Tiểu Xao Động

Chương 6

Editor: Shmily

————————

Kỳ thật thì đổi một góc độ khác, cô cũng có thể lý giải được vì sao Tiếu Nam không thích mình. Giống như cô đang có một gia đình hạnh phúc, một nhà ba người, đột nhiên một ngày nọ xuất hiện thêm một người ngoài, còn ở ngay sát phòng mình, khó tránh khỏi sẽ có tâm lý bài ngoại.

Bất quá Lê Trà Trà cũng không có nghĩ nhiều.

Cô cũng không phải quá để ý tới suy nghĩ của Tiếu Nam, thích cũng được mà không thích cũng được, đằng nào thì ba tuần nữa cô cũng đóng gói hành lý rời đi, không toàn thành được sự tín nhiệm phiền toái của cha mẹ, sau đó liền vô cùng cao hứng mà đi đại học. Không thích cũng rất tốt, ít nhất thì sẽ không phải tiếp xúc nhiều, lại qua một đoạn thời gian nữa, nói không chừng Tiếu Nam sẽ đem chuyện ở quán bar Tinh Trì quên hết.

Lê Trà Trà quyết định sẽ kẹp mông làm người trước mặt Tiếu Nam, tận lực tránh xuất hiện ở trước mặt hắn, duy trì một khoảng cách an toàn.

…..

Trong nháy mắt, ba tuần đã qua đi.

Lê Trà Trà vốn tưởng rằng ở Tiếu gia mình sẽ rất xấu hổ, không ngờ thực tế lại không giống như cô tưởng tượng.

Tiếu tiên sinh nhìn thì ít nói ít cười, nghiêm túc lại đứng đắn, thế nhưng chỉ cần là Tiếu phu nhân ôn nhu mở miệng thì ông ấy lập tức biến thành nhiễu chỉ nhu. Mà Tiếu Nam trong 3 tuần kia chỉ ở nhà có một nửa thời gian, một nửa thời gian còn lại, hoặc là đi sớm về trễ, hoặc là cùng cha anh cãi nhau, cuối cùng vẫn là Tiếu phu nhân nhẹ giọng khuyên giải, hai cha con mới quay mặt đi không hé răng.

Nói tóm lại, Tiếu phu nhân Chân bảo nữ sĩ là người có tiếng nói nhất trong cái nhà này.

Mà Tiếu phu nhân đối với cô lại có một loại yêu thích quen thuộc.

Năm đó Lê Trà Trà nổi tiếng khắp cả nước, được giới truyền thông gọi là nữ nhi quốc dân cũng thường xuyên nhận được sự yêu thích như vậy.

Dùng từ ngữ lưu hành hiện nay mà nói, Tiếu phu nhân là fan của cô, fan mẹ.

Cho nên, dưới sự chiếu cố cửa mọi người, Lê Trà Trà cũng được thể nghiệm cảm giác như đang ở nhà. Hơn nữa may măn chính là thời gian gặp mặt của cô với Tiếu Nam còn chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Thời gian nhập học vào đại học A là hai ngày cuối cùng của tháng 8.

Lê Trà Trà thu dọn hành lý thật tốt, hành lý của cô cũng không nhiều lắm, lúc tới Tiếu gia cũng chỉ mang theo hai cái vali, quần áo, giày, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, còn lại đồ dùng sinh hoạt cô đều chuẩn bị tới trường mới mua lại sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô kéo hai chiếc vali xuống lầu, chuẩn bị chào tạm biệt Tiếu phu nhân.

Lúc xuống dưới, Tiếu phu nhân đã ngồi ở trong phòng khách, cười nhẹ vẫy cô tới.

“Trà Trà, lại đây.”

Lê Trà Trà buông vali, đi qua đó, ngoan ngoãn mà ngồi xuống nói: “Cảm ơn dì đã chiếu cố con một tháng qua, con ở chỗ này thực sự rất vui vẻ.”

“Nói lời khách khí như vậy làm gì, là con đã thỏa mãn tâm nguyện của dì, dì vẫn luôn mơ ước có một đứa con gái giống như con vậy, cùng nhau đi dạo phố mua quần áo, xem phim, thật sự như là một cái áo bông nhỏ tri kỷ mà. Đâu giống như A Nam, từ nhỏ đã bướng bỉnh, còn không hay ở nhà, có con ở đây, thời gian trôi thực nhanh chóng.”

