Chương 2: Hai nhân vật chính giờ mới xuất hiện ( Sεメ có tình yêu, cường cường, anh tuấn, niên thượng, chơi trong xe ngựa tới đái, một chút cốt truyện)
Tất cả 11 đại thần ở đây nhíu mày thật sâu nhìn hai thân ảnh trên giường. Phản ứng lớn nhất là của Rosseu và Claude, hai người có vẻ giận đến sắp bốc hỏa. Rosseu nhìn Hadot khỏa thể trên giường đức vua, ánh mắt hắn ác độc như muốn đem người cháu trai ti tiện đi triệt sản lập tức.
Khuôn mặt Claude thì có vẻ rất bất mãn.
Điều ấy là đương nhiên, đáng lẽ cơ thể dâʍ đãиɠ trên giường là của mình, Claude thầm nghĩ. Gã đã hy sinh hai vị trí quan chức dưới quyền quan trọng cho người nhà Rosseu để lấy con búp bê xinh đẹp ấy, giờ đây chẳng phải gã phải hai tay dâng nó cho đức vua sao?
Hoppes tập trung nhìn vào chỗ giao hợp của đức vua và thánh tử. Ông có thể nhìn thấy lỗ l*и bị bung mở của thánh tử đang tham lam hút lấy hút để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đức vua. Không cần biết lúc trước thánh tử có thật sự được ban phúc hay không, giờ đây, tên đĩ nam mang tên thánh tử thật sự đã được lai giống, tử ©υиɠ của y đã chứa đầy nùng tinh của đức vua.
Sinh con cho quốc vương sao? Thánh tử này cũng quá ngu ngốc rồi, Hoppes bực tức nghĩ. Người nhà Hadot thật sự chỉ là một lũ đần độn, chả lẽ họ không dạy con cháu mình lịch sử sao? Hoppes một lần nữa cầm lấy tách trà trên bàn, nhưng ông không uống mà lại đưa nó cho một trong người hầu của đức vua.
Người hầu đứng gần với Hoppes nhất thấy thế liền rung rẩy giơ ra hai tay đón lấy, khuôn mặt hắn dần trở nên trắng bệch, hung ác liếc mắt nhìn v9ề phía nam tử ngất xỉu trên giường. Thế nhưng, tên người hầu như chấp nhận số phận mình mà đem tách trà lùi về phía sau, đứng chung với 3 người hầu khác, hai tay nắm chặt tách trà đến lồi cả đốt xương ngón tay.
"Mọi người giải tán, cuộc họp hôm nay tại điện thần kết thúc. Ta nhắc lại, mọi chuyện xảy ra hôm nay chính là thánh tử không được ban phúc. Nhưng đức vua vì thương cảm công sức thánh tử trẻ tuổi mà không gửi đi phía đông thánh điên, đem về cung diện thánh, ban tên La Thoraet, làm người tư vấn cho cung thánh và thánh điện." Hoppes lên tiếng, mọi người nghe xong đều trầm mặc.
Tiếng bước chân dần vang lên, từng đại thần nhanh chóng bước ra khỏi phòng hội nghị với ý nghĩ muốn mau thoát khỏi nơi ngột ngạt đó. Mọi người dần đi hết đến khi chỉ còn Hoppes, Jacque và Rosseu ở lại. Trước khi đi, Claude âm thầm liếc mắt nhìn về hướng Rosseu, nhưng thấy hắn không để ý, gã liền tức giận rời đi.
"Rosseu, Hadot là cháu trai ngươi. Chính xác chứ?" Lão Hoppes lên tiếng
"Vâng Tiến Sĩ, Hadot là cháu trai của ta." Rosseu chột dạ lên tiếng. Hắn thầm nghĩ, lão già muốn làm gì?
"Ngươi hãy cho người phụ trách việc chuẩn bị chỗ ở cho La Thoraet ở cung thánh. Đừng làm quá đáng." Lão Hoppes nói một cách thản nhiên.
Rosseu nghe xong mà cảm thấy máu toàn thân đều biến lạnh. Chết tiệt, lão già này đã biết cái gì rồi? Câu nói đó có ý gì? Hadot, đồ ngu ngốc, vì ngươi mà mọi chuyện đều bị rối loạn cả lên, Rosseu thầm nghĩ.
"Vâng Tiến Sĩ." Nói xong, hắn lập tức nhanh chân bước ra ngoài. Nolan nhìn thấy chủ nhân mình liền nhanh chóng bước tới, chạy chầm chậm phía sau. Có vẻ chủ nhân không được vui lắm thì phải, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với thánh tử sao? Nó lúc nãy chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bế thánh tử vào rồi bước ra một mình. Nolan nghiêng nghiêng cái đầu nho nhỏ suy nghĩ.
Trong phòng hội nghị giờ chỉ còn hai người, âm thanh im lặng đến chỉ thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều phát ra từ trên giường.
"Thầy, ngài định giải quyết như thế nào?" Jacque bước tới trước mặt Hoppes, thấp giọng dò hỏi.
Hoppes xoay người nhìn sâu vào mắt Jacque. Mắt Jacque rất đẹp, màu hổ phác thuần ấy gần như sáng lên trong căn phòng tối tăm ẩm ướt này. Ông cũng không hề dè dặt mà nắm lấy tay học trò yêu quý của mình.
