Editor: Hannah
Đường Vực hình như đã
phát hiện ra tôi thích anh
ấy rồi. Không giấuđược nữa rồi.
Nếu
đã
vậy, không cần giấu nữa.
_
“Nhật ký
nữ đại gia”_
Đường Vực biếng nhác tựa lên lưng ghế, tiện tay ném bút lên bàn, nhìn cô
gái nhỏ
còn
đang
đứng trước bàn làm việc của anh. Bỗng nhiên anh không biết phải làm gì
với cô
bây giờ? Phải sắp xếp cho cô
thế
nào
đây? Dù
thế
nào thì
anh cũng nợ
cô
một
ân tình.
Giống như
cô đã
nói, hợp tác không thành công thì
cũng còn tình nghĩa.
Áo sơmi của anh vẫn cài khuy sát cổ
theo thói quen, tay chống cằm trầm mặc suy nghĩ, người
đàn
ông này dù
cho cơ
thể
có
thả
lỏng tới
đâu thì
vẻ
nghiêm chỉnh, chỉn chu kia cũng không bao giờ
biến mất.
Đường Hinh lặng lẽ
nhìn anh, không biết anh
đang nghĩ
gì.
Có
lẽ
anh nghĩ
cô “vô
phương cứu chữa”
rồi? Hay cho rằng côkhông thích hợp làm biên kịch? Hay
đang nghĩ
Thời Quang có
lẽkhông cần một người như
cô?
Đường Vực vốn còn
đang nghiêng
đầu suy nghĩ
xem có
dự án nào tốt lại thích hợp với cô, bỗng nhiên lại nghe tiếng cô
dịu dàng vang lên:
“Sếp
à, hay là
thế
này
đi, sếp cứ
chọn ra một
đề
tài,
để
em làm biên kịch cộng tác viên là được.”
Anh ngước lên nhìn cô.
Cô
bĩu môi, nói:
“Dù
sao với tình trạng của em bây giờ, muốn trởthành biên kịch chủ
chốt cũng rất khó.”
Thôi thì
cứ
tiếp tục làm một biên kịch tiểu tốt vậy.
Đường Vực quay sang, nhìn thẳng vào cô, hỏi:
“Thực sự
muốn vậy sao?”
Đường Hinh gật
đầu:
“Trước mắt chỉ
có
thể
chấp nhận như
vậy thôi.”
Không thì
cô
còn có
thể
làm sao?
Đường Vực hơi nhếch miệng cười, nói:
“Cứ
tạm vậy
đi.”
Chờ
tới khi có
dự án thích hợp lại nói.
Bàn chuyện công việc xong,
Đường Hinh cũng không nấn ná
lại trong phòng làm việc của anh, cô
chỉ
về
cánh cửa, nói:
“Vậy em
đi nhé!”
Đường Vực
ừ
một tiếng, nhìn cô
xoay người, bỗng nhiên nhớ
tới con mèo con
ở
nhà, liền gọi cô
lại:
“Khoan
đã.”
Đường Hinh vui vẻ
quay
đầu lại, hai tay ngoan ngoãn
để
phía trước, lễ
phép hỏi:
“Còn có
việc gì ạ?”
“Mèo nhà
em là
giống gì?”
“Á?” Đường Hinh hoàn toàn không ngờ
anh lại hỏi vấn
đề
này,“Chinchilla, sao vậy
ạ? Sếp muốn nuôi mèo sao?”
“Không, chỉ
hỏi qua một chút thôi.” Đường Vực mặt không biểu cảm, bảo cô:
“Được rồi, không còn việc gì
nữa.”
Đường Hinh vâng dạ, rồi mở
cửa
đi ra ngoài. Ra khỏi văn phòng của
Đường Vực, cô
quyết
định
đi tìm trợ
lý
Cao
để
hỏi chuyện, tính sổ
với anh ta chuyện hôm qua! Cô
nhìn qua chỗ
ngồi của thư
ký, không thấy trợ
lý
Cao
đâu.
Đường Hinh tìm thấy anh ta
ở
phòng trà. Trợ
lý
Cao
đang
đứng
ởcửa, tay cầm cốc nước, mỉm cười nhìn cô:
“Cô Đường, có
việc gìsao?”
Đường Hinh thật muốn cạn lời với anh ta, cô
nhíu mày nói:
“Trợ
lýCao, anh quên mất chuyện tối qua
ở
trong thang máy anh
đâm sau lưng tôi thế
nào rồi hả? Anh…
Sao anh có
thể
làm thế
hả? Tự
dưng lôi chuyện
đó
ra!”