Tiếu phu nhân từ ái vuốt đầu Lê Trà Trà.

Tiểu cô nương lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lúc nói chuyện thanh âm mềm mềm mại mại, một tiểu cô nương tốt như vậy sao lại có một cặp cha mẹ như thế kia? Tiếu phu nhân càng đau lòng cho Lê Trà Trà hơn, nắm lấy tay cô nói: “Con cũng đừng chê dì nhiều chuyện, dì thấy hành lý con mang đến rất ít, một cô gái đi ở chỗ khác đều phải biết chiếu cố lấy bản thân mình, cho nên dì đã sai người chuẩn bị cho con một ít đồ, đều đặt ở đằng sau cốp xe. Về sau có chuyện gì thì gọi cho dì, cuối tuần có thời gian rảnh cũng nhớ tới bồi dì ăn một bữa cơm có biết chưa?”

Môi dưới của Lê Trà Trà run run, nội tâm có vài phần bất an, cũng có vài phần thấp thỏm.

Tiếu phu nhân đối với cô quan tâm lại nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn rất yêu thích cô, chính là càng như vậy thì cô càng có cảm giác nặng nề, không biết phải dùng cái gì để báo đáp phần nhân tình này của bà ấy. Cuối cùng chỉ có thể lắp bắp đáp lại một câu: “Dạ…. Được ạ, cảm ơn dì.”

Tiếu phu nhân lại nói: “Đúng rồi, hôm nay con đi nhập học, một lát nữa dì lại có việc không tiện đưa con đi, bảo A Nam đưa con đi. Con có gì muốn yêu cầu thì cứ bảo nó giúp.” Nói xong, Tiếu phu nhân cúi đầu nhìn điện thoại, gọi đi.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên ngay ở phòng khách.

Một thân ảnh cao lớn tỳ ở ven tường, vẫn là bộ dáng tùy ý kia, anh lười biếng nhấn tắt điện thoại, dư quang liếc qua Lê Trà Trà: “Có đi hay không?”

Tiếu phu nhân nói: “Ở trong trường nhớ chiếu cố Trà Trà thật tốt, nếu có người khi dễ con bé, con phải giúp, có biết không?”

Tiếu Nam ậm ờ một tiếng.

Lê Trà Trà vừa nghe liền biết vị đại thiếu gia này chỉ trả lời cho có lệ.

Nếu thực sự có người khi dễ cô, hắn khẳng định sẽ không quản.

Cô dùng tiếng nói tinh tế vẫy vẫy tay với Tiếu phu nhân: “Dì, hẹn gặp lại.”

Sau khi rời khỏi Tiếu gia, Lê Trà Trà chỉ cảm thấy nội tâm nhẹ nhàng thở ra, cô bất động thanh sắc nhìn Tiếu Nam ở phía trước. Không đến nửa tiếng nữa, cô và vị đại thiếu gia này sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa.

….. Kiên trì chính là thắng lợi!

……………..

Tài xế Tiểu Trương ngồi ở trên ghế lái.

Lê Trà Trà cùng Tiếu Nam đều ngồi ở ghế sau.

Tiếu Nam từ sau khi lên xe, di động vẫn vang lên tin nhắn không ngừng, là tin nhắn WeChat.

[Thứ cho tao nói thẳng, đang ngồi đều là rác rưởi (4)]

Diệt bá ba ba: Nam ca, khi nào chúng ta đi ăn cơm?

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Gần đây da tao bị dị ứng, không ăn hải sản.

Kỳ ca: Đề nghị ăn hải sản, Đông Muội nhìn chúng ta ăn.

Đông Đông thiên hạ đệ nhất: ???

Diệt bá ba ba: Nam ca! Em mới là người được có quyền lên tiếng, hoạt động hè là em bồi anh đi ra biển! Ăn gà chiên với uống bia đê!

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Làm một công dân hợp pháp, chúng ta đều có quyền lên tiếng bình đẳng, báo cáo đại ca, em đã đến trường học.

