Editor: Shmily
————————
Mỗi một năm, đại học A đều sẽ tổ chức bình chọn hoa hậu giảng đường một lần, không phải do nhà trường đề ra mà là do các sinh viên tự chủ trương lập ra một bài vote trên diễn đàn.
Tuy rằng không phải do nhà trường đề ra, thế nhưng cứ một năm lại tiếp một năm như vậy, cuộc bình chọn này đã trở thành truyền thống bất thành văn của đại học A. Trường đại học A còn có một câu nói, cứ mười tháng, sẽ có một hoa hậu giảng đường mới. Hằng năm, vào mỗi đầu tháng 10, trên diễn đàn trường học đều sẽ đăng bài tuyển chọn hoa hậu giảng đường, bất cứ sinh viên nào của đại học A đều có thể đăng kí đề cử mình, thời gian là nửa tháng.
Sau khi nửa tháng kết thúc, lại mở cuộc bình chọn lần thứ hai cho những người được đề cử nhiều nhất vào nửa tháng đầu, số phiếu của ai nhiều nhất sẽ trở thành tân hoa hậu giảng đường của đại học A.
Cuộc chiến của các hoa hậu giảng đường, hừng hực khí thế.
Mỗi ngày Cố Điềm đều sẽ lải nhải bên tai của Lê Trà Trà.
“Trà Trà, bên dưới comments có rất nhiều người đề cử cậu, lý do đề cử khá khoa trương, đem cậu khen đến y như tiên nữ. Nhưng mà đương nhiên, cậu chính là tiên nữ! Một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian!! Bọn họ khen rất đúng trọng tâm! Trà Trà của chúng ta không chỉ là tiên nữ, mà còn là học thần, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thành tích có thành tích, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, điểm mấu chốt là cậu vẫn còn trẻ!”
Mấy ngày nay, Lê Trà Trà đều đã quen với một Cố Điềm như vậy.
Ngày nào cũng biến đổi một phương thức khác để khen cô.
Khen xong, nhất định còn không quên khịa Vương xinh đẹp kia.
“… Ha ha, không giống như Vương xinh đẹp, thành tích của cô ta cứ bình bình sàn sàn như trước. Khoa tiếng Trung có hơn 300 người một tý thì cô ta đứng thứ 250. Sau khi thành tích được công bố thì liền lên Weibo kêu ca, nói học kỳ I đi làʍ t̠ìиɦ nguyện nhiều, còn bận chuyện trong hội học sinh cho nên không có ôn tập được tốt. Thật là mẹ nó cười chết người ta mà, người khác cũng ở trong hội học sinh, cũng đi làʍ t̠ìиɦ nguyện như cô ta, lại cùng học một khoa tiếng Trung đó, thế mà còn có thể thi được vào top 10 kia kìa. Không phải là tớ nhắm vào cô ta đâu, là cô ta làm quá phận quá, dưới bình luận toàn là người đề cử cho cậu, cô ta không phục, liền đi thuê người, làm thế nào cũng phải đem số phiếu đề cử áp đảo cậu mới bằng lòng bỏ qua. Này cũng thôi đi, mỗi người đều có lòng hiếu thắng, tớ cũng không trách làm gì, làm hoa hậu giảng đường lâu rồi bây giờ tự nhiên bị soán ngôi cảm giác rất khó chịu cũng có thể hiểu được, nhưng mà cô ta không thể đi nói với mọi người là cảm thấy cậu khó coi chứ! Mắt cô ta mù sao! Toàn thân trên dưới của cậu, đến một cái tế bào mạch máu thôi cũng đẹp hơn cô ta một trăm lần!”
Cố Điềm căm giận chọc chọc cơm, vừa lướt điện thoại vừa nói.
Lê Trà Trà theo tiếng đáp lại: “Ừ ừ.”
Cố Điềm nói: “Aizz, Trà Trà, cậu không muốn làm hoa hậu giảng đường sao? Về sau sau khi tốt nghiệp rồi còn có cái mà khoe, kiểu như, trước đây ta từng là hoa hậu giảng đường đại học A đó! Sao cậu lại không có hứng thú chứ? Tớ còn không thấy cậu lên diễn đàn bình luận nữa là. Tớ nghe nói mấy nữ sinh của khoa khác dự thi, mỗi ngày đều ở trên đó kêu gọi bình chọn.”
Lê Trà Trà thành thật nói: “Tớ thực sự không có hứng thú.”
Cố Điềm: “Cũng được, cậu không có hứng thú càng tốt, chờ khi Vương xinh đẹp biết cậu căn bản không hề có hứng thú, còn dễ như trở bàn tay mà cầm được cái danh hoa hậu giảng đường, khẳng định sẽ bị tức đến giơ chân cho mà coi, thi cuối kỳ khéo còn thi lọt khỏi top 300 ấy chứ. Không sao không sao, cậu không có hứng thú nhưng tớ cảm thấy có hứng thú, cậu không cần làm gì cả, để tớ! Vì vinh quang của phòng chúng ta! Về sau tớ liền có thể cùng người khác khoe khoang, bạn cùng phòng của tớ là hoa hậu giảng đường rồi!”
