Tiểu Xao Động

Chương 11

Editor: Shmily

———————

Cố Điềm biết được Lê Trà Trà là bởi vì uống sữa bò lạnh của mình cho nên mới phải tới phòng y tế, nội tâm liền vô cùng áy náy, thế cho nên trong lúc huấn luyện quân sự đều thập phần chiếu cố Lê Trà Trà. Bất quá thể chất của Lê Trà Trà kỳ thật cũng không tồi, nếu không phải vì sữa bò làm cho cô đau bụng, ít nhất cô cũng có thể kiên trì được rất lâu.

Trong nháy mắt, mười ngày huấn luyện liền kết thúc.

Cố Điềm từ lúc bắt đầu liền kêu gào rằng thời gian trôi qua quá chậm đến tận khi kết thúc huấn luyện vẫn quỷ khóc sói gào không tha, lôi kéo Lê Trà Trà rời khỏi cái chỗ địa ngục trần gian này.

Từ đầu tới đuôi, Lê Trà Trà đều rất bình tĩnh.

Cố Điềm lau nước mắt nước mũi đi, nói: “Trà Trà, cậu không có một chút thương cảm nào sao?”

Lê Trà Trà nghĩ nghĩ, nói: “Có mười ngày thôi mà, vẫn chưa đủ ấp ủ ra một loại cảm tình thâm hậu đâu.”

Cố Điềm nghe thấy cô trả lời đến là nghiêm trang, không khỏi nín khóc mỉm cười, nói: “Tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu không cần nghiêm túc trả lời như vậy. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, không có đúng sai, có người nhiệt tình, cũng có người lạnh nhạt mà.”

Lê Trà Trà “ừ” một tiếng.

Cố Điềm đang muốn nói gì đó với cô, liền nhìn thấy màn hình di động của Lê Trà Trà sáng lên, tên hiển thị trên đó là “Chú Ôn”.

Đôi mắt Lê Trà Trà lập tức hiện lên ý cười, nói với Cố Điềm: “Tớ đi nghe điện thoại, cậu về phòng trước đi.”

Cố Điềm gật đầu.

Lê Trà Trà đi ra chỗ rừng trúc nghe điện thoại.

Tiếng nói từ di động truyền tới như được tắm mình trong gió xuân.

“Trà Trà, hôm nay kết thúc huấn luyện sao?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Có gặp chuyện gì thú vị không? Cháu ở phòng hai người đúng không, bạn cùng phòng có dễ ở chung không?”

“Dạ, tiểu cô nương ấy rất thú vị, cũng rất nhiệt tình, không tệ.”

Đầu bên kia điện thoại chợt cười một tiếng, nói: “Cháu còn chưa có thành niên, nói người ta là 'tiểu cô nương' cũng được sao? Đừng có ông cụ non như vậy, ấu trĩ một chút mới tốt. Huấn luyện có mệt hay không?”

Lê Trà Trà nói: “Vâng, cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng.” Trả lời câu trước xong, lại nói: “Huấn luyện rất vui, hát quốc ca cũng rất tốt, buổi tối sau khi huấn luyện xong có chút mệt, nằm ở trên giường rồi cháu cũng chẳng muốn nghĩ cái gì nữa, rất nhanh liền đi ngủ, cũng không có mơ được cái gì. Sau khi cháu vào đại học, nửa tháng qua đi, mỗi ngày đều rất vui vẻ, sẽ không có…”

Cô hơi trầm mặc.

Giọng nói bên kia ôn nhu nói: “Đây là chuyển biến tốt, là chuyện tốt, cháu cứ tiếp tục như vậy nhé.”

Lê Trà Trà nói: “Dạ, vâng.”

“Nếu lại có loại cảm xúc kia, nhất định phải dùng phương thức mà cháu thích giải tỏa một chút, bất quá lúc giải tỏa tâm tình thì nhớ gửi định vị cho chú.”

“Dạ.”

