loại bỏ Claude, mất đi gã ta, Rosseu sẽ dễ ứng phó hơn rất nhiều. 7 người còn lại trong hội đồng vốn dĩ là phe trung lập, nếu bên phía Rosseu và Claude đã gục thì họ sẽ tự động theo đuôi người thôi. Đến lúc đó, Syidis và Lockess dù có là vua hay là thiên thần đi nữa cũng sẽ tự động rớt đài."

Hoppes nghe xong dòng suy đoán lạc quan này nhưng không nở nụ cười, ánh mắt gϊếŧ người ông nhìn Julius vẫn giữa nguyên như trước, ông đe dọa nói

"Nhóc con, ta thật hi vọng con thật không có ý xấu với gia đình ta như con nói. Ta cũng thật không muốn gϊếŧ chết một thần đồng như con đâu."

Dù lúc Hoppes nói câu này như một trò đùa nhưng ánh mắt ông toát ra sát ý lạnh lẽo, ông vốn dĩ không thể hoàn toàn tin tưởng Julius nữa sau vụ việc này.

"Con sẽ không bao giờ. Mối quan hệ giữa con và gia đình này là mối liên hệ không thể cắt đứt." Julius nói lời này cho Hoppes nghe nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn khuôn mặt Tô Đình đang say ngủ, bàn tay nhỏ hơi vuốt ve sống mũi cao thẳng, rồi đặt xuống một nụ hôn thần thánh.

"Mau tỉnh lại đi, bảo bối."

---

Tô Đình chỉ cảm thấy đầu mình đâu vô cùng, cứ như cả thân thể đang nằm trên một cái bàn không ngừng xoay vòng mà anh thường thấy trong lễ hội. Không chỉ thế, hai tai anh cũng rung lên từng đợt khi có tiếng cất lên, Tô Đình cố gắng mở mắt ra xem xét mình có thật đang ở chợ hay không.

Một tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng Tô Đình. Lầm đầu tiên anh mới biết mở mắt ra cũng khó đến vậy.

"Đình nhi, con tỉnh rồi sao? Con cảm thấy thế nào?"

Cha sao? Con khát nước quá.

Tô Đình lập tức cảm thấy có thứ mềm mại áp lên môi mình, sau đó một dòng nước mát lạnh chảy vào cổ họng khô rát.

Thật thoải mái. Nhưng tại sao xúc cảm lại lạ như thế?

Suy nghĩ này dọa Tô Đình mở mắt trừng lớn. Cha không thể làn vậy được. Dù họ có là cha con nuôi nhưng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Hơn nữa phụ thân sẽ nghĩ sao?

Đạp vào mắt Tô Đình không phải là khuôn mặt điển trai của Jacque mà là một khuôn mặt non nớt xinh đẹp vô cùng, đôi mắt to tròn long lanh nước, cái môi hồng hồng hình như có dính...nước miếng?

"Đình Đình, oa oa... anh tỉnh rồi. Anh là em sợ muốn chết..oa oa."

Julius thấy Tô Đình vừa tỉnh dậy liền nhào vào lòng anh khóc rống lên. Nó đã lo lắng ngồi bên giường anh cả đêm không ngủ, cặp mắt sưng vù lên, giờ đây còn khóc khiến cặp mắt xinh đẹp trở nên thê thảm không thôi.

"Tiểu Tôn, em sao thế này? Sao lại khóc thảm thương thế? Có chuyện gì đã xảy ra?" Tô Đình khó hiểu hỏi, hai tay tự giác ôm chặt thân thể bé nhỏ trong lòng.

"Đình nhi, việc cuối cùng con nhớ là gì?"

Giọng nói của Jacque vang lên bên tai. Lúc này Tô Đình mới nhìn qua, nhận thấy mình đang nằm trong phòng bệnh dưới dinh thự Hoppes. Anh thấy trong phòng này ngoại trừ họ còn có phụ thân và lão Jain và một người đàn ông trông hơi quen.

"Cha, phụ thân, con về nhà từ lúc nào vậy?"

"Hôm qua, con, Jacque và Julius lúc đang trên đường từ cung thánh về nhà bị tấn công, tất cả mọi người đều rơi xuống dốc đèo ở rìa phía đông nam của Greco. May là không ai mất mạng, Julius và người đánh xe cũng chỉ bị thương ngoài da..."

Tô Đình nghe tiểu Tôn bị thương liền bế thân thể đang khóc lóc thảm thương trong lòng lên, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới xem.