Hoppes thở dài, kiềm chế khát khao muốn nâng lên bàn tay đang nắm mà đặt lên một nụ hôn. Jacque nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Hoppes, như là âm thầm an ủi. Ánh mắt Hoppes vẫn châm chú nhìn Jacque. Bảo bối của ông rất anh tuấn, mày kiếm mắt ưng, cái mũi cao kết hợp với khuôn cằm sắc bén khiến hắn trong như là tượng bảo thạch của nhà vua những đất nước cổ đại. Ánh mắt ông nhìn từ mái tóc màu đay được cắt ngắn theo tiêu chuẩn quân đội, đến cặp môi đỏ hồng dụ người. Tay nắm Jacque của Hoppes đột nhiên xiết chặt khiến Jacque nhẹ chíu mày.
"Ta xin lỗi, đau không?" Hoppes thả lỏng tay, nhưng vẫn nắm hờ bàn tay ấm nóng của Jacque.
"Không sao. Thầy, ngài định làm gì với đức vua và thánh tử?" Jacque nở nụ cười nhẹ an ủi vị đại thần đức cao vọng trọng này.
Hoppes nhìn nụ cười ấy mà hơi mất thần, sau khi tiêu hóa câu hỏi của Jacque, ông tỏ vẻ suy nghĩ.
Hoppes xoay người nhìn 2 thân ảnh trên giường đã ngất đi và 4 người hầu cạnh vua. Gã người hầu kia vẫn còn bưng chén trà Hoppes ban cho. Ánh mắt mang tia cầu xin nhìn ông và ngài Jacque. Hoppes lặng lẽ hất cầm lên với gã người hầu. Gã ta tuyệt vọng muốn hét lên nhưng lại không có âm thanh gì phát ra từ cổ họng, chỉ biết khóc trong im lặng. Jacque và Hoppes đều xuất thân là quân nhân, tình cảnh này đã thấy quá nhiều nên cũng không động thanh sắc, chỉ im lặng chờ đợi gã ta bình tĩnh lại.
Một lúc sau cảm thấy hai vị đại thần không thương hại cho mình, gã người hầu liền không khóc nữa, chậm rãi nâng tách trà tinh xảo trong tay lên uống một ngụm. Làm xong hai đông tác nhẹ nhàng này mà người gã ta như rút hết năng lượng. Chỉ thấy hai tay gã buông thỏng xuống bên người, mặt tái xanh tím, miệng xùi bọt mép. Thân thể gã bắt đầu co giật dữ dội, ngón tay cong lại với một độ qủy dị, sau một lúc thân thể gã đôt nhiên giật bắn lên khiến bọt mép bay khắp nơi. Một tiếng hét trầm đυ.c vang lên từ cổ họng của gã người hầu, tiếng hét ấy kì lạ như tiếng cây dương cầm quá lâu không được lên dây mà lại bị đánh lên tiếng nhạc vậy, trầm đυ.c khan đặc.
Cổ họng bị hét đến rách bươm khiến gã người hầu ói ra máu. Cơ thể gã co giật thêm lúc nữa rồi hoàn toàn im lặng. 3 người hầu thấy đồng bạn lớn lên chung chịu tra tấn mà máu toàn thân biến lạnh, mặt trắng bệch, nỗi sợ vô tên chiếm lấy cơ thể họ. Đây chính là kết cục của họ nếu họ tiết lộ chuyện hôm nay ra, đây chính là cái giá phải trả nếu họ dám cất lên tiếng nói.
"Được rồi, các ngươi dọn dẹp đi. Làm cho sạch sẽ chút." Hoppes mệt nỏi nói.
Người hầu lập tức bắt đầu di chuyển, hai người hầu bắt đầu khiên lên thi thể đồng bạn đem ra ngoài bằng cửa sau, người còn lại cố sức tách thân thể hai người trên giường ra nhưng cánh tay gầy gò của gã không đủ sức, chỉ đành lật người đức vua lại để hai người có thể ngủ thoải mái chút.
Sau đó, gã lấy ra một tấm màn lớn rồi móc lên 4 góc của trần giường che lại cảnh tượng tục tĩu bên trong. Sau khi dọn dẹp bàn ghế, lau lại dấu vết trong căn phòng xong, họ hành lễ thật sâu với Hoppes và Jacque rồi đẩy giường di động của đức vua ra theo cửa sau. Tuy một người trong họ chết, nhưng Hoppes cho phép 3 người bọn họ sống, bọn họ phải biết ơn ông ta và ngài Jacque. Ngẫm lại, nếu không có ngài Jacque ở đó, có thể họ đã chết hết rồi.
Thấy tất cả người ngoài đã dời đi, Jacque di chuyển đến trước mặt Hoppes, đặt xuống một nụ hôn trên đôi môi mỏi mệt. Hoppes nhẹ nhàng thở hắt rồi chấp nhận nụ hôn an ủi của học trò yêu quý của ông. Jacque chậm rãi tách rời môi hai người để nhìn thật sâu vào ánh mắt xanh thẫm của Hoppes. Một nụ hôn khác nhẹ nhàng hạ xuống trên cánh mũi, trên trán, rồi hai bên má Hoppes.
"Thầy.."
Cánh tay lực lưỡng của Hoppes vươn lên bắt lấy sau gáy Jacque rồi hôn thật sâu lên bờ môi đỏ hồng khiến ông điên cuồng kia. Một tay khác của ông vòng qua sau cái eo rắn chắc của Jacque rồi mạnh mẽ kéo hông hắn về phía hạ thân ông. Nụ hôn ấy điên cuồng mà bá đạo, thể hiện ý chiếm hữu mạnh mẽ của giống đực với bạn đời của mình. Đầu lưỡi Hoppes vói vào vòm miệng mềm mại của Jacque, liếʍ láp từng nấc trong khuôn miệng, từng cái răng bé xinh, rồi cuốn lấy đầu lưỡi e thẹn. Nụ hôn quá mức nồng cháy khiến Jacque hơi tách người ra phía sau muốn tránh thoát. Hoppes lập tức ép gáy Jacque xuống sâu hơn nữa, như ý muốn muốn ăn tươi nuốt sống hắn vào bụng.