Diệt bá ba ba: Em cũng tới rồi.

Kỳ ca: Em cũng vậy.

Tiếu Nam: Được, giữa trưa liên hoan, 12h.

……..

Trong nhóm WeChat đang bắt đầu náo nhiệt thảo luận về địa điểm ăn cơm.

Tiếu Nam đối với việc ăn uống không hề bắt bẻ, lười đến tham dự thảo luận với đám người kia, buông di động xuống, dư quang khóe mắt trong lúc vô tình nhìn thấy thân thể Lê Trà Trà ngồi ở một bên gắt gao dán vào cửa xe, nghiêng đầu, để cái ót hướng về phía anh. Cô vốn dĩ sinh ra đã nhỏ xinh như vậy, ngồi ở trong xe cũng nho nhỏ một góc, giống hệt một đứa bé con vậy.

Cô mặc một cái váy màu trắng liền áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, giờ khắc này hơi hơi căng chặt.

Anh híp híp mắt, nghiêng đầu đánh giá cô.

Cô đeo một cái túi xách, ngón tay tính tế cầm vào túi, cả người ngồi nghiêm chỉnh.

Đây là dáng ngồi phòng bị tâm trọng.

Anh ngáp một cái, lười nhác mà thu hồi ánh mắt.

…………

Tiếu gia cách đại học A cũng không tính là xa, chỉ nửa giờ đi xe mà thôi. Tới trước cổng đại học A đã có thể rõ ràng nhìn thấy biển báo chỉ dẫn đến nhập học.

Địa điểm nhập học là thư viện của đại học A.

Trước cửa thư viện có dựng một cái lều xinh xắn, mặt trên còn có dán các văn tự của từng hệ.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của sinh viên năm nhất, tới đây phần lớn đều là học sinh của nơi khác, học sinh bản địa đều là một ngày cuối cùng mới đi. Bất quá lúc này ở trước thư viện đã là biển người tấp nập.

Lê Trà Trà ước gì được xuống xe ngay lập tức, Tiểu Trương vừa dừng xe lại, cô liền nói: “Chú Trương, chú để cháu ở đây là được rồi, cảm ơn chú ạ.” Nói xong, cô lại nhìn nhanh sang phía Tiếu Nam: “Cảm ơn học trưởng đã đưa em một đoạn đường.”

Thanh âm nói chuyện cảu cô vẫn nhẹ như vậy, ngữ điệu rất nhanh, lời còn chưa dứt thì cô đã xuống xe, mở ra cốp xe đằng sau.

Này vừa mở ra một cái, hai mắt cô suýt nữa choáng váng.

Hai cái vali của cô đều bị nhét lên ghế lái phụ, cứ nghĩ rằng Tiếu phu nhân nói chẩn bị cho cô ít đồ nhiều lắm cũng chỉ là một cái vali nhỏ, không nghĩ tới sẽ nhét đầy toàn bộ cốp sau, bên trái là chồng chất túi, bên phải còn có vài cái vali, đệm chăn, khăn trải giường cùng đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có cả chậu rửa mặt cùng với hai bình nước khoáng.

Một thanh âm từ phía sau cô vang lên.

“Có chuyện gì?”

Tiếu Nam chậc một tiếng, nói: “Nữ nhân đều phiền toái như vậy.” Nói xong liền duối tay, trực tiếp lấy đi thư thông báo trúng tuyển trong tay Lê Trà Trà, lại nói: “Chờ ở trong xe, đừng có chạy lung tung.” Anh cúi đầu, mắt nhìn thông báo trúng tuyển, hình như có chút ngoài ý muốn, nâng mắt nhìn qua Lê Trà Trà.

Điểm đặc biệt của đại học A chính là khoa quản lý doanh nghiệp, ở trong nước có thể được xếp vào top 3. Có thể thi vào được đại học A chính là một số người có thành tích vô cùng nổi bật, nhưng có thể tiến vào khoa quản lý doanh nghiệp, thì chính là người nổi bật nhất trong đám người nổi bật.

Anh cười khẽ một tiếng nói: “Khoa quản lý doanh nghiệp, không tệ.”