Hình như nhớ tới chuyện gì, Lê Trà Trà hô một tiếng: “Chú Ôn.”

“Hửm? Sao thế?”

Lê Trà Trà hơi do dự.

Đầu kia điện thoại lại nói: “Có chuyện gì đều có thể nói với chú.”

Lê Trà Trà nói: “Cháu nợ nhân tình của một người, không biết nên làm thế nào, còn nợ rất nhiều lần nữa, những phương thức trả nợ cháu đều nghĩ qua rồi, lần này không biết nên dùng cách gì. Tuy rằng hắn nói không cần, cũng không phải trả cái gì, nhưng là cháu cảm thấy cứ như thiếu nợ của người khác vậy, trong lòng không thoải mái.”

“Nếu đối phương đã nói không cần mà cháu vẫn trả nợ cho người ta thì tương đương với việc cháu đang tạo gánh nặng cho người đó. Nếu như nội tâm cháu vẫn luôn không yên tâm thì cháu có thể thử làm chút chuyện vì người đó thử xem, coi như là lấp đầy nội tâm cảm thấy thiếu nợ người ta.”

Lê Trà Trà như đang suy tư, đáp một tiếng.

………

Thứ bảy tuần đó, thành phố A tổ trức triển lãm quốc tế trí tuệ nhân tạo.

Tiếu nam đều mua vé cho thành viên trong xã đoàn của mình.

10 giờ cùng ngày là bắt đầu khai mạc, Đàm Minh với đám người Trương Đông đã sớm đứng xếp hàng ở cửa, Kỳ Hinh đi phụ cận mua đồ uống Starbucks, khi trở lại thì Tiếu Nam cũng đã tới. Kỳ Hinh đưa cho Đàm Minh một cốc caramel macchiato, đưa cho Trương Đông một cốc đá bào raspberry, còn lại là chai nước Nông Phu Sơn Tuyền* của Tiếu Nam.

* Một loại nước trái cây của Trung Quốc.

Kỳ Hinh uống nước đào mới ra, cảm khái: “Phúc lợi của xã đoàn chúng ta tốt như vậy, không những được xem triển lãm mà còn được uống Starbucks miễn phí, làm gì có ai không nguyện ý gia nhập đâu chứ?'

Trương Đông nói: “Bởi vì lão đại quy định quá khắt khe, hiện tại người trẻ tuổi không có ai là nguyện ý đi ra biển nhặt rác cả.”

Đàm Minh: “Không, là Nam ca không muốn gần nữ sắc, đối với các cô gái đều hung thấy sợ, hơn nữa bốn người trong xã đoàn chúng ta đều hút thuốc, ai mà vào nhóm chúng ta thì khác gì quét hoàng đánh phi* đâu.” Đàm Minh nhìn Kỳ Hinh: “Kỳ ca, mày là một nữ nhân, hút thuốc cái gì?”

*Quét hoàng đánh phi: quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp như băng đĩa lậu…

Kỳ Hinh nói: “Xã đoàn không chiêu mộ được người, áp lực quá lớn, quá khứ của lão đại quá nổi bật, nam nữ đều rất sợ anh ấy, bọn họ không hề bị tiền bạc làm cho lung lay!”

Động tác của ba người nhất trí nhìn về phía Tiếu Nam.

Trương Đông đề nghị: “Lão đại, hay là anh đi cạo râu đi? Nhìn qua chắc chắn sẽ không đáng sợ như trước nữa.”

Tiếu Nam cự tuyệt: “Không.”

Đàm Minh tri kỷ mà giải thích: “Chúng mày không biết gì cả, Nam ca cảm thấy để râu quai nón mới có khí khái của nam tử hán đó.”

Kỳ Hinh nói: “Tao nói thật, lão đại không để râu quai nón cũng rất có khí khái của nam tử hán mà, bất quá tao vẫn tò mò, không biết lão đại cạo râu đi sẽ là bộ dáng gì…”

Đàm Minh: “Mơ đi, đời này mà bắt Nam ca cạo râu là không có khả năng.”