"Em đã bị thương sao? Ở đâu, có nặng không, còn đau không? Tiểu Tôn ngoan đừng khóc nữa, đau lắm à? Cho anh xem nào"

Julius lắc lắc đầu.

"Không đau..hức..hức..không đau. Đình Đình"

Nói rồi lại nhào vào lòng Tô Đình, ôm cổ anh chặt không chịu buông.

Jacque nhìn thấy cảnh này cũng kiên nhẫn đợi, nói tiếp

"Đình nhi con đừng lo, tiểu Tôn không sao. Theo lời kể của người đánh ngựa đang ngồi bên kia và tiểu Tôn, hai chúng ta lúc rơi xuống dốc đã đạp mạnh đầu vào vách đá, chấn động không nhẹ khiến cha và con bất tỉnh. Sau đó Julius và người đánh xe ngựa đã cõng chúng ta từng bước leo xuống núi."

Tô Đình ngạc nhiên nhìn cha anh, không tin nổi thân thể nhỏ bé mềm mềm này đã thật sự cõng anh xuống núi được, anh cũng lớn gấp hai lần tiểu Tôn đấy.

Jacque như thấy được nghi hoặc trong mắt anh, giải thích:

"Ta cũng khó lòng tin được nhưng tiểu Tôn và người đánh xe đều nói như thế." Nói đoạn Jacque lại nhìn về phía người đàn ông xa lạ đang ngồi ở phía xa xa.

Tô Đình cũng cẩn thận quan sát người đàn ông này, tuy có thể coi là vóc người to lớn, cũng có thể miễn cưỡng cõng hai người trưởng thành vào tình huống khẩn cấp.

"Con nói ta nghe con có nhớ được gì sau khi xe đã rơi xuống không?" Hoppes đang im lặng đột nhiên lên tiếng.

Tô Đình nghe thế thì ôm chặt tiểu Tôn vào lòng, nhắm mắt hồi tưởng lại.

"Thưa phụ thân, con chỉ nhớ cũng cha đối thoại về chuyện trong cunh thánh, nội dung của cuộc đối thoại con không nhớ lắm. Nhưng sau đó thì..."

Julius thầm nghĩ, sau đó thì ta dùng thần lực lên anh và cha nên mới ra nông nỗi này.

"..con không nhớ sau đó có chuyện gì cả, ký ức con lúc này hơi mơ hồ. Có lẽ sau một lúc con sẽ nhớ ra gì đó." Tô Đình lễ phép trả lời.

"Được rồi, con không cần cố gắng quá sức. Ta cũng như con, chỉ nhớ cuộc đối thoại của chúng ta, sau đó thì có nghĩ như thế nào ta cũng nghĩ không ra. Theo lời nói của Julius thì lúc ấy chiếc xe xóc nãy dữ dội, chúng ta vì bảo vệ nó mà bị chấn dộng đầu."

Jacque đi tới bên giường Tô Đình, vuốt tóc anh sang một bên để lộ rã vết sẹo tầm 3cm ở bên thái dương.

"Trước khi con tỉnh chúng ta đã bắt đầu hỏi chuyện với người đánh xe, con có muốn nghe không hay muốn tiếp tục nhỉ ngơi?" Hoppes hỏi

"Con sẽ nghe, con muốn biết rốt cuộc ai dám cả gan cả Nguyên Soái và Thiếu Soái của Philos cũng muốn mưu sát." Tô Đình đáp, trong mắt anh nổi lửa giận.

Anh không quan tâm có người hận anh, hay muốn gϊếŧ anh, công việc của anh vốn dĩ chẳng an toàn gì. Thế nhưng tại sao tiểu Tôn còn nhỏ như vậy cũng bị kéo vào cuộc phân tranh này. Nó vô tội

"Ngươi hãy tiếp tục nói những chuyện lúc nãy." Hoppes ra lệnh

"Vâng thưa Tiến Sĩ."

Người đánh xe nơm nớp lo sợ trả lời

"Như Nguyên Soái lúc nãy đã nói, thần cũng tiểu thiếu gia nhà ngài cõng hai người leo xuống từng bước của ngọn đèo ấy. Tuy ngọn đèo ấy rất dốc nhưng không khó leo, thần và tiểu thiếu gia đến tầm trước khi mặt trời xuống núi đã xuống được mặt đất. Sau đó thiểu thiếu gia bất tỉnh vì mất sức quá nhiều. Thần lập tức đi kiếm một cái hàng gần đó cho ba người cùng nằm vào. Thấy trời sắp tối, thần lập tức chạy tới trấn gần nhất nhờ họ đem xe bò tới chở người về. Cũng may người dân nới đó chất phác thiện lương, không chỉ chở tất cả về trấn mà còn cử hai thanh niên lực lưỡng đẩy xe về dinh thự. Trên đường đi thì tiểu thiếu gia thức giấc vì đường quá xóc nảy, thần nghĩ có lẽ là vì sợ quá mà ngài ấy khóc không ngừng từ lúc trên đường tới về nhà."

