Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 4: Không, em không cần người khác, em chỉ cần anh thôi!

Editor: Hannah

Em không cần ai khác, em chỉ

cần anh thôi,

Đường Vực.

_

“Nhật ký

nữ đại gia”_

Đường Hinh chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy thông báo like, cô

ngơ

ngẩn nhìn

điện thoại. Liệu

Đường Vực có đoán

được người

đàn

ông không có

khuôn mặt mà



vẽ

chính là

anh không? Nếu sau này hai người họ

thực sự ở

bên nhau, liệu anh có

hối hận về

cái like này không?

Nghĩ

tới vẻ

mặt sa sầm của anh cô đột nhiên thấy buồn cười nhưng nhớ

tới vẻ

lạnh lùng của anh hồi chiều, cô

lại không cười nổi nữa.

Cũng có

thể, cả đời này anh vĩnh viễn không biết

được bí

mật nhỏ

này của cô.

Đường Hinh kéo chăn trùm

đầu, nhưng làm cách nào cũng không chợp mắt

được. Những lúc cô

không ngủ được thường thích tưởng tượng ra nhiều loại kịch bản khác nhau, lúc này

đầu

óc cô

rất rối loạn, không hiểu vì

sao rất có

cảm hứng viết một câu chuyện.

Cảm giác này rất hiếm khi xuất hiện,

Đường Hinh không dám ngủ

tiếp, lồm cồm bò

dậy mở

máy tính, gõ

bàn phím tành tạch.

Thần kinh bị

kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô

thậm chí

còn không buồn ngủ,

đợi

đến lúc cô

hồi thần thì đã



năm giờ

sáng. Cô

sợ

hãi, vội vàng lên giường

đi ngủ.

Thức

đêm rất hại da nha!

Rất nhiều

đồng nghiệp của cô



biên kịch và

tác giả đều có

thói quen thức

đêm, có

những lúc cảm hứng dâng trào, viết liền một mạch tới sáng. Thời

đại học

Đường Hinh cũng rất hay thức khuya, lúc

đó ỷ

vào sức mạnh tuổi trẻ, thức khuya

đến mấy cũng không

ảnh hưởng gì, bây giờ

thì

không thể!

Bởi vì Đường Vực từng khen cô



làn da

đẹp, mặc dù

cũng không hẳn là

khen cô





khen Minh Chúc, nhân tiện gom thêm cô

vào.

Khi

đó đang là

giai

đoạn chuẩn bị

cho phim

“Chống khủng bố”,

Đường Hinh và

Minh Chúc

được phân vào cùng một tổ

biên kịch. Hai người

đều là

người Tô

Châu, ngoại hình xinh

đẹp, làn da mịn màng trắng nõn. Có

một lần

đi liên hoan, mấy nhà

sản xuất phim cũng tham gia, bọn họ

nói

đùa rằng

Đường Vực bất công,

đem hai nữ

biên kịch xinh

đẹp nhất trong công ty phân hết vào một

đoàn. Khương đạo từng hợp tác với

Đường Vực nhiều lần,

đã

quen thân với nhau nên cũng hùa vào góp vui, nói:

“Không phải, là

sếp tổng của chúng ta thiên vị

người

đẹp.”

Mọi người thấy vậy cũng nói vài câu trêu chọc. Lúc

ấy

Đường Vực nhàn nhã

ngồi



ghế

chủ

toạ,

ánh

đèn nhu hoà

chiếu lên mái tóc

đen nhánh của anh, trong cảnh tranh tối tranh sáng, anh nhướng mày cười nói:

“Ai không thích người

đẹp chứ?”

Mọi người vừa cười haha vừa tán

đồng.

Đường Vực liếc nhìn Minh Chúc, vừa có ý



hỏi vừa có

vài phần bâng quơ



nói:

“Sông nước Giang Nam

đúng là

vùng

đất sản sinh người

đẹp.”