Tiếng hôn ướŧ áŧ vang lên khắp căn phòng nghiêm ngặt khiến không khí nhiễm thêm một tầng diễm tình. Tới khi Jacque không thể thở ra hơi Hoppes mới dừng lại, buông gáy hắn ra nhưng cánh tay quấn quanh hông Jacque vẫn cương ngạnh giữ người lại gần. Hai tay Jacque vươn lên đặt hai bên mặt Hoppes, một lần nữa đặt một nụ hôn nhẹ xuốngmiệng ông, vươn ra đầu lưỡi liếʍ đôi môi Hoppes, mυ'ŧ lấy cánh môi dưới khiến nó ửng hồng ướŧ áŧ.
"Tiểu yêu tinh, muốn thầy thao chết em trên bàn hội nghị sao?" Tiếng nói trầm thấp của Hoppes vang lên, phun hơi thở nóng lên khuôn mặt anh tuấn của Jacque.
"Về nhà trước đã, thần muốn hầu hạ ngài tận hứng." Jacque đáp lại, tiếng nói trầm tính mang theo chất kí©ɧ ŧìиɧ trí mạng với Hoppes.
Hoppes mỉm cưởi nhìn bảo bối trong tay, đừng nghĩ ta sẽ đợi đến khi về nhà.
Hoppes vòng tay ôm lấy hông Jacque, dẫn hắn ra hỏi cửa phòng hội nghị. Nay bên ngoài đã không còn người đợi vì họ không có mang theo người hầu tùy thân. Jacque ra lệnh cho tu sĩ trong hành lang chuẩn bị xe ngựa cho họ đi về.
"Thầy tại sao không gϊếŧ thánh tử? Thầy cũng nghĩ là tên nhóc đó đươc ban phúc sao?" Sau khi hai người đã lên xe ngựa, Jacque buông màng xuống để người đánh xe không thể nghe họ nói chuyện.
Bàn tay Hoppes liền nhanh chóng mò mẫm vào trong áo bào rườm rà của Jacque, vuốt ve cơ bụng rắn chắc, đầu ngón tay trượt theo rãnh của từng múi cơ xinh đẹp. Tay còn lại nhanh chóng mò xuống hạ thân mà xoa nắn ©ôи ŧɧịt̠ đang ngủ yên của nguyên soái. Mặt Jacque ửng hồng, tay chân táy máy muốn bắt lấy hai bàn tay đang làm càn kia lại.
"Thầy, ngài đừng như vậy. Làm trên xe ngựa không tốt đâu, .....giật nảy đau lắm" Jacque nhỏ tiếng cầu xin. Jacque biết Hoppes đã bị màn trình diễn diễm tình của đức vua và thánh tử kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù sao ông ta cũng là đàn ông với sức lực sung thịnh.
"Cục cưng, bảo bối.. đừng phản kháng, ta sẽ không làm đến cùng." Hoppes thì thầm vào lỗ tai bị nhuộm màu đỏ tươi của Jacque, nhẹ nhàng cắn một cắn.
"A...a..ưʍ... Được thôi, đừng làm đến cùng. Chúng ta đợi đến về nhà nhé?" Jacque nhìn Hoppes cầu xin, mắt ưng sắc bén giờ đây bị nhuộm một tầng hơi nước.
"Được thôi." Hoppes phì cười, thổi khí vào tai bảo bối.
"Bầu vυ' của y thật sự đã to ra rất nhiều." Hoppes lên tiếng nói. Tuy đang bàn chuyện đàng hoàng, nhưng giọng nói của Hoppes vẫn mang theo ý tứ trêu đùa.
"Thậm chí còn biết bắn sữa tươi." Hoppes vươn hai ngón tay ngắc nhéo đầu ti đứng thẳng lên của Jacque sau lớp quần áo dày. Cơ thể Jacque giật bắn lên như bị phỏng, như muốn cầu xin Hoppes mạnh tay hơn với đầṳ ѵú mình.
"A...ưm ..a nhưng......... nhưng.. đó có thể là ....một màn kịch .....do Rosseu và Hadot dựng."
Hoppes nhíu mày, bàn tay đang dịu dàng xoa bóp ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của Jacque đột nhiên ra tay bóp mạnh, vuốt từ ngọn đến đầu ©ôи ŧɧịt̠. Jacque rên rĩ lớn tiếng, đôi chân dài chụm lại như muốn bảo vệ hạ thân mình nhưng lại như muốn giữ lại bàn tay ấy, cầu xin Hoppes tiếp tục mạnh tay hành hạ cơ thể mình.
"Đang trong tay của ta mà dám nhắc tới tên người đàn ông khác? Em muốn bị thao đến chết tươi à?" Hoppes xiết chặt của quý trong tay như cảnh báo.
"Á...Đừng....đừng, đau quá....thầy ơi.....đừng mà....mạnh tay...mạnh tay quá. Thần sẽ không....sẽ không như thế nữa..Ô... Ô" Jacque khóc lóc rên rĩ. Hắn biết Hoppes sẽ không nỡ làm hắn bị thương, nhưng Hoppes hoàn toàn có thể phế hắn nếu ông muốn.
Hoppes nhẹ nhàng hôn thái dương nhẽ nhã mồ hôi Jacque, bảo bối có vẻ rất đau, ông lỡ mạnh tay quá rồi. Hoppes thả nhẹ lực tay, dịu dàng xoa bóp vuốt ve khuôn ngực dầy đặn và ©ôи ŧɧịt̠ ỉu xìu của Jacque.