Người đánh xe nói một hơi hết những gì gã ta nhớ trong ký ức gã, tuy có một số chỗ hơi mơ hồ và đôi lúc hơi lộn xộn nhưng gã khéo léo sắp xếp, thêm thắt chút xíu cũng thành được nội dung hoàn chỉnh. Thật kỳ lạ, gã đâu có bị đập đầu như hai vị đại nhân nhưng sao cũng có vể bị mất trí nhớ thế này?

"Tốt lắm, lát trước khi ngươi về hãy theo lão Jain đi lĩnh thù lao. Đó là chút lòng thành của nhà Hoppes dành cho ngươi." Hoppes vẫy tay với Jain nói

Người đánh xe nghe xong cực độ vui mừng, quỳ rạp xuống cảm tạ Hoppes không ngừng.

Lão Jain đi tới kéo người đánh xe ra ngoài đi lĩnh tiền thưởng.

"Nếu nói vậy, chúng ta không biết ai là người rắp tâm hãm hại chúng ta sao?" Tô Đình đợi khi bóng người đã biến mất ở cuối hành lang mới lên tiếng.

"Không, chúng ta biết." Hoppes chắc chắn nói

"Thầy, sao thầy biết được?" Jacque kinh ngạc vô cùng. Hai nhân chứng duy nhất cái gì cũng không biết thì Hoppes lấy thông tin đâu ra để kết tội người đứng sau vụ này?

Hoppes nói cho họ nghe về lời giải thích của Julius đêm qua, chỉ sửa nội dung thành Hoppes sử dụng tài nguyên đi điều tra sau khi biết tin nên biết được ai là chủ mưu.

"Chúng ta xém chút mất mạng vì một hiểu lầm sao?" Tô Đình giận dữ gầm lên

Jacque trầm mặc suy nghĩ về những gì Hoppes vừa nói.

"Đúng vậy, nhưng chúng ta chưa thể bứt dây động rừng. Chúng ta cần một kế hoạch toàn diện để kéo Claude và Rosseu xuống đài, khiến chúng không kịp trở tay." Hoppes nói

"Thầy, ngài nói Claude vẫn chưa biết được về chuyện bọn ta gặp nạn, thế nhưng điều đó không chắc chắn. Một đêm đã trôi qua, gã ta có thể đang bắt đầu tình kế thoát tội rồi." Jacque nói.

Nếu họ muốn dùng sự việc này để kết tội gã quả thật rất khó. Hơn nữa họ không có chứng cứ xác thực, tổ chức lính đánh thuê ấy lại không chịu chia sẻ thông tin khách hàng.

"Đừng lo, ta se lo liệu việc này. Hôm nay, em và Đình nhi hôm nay hãy ở nhà nghỉ ngơi đi."

Hoppes đứng lên đi tới bên cạnh Jacque, bắt lấy một tay hắn đặt lên vị trí tim mình, nói

"Cho ta an tâm."

Jacque hoảng hốt nhìn hành động này của Hoppes, hắn lúc này chợt nhận ra trong sự việc này Hoppes là người bị đả kích lớn nhất. Ai cũng sẽ hoảng sợ khi đột nhiên có người thông báo gia đình mình ngã xuống ngọn đèo nguy hiểm ấy, hắn và Tô Đình còn lại hôn mê suốt một đêm.

"Xin lỗi, khiến ngài lo lắng rồi." Jacque nhìn thật sâu và ánh mắt xanh thẩm của Hoppes, đặt lên mí mắt u buồn ấy một nụ hôn thành kính

Hoppes ôm chặt Jacque vào lòng, tay ông siết chặt như muốn dùng lực khảm người này vào cơ thể ông, đi dâu cũng không rời. Jacque cũng đáp lại cái ôm nồng thắm này.

Tô Đình nhìn cảnh trước mắt cảm thấy ấm lòng. Anh kéo tiểu Tôn khóc đến khô nước mắt kia ra khỏi người mình, cười nói

"Em xem em kìa, xinh đẹp đến thế mà khóc thành con ma xấu rồi. Anh không sao mà, tội tình gì phải khóc đến đứt hơi luôn chứ?"