Lúc

ấy

Đường Vực cũng không biết

Đường Hinh cũng là

người Tô

Châu, chỉ

biết cô



quan hệ

rất tốt với Minh Chúc.

Đường Hinh khi

đó

cũng không biết

Đường Vực

đang

“giăng lưới”, hồn nhiên cười hì



nói:

“Em cũng là

người Giang Nam

đó.”



thích

Đường Vực, trước cả

khi

Đường Vực thích Minh Chúc rất lâu.

Anh hơi giật mình.

Khương đạo cười tiếp lời:

“Không phải

đang nói cả

hai cô

sao?”

Đường Vực nghe xong thì

lấy lại tinh thần, cúi

đầu cười cười.

Khi

đó Đường Hinh liền cảm thấy, mẫu người con gái

Đường Vực thích nhất

định phải xinh

đẹp. Minh Chúc xinh

đẹp, thích mặc sườn xám, khí

chất dịu dàng tao nhã, trong giới biên kịch nổi danh là

mỹ

nhân sườn xám,

Đường Vực thích cô ấy cũng là

chuyện bình thường.

Đường Hinh biết mình cũng rất xinh

đẹp nhưng cô

không giống Minh Chúc. Giống như

Vưu Hoan từng nói, Minh Chúc có

phong thái xuất chúng, còn cô

lại dễ

thương khiến người ta

động lòng.





rau xanh hay củ

cải thì

cũng

đều có điểm

đáng yêu.

Đường Hinh biết mẫu người

Đường Vực thích là

người như

Minh Chúc.

Bất kể

thế

nào,

đối với phụ

nữ



nói, khuôn mặt là

quan trọng nhất.



còn muốn dùng gương mặt này

để

quyến rũ Đường Vực

đó.

*****

Thứ

sáu, Cục

điện

ảnh Trung Quốc công bố

số

liệu tổng doanh thu phòng vé

năm ngoái là

60.8 tỷ

nhân dân tệ, Thời Quang

đạt doanh thu 16.839 tỷ, trong

đó



ba bộ

phim

điện

ảnh

đạt mức doanh thu trên 1 tỷ, tám bộ

vượt mức 500 triệu và

39 bộ

vượt mức 100 triệu,

đứng thứ

hai cả

nước sau công ty

điện

ảnh Hoa Thần.

Có điều so với năm trước nữa thì

doanh thu của Thời Quang

đã

tăng gấp

đôi.

Đường Hinh theo dõi số

liệu của công ty, trong lòng hơi

ảo não, tài sản của

Đường Vực lại nhảy vọt rồi!

Bước

đi của anh quá

nhanh, cô

sợ

mình

đuổi theo không kịp…

Tâm trạng còn

đang chán nản, Lâm Tử

Du lại

đi tới, nói với vẻ

bất lực:

“Dự án hôm qua trình lên lại không

được duyệt rồi. Cô

nói xem rốt cuộc sếp tổng muốn quay kiểu phim gì?

Đời sống

đô

thị, trinh thám hay vẫn là

quân sự?”

Đường Hinh liếc nhìn cô

ta một cái rồi thản nhiên nói:

“Sếp

đã

nói không tức là

không có

khả

năng thành công

đâu.”

Công ty

điện

ảnh và

truyền hình Thời Quang trước

đây vốn là

do cha của

Đường Vực quản lý, nghe nói sau khi Chủ

tịch

Đường phẫu thuật thì

sức khoẻ

không tốt lắm nên

đã

về

hưu, bốn năm trước

Đường Vực mới tiếp nhận vị

trí

quản lý. Truyền thông

đều nói so với Chủ

tịch thì

anh có

mắt nhìn hơn, những hạng mục do anh

đầu tư rất hiếm khi chết yểu.

Đường Hinh tin



anh.