"Xin lỗi làm em đau rồi." Hoppes dịu dàng nói, vươn ra đầu lưỡi liếʍ đôi môi đỏ hồng của Jacque. Mùi hương đặc thù nam tính của Jacque khiến Hoppes hơi mất kiểm xoát, hung hăng làm sâu nụ hôn, nước miếng tràn ra từ chỗ hai đôi môi kết hợp.
"Hoàng thượng sẽ không cho phép ta gϊếŧ Hadot, tên già da^ʍ dật ấy thích cơ thể y." Hoppes thì thầm vào miệng Jacque sau khi môi hai người tách ra.
"Hơn nữa, Rosseu và Claude sẽ giúp chúng ta giải quyết La Thoraet, tên dê già đó sẽ không để tên nhóc ấy sống thoải mái đâu. Đó là cái giá phải trả khi trở thành thánh tử." Hoppes nói xong rồi hơi cười, áp mặt vào mái tóc Jacque hít lấy mùi hương quen thuộc.
"Thế nhưng ....a .....ưm .... Thánh tử tiếp theo ....ân ...ân ... chúng ta....phải... phải chọn thánh tử tiếp theo..." Jacque thở dốc, đứt quãng nói.
Cánh tay Hoppes đang dần di chuyển xuống dưới, mò mẫm trước cửa c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại của Jacque.
"Sẽ không sao đâu, La Thoraet đã không còn là thánh tử, y đã không còn bất cứ địa vị gì nữa. Thánh tử tiếp theo vẫn sẽ được chọn theo quy tắc cũ. Hãy hi vọng đại thần sẽ khoan dung mà chấp chận lời cầu khẩn của Philos." Hoppes chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp đầy từ tính khiến lỗ nhỏ phía dưới của Jacque co rút một trận, dịch ruột non trong suốt bắt đầu tiết ra trên tay Hoppes.
Hoppes nhận thấy phản ứng của bảo bối mình thì bật cười nhẹ, đúng là cơ thể được dạy dỗ bởi chính tay mình.
Hoppes hứng lấy một lượng dịch ruột non trong suốt trong tay rồi chà xát c̠úc̠ Ꮒσα nhạy cảm khiến nó co rút hé mở miệng đòi được đút ăn. Từng tiếng thở dốc nặng nề vang lên, Jacque cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, không thể suy nghĩ bình thường được nữa, không biết phải trả lời Hoppes như thế nào.
"Syidis đã tại vị quá lâu, tên già đâm dật ấy ngoài trừ háo sắc, hèn nhát và yếu đuối ra thì chả còn tính cách gì đang nhắc tới. Đó chính là lí do khiến chúng ta không được ban phúc của đại thần suốt 12 năm nay. Chúng ta cần phải chỉnh đốn lại triều cương của Philos nếu chúng ta còn muốn tiếp tục sống tại đây." Hoppes tiếp tục nói dù ông không biết Jacque nghe được bao nhiêu, cơ thể nam tính trong tay ông đỏ ửng lên như tôm luộc, uốn éo theo ý muốn của ông.
Đầṳ ѵú Jacque dựng thẳng lên đòi hỏi yêu thương, muốn người mυ'ŧ, vuốt, cắn nó. Phần bụng dưới của Jacque nóng rực, c̠úc̠ Ꮒσα hé mở mời gọi ngón tay Hoppes đâm vào, đem lại kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào. Tiếng rên rĩ vụn vỡ rơi ra từng miệng Jacque đang xen tiếng cầu xin ngọt liệm khiến máu nam nhân sôi xùng xục. Hoppes dù có bao nhiêu tự chủ cũng chỉ là đàn ông, hơn nữa người trong lòng lại là tâm can bảo bối của ông, khiến Hoppes dù muốn tiếp tục chơi đùa với bảo bối cũng phải đầu hàng.
"Bảo bối, em không công bằng. Nếu em rêи ɾỉ cầu xin như vậy thì sao ta có thể không cho chứ?" Hoppes thì thầm nói. Hai ngón tay lập tức thọc mạnh vào c̠úc̠ Ꮒσα ẩm ướt nóng hổi.
Jacque lập tức giật bắn người lên, hai tay quàng ra phía sau ôm lấy cổ Hoppes mà cầu hoan.
"Á...Ối....ưʍ...a....thầy....sâu quá....a...sâu quá....thần không được...không được."
Mắt Jacque bị phủ một tầng hơi nước, miệng mở hít từng ngụm khí lớn, nước miếng không kịp nuốt xuống trào ra khỏi vòm miệng, chảy dọc theo khuôn cằm sắc xảo xuống xương quai xanh xinh đẹp. Hoppes tham lam vươn ra đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ theo đường nước miếng chảy xuông, bắt đầu từ xương quai xanh, kéo lên cằm, rồi theo đó ngâm lấy cánh môi hé mở mà hôn, mυ'ŧ.
"Đất nước chúng ta đã tồn tại hơn 500 năm, ta sẽ không cho phép nó xụp đổ trong tay của những tên chính khác gia não đầy tϊиɧ ŧяùиɠ. Jacque, em sẽ ở bên cạnh ta khi ta gϊếŧ từng tên ấy, thanh trừ độc tố cho Philos. Em có nghe không?" Hoppes hung hăng bóp mở cằm Jacque, ép hắn nhìn thẳng vào ánh mắt xanh đậm nhuốm đày dục vong của ông.