Cao Hằng im lặng một lúc, có
vẻ
khó
xử
nhưng rồi vẫn nói thật:
“Làsếp tổng hỏi tôi, tôi không thể
nói dối.”
Đường Hinh:
“……”
Cô
thực sự
kinh ngạc,
đôi mắt trợn tròn, lắp bắp:
“Sếp tổng…
hỏi anh?”
Cao Hằng gật
đầu.
Đường Hinh
âm thầm
điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi lại:
“Sếp hỏi anh như
thế
nào?”
Cao Hằng nhìn cô, cố
nhớ
lại thái
độ
của của sếp tổng
đối với cô, anh cũng không dám chắc liệu sếp tổng có
thực sự
thích cô
hay không, nhưng
đúng là
sếp
đối với cô
có
vài phần nuông chiều bất bình thường. Anh ta nghĩ
nghĩ
rồi nói:
“Sếp hỏi tôi vì
sao cô
lại mua bữa sáng cho tôi.”
Đường Hinh:
“……”
Cô
hít thở
không thông,
đột nhiên không biết phải nói gì.
Đường Vực vì
sao bỗng nhiên hỏi chuyện này?
Cô
bỗng nhớ
tới tối qua lúc
ở
trên xe,
Đường Vực nhìn cô
chăm chú,
ánh mắt rất phức tạp, bây giờ
nghĩ
lại, cô đột nhiên hiểu ra, cólẽ
anh
đã
cảm giác
được cô đang thích anh?
Chỉ
là
anh kìm lại, không hỏi thẳng cô.
Đường Hinh mím mím môi, bỗng nhiên cảm thấy thực ra mình cũng chẳng phải quá
thông minh, che giấu cũng không quá
tốt.
Hơn nữa, thích một người là
chuyện chẳng thể
che giấu nổi.
Có điều, cô
cũng
đã
giấu
được hơn hai năm rồi, thế
cũng
đủ
lâu rồi.
Cô
nhìn trợ
lý
Cao, cười thật tươi:
“Trợ
lý
Cao.”
Cao Hằng:
“… Hả”
Đường Hinh cười gian xảo hệt như
một con cáo nhỏ, Cao Hằng vừa nhìn
đã
có
linh cảm không lành, cô
lại tủm tỉm cười nói:
“Anh cócảm thấy tôi thích sếp tổng hay không?”
Trợ
lý
Cao nhìn cô, chầm chậm gật
đầu:
“Đúng vậy.”
Đường Hinh vẫn duy trì
nụ
cười, hỏi tiếp:
“Vậy anh có
cảm thấyĐường Vực thích tôi hay không?”
Trợ
lý
Cao hơi ngạc nhiên, có
vẻ
không hiểu, sao tự
dưng cô
lại gọi thẳng tên sếp vậy?
“Chuyện này…
Tôi không biết.”
“Vậy là
anh nhận ra tôi thích
Đường Vực nhưng lại không nhận ra anh
ấy có
thích tôi hay không?” Đường Hinh có
vẻ
muốn truy vấn Cao Hằng cho bằng
được, nếu trợ
lý
Cao
đã
nhận ra, cô
cố
giấu diếm lại chỉ
càng khiến người ta thêm nghi ngờ, chi bằng cứ
nói chuyện thẳng thắn.
Cao Hằng:
“……”
Hỏi như
vậy là
muốn tôi trả
lời thế
nào
đây?
Đường Hinh cũng không mong anh ta có
thể
trả
lời mình, cô
hừmột tiếng, nói:
“Không biết thì
thôi, tôi
đi xuống trước
đây.”
Nói xong cô
thực sự
quay người rời
đi.
Cao Hằng
đứng im một chỗ, không biết phải phản
ứng ra sao. Không lẽ
cô ấy muốn anh ta cứ
thế đi kể
lại cho sếp tổng nghe? Phụ
nữ
thích sếp tổng nhiều như
vậy, ai anh ta cũng phải
“mách lẻo”
sao?
Trừ
khi, sếp tổng thực sự
thích cô.
Đường Hinh cũng chẳng trông
đợi Cao Hằng sẽ
nói với
Đường Vực chuyện gì, cô
chỉ
muốn thử
xem nếu
Đường Vực thực sự đã
nhận ra hoặc
đã
biết chuyện cô
thích anh, anh sẽ
làm gì. Anh sẽ
giả
vờkhông biết, mọi chuyện vẫn như
trước
đây sao?