Nói xong, Tô Đình hôn xuống hai khóe mắt sưng đỏ của em trai, thè lưỡi liếʍ nước mắt cò vương trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

"Đình Đình, hôm nay "hức"...ở nhà.."hức" với em.."hức".. nhé?" Julius vừa nói vừa ngấc cục, khiến Tô Đình nhìn thấy mà cảm thấy tội nghiệp vô cùng, thương yêu bóp bóp hai má em trai, đồng ý.

"A"

Tiếng la này khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Hoppes nhìn Jacque, hỏi: "Sao thế bảo bối, em cảm thấy không khỏe ở đâu?"

Nói xong Hoppes hoảng hốt sờ soạng khắp người Jacque, tưởng rằng họ đã bỏ mất một vết thương quan trọng nào đó trên người hắn.

"À không, thần chợt nhớ hôm nay thần cần đến thánh điện xem xét việc tuyển chọn thánh tử"

Nghe Jacque nói xong, mặt Hoppes đã biến đen, nhìn có vể rất khó chịu. Ông rõ ràng không muốn Jacque ra ngoài chút nào.

"Không sao đâu, thánh điện rất gần, nằm trong trung tâm thành phố. Hơn nữa chúng ta không thể tiếp tục chậm trễ nữa, tháng sau thánh tử cần được ra mắt dân chúng. Chúng ta chỉ còn 2 tuần để chọn ra người phù hợp."

Hoppes dù không bằng lòng nhưng ông biết Jacque nói có lý, đành phải đồng ý thả người. Thế nhưng Hoppes yêu cầu Jacque phải đi cùng xe ngựa với ông tới thánh điện đề phòng bất trác. Hoppes còn gửi một chiếc xe khác tới thánh điện cùng với 5 người từ đội cận vệ trong cung thánh - Holy Shield để Jacque dùng khi đi về.

Căn nhà vốn dĩ rộn ràng tiếng người dần yên ắng xuống. Vì để đáp ứng tiểu Tôn nên Tô Đình hiếm khi ở nhà cả ngày cùng nó chơi đùa. Thế nhưng tiểu Tôn có vẻ không muốn chơi đùa.

Julius muốn Tô Đình nhanh chóng về lại căn phòng của anh ấy ở lầu hai dinh thự, căn phòng bệnh kia đã khiến cho Julius ám ảnh suốt đời, không muốn Tô Đình ở lại trong đó lâu hơn nữa.

Sau khi về lại phòng gủ của mình, Tô Đình thả lỏng nằm dài lên giường, dù sao cũng đã nghỉ rồi, anh cũng có thể lười biếng chút xíu. Tô Đình nhìn nhằm nhằm Tiểu Tôn còn đứng nhìn anh ở cửa mà mỉm cười, vươn tay ra vẫy gọi

"Tới đây với anh."

Julius thấy anh trai nằm trên giường nghỉ ngơi thì trong đầu liền xuất hiện nhiều hình ảnh không thích hợp.

Hôm nay nó thật sự chỉ một lòng muốn cho Đình Đình nghỉ ngơi thật tốt, nó sẽ không làm phiền. Thế nhưng khi Đình Đình làm ra hành động kêu gọi kia, nó thật sự kiềm chế không được. Trước mắt là hình ảnh người yêu gợi cảm mời gọi có điên mới không mau tới.

Julius mau chóng chạy tới bên cạnh giường, leo lên ôm Tô Đình vào lòng.

"Em muốn làm gì hôm nay?" Tô Đình áp mặt vào l*иg ngực bé nhỏ của Julius hỏi.

Luồng hơi nòng phả vào khuôn ngực thổi bùng ngọn lửa da^ʍ tà trong tâm Julius.

"Chuyện hôm qua thật nguy hiểm. Em còn định đợi đến mấy tháng sau mới bắt đầu nhưng có vẻ như em phải bắt đâu gieo giống rồi."

Tô Đình nghe em trai nói một tràng nhưng cái gì anh cũng không hiểu. Cái gì là "gieo giống?"

"Em đang nói gì vậy? "Gieo giống" là gì? Em có cần anh giúp không?"

Tô Đình ngước lên nhìn tiểu Tôn hỏi. Mắt ưng nhìn chăm chú kết hợp với màu mắt đen lay láy đó khiến tim Julius hẫn một nhịp.

Thật là một ánh mắt cũng có thể lấy mạng người mà.