"Vâng ....Thầy là ....chủ nhân của em.....em sẽ....mãi...mãi bên thầy." Jacque mê luyến ngắm nhìn người đàn ông mang đầy dục vong trước mắt, chính khí thế đó là thứ khiến hắn quyết định trao thân cho người đàn ông quyền lực này.
Ngón tay Hoppes di chuyển mạnh bạo trong tường thịt mềm mại, ngón tay thon dài chạm đến một cơ thịt hơi nhô lên trên vách ruột. Hoppes hơi cười khi biết mình đã tìm thấy điểm kɧoáı ©ảʍ của bảo bối, ngón tay không nương tình mạnh bạo ấn xuống bó thần kinh cực nhảy cảm đó. Một dòng điện chảy thẳng vào não Jacque, biến dòng suy nghĩ của hắn thành một đống tương hồ. Cơ thể Jacque mất tự chủ co giật điên cuồng, bàn chân duỗi thẳng ra, ngón chân co quặp lại, tròng đen trong mắt lăn ngược về phía sau. Côи ŧɧịt̠ được xoa bóp vuốt ve bắn ra một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng tinh nóng hổi, rơi xuống chăn đệm lót bên trong xe. Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn trong xe cùng với mùi hương mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa chung vào nhau khiến hai người trong xe càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ.
Tay Hoppes không dừng lại sau khi Jacque đã bắn tinh, vẫn tiếp tục chà xát vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ mềm nhũn, muốn nó tiếp tục bắn tinh. Jacque khóc lóc cầu xin Hoppes dừng tay, hắn biết ông muốn làm gì với cơ thể hắn, nhưng Hoppes ngó ngơ, an ủi Jacque bằng cách một lầm nữa ấn mạnh vào điểm yếu trên vách ruột. Jacque ưỡn ra tấm lưng cường tráng thành đường cong hoàn hảo, đôi môi rên rĩ gọi tình. Đôi chân dài của Jacque muốn khép lại, chặn bàn tay tàn ác của Hoppes nhưng ông nhanh chóng vươn tay bắt lấy, ép Jacque banh chân ra lớn hết cỡ. Bàn tay di chuyển càng nhanh hơn, muốn ép ©ôи ŧɧịt̠ trong tay lần nữa bắn nước.
"Không....không....dừng lại....thầy ơi....đừng mà....sẽ bắn mất.....muốn tiểu....bắn nướ© ŧıểυ."
Hoppes thấy bảo bối mình sắp đạt được cực khoái mà mà phun nướ© ŧıểυ, ông liền vuốt xuống da qυყ đầυ của ©ôи ŧɧịt̠ Jacque, rồi bấu mạnh móng tay lên mắt ngựa trên ©ôи ŧɧịt̠ lớn. Jacque không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền khóc lóc mà bắn ra dòng nước trong suốt hơi vàng.
"Á .....Bắn ra rồi....thần tiểu ra rồi....Thần tiểu trong tay thầy rồi."
Hoppes cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Jacque như người lớn giúp con nít xi tiểu. Nướ© ŧıểυ bắn ra thật lâu đến khi lỗ niệu đạo của Jacque bắt đầu cảm thấy bỏng rát mới từ từ dừng lại.
Hoppes nhìn biểu hiện đê mê trên khuôn mặt anh tuấn nam tính bức người của bảo bối mình mà cảm thấy thành công mĩ mãn. Ánh mắt sắc bén như chim ưng bị phủ một tầng sương mù, má ửng hồng, môi sưng đỏ cầu người hung hăn hôn. Đây chính là nguyên soái Philos, người ấy đã hoàn toàn đánh mất chính mình mà tiểu trong vòng tay ông. Hoppes âu yếm hôn xuống đôi môi sưng đỏ, mυ'ŧ lấy nước miếng ngọt ngào thơm ngon đang tràn ra. Bàn tay Hoppes bắt đâu tiếp tục mòm mẫm vuốt ve khắp cơ thể rắn chắc màu mật ong xinh đẹp. Tay trái bắt lấy đầṳ ѵú no đủ mà bóp nhéo yêu thương, tay phải di chuyển xuống thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα mê hồn kia nhằm nới nó lỏng.
Bảo bối lúc nãy đã hứa là về nhà sẽ hầu hạ ta tận hứng mà, Hoppes vui vẻ nghĩ.
Jacque lúc này đã ngất đi trong lòng của Hoppes mà không biết đến buổi tối diễm tình sắp đến của hai người.
--
Dinh thự nhà Hoppes nằm ở trung tâm thủ đô Greco của Philos đang đèn đuốc sáng trưng, người hầu đi qua lại như thoi đưa. Quan gia Jain đã phục vụ tại đây hơn nửa đời người hiện đang sức đầu mẻ trán đi tìm anh chủ nhỏ của chủ nhân. Chủ nhân họ là Tiến Sĩ Hoppes và bạn đời của ngài, nguyên soái Jacque, là một cặp đặc biệt. Nguyên soái Jacque dù địa vị cực cao, không thiếu tiền của và không phải là song tính nhân vẫn được cưới về nhà Hoppes trở thành chủ nhân thứ hai của dinh thự rồi cùng Tiến Sĩ nhận nuôi hai người con trai. Cậu chủ lớn được nhận nuôi 12 năm trước khi anh ấy chỉ mới 10 tuổi. Cậu chủ nhỏ chỉ mới được nhận nuôi năm ngoái, năm nay đã 12 tuổi.
"Tiểu thiếu gia, người đang ở đâu vậy? Làm ơn đừng trốn nữa, hai chủ nhân sẽ về bất cứ lúc nào."