Năm ngoái hai bộ

phim

điện

ảnh mà Đường Vực

đảm nhiệm vị

trí

nhà

sản xuất

đều có

mức doanh thu phòng vé

trên 1 tỷ,

đủ để

cho thấy anh có

tài chọn kịch bản, có

mắt tuyển chọn

đạo diễn và

biên kịch.



cũng không dám lấy kịch bản

đại cương mà

cô đã

phác thảo

đưa cho anh xem…

Sợ

bị

anh phủ

quyết phũ

phàng rồi cười nhạo.

Tới giữa trưa, cô

lại lặng lẽ

lên tầng trên.

Thư



Trần vừa nhìn thấy cô đã

cười tủm tỉm nói:

“Chiều nay sếp tổng có

buổi phỏng vấn, giờ

không



công ty.”

Đường Hinh cười dịu dàng:

“Vậy sao, thực ra tôi

định tìm trợ



Cao.”

Nói xong, cô

cũng không

để ý đến nụ

cười

đang

đông cứng lại trên gương mặt thư



Trần mà

cứ

thế

xoay người rời

đi.

Thấy cô đi rồi, thư



Trần mới quay

đầu

“tám”

chuyện với

đám

đồng nghiệp:

“Đường Hinh thực sự đang theo

đuổi trợ



Cao sao?”



ta cảm thấy cô

gái

Đường Hinh này quá

sức kỳ

quái, khiến người ta không hiểu nổi. Theo lý

thuyết, sếp tổng

đối với cô ấy khoan dung như

vậy, chỉ

cần có

việc là



thể

trực tiếp

đi tìm sếp, nhìn thế

nào cũng thấy sếp rất coi trọng cô ấy, thế



cô ấy lại chỉ để ý

tới người trợ





nhỏ?

Thư



Lưu nghĩ

nghĩ

một lúc rồi nói với vẻ

khinh thường:

“Sếp tổng của chúng ta dễ

theo

đuổi thế

sao? Cô

nhìn xem mấy cô

diễn viên trẻ

trong giới showbiz kia, có

ai không muốn có

quan hệ

với sếp? Nhưng sếp vẫn luôn ghét bỏ

mấy loại người

đó, bây giờ

sao có

thể để

mắt tới một biên kịch nhỏ



này?”

Thư



Trần gật gù:

“Nói cũng phải…”

Tục ngữ

nói

“không có

giấy nào gói

được lửa”. Khi

Đường Vực theo

đuổi Minh Chúc cũng không hề

gióng trống khua chiêng nhưng người nào có

mắt cũng

đều sẽ

nhận ra. Từ

sau khi Minh Chúc nói mình

đã



bạn trai, mọi người

đều hiểu

được

Đường Vực theo

đuổi thất bại.

Đường Vực

đường

đường là

CEO của một công ty

điện

ảnh lớn, có

nhiều quan hệ

với giới giải trí, hơn nữa ngoại hình lại cao lớn

điển trai, chính là

chàng trai vàng

đích thực, người trong công ty luôn rất quan tâm tới

đời sống tình cảm của anh, cả

giới truyền thông và

paparazzi cũng theo dõi xem anh sẽ

hẹn hò

với diễn viên trẻ

nào.

Trong buổi phỏng vấn, người phóng viên hỏi:

“Vì

sự

quan tâm của

đông

đảo khán giả

tôi xin phép

được hỏi một câu, Tổng giám

đốc

Đường hiện nay vẫn

độc thân sao?”

Đường Vực dáng vẻ

nhàn nhã

dựa vào ghế

sô-pha, buổi phỏng vấn nào cũng hỏi câu này, anh nhếch mép cười

đáp:

“Đúng vậy, tôi

độc thân.”

Phóng viên cười nói:

“Thực ra tôi rất tò

mò, anh thích hình mẫu con gái như

thế

nào?”

Mấy năm nay tin

đồn về Đường Vực không

ít nhưng về



bản

đều

được chứng minh là

giả. Thường thì

tin

đồn tung ra trước, lời thanh minh nói ra sau.