Lúc này, điện thoại Tiếu Nam vang lên.

Anh ấn nghe.

“… Không về, buổi trưa có liên hoan… Vâng, cuối tuần sẽ về.”

30 giây trò chuyện kết thúc.

Kỳ Hinh cảm khái: “Đại sinh viên trò chuyện với cha mẹ cũng thực khác người.”

Đàm Minh nói: “Nam ca, anh không cần vì bọn em mà không về nhà!”

Tiếu Nam lười nhác liếc hắn một cái, nhưng cũng vẫn giải thích: “Triển lãm ít nhất phải tới 12 giờ, lúc về sẽ rất muộn. Mẹ tao thân thể không tốt, nếu cứ đợi tao về thì bà ấy nhất định sẽ nhịn đói chờ tao cùng ăn. Đừng nghĩ là đến xem cho vui, xem xong triển lãm này, mỗi người viết một bài cảm tưởng 1000 chữ cho tao, Đàm Minh nói nhảm nhiều, 2000 chữ.”

Đàm Minh: “Nam ca! Em là đang biểu đạt tình cảm của mình! Vì công nghê AI tương lai của nước ta! Vì hoàn cảnh nước hải dương của ta! Thao bán ** tâm!”

Tiếu Nam: “Không thương lượng.”

Vừa đến 10 giờ, triển lãm đúng giờ mở cửa.

Đám người Tiếu Nam đi vào xem triển lãm, thành viên trong xã đoàn đều biết lão đại của mình khi xem đều có thái độ hết sức chuyên nghiệp cùng nghiêm túc, không dám nhiều lời một câu vô nghĩa, hết sức chuyên chú đi xem triển lãm. Bất quá mấy người này đối với triển lãm cũng cảm thấy hứng thú, xem một lượt từ đầu tới cuối, thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Hơn 12 giờ, một đám người mới từ trong trung tâm triển lãm đi ra bên ngoài, chuẩn bị đi phụ cận ăn cơm.

Lúc này, điện thoai của Tiếu Nam lại rung một cái, là tin nhắn WeChat.

Đàm Minh đứng ở bên người tiếu Nam, vừa lúc nhìn thấy, là mẹ của Tiếu Nam gửi tới một tấm hình, hình quá nhỏ, hắn nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy là ảnh chụp trong nhà, còn có bóng dáng của một cô gái.

Hắn đang muốn nhìn kỹ, Tiếu Nam đã nghiêng người đi.

Không bao lâu sau, Tiếu Nam lộ ra thần sắc hơi hơi kinh ngạc.

Lúc này, Kỳ Hinh hỏi: “Lão đại, chúng ta ăn cái gì? Thịt nướng?”

Trương Đông: “Một phiếu ủng hộ thịt nướng!”

Đàm Minh: “Hai phiếu!”

Tiếu Nam nói: “Ừm.”

Tới cửa hàng thịt nướng, bốn người ngồi xuống, Đàm Minh rất nhanh phát hiện số lần nhìn điện thoại của Tiếu Nam hơi nhiều, mỗi lần nhìn đều có biểu tình không quá giống nhau, chờ người phục vụ bưng thịt nướng lên, anh bỗng nhiên thu hồi di động, làm như đang thỏa hiệp cái gì đó, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Chúng mày ăn đi, tiền tính vào quỹ của xã đoàn, tao về trước.”

………

Lê Trà Trà đi từ trong phòng trên lầu hai ra.

Cô mặc một bộ váy phức tạp dày nặng đi xuống cầu thang, đoan trang lại rụt rè đứng ở trước thang lầu, hướng về phía Chân Bảo nữ sĩ cười nhẹ. Đôi mắt của Chân Bảo nữ sĩ sáng lên: “Bộ váy này cũng đẹp quá nè, kích thước rất vừa vặn, giống như là tiểu công chúa bước ra từ tranh sơn dầu vậy, dì Lâm, đem cái mũ dạ nhỏ lần trước tôi mua lại đây, cái mà có đính hoa oải hương ấy.”