Julius hôn không giữa gián Tô Đình, nói:

"Cần chứ. Em cần anh toàn tâm toàn ý phối hợp đấy nhé."

Julius búng tay vào không trung, ánh mắt Tô Đình liền mất đi tiêu cự, rời giường đứng lên. Hai tay anh bắt lấy mép áo kéo áo ra, rồi tiếp tục nắm lấy lưng quần tụt xuống. Tô Đình cởi hết tất cả đồ đang mặc trên người, đến khi trần như nhộng mới quay trở về giường nằm bên cạnh Julius, áp mặt vào lòng ngực đối phương.

Julius thích thú cuối xuống hôn lên khắp mặt Tô Đình, mυ'ŧ cánh môi anh ấy đến khi sưng đỏ. Bàn tay bé nhỏ làm động tác xoay vòng trong không khí, một kết giới liền được thành lập.

Cái kết giới này tương tự với cái Julius đáng giăng trong cung điện, nhưng hôm nay phạm vi mở rộng. Kết giới ấy bao trùm cả căn phòng, đảm bảo không gian riêng tư cho hai người.

Không gian trong kết giới là do Julius kiểm soát, nó có thể tùy ý khiến không gian biến đổi hay điều khiển quy luật bất biến của trái đất trong đây.

Julius thò hai ngón tay vào miệng Tô Đình, đâm thật sâu vào xuyên qua cuống họng. Tô Đình cảm thấy có thứ đồ lạ xâm nhập họng mình liền tự động thả lỏng cuống họng, ra sức nuốt vào, muốn vật ấy đi thật sâu vào.

"Đình Đình thật ngoan. Đợi lát em lấy được hạt giống ra, em sẽ thưởng cho anh."

Khi hơn phân nửa bàn tay của nó nằm trong miệng Tô Đình thì đầu ngón tay Julius cảm thấy chạm tới một vật cứng nhơ nhô lên. Ngón tay Julius vuốt ve xung quanh vật cứng nhằm xác định xem nó có phải là thứ mình đang tìm kiếm hay không.

Miệng Tô Đình mở lớn hết cỡ, nước miếng tràn ra. Vì cuống họng bị tắc nên Tô Đình hít thở không khí không thông, cả lỗ mũi lẫn miệng đều cố sức hô hấp. Miệng Tô Đình cứ phả ra khí nóng lên tay, lên mặt của Julius mỗi lần hít vào thở ra.

Tiếng hít thở trục trặc cùng với giọng điệu rêи ɾỉ nức nở của Tô Đình kí©ɧ ŧɧí©ɧ Julius, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phía dưới đã có dấu hiệu đứng thẳng lên.

"Khó chịu lắm sao? Đợi chút nữa nhé, em sẽ khiến anh dễ chịu."

Hai ngón tay Julius bấu lấy hai bên vật cứng muốn kéo nó ra. Tô Đình liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như đang chịu đựng cực độ đau đớn, nước mắt trào khỏi hốc mắt chảy xuống gối nằm.

"Ngoan, đừng khóc. Em biết rất đau, anh cố chịu chút nhé."

Julius thương yêu nói, hai ngón tay lập tức buông vật cứng ra, thay vào đó đảo vòng trong cuống họng, mát xa phần cơ bên trong. Bàn tay còn lại mò xuống khuôn ngực đầy đặn, ngón tay bắt đầu trêu ghẹo đầṳ ѵú mẫm cảm.

Từ trong không trung vươn ra chục xúc tua lớn nhỏ quần lấy cơ thể Tô Đình, mỗi xúc tua đều bắt đầu chà xát, uốn nắn những bộ phận mẫm cảm.

Cảm giác xúc tua lạnh lẽo nhầy nhụa bao lấy thân thể khiến Tô Đình rùng mình. Những cái giác hút như hàng ngàn cái miệng nhỏ hạ xuống từng đợt nụ hôn như mưa rào xuống nhiều nơi trên cơ thể anh, khiến Tô Đình cảm thế khắp người đều thật nhột.

Tô Đình cựa quậy cơ thể muốn trốn khỏi xúc tua, miệng phát ra tiếng "ưm ưm" như là không đồng tình, ánh mắt đẫm nước mê mang nhìn lên Julius tỏ ý cầu xin.

"Bảo bối, em muốn khiến anh thoải mái thôi, lấy hạt giống ra rất đau. Nếu em không đánh lạc hướng anh, anh sẽ đau tới ngất mất."