Một vị

Tổng giám

đốc mới 27 tuổi, tài sản lên

đến hàng tỷ

nhân dân tệ,

đẹp trai tài giỏi, thật sự

không thể

không khiến người ta tò

mò.

Trong

đầu

Đường Vực chợt thoáng hiện lên một bóng dáng mơ

hồ

nhưng quá

nhanh khiến anh không kịp

định hình, anh trầm mặc hai giây rồi cười nhạt nói:

“Không nói rõ được, cái này tuỳ

cảm giác thôi.”

Lúc phỏng vấn xong

đã



chạng vạng.

Đường Vực suy nghĩ

một lúc rồi bảo tài xế

lái xe về

nhà

họ Đường.

Tài xế

dừng xe



trong sân lớn nhà

họ Đường.

Đường Vực

đẩy cửa bước xuống xe, vừa

đi tới cửa

đã

nghe thấy tiếng mẹ

anh – bà

Tăng Uyển –

đang càm ràm:

“Tài sản tăng gấp

đôi thì

sao? Ngay cả

bạn gái cũng không có, mẹ đã

nói

để

mẹ

sắp xếp cho, nó

còn không thèm

để ý.”

Em gái nhỏ

của anh cười hì



nói:

“Mẹ, mẹ đừng lo cho anh. Anh có

người mà

anh thích

đấy, chỉ

có điều là

theo

đuổi không

được bị đá, bây giờ

chắc là

còn

đang

đau thương khóc thầm.”

Đường Vực:

“…”

Sắc mặt anh trầm xuống, có

vẻ

khó

chịu.

“Đường

Đinh

Đinh, em nói thêm câu nữa thử

xem.”

Anh lạnh lùng

đi vào.

Đường

Đinh

Đinh kêu lên, vội vàng quay

đầu nhìn anh tỏ

vẻ



tội:

“Em còn chưa nói gì

mà.”

Đường Vực liếc em gái một cái sắc lẹm, bỗng nhiên anh nhớ

tới

Đường Hinh, cô

nhóc kia cũng giống như Đường

Đinh

Đinh, kể

xấu người khác mà

còn ra vẻ



tội, còn thích nói lời

đâm chọc, nói dối cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ đến

đây anh lại nhíu mày,

Đường Hinh có

nhiều khuyết

điểm thế

sao?

Tăng Uyển khi nãy bị

giật mình giờ

cũng hoàn hồn lại, vội dò

hỏi:

“Con theo

đuổi ai mà

bị đá?”

Đường

Đinh

Đinh xua tay tỏ

vẻ

mình không biết gì.

Đường Vực lại liếc qua khiến cô



sợ

hãi rụt cổ.

Đường

Đinh

Đinh năm nay mới 22 tuổi, còn

đang làm nghiên cứu sinh, thường ngày

Đường Vực rất yêu chiều em gái nên cũng không mắng gì

thêm mà

chỉ đáp cho qua:

“Qua rồi mẹ, mẹ

cũng

đừng hỏi nữa. Còn nữa,

Đường

Đinh

Đinh, chuyện này về

sau

đừng có

nói bậy nữa.”

Anh còn có

thể

diện nữa hay không?

Cả đám người cứ

suốt ngày lải nhải chuyện này.

Đường

Đinh

Đinh nói thầm:

“Cũng không phải do em tung tin, là

do hội anh Hoắc nói ra, anh muốn trách thì

phải trách mấy người anh em cây khế đó.”

Mấy tên

đó

còn tạo riêng một nhóm chat

để

cười nhạo anh sao?

“Nghe nói cậu ta còn tìm bạn thân của cô

bé đó

nhờ

hỗ

trợ, chơi chiến thuật nội gián, hahahaha!”

“Lớn

đầu rồi mà

còn trẩu thế

không biết!”