Dì Lâm rất nhanh mang mũ dạ nhỏ tới.

Chân Bảo nữ sĩ cong mắt cười: “Đẹp giống y như trong tưởng tượng của dì, trước kia dì luôn muốn trang điểm cho con gái, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện rồi.” Nói xong, Chân Bảo nữ sĩ lại cầm điện thoại lên chụp cho Lê Trà Trà mấy tấm. Lê Trà Trà giống như một người mẫu chuyên nghiệp, bày ra đủ loại tư thế.

Chờ sau khi Chân Bảo nữ sĩ chụp xong, Lê Trà Trà lại cười cười nói: “Bên trên còn mấy bộ nữa, để cháy đi thay bộ khác.”

Nói xong, Lê Trà Trà lại xách váy đi lên lầu.

Thời điểm Tiếu Nam vào nhà vừa lúc nhìn thấy Lê Trà Trà mặc một bộ lễ phục hở vai chậm rãi đi xuống, màu chủ đạo của lễ phục là màu khói, có năm, sáu tầng sa mỏng, mặt trên là chỉ bạc thêu thành hình trăng sao, bộ lễ phục này thiết kế kiểu bó eo, bó đến vòng eo nhỏ của Lê Trà Trà, dùng một tay cũng có thể ôm trọn.

Tóc cô để sang một bên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài cùng xương quai xanh rõ ràng.

Mười ngày huấn luyện quân sự cô cũng không bị phơi đen, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận, ngay cả da thịt lộ ra cũng trắng đến mức phát sáng.

Cô nâng váy, chậm rãi đi xuống, ngẩng đầu hơi cong mi, mặt mày như có tinh quang lưu chuyển.

…..

Chân Bảo nữ sĩ lập tức đứng lên.

“Cái phong cách này cũng hợp quá này! Trà Trà lớn lên xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp…” Nói, lại cầm lấy di động 'crack crack' chụp vài tấm. Sau khi chụp xong, dì Lâm mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia đã trở lại.”

Lúc này, Chân Bảo nữ sĩ mới hậu tri hậu giác nhìn sang con trai nhà mình, kinh ngạc hỏi: “Không phải con nói không về sao?”

Tiếu Nam rời ánh mắt khỏi người Lê Trà Trà, nói: “Trong nhà còn cái gì không ạ?”

Chân Bảo nữ sĩ hỏi: “Con ăn cơm không?”

Tiếu Nam: “Ăn.”

Chân Bảo nữ sĩ lại nói: “Ăn thì tốt, bảo dì Lâm hâm nóng cơm lại đi, trong nhà có đu đủ tuyết cáp hầm tổ yến, mùa hè nóng, uống rất thích hợp đấy.” Bà lại cười cười nhìn Lê Trà Trà nói: “Sáng sớm hôm nay Trà Trà đã tới đây chơi với mẹ, quả nhiên con gái mới là tiểu áo bông tri kỷ, đâu như con, cả ngày cũng chả thấy bóng dáng. A Nam, con mau tới đây nhìn một cái, mẹ nói Trà Trà mặc gì cũng đẹp, người thật so với trong ảnh chụp còn đẹp mắt hơn. Phong cách gì con bé cũng có thể khống chế được, mấy bộ này ban nãy chưa kịp gửi cho con, con nhìn cái này đi, lúc mẹ mua nó liền cảm thấy nó rất hợp với Trà Trà, hiện tại mặc vào, không chỉ vừa người mà còn có loại khí chất không dính khói lửa nhân gian nữa kìa, con xem, có phải rất đẹp hay không?”

Tiếu Nam lại nhìn sang, đối mặt với tầm mắt của Lê Trà Trà.

Anh dịch chuyển ánh mắt đi, nhàn nhạt nói: “Tạm được.”