Julius cúi người xuống thì thầm vào bên tai Tô Đình, thổi khí nóng vào bên trong tai khiến Tô Đình nhột chịu không nổi, cựa quậy muốn thoát khỏi.

Cũng không biết Tô Đình nghe hiểu hay vì khi dưới ảnh hưởng của Julius rất nghe lời, nghe em trai nói sẽ rất đau xong thì anh liền trung thực nằm im, cọ cọ đầu vào lòng ngực Julius, ngước lên nhìn nó với cặp mắt tín nhiệm.

"Ngoan."

Xúc tua lần nữa bao quanh cơ thể cường tráng, từng bộ phận trên cơ thể Tô Đình đều bắt đầu được tận tình chăm sóc.

Hai xúc tua lớn cuốn lấy mắt cá chân Tô Đình, ép hai chân anh mở lớn đến cực đại, cảnh xuân luôn bị giấu ở giữa lúc này lộ ra không gì che chắn.

Côи ŧɧịt̠ rũ mình nằm giữa đám lôиɠ ʍυ rậm rạp, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đang nhiễu xuống chất lỏng hơi vàng. Có lẽ lúc nãy Tô Đình đã đau đến tè ra.

Bên dưới là c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi đang bung ra rồi co lại theo từng nhịp thở của cơ thể Tô Đình. Một xúc tua to lớn gấp hai lần dây thừng quân dụng trườn tới trước lỗ nhỏ, đầu tua nhiễu ra dịch trong suốt có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ cực mạnh chà loạn lên lỗ nhỏ. Sau đó, xúc tua bắt chước hành động của đầu lưỡi bắt đầu liếʍ láp vùng mị thịt xung quanh, khiến nó e thẹn co rút lại. Đầu tua hơi biến đổi, khắp thân xúc tua mọc ra vô số hạt nhỏ như hạt bắp, mỗi hạt đều đang tiết dịch kính tình. Sau đó, xúc tua liền điên cuồng ma xát vùng thịt trước mặt, chốc chốc lại đâm mạnh lên túi tinh hoàn ở trên khiến cả vùng háng ửng đỏ.

Tô Đình rêи ɾỉ không ngừng, cảm giác này thật quá thoải mái khiến anh thần trí không rõ, đầu óc xoay vòng như đã bay lên mây.

Xúc tua ngừng chà xát, bắt đầu ấn thật mạnh xuống vùng háng dưới túi tinh hoàn hòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt bên trong. Tô Đình sung sướиɠ nảy người lên, ©ôи ŧɧịt̠ lập tức ngẩng đầu dù chưa được đυ.ng tới, đập "phầm phập" vào vùng bụng dưới của anh do quán tính.

Julius thấy thời cơ đã tới, xúc tua đầy hạt lập tức tiến thật mạnh vào, nhắm ngay tiến tuyền liệt đang hơi nhô lên trên tường thịt mà đánh thẳng lên đó. Các hạt nhỏ cùng lúc đó bắn ra một lượng lớn dịch kí©ɧ ŧìиɧ khắp vách ruột, ép cơ thể Tô Đình nhanh chóng hấp thu. Hai mắt Tô Đình lộn ngược ra sau, cuống họng run lên. Thấy vậy, hai ngón tay Julius liền bấu lấy vật cứng, dùng sức kéo nó ra.

Bàn tay của Julius rút mạnh ra khỏi miệng Tô Đình, kéo theo mấy tia nước bọt vươn vãi khắp nơi. Cùng lúc đó thân thể Tô Đình cong lên, cả tấm lưng rời khỏi giường, ©ôи ŧɧịt̠ phía dưới điên cuồng phun tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tô Đình nặng nề rơi xuống giường, cả thân thể không ngừng co giật. Miệng anh mở lớn khép không được, cố gắng hít khí, khẽ lên tiếng rêи ɾỉ đứt quãng pha lẫn tiếng nức nở. Nước mắt không kiềm chế được liên tục rơi xuống, kể cả lỗ mũi cũng nhiễu nước. L*иg ngực anh phập phồng liên hồi, ©ôи ŧɧịt̠ đã rủ xuống phía dưới vẫn đang bắn tinh, hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì nướ© ŧıểυ vàng khè bắt đàu chảy xuống.

Julius im lặng ôm lấy Tô Đình, đợi anh qua cơn cực khoái dữ dội này. Trong tay nó đang cầm một vật nhỏ màu đen bóng loáng, trông bề ngoài hơi giống hạt táo.

"Anh à, anh thật tuyệt vời. Bây giờ chúng ta cùng nhau gieo hạt nhé?"