“Ơ

thế



còn theo

đuổi những hơn một năm! Cười chết tao! Nếu là

tao thì



khi con cũng

đẻ

xong rồi,

đến giờ

này chúng mày

đều phải dốc tiền quà

mừng hết rồi.”

Đường Vực nhíu mày, lấy

điện thoại ra xem lướt qua, trong nhóm bây giờ

không có

ai nhắn tin, anh lục lại tin nhắn cũ. Mẹ

nó đúng là

chế

nhạo thật!

Đường

Đinh

Đinh nhìn anh bằng vẻ thương cảm:

“Anh…”

Đường Vực lạnh lùng quát:

“Bỏ

cái vẻ

thương hại

đấy

đi cho anh.”

Đường

Đinh

Đinh lập tức

đổi sắc mặt, sau

đó

lại nói:

“Không sao mà

anh, nếu anh thích bạn gái là

biên kịch thì

trong công ty còn rất nhiều người mà.

Đổi sang người khác là được.”

“Được rồi

được rồi,

đừng nói nữa.”

Tăng Uyển thấy sắc mặt con trai không tốt, vội vàng kéo tay con gái nói:

“Vào

ăn cơm

ăn cơm.”

Sắc mặt

Đường Vực vẫn rất khó

coi,

ăn cơm xong cũng về

nhà

luôn.

Anh vừa

đi thì

Tăng Uyển

đã

kéo tay con gái

ý

nhị

hỏi:

“Con nói người mà

anh con thích

đã

theo

đuổi một thời gian dài mà

vẫn không thành? Người

đó

thế

nào, sao tiêu chuẩn lại cao như

vậy?

Đến anh con mà

cũng không vừa mắt?”

Đường

Đinh

Đinh cười hì



lấy

điện thoại ra xem:

“Mẹ, con cho mẹ

xem

ảnh, rất xinh

đẹp.”

Tăng Uyển cúi

đầu lại gần,

Đường

Đinh

Đinh mở

lịch sử

trò

chuyện WeChat cho bà

xem rồi nói:

“Chị ý

rất

ít khi chụp

ảnh, con phải nhờ

trợ



của anh Hoắc gửi cho

đấy, mẹ

xem. Nghe nói người anh theo

đuổi cùng bạn thân của chị ấy là

hai nữ

biên kịch xinh

đẹp nhất công ty, cả

hai người

đều xinh

đẹp.”

“Là

người nào?”

Tăng Uyển nhìn hai bức

ảnh.

Đường

Đinh

Đinh chỉ

vào một bức

ảnh rồi nói:

“Là

người này, cười rất ngọt ngào, trên má

còn có

lúm

đồng tiền.”

“Đúng ra xinh

đẹp thật nhưng mà

làm cao quá

rồi…”

Tăng Uyển nhìn kỹ

bức

ảnh rồi nhíu mày nói:

“Con trai ta

đẹp trai như

vậy, lại còn là

CEO của công ty lớn, còn chưa xứng với cô

ta sao? Sao lại còn từ

chối chứ?”

“Mẹ, người ta thích người khác rồi.” Đường

Đinh

Đinh giải thích:

“Thật ra con cảm thấy bạn thân của chị ấy còn

đẹp hơn, con thích người này…”

Lúc này

Đường

Đinh

Đinh hoàn toàn không biết, lúc trợ



của Hoắc Thần

Đông gửi

ảnh cho cô

cũng không quá để ý, chỉ

nói người trong bức

ảnh

đầu tiên là

Minh Chúc nhưng thực ra người trong

ảnh lại là Đường Hinh. Do lúc

anh ta gửi

ảnh, tín hiệu internet không tốt nên bức

ảnh

Đường Hinh

được gửi

đi trước,

Đường

Đinh

Đinh cũng vì

thế



nhận nhầm người.