Lê Trà Trà không có biện pháp ngăn Cố Điềm, đành để tùy cô ấy vậy.
So với cuộc bình chọn cho hoa hậu giảng đường thì cô càng cảm thấy hứng thú hơn với tư liệu mà Tiếu Nam gửi. Bình thường cô đối với trí tuệ nhân tạo không chú ý nhiều lắm, cũng không cảm thấy hứng thú, Tiếu Nam đề cử cho cô mấy quyển dễ hiểu, lại rất có chiều sâu, cô xem đến đặc biệt thích thú.
Trừ vào ban ngày đi học và thời gian tự học buổi tối ra, lúc nào rảnh rỗi cô đều mang sách ra đọc, cô thậm chí còn đọc xong hai quyển sách trong ngày lễ quốc khánh.
Hiện giờ đã qua ngày nghỉ lễ, cô liền xem tiếp quyển thứ ba, chỗ nào không hiểu liền đi hỏi Tiếu Nam.
Tiếu Nam cũng rất có kiên nhẫn, mỗi lần đều trả lời cô rất nhanh.
Lê Trà Trà đem miếng cà chua cuối cùng trong khay đồ ăn nhét vào trong miệng, buông đũa xuống, mắt nhìn Cố Điềm, thấy khay thức ăn của cô ấy còn một nửa. Lê Trà Trà đã sớm quen với tốc độ ăn cơm của cô ấy, ngày nào cũng như ngày nào, cô ấy đều vừa ăn vừa lướt điện thoại, Cố Điềm thuộc về kiểu người không có điện thoại sẽ ăn không ngon.
Cô lấy kindle* từ trong túi ra, tiếp tục đọc sách.
*Kindle: Máy đọc sách.
Một lát sau, điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat.
Cô nhìn lướt qua màn hình, thấy hai chữ 'Tiếu Nam' liền lập tức buông kindle xuống.
[Tiếu Nam: Đang ở đâu?]
Cô chụp một bức ảnh gửi qua.
[Tiếu Nam: Ở canteen?]
[Trà Trà: Dạ.]
[Tiếu Nam: Canteen nào?]
[Trà Trà: Số ba.]
[Tiếu Nam: Chờ tôi một lát.]
Ánh mắt Lê Trà Trà dừng ở trên bốn chữ 'Chờ tôi một lát', tiếp theo liền nâng ánh mắt nhìn xung quanh, không hiểu sao liền có cảm giác khẩn trương. Cố Điềm vốn đang chú ý đến mấy bài viết trên diễn đàn, vừa giương mắt nhìn lên liền thấy Lê Trà Trà đang thất thần, nhìn theo tầm mắt của cô, này vừa nhìn, Cố Điềm liền nhìn thấy Tiếu Nam ở trước của canteen.
Cô ấy đang muốn nói “Kia không phải hội trưởng club của cậu sao?” thì Tiếu Nam đã nhìn qua đây, bày ra ưu thế của cặp chân dài, trong nháy mắt liền đi tới ngồi trước mặt Lê Trà Trà.
Anh nói: “Mới kết thúc giờ học xong, tiện đường qua đây.”
Lê Trà Trà hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Tiếu Nam: “Chưa, cô ăn xong rồi?”
Lê Trà Trà nói: “Em ăn xong rồi, nhưng vẫn đang chờ cô ấy, Điềm Điềm ăn cơm khá chậm.”
Tiếu Nam: “Ừm.”
Nói xong liền đem sách vở cùng ly nước trong tay đặt xuống, lại nói với Lê Trà Trà: “Tôi đi lấy cơm, cô trông giúp tôi.”
Lê Trà Trà đáp lại một tiếng.
Tiếu Nam đứng dậy đi ra bên kia lấy cơm.
Rất nhanh sau đó anh đã trở lại, trong tay còn nhiều thêm hai hộp cơm.
Phía Đông Bắc của canteen số ba có một cửa hàng bánh kem, gần đây mới đưa ra bán một loại bánh mì mới, da giòn giòn, bên trong là nhân dâu tây thơm nồng, rất được các sinh viên ưa chuộng, mỗi một mẻ mới ra lò đều có người nóng lòng đứng chờ.
Tiếu Nam không mua loại bánh kem đó, anh mua hai khối bánh kem dâu tây bơ, còn có một hộp bánh tart trứng.
Tay phải anh cầm thức ăn, tay trái cầm hai hộp điểm tâm đặt xuống bàn, rất tự nhiên đưa qua cho Lê Trà Trà và Cố Điềm.
“Thuận tay mua, cô ăn thử xem có ngon không, nếu ngon thì lần sau bảo Kỳ Hinh tới đây mua bánh cho club lúc trà chiều.”
Nói xong, anh cũng không nói thêm gì nữa, vùi đầu bắt đầu ăn cơm.