Lão Jain thiếu chút nữa là khóc ra nước mắt, tại sao cùng lại được nhận nuôi mà tính cách hai người lại khác nhau đến vậy? Một người thì trầm tĩnh, trưỡng thành; một người thì tinh nghịch, phá phách; khiến cuộc đời bao nhiêu người ở biệt thự này thành ác mộng.
"Jain, ông kiếm thấy tiểu Tôn chưa?" Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên sau lưng lão Jain, hù lão giật mình, xoay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, tóc đen mắt đen, phục sức quân nhân lặng lẽ đứng sau lão Jain, ánh mắt tỏ vẻ áy náy với lão. Lão Jain năm nay đã 60 tuổi, tận trung với nhà Hoppes qua hai đời chủ nhân, trải qua biết bao sóng gió chính trị mà giờ đây lại bắt lão đi trông trẻ, cũng thật là quá đáng, Tô Đình nghĩ. Tiểu Tôn là em trai do anh mang về năm ngoái. Tô Đình đối với người em trai mới này trong lòng tràn ngập cảm giác mâu thuẫn, tuy anh rất yêu thương tiểu Tôn nhưng điều đó không có nghĩa là nó có thể hành hạ người hầu và quản gia nhà họ mọi lúc anh rời nhà đi làm. Tô Đình nhíu mày thật sâu, ta cần phải bắt lại tiểu Tôn rồi khiển trách nó một trận.
"Thiếu gia, cậu về từ lúc nào vậy? Sao không cho người thông báo một tiếng, cậu xém chút nữa đã hù chết cái mạng già này rồi." Lão Jain than thở trả lời.
"Tôi xin lỗi, tôi chỉ vừa mới tuần tra tường thành xong, liền lập tức trở về nhà chờ phụ thân và cha. Đến nhà tôi mới thấy mọi người đều đang bận rộn nên không cho người thông báo." Tô Đình nhẹ giọng trả lời
"Ôi! Sao cậu lại làm vậy? Chỉ cần có người thông báo cậu về là tiểu thiếu gia sẽ ngay lập tức xuất hiện thôi. Cậu chủ nhỏ đơn giản là dỗi cậu bỏ cậu ấy ở nhà thôi." Lão Jain thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần còng lưng tìm kiếm tiểu quỷ tiếp rồi.
"Vậy sao? Tôi không biết, xin lỗi." Tô Đình áy náy trả lời, cuối người xin lỗi kiểu quân nhân. Cơ thể Tô Đình rất đẹp, cơ bắp chắc nịch mang sức bật manh mẽ, cơ ngực no đủ, chỗ nên nhô thì nhô, chỗ nên lõm thì lõm. Khi anh khoác lên bộ quần áo quân nhân bó người càng tôn thêm dáng người hoàn hảo nam tính, tràn ngập sức sống trẻ tuổi.
Lão Jain nhìn đường lưng thẳng tắp kia từ từ cong xuống, lộ ra cảnh xuân giữa bầu ngực qua quân phục bị nới lõng lẽo. Lão có thể hơi thấy đầu ti đỏ tươi nhô ra dưới áo trắng, khung cảnh ấy cấm dục kí©ɧ ŧìиɧ. Khung cảnh này khiến lão Jain dù đã có bạn đời cũng động tâm một cái.
Đột nhiên trên xà ngang dinh nhự có thân ảnh nhanh nhẹn nhảy xuống. Tiếp theo lão Jain cảm thấy má trái của mình man mát, rồi một bàn chân nhỏ bé chạm tới mặt lão, đá mặt lão vẹo sang một bên.
"Lão già háo sắc, ngươi không được phép ý da^ʍ Đình Đình. Đình Đình là anh trai của ta, của ta, Julius."
Thân ảnh bé con hiện ra trước mặt hai người. Tiểu thiếu gia quậy phá của gia đình Hoppes đang hung hăng đứng chắn trước Tô Đình và lão Jain vô tội bị ăn đánh. Julius là một đứa bé rất xinh đẹp. Nếu chỉ so ngoại hình với những đứa trẻ cùng trang lứa thì Julius như là một thiên thần nhỏ giữa đám tiểu quỷ nước mũi chảy dài. Nó có màu mắt hổ phách, màu đay cho mái tóc vừa dài vừa dày. Bề ngoài Julius trông rất giống cha bọn họ, Jacque, chỉ có màu da trắng hồng là không giống với cha nuôi.
"Tiểu Tôn, em đang làm gì?" Tô Đình thấy em trai mình đánh quản gia nuôi anh từ nhỏ tới lớn khiến lửa giận nổi lên. Tiểu Tôn có thể có tính tinh nghịch của con nít, điều đó không sao nhưng đả thương người khác là chuyện hoàn toàn không chấp nhận được.
"Đình Đình, em đang bảo vệ anh nha. Anh không thấy thôi chứ lão già đó có ý muốn xấu xa với anh đó." Juius dẩu cái môi nhỏ hồng kể tội, muốn được ca ca yêu quý thưởng cho nó. Đình Đình dù rất lợi hại nhưng anh ấy lại không biết tới mị lực của bản thân, thật nguy hiểm a, Julius đau đớn nghĩ. Mình phải chịu thiệt mà bào vệ anh ấy.
"Em câm miệng lại, em không được phép nói như vậy. Ông Jain là một người đáng kính và ông ấy đã có bạn đời, em có biết hậu quả của việc nói bậy là gì không?" Tô Đình tức điên lên. Suốt cả năm nay câu đã lơ là tình trạng giáo dục của tiểu Tôn vì bận công việc, còn cha và phụ thân thì ngày đêm lo lắng việc thánh tử mới của nhà Hadot nên càng ít về nhà hơn. Nên việc dạy dỗ tiểu Tôn là do hạ nhân phụ trách, mà hạ nhân nào lại dám quở trách tiểu thiếu gia của nhà Hoppes chứ? Tô Đình âm thầm hạ quyết định, anh phải đích thân ra tay chỉnh đốn lại quá trình dạy học của tiểu Tôn mà hoàn toàn không biết về hậu quả nó có thể gây ra cho cái mông của anh.