*****

Đường Vực về

tới nhà, tắm rửa xong thì

nỗi bực bội trong lòng cũng vơi bớt. Anh có

thói quen trước khi

đi ngủ

sẽ

lướt xem bài

đăng của bạn bè, ngón tay dài hơi mất kiên nhẫn lướt trên di

động, dò

tìm người mà

anh muốn tìm.

Nữ đại gia: Quyết tâm tập thể

dục, sau ba tháng không giảm béo sẽ làm

kẻ

nghèo hèn.

Đường Vực thật không hiểu nổi logic trong

đầu cô, vì

sao giảm béo không thành lại biến thành kẻ

nghèo hèn? Anh nhìn tấm

ảnh cô đăng, là ảnh chụp trong một câu lạc bộ

thể

hình, khung cảnh trông rất quen, là

câu lạc bộ

anh thường

đến.

Thông thường, mỗi khi

Đường Vực có điều gì

không hiểu thì

cũng có

rất nhiều người không hiểu giống anh. Quả

nhiên có

người hỏi:

“Vì

sao giảm béo không thành công lại biến thành kẻ

nghèo hèn?”

Nữ đại gia: Bởi vì

nhan sắc của phụ

nữ

chính là

thứ

tài sản quý

giá

nhất!

Đường Vực:

“……”



nói hình như

cũng có

lý, bộ

não của cô

vận hành rất kỳ

quái, kiểu gì

cũng

đưa ra

được

đáp

án.

Đường Vực lại bất giác bật cười.

Kế

hoạch tình cờ

gặp gỡ ở

câu lạc bộ

thể

hình của

Đường Hinh tối nay thất bại khiến cô



hơi thất vọng. Phí

thành viên một năm của câu lạc bộ đó đắt cắt cổ, nếu không phải vì

biết mỗi tối thứ

sáu và

thứ

bảy

Đường Vực

đều

đến câu lạc bộ

tập luyện thì



còn lâu mới

đăng ký

thành viên, dù

sao cô

cũng

đâu có

thích vận

động.

Không ngờ

hai tuần rồi

đều không gặp

được.

Nhưng cô

vẫn chưa từ

bỏ ý định. Chiều ngày mai sau khi tới công ty thiết kế

nội thất

để



hợp

đồng giao chìa khoá, cô

sẽ

tiếp tục tới câu lạc bộ, chỗ đó

cũng rất cao cấp, phòng nghỉ



vách ngăn riêng tư, bên trong còn có

bán

đồ ăn uống.

Đường Hinh mua một suất

ăn, tìm một vị

trí

bên cửa sổ

ngồi xuống, giải quyết xong bữa tối thì đi thay quần

áo.

Đường Vực vừa tới câu lạc bộ,

đang

định vào phòng tập luyện riêng thì

thấy một bóng dáng quen thuộc

đang tập trên máy chạy, mái tóc

đuôi gà đang

đung

đưa theo nhịp bước chân, trang phục tập luyện bó

sát làm lộ

ra vòng eo thon nhỏ

trắng nõn.

Ánh mắt anh từ

eo chậm rãi lướt xuống dưới.

Vòng ba cũng rất

đẹp.

Anh tiến lại gần, hai máy tập bên cạnh

đang không có

người, nhìn lướt qua con số

hiển thị

trên máy của

Đường Hinh.

Đã

chạy

được 30 phút rồi.

“Không tệ, thế



chạy

được những 30 phút.” Đường Vực chậm rãi nhả

từng chữ.

“……”

Đường Hinh nghe thấy giọng nói của anh, chân run lên suýt nữa ngã

văng ra ngoài.

Đường Vực nhanh tay tóm lấy cô, thấy cô

còn

đang giật mình hoảng sợ

chưa

đứng vững thì

mắng khẽ:

“Này, em muốn ngã

chết

à.”