Lê Trà Trà mở hộp bánh kem, lấy ra một khối bánh dâu tây, cái còn lại đưa cho Cố Điềm. Sau đó cô bắt đầu ăn bánh. Bánh kem bán trong trường học thật sự rất rẻ, nếu là ở bên ngoài thì một khối bánh như vậy hầu như đều hơn hai mươi mấy tệ, nhưng ở trong trường thì chỉ bán có bảy, tám tệ mà thôi, hương vị tuy rằng không tệ nhưng tất nhiên vẫn kém hơn so với bánh kem tinh xảo ở bên ngoài.
Từ trước tới nay Lê Trà Trà ăn bánh kem đều rất kén chọn, ăn một hai miếng liền không muốn ăn nữa, buông nĩa xuống, quay đầu mở hộp bánh tart trứng.
Bánh tart trứng ăn cũng không tệ, Lê Trà Trà ăn hai cái, còn lại đều đưa qua cho Cố Điềm.
Cố Điềm cảm thấy hơi ngượng ngùng, hỏi: “Hội trưởng của cậu không ăn sao?”
Lê Trà Trà hỏi: “Hội trưởng, anh có ăn bánh tart trứng không?”
Tiếu Nam: “Không ăn.”
Cố Điềm rất thích bánh kem của cửa hàng này, thế nên khi nghe thấy Tiếu Nam nói như vậy liền không khách khí nói: “Cảm ơn hội trưởng đã mời em ăn bánh kem, không phải thành viên của club mấy anh mà còn ăn đồ của mấy anh, ngại quá.”
Tiếu Nam nói: “Cô là bạn cùng phòng Lê Trà Trà, có thể ăn.”
Cố Điềm cứ cảm thấy lời này có chỗ nào đó không thích hợp. Mà lúc này, Tiếu Nam đã ăn hết sạch khay thức ăn của mình, một chút đồ cũng không để thừa lại, nhìn thấy bánh kem dâu tây bơ của Lê Trà Trà còn thừa hơn nửa, liền hỏi: “Không ăn?”
Lê Trà Trà nói: “Ăn không nổi.”
“Ồ.”
Tiếu Nam duỗi tay, đen bánh kem kéo đến trước mặt mình, trực tiếp dùng qua nĩa bánh kem Lê Trà Trà đã dùng, bốn, năm miếng đã xử lí xong cái bánh kem dâu tây bơ vào trong bụng.
Cố Điềm nhìn mà trợn mắt há mồm, một bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, liếc Tiếu Nam một cái, lại liếc Lê Trà Trà một cái, thế nhưng hai người này lại không hề biểu lộ ra một chút khác lạ nào, ngược lại như kiểu đã thành thói quen, hơn nữa còn bắt đầu thảo luận về đề tài trí tuệ nhân tạo thu được từ việc dọn rác rưởi trên đại dương.
Hai người một câu lại tiếp một câu mà nói chuyện, phảng phất như nơi này không phải nhà ăn mà là thư viện, một bộ dáng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Cố Điềm không có tâm tư đi lướt diễn đàn nữa, vừa ăn bánh vừa đánh giá hai người, nghe một lát liền có cảm giác chỉ số thông minh của nhóm người học bá này đang nghiền áp mình, lại đen mặt mà quay lại lướt điện thoại. Vừa vặn, lúc này liền lướt tới một bài viết mới.
[Có một số người lớn lên xinh đẹp nhưng trong lòng lại thật độc ác, nếu ở trong phim chắc chắn sẽ sống không quá hai tập, đến vai ác cũng không tới phiên cô ta đâu.]
Cố Điềm rất nhanh liền nghĩ tới lời nói này là dành cho Vương xinh đẹp, thuận tay click mở bài viết, không nghĩ tới đây thật sự đúng là đang mắng Vương xinh đẹp thật. Bảy, tám trăm từ rất lưu loát, lấy miệng lưỡi của một đàn anh khóa trên để kiển trách việc Vương xinh đẹp tự biên tự diễn nói Lê Trà Trà lớn lên khó coi, còn từng phẫu thuật thẩm mỹ, ngữ khí vô cùng thẳng thắn khiến Cố Điềm xem đến rất sảng khoái.
Cô nhìn ID cuả người đăng.
Diệt bá ba ba.
Cố Điềm cảm thấy rất thú vị, lập tức đi đăng kí cái ID mới, đặt là 'Diệt bá ma ma', sau đó bình luận vào bài viết này, gia nhập hội cà khịa Vương xinh đẹp. Chờ cô ấy khịa xong ngẩng đầu lên thì Tiếu Nam đã không thấy đâu.
Cô ấy hỏi: “Hội trưởng của cậu đâu?”
Lê Trà Trà nói: “Tối nay còn có lớp học, đi rồi.”
Cố Điềm như có gì suy nghĩ, hỏi: “Cái kia… Cậu với hội trưởng rốt cuộc là thế nào?”
Lê Trà Trà: “Hả?”
Cố Điềm nhớ tới việc lúc trước Lê Trà Trà nói “Anh ta không phải loại người mà tớ thích” cùng với “Trong vòng năm năm không tính tới chuyện yêu đương”, ngay lập tức liền sửa miệng nói: “Không… Không có gì, chỉ cảm thấy người trong club của cậu thật thân thiện.”