"Em xin lỗi ngay cho anh."
Julius nhìn có vể ấm ức vô cùng, mình đã là gì sai chứ? Mình chỉ muốn bảo vệ Đình Đình thôi mà. Đình không đáng yêu chút nào, Đình Đình bảo về người ngoài mà không bảo vệ người nhà. Ta phải trả thù Đình Đình, phải khiến cho anh biết ai mới là người bên trong và ai là người bên ngoài. Suy nghĩ như vậy khiến Julius vui vẻ hơn hẳn, cúi đầu xin lỗi lão Jain còn đang ngớ người.
Tô Đình thấy em trai đáng yêu biết nhận lỗi liền hết giận, vươn hai tay ra bế Julius lên. Julius năm nay tuy 12 tuổi nhưng vẫn rất lùn, đây là điều khiến Julius bé nhỏ rất đau lòng. Thế nhưng, nếu vậy mà được Đình Đình ôm vào lòng, áp mặt vào bầu ngực no đủ của anh trai thì Julius đương nhiên sẽ không than phiền.
"Xem này, em bẩn thế rồi. Tiểu Tôn có muốn cùng đi tắm chờ cha vầ phụ thân về với anh không?" Tô Đình cười lên nhìn rất điển trai, Julius nhìn đến mê mẩn, lơ đãng gật đầu. Tô Đình cười cười nhìn em trai, ôm tiểu Tôn của anh đi tắm.
Lão Jain nhìn bóng lưng hai người rời đi mà thở dài, quay đi tiếp tục điều động người hầu trong nhà làm việc.
Một cỗ xe ngựa thuần đen đậu trước cửa dinh thự sáng trưng. Vài người hầu liền chạy ra khuân vác đồ vật cá nhân của chủ nhân bọn họ vào nhà. Vì nghi thức cho thánh tử lần này mà hai chủ nhân phải ở lại thánh điện hai ngày một đêm cùng 10 đại thần khác quan sát kết quả nên đồ họ đem theo không nhiều, hai người cũng không cần người hầu tùy thân đi theo.
Một cái chân bước ra từ xe ngựa, xuất hiện tại cửa xe là Tiến sĩ Hoppes, cố vấn hoàng gia của đức vua, người đứng đầu ban hội đồng quản trị Philos, người đàn ông quyền lực thứ hai quốc gia. Một số người trẻ tuổi thấy thế liền giật mình, cúi đầu lúng túng không biết phải nhìn đi đâu. Quan gia Jain thấy vậy liền lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi a, vẫn có những mở tưởng không nên có.
"Tôi đã cho người chuẩn bị phòng ngủ chủ nhân xong rồi." Lão Jain cười nói
Một cô hầu gái nhìn dáng đứng của Tiến Sĩ mà thất thần, tuy Hoppes đã chính thức kết hôn với nguyên soái Jacque nhưng ông vẫn có thể nạp thϊếp, cô người hầu nghĩ. Nếu như mình được làm người ấy, thị thϊếp của Tiến Sĩ cũng đủ để khiến nhà nàng cả đời nở mặt, hầu gái e thẹn viễn tưỡng. Lão Jain nhìn biểu hiện của cô hầu gái mới tuyển, lẳng lặng thở dài. Thời đại này thật là khó kiếm người làm được việc, lão Jain lập tức ghi nhớ khuôn mặt hầu gái, lát nữa ông sẽ gửi cô đi nhà khác làm việc, người như thế này giữ bên cạnh rất phiền.
"Chào ông Jain, cảm ơn vì sự chuẩn bị chu đáo của ông. Ông có thể cho người lui xuống được rồi, ta sẽ tự thu xếp cho Jacque." Hoppes lên tiếng, âm thanh trầm thấp mang theo tia mênh lệnh ép người nghe phải phục tùng.
"Vâng" Lão Jain vui vẻ chấp thuận, cho tất cả người hầu lui xuống rồi tự đánh xe đi cất và chuồng ngựa.
Hoppes bế Jacque đang ngủ, chậm rãi đi vào dinh thự to lớn. Hoppes như ngựa quen đường cũ mà một mạch đi tới hướng phòng ngủ chủ nhân.
Phòng ngủ của họ rất rộng lớn nhưng cực kì đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, một cái tủ nhỏ kế giường, và một bàn trà lớn với hai bộ ghế dài. Tuy căn phòng không đươc trang hoàng xa xỉ nhưng lại nhã nhạn, sang trọng, y như chủ nhân của nó.
Hoppes nhẹ nhàng đặt bảo bối ngủ say xuống giường lớn, hôn lên đôi môi sưng đỏ. Nụ hôn bắt đầu trong trắng lại kí©ɧ ŧìиɧ Hoppes, ông bắt đầu cắи ʍút̼ cánh môi mọng nước, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh xinh đẹp. Bàn tay bắt đầu lột đi bộ đồ rườm rà để lộ ra cơ thể quyến rũ nam tính của người dưới thân.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng của Tô Đình vang lên khiến Jacque đang ngủ say hé mở mắt nhìn về phía cửa. Hoppes nhìn thấy bảo bối mình giả bộ ngủ cũng không trách cứ, vui vẻ cắn mạnh một phát ngay trái cổ rồi mυ'ŧ, liếʍ cắn tạo thành dầu vết sỡ hữu.