Vẫn như
trước
đây, có
nghĩa là
anh chấp nhận
để
cô
thích anh,đồng
ý
cho cô
tiếp cận anh.
Như
vậy hai người sẽ
có
khả
năng tiến tới.
Nếu như…
Anh
đẩy cô
ra xa, lập ra ranh giới, sau này không có
phép cô
tự
do qua lại giữa tầng trên và
tầng dưới, cũng không
được phép tuỳ
tiện trước mặt anh…
Đường Hinh
đi xuống,
đầu
óc quay mòng mòng.
Cô
không
đoán
được phản
ứng của
Đường Vực sẽ
như
thế
nào.
Đường Hinh không còn tâm trí đâu lo chuyện công việc, dù
sao thì đề
tài của cô
cũng bị
loại rồi, giờ
rơi vào cảnh
“ăn không ngồi rồi”, không biết nên làm gì, vậy thì
về
nhà
thôi. Vừa về
tới nhà, bà
Chung – mẹ
cô đã
gọi
điện tới, hỏi cô:
“Hinh Hinh
à, Tết Thanh Minh con có
về
không?”
Đường Hinh khom lưng thay giầy, nói:
“Con có
về, vé
máy bay cũng mua rồi.”
“Thế
là
tốt rồi, tốt rồi. Lát con nhắn thông tin chuyến bay cho mẹ,đến hôm
đó
mẹ
với bố
con sẽ đi
đón.”
“Vâng.”
Bà
Chung hỏi han cô
chuyện sinh hoạt thường ngày, ví
dụ
như đi làm bận hay không, có
còn tiền tiêu không, quan trọng nhất chính là:
“Con
đã
có
bạn trai chưa?”
Đường Hinh nằm vật ra sô-pha, ngửa
đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, cười nói:
“Mẹ, mẹ
cứ
chờ đi, con nhất
định sẽ
có
bạn trai cho mà
xem. Con mẹ
xinh
đẹp
đáng yêu như
vậy, còn có
nhàcó
xe có
tiền gửi tiết kiệm, sao có
thể
không kiếm
được bạn trai chứ.”
“Thế
mà đã
moi ra
được thằng nào
đâu?”
Mẹ
cô
phũ
phàng chỉ
ra sự
thật.
“……”
“Mẹ
nói con nghe, con trai của dì
Lâm không tệ đâu nha,
đang làm tiến sĩ, công việc sau này cũng
ổn
định, hôm nào con về
cùng cậu ta
ăn bữa cơm.”
Đường Hinh trợn tròn mắt,
ôm cái gối vào lòng, ngồi xếp bằng trên sô-pha, nói thầm:
“Con không thích anh ta.”
“Vậy con thích ai?”
“……”
Con thích sếp của con,
Đường Vực.
Đương nhiên
Đường Hinh không thể
nói
điều này với bà
Chung, chỉbiết
ậm
ừ đối phó
rồi cúp
điện thoại, ngả
người nằm
ườn trên sô-pha, giơ
điện thoại lên
đăng bài trên WeChat.
Một lúc sau.
WeChat báo có
tin nhắn gửi
đến.
Đạo diễn Lục:
“Đường Hinh.”
Đạo diễn Lục?
Đạo diễn Lục nào nhỉ?
Trong danh bạ
của
Đường Hinh
đó đến mấy
đạo diễn Lục cơ! Côvội xem qua trang cá
nhân của người
đó, thấy
ảnh Lục Chi Hành mặc
áo gió đứng giữa sa mạc, sau lưng là
một
đống máy quay phim,
ảnh chụp anh
đang vác một cái camera, dựa lưng vào lều dựng tạm, dáng vẻ
bất cần.
Cô
vội vàng trả
lời:
“[icon mặt cười]
Đạo diễn Lục, có
việc gì ạ?”
Đạo diễn Lục:
“Bốn năm trước, cô đã
bán bản quyền làm phim bộ “Dệt một giấc mộng cho anh”
cho Thời Quang, có
phải sắp hết hạn bản quyền rồi không? Giờ
cô
có
hứng thú
bàn chuyện chuyển thểbộ
tiểu thuyết này không?
Đường Hinh ngây người.
Đường papa không cho cô
quay phim.
Giờ
Lục papa lại muốn mua lại bộ
tiểu thuyết sắp hết hạn bản quyền của cô
dựng thành phim sao?