Đường Hinh tròn mắt nhìn anh, anh mặc

đồ

tập màu

đen cùng

áo thun, có

thể

nhìn thấy chuyển

động của cơ

bắp, không quá

lực lưỡng nhưng dáng người cao lớn mạnh mẽ, rất có

phong thái, là

một chiếc mắc treo quần

áo cao cấp.

Đây là

lần

đầu tiên cô

nhìn thấy

Đường Vực mặc

đồ

tập,

ánh mắt hơi bối rối:

“Sếp làm em sợ

muốn chết…”



còn tưởng rằng anh sẽ

không tới.

Đường Vực không

để ý đáp:

“Mới thế

mà đã

doạ được em? Tôi còn tưởng em to gan lắm cơ.”

Đường Hinh bước xuống khỏi máy tập, có

lẽ

do vừa chạy xong, da cô ửng hồng lên,

đôi mắt to tròn

đen láy, khi

đôi mắt chuyển

động rất có

thần thái linh

động, cô

vui vẻ

nói:

“Bởi vì

sếp

đột nhiên xuất hiện

đó.”

Đường Vực hơi nhếch khoé

miệng, quay người

đi về

phía phòng tập luyện riêng.

Đường Hinh nhìn theo bóng người cao lớn phong

độ, phát hiện ra xung quanh có

không

ít

ánh mắt

đang dõi theo anh, nghĩ

tới

Đường Vực cũng phần nào

đó được coi là

người của công chúng, cô

vội vàng

đi qua,

“Sếp

đi

đâu

đó?”

“Tới câu lạc bộ

thể

hình thì

còn có

thể

làm gì?”

Anh cũng không quay

đầu lại,

đi vào một gian phòng tập luyện riêng.

Đường Hinh

đi theo phía sau anh,

Đường Vực cũng không

đóng cửa, anh làm vài

động tác khởi

đông, quay

đầu nhìn cô

hỏi:

“Đi theo tôi làm gì?”

Làm gì á? Em tới

đây là



anh

đó!

Đường Hinh nhớ

tới tin tức

đăng trên báo hôm trước, gương mặt tươi cười nói:

“Chúc mừng sếp, tài sản cá

nhân lại nhiều thêm rồi.”

“Cảm

ơn.”

Đường Vực khởi

động làm nóng người, thấy cô

còn

đứng

đó, nhướng mày nói:

“Em còn

định

đứng

đây nhìn sao?”

Đường Hinh thản nhiên nói:

“Vâng, em chạy

đủ

30 phút rồi.”

Thực ra mới chỉ

chạy có

20 phút, 10 phút

đầu là đi bộ, có điều cô

sẽ

không nói thật ra.

“Em cùng sếp nói chuyện phiếm

đi.” Đường Hinh tìm cái

đệm ngồi xuống, nhìn anh nói:

“Dù

sao thì em cũng không có

việc gì

làm.”

“Đề

tài kịch bản nghĩ

ra chưa?”

“……”

Đúng là ông chủ, mỗi giây mỗi phút

đều chỉ

nghĩ

tới chuyện công việc.

Đường Hinh im lặng vài giây rồi ngẩng

đầu nhìn anh nói:

“Chưa, em…”

“Ờ?” Đường Vực lười nhác tựa vào máy tập, nhìn dáng vẻ

bối rối của cô



phần thích thú, cười khẽ:

“Em muốn làm gì?”

Lúc trước khi

Đường Hinh

đồng

ý

làm

đồng

đội hậu thuẫn cho anh, tuy rằng không nói rõ

nhưng

đúng là

anh có

hứa hẹn với cô

mấy

điều kiện, ví

dụ

như

anh

để

cho cô

lựa chọn dự án kịch bản mà



thích hoặc cho cô

làm biên kịch chủ

chốt, anh cũng có

thể

cho cô

một cơ

hội

để

thử.

Nhưng mà

trước nay

Đường Hinh chưa từng

đề

cập tới.