Jacque nhẹ giọng rêи ɾỉ, vết cắn chiếm hữu khiến hắn lần nữa động tình. Lúc nãy lỗ nhổ phía dưới vẫn ăn chưa đủ nha. Mắt ưng sắc bén nhuộm đậm phong tình khép hờ nhìn xuống người đàn ông quyền lực trên người mình. Jacque vươn bàn tay bắt lấy cái đầu đang di chuyển dần xuống bầu ngực hắn, ép Hoppes nhìn lên. Cặp mắt hẹp dài phong tình vạn chủng nửa mở, má ửng đỏ, bờ môi mọng nước. Jacque như muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoppes mà vươn ra đầu lưỡi hồng hồng liếʍ cho khóe môi hắn càng thêm ướŧ áŧ. Côи ŧɧịt̠ lớn của Hoppes lập tức có phản ứng, ngạo nghễ vươn mình thẳng tắp đứng trước c̠úc̠ Ꮒσα mê người đang co rút. Jacque nhíu mày, cảm thấy có lẽ mình chơi quá đáng rồi, Đình nhi đang ở ngoài đợi mà thân thể lại nứиɠ lên rồi.
"Thầy, chúng ta không được làm vậy. Đình nhi đang ở bên ngoài đợi."
Jacque thì thầm lên mặt của Hoppes, đôi môi đỏ tươi bị cắи ʍút̼ hơi chu ra, thổi khí nóng vào khoan miệng Hoppes. Phía dưới c̠úc̠ Ꮒσα Jacque càng co rút mạnh mẽ, muốn cầu ©ôи ŧɧịt̠ to mập mau tiến vào, hung hăng thao bó thần kinh nhạy cảm trên vách ruột. Dịch ruột non trong suốt chảy ra khắp giường dù lỗ dít sưng đỏ chưa hề được người đυ.ng tới.
"Cái miệng phía trước của em nói thế mà cái miệng nhỏ ở dưới lại không nói vậy. Không trung thực." Hoppes nhìn phản ứng của người trong lòng cười nói, nhẹ nhàng thổi hơi nóng lên đầu ti đỏ hồng khiến nó đứng thẳng lên như chào cờ, tay ông nhanh nhẹn ngắt nhéo đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ. Cơ thể Jacque giật bắn lên, ưỡn tấm lưng ra khỏi mệm, ép đầṳ ѵú của mình vào tay Hoppes cầu ông tiếp tục yêu thương nó. Jacque tuy đang cầu hoan nhưng vẫn nhớ con trai mình đang đứng bên ngoài, liều mạng cắn chặt răng, không muốn phát ra tiếng.
Hoppes bỗng nổi lên du͙© vọиɠ trêu đùa, một cánh tay tà ác nhanh chóng mò mẫm xuống c̠úc̠ Ꮒσα đáng thương đang nhỏ nước, thọc thẳng cả ba ngón tay thô ráp vào khi chưa nới rộng. Jacque thở hắt ra một ngum khí lớn, hai tay vung lên lung tung muốn bắt lấy cánh tay Hoppes đang thao túng cơ thể hắn. Cái eo rắn chắc và phần hông gợi cảm của Jacque do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh liệt mà bật thẳng lên khỏi giường, muốn trốn thoát bàn tay đang thô bạo khai phá địa phương nhạy cảm.
Hoppes nào cho phép điều đó xảy ra, ông dùng hạ thân cương cứng nãy giờ của mình nhắm ngay rốn của Jacque rồi manh bạo ấn xuống, khiến cả cơ thể Jacque không tự chủ được mà lần nữa ngã xuống giường mềm mại. Côи ŧɧịt̠ lớn như muốn thao cơ bụng sáu múi của Jacque mà đâm ra rút vào lỗ rốn nhỏ nhỏ. Nhưng lỗ rốn quá nhỏ cũng không đàn hồi như c̠úc̠ Ꮒσα nóng ẩm phía dưới nên ©ôи ŧɧịt̠ của Hoppes cứ liên tục trượt ra noài, ông cũng không dừng lại mà liên tục chà xát lên cơ bụng Jacque như ngựa đực động dục.
"Bảo bối, còn ngại ngùng gì? Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, con cái cũng đã biết hết rồi. Đình nhi sẽ không phiền đâu." Hoppes thở dốc nói. Cơ thể dưới thân ông như chứa thuốc phiện, có làm bao nhiêu lần cũng không đủ.
Ông muốn làm đến khi Jacque khóc lóc cầu xin tha thứ khàn giọng, đến khi hắn chịu không nổi mà bắn nướ© ŧıểυ khắp người, đên khi hắn bị kí©ɧ ŧìиɧ quá độ mà ngất xủi. Nhưng Hoppes cũng sẽ không ngừng lại, ông sẽ tiếp tục thao cơ thể này, làʍ t̠ìиɦ đến khi cơ bụng hoàn hảo này sinh ra buồng tử ©υиɠ chứa trứng của giống cái, rồi ông sẽ ngày đêm bắn đầy bụng Jacque khiến hắn lúc nào cũng như mang thai mười tháng, khiến cơ thể này luôn thơm mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông. Họ sẽ sinh ra thật nhiều anh em cho Đình nhi và Julius, cho đến khi Jacque hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản.
Ánh mắt Hoppes nhìn Jacque sáng rực mà nghĩ về viễn cảnh tương lai xa xăm.
"Tiến sĩ, người và cha đã về từ thánh điện sao?" Tô đình chờ một lúc thấy không ai trả lời liền hỏi lại.
"Vào đi." Một tiếng nói trầm đυ.c mang tính mệnh lệnh văng lên.