Lê Trà Trà đang muốn nói chuyện, Tiếu Nam đã rời đi. Anh lớn lên cao ráo, chân cũng dài, ba bước biến thành hai bước vọt vào trong đám người, biến mất trong nháy mắt. Chú Trương từ bên trong xe nhô đầu ra, nói: “Lê tiểu thư, hôm nay nhiệt độ thời tiết là 33 độ C đấy, cô vẫn là vào trong xe đợi đi.”

Lê Trà Trà ở bên ngoài chờ một lúc, cuối cùng vẫn là đi vào.

Không bao lâu sau, Tiếu Nam đã trở lại, anh nói với chú Trương: “Đi về hướng Tây, rẽ ở cái giao lộ thứ hai, sau đó cứ đi thẳng.” Nói xong, anh ném đồ tới cho Lê Trà Trà, lớn lớn bé bé trang giấy, có giấy nhập học, còn có đủ loại giấy tờ thông báo nhập học.

Anh không thấy cô liếc mắt nhìn một cái, liền bỏ thêm một câu: “Tự mình nghiên cứu.”

Lê Trà Trà: “Ồ, được, cảm ơn học trưởng.”

Thanh âm của cô vẫn nhỏ như cũ.

Tiếu Nam hơi hơi nhíu mày, nhìn cô một cái.

Sau khi tới ký túc xá của nữ sinh, chú Trương xuống xe, đem hành lý phía sau xe đều xách ra. Tiếu Nam nói: “Chú Trương, chú già rồi, cũng đừng kéo mấy cái này lên lầu nữa. Chú ở đây trông hành lý đi, để cháu.”

Anh cuộn tay áo lên, lộ ra đường cong mạnh mẽ trên cánh tay.

Một đống túi đặt ở đó, anh trực tiếp xách mỗi tay hai túi, đặt chăn nệm lên hai cánh tay, trên đó để thêm bốn túi nữa, vừa đi vừa xách cái đống này, anh tựa như chỉ đang xách một con gà, dễ dàng bê một đống đồ đi lên kí túc xá.

Vai rộng eo thon mông vểnh, trong lúc lơ đãng toát ra một loại hormone nam tính khiến cho người ta phải thét chói tai.

Ở ký túc xá có không ít sinh viên năm nhất, lúc này đều nhìn Tiếu Nam không chớp mắt.

Hôm nay Lê Trà Trà có chút trì độn, chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, mở ra cửa ghế lái phụ, xách hai cái vali của mình ra, nhắm mắt theo đuôi anh. Tiếu Nam đi như bay, Lê Trà Trà lại như con rùa đen bò ở phía sau.

Ký túc xá của cô ở lầu sáu.

Thời điểm cô bò được lên lầu hai đã không thấy bóng người Tiếu Nam đâu, chờ tới khi cô khổ sở bò lên tầng ba, Tiếu Nam đã xuống dưới.

Anh đứng ở giữa cầu thang.

Lê Trà Trà cúi đầu xách hành lý, không phát hiện ra Tiếu Nam.

Tiếu Nam nhìn cô.

Vali hành lý đặt ở bên cạnh cô có vẻ hơi to, có cảm giác như trẻ con đi cầm đồ vật của người lớn vậy. Cô hiển nhiên cũng đang rất cố sức, đi được hai bậc liền nghỉ một chốc, hơi thở hơi gấp, mồ hôi theo gương mặt trượt xuống.

Tiếu Nam chỉ nhìn một cái liền đi thẳng qua bên người cô, nhưng mới đi không được hai bước, anh lại dừng lại, khuôn mặt nhăn nhó: “Shit, thật phiền toái.” Tiếp theo, anh trực tiếp đoạt lấy hành lý trong tay cô, lại nói: “Dọn cái gì, vừa lùn vừa yếu như vậy cũng đừng dọn nữa, đi lên trên ngồi đi.”

Vừa dứt lời, anh cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi lên lầu.

Vài cô bé lớn lên thấp bé ở bên cạnh: ????

————–

Tác giả có lời muốn nói: Thật hâm mộ Trà Trà!

QAQ Tôi cũng muốn có một anh bạn trai giúp tôi dọn hành lý!