Đường Hinh ngồi trên

đệm, hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ

nhắn ngước nhìn anh, giọng nói dịu dàng:

“Đường Vực, nếu em có

thể

viết

được một kịch bản khiến anh hài lòng, anh làm nhà

chế

tác cho em có được không?”

Đường Vực hơi bất ngờ, không

đoán

được cô

lại yêu cầu

điều này, anh cụp mắt nhìn cô, cười nói:

“Được,

đợi kịch bản

được phê

duyệt rồi nói.”

Đường Hinh không biết anh có

hiểu

ý

của cô

không, cô

nghiêm túc lặp lại:

“Không phải là

nhà

sản xuất mà



nhà

chế

tác.”

Rất nhiều người thường nhầm lẫn giữa nhà

sản xuất và

nhà

chế

tác nhưng thực ra có

sự

khác biệt rất lớn.

Nhà

sản xuất phụ

trách giai

đoạn

điều tra thị

trường ban

đầu rồi quyết

định có đầu tư

hay không, quyết

định

đầu tư

rồi mới mời nhà

chế

tác.

Để



thể

làm nhà

chế

tác

đòi hỏi phải hiểu kịch bản, nắm rõ

thị

trường, gặp gỡ đoàn làm phim, theo dõi tiến

độ

quay phim, giám sát công

đoạn chế

tác và

phát hành, quan trọng nhất là

dự

tính và điều chỉnh thời gian tiến

độ,

để

bất kể



phim

điện

ảnh hay phim truyền hình

đều có

thể

hoàn thành trong một khoảng thời gian hợp lý

theo dự

tính. Trong quá

trình quay phim, mọi quyết

định của nhà

chế

tác

đều rất dễ

làm

ảnh hưởng tới chất lượng phim, là

một vị

trí

không thể

thiếu.

Nói cho dễ

hiểu thì

một bên chi tiền còn một bên làm việc.

Kịch bản do cô

viết ra không chắc sẽ được Thời Quang thông qua

để

quyết

định

đầu tư, cho dù

có đầu tư

cũng không dám chắc anh sẽ

phụ

trách chế

tác. Thời Quang còn rất nhiều người

đảm nhiệm vị

trí

nhà

sản xuất và

nhà

chế

tác,

Đường Vực bận rộn như

vậy, yêu cầu cũng cao, kịch bản do cô

viết ra không chắc sẽ

lọt vào mắt anh.

Mà điều cô

mong muốn là





anh có

thể

cùng nhau hoàn thành một bộ

phim.



cái cớ

này, sau này mỗi khi cô

viết kịch bản có

vấn

đề

gì đều có

thể

thảo luận cùng anh,

để

hoàn thành một bộ

phim

điện

ảnh hoặc truyền hình, từ

lúc chuẩn bị

kịch bản cho tới lúc hoàn tất cảnh quay

đóng máy

ít nhất cũng cần hơn một năm, cô

sẽ



rất nhiều thời gian bên cạnh anh.

Đường Vực dáng vẻ

vẫn nhàn nhã

như

lúc trước, hơi nheo mắt nhìn cô,

Đường Hinh bị

anh nhìn như

vậy lại chột dạ, cúi

đầu bĩu môi nói:

“Được rồi, em cũng biết thương lượng với sếp không dễ

như

thế, lúc trước sếp cũng chỉ

vội vàng nhờ

em giúp sức, cuối cùng người cũng không theo

đuổi

được…”

“……” Đường Vực hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Đường Hinh.”

“Vâng?”



ngẩng

đầu.

Đường Vực nhìn thẳng vào cô

rồi nói:

“Tôi

đồng

ý

với em, dù

cho tôi không sắp xếp

được thời gian, cũng sẽ

chỉ định người khác…”

Đường Hinh vừa nghe anh nói sẽ

chỉ định người khác thì

vội vã

kêu lên:

“Không, em không cần người khác, em chỉ

cần anh!”