Chương 70
Nữa đêm canh baPhương Tư Dao đứng dậy đi đến phòng khách gọi một cuộc điện thoại
“Alo ?”
“Anh, là em, Tư Dao…”
Đêm tuyết bên Mỹ tĩnh mịch như vậy, Phương Tư Dao rón ra rón rén gọi một cuộc điện thoại cho Phương Tư Nặc bên Đài Loan, hai người cùng lúc nhận điện thoại, sau khi nói hai câu thì im lặng vô hạn, đoạn thời gian im lặng này dường như là thời kì trống không của hơn nữa năm qua, yên tĩnh nhưng lại pha trộn rất nhiều bi thương
Có lẽ là lần đầu tiên hai người họ bắt đầu khôi phục lại vấn đề khó khăn này, Phương Tư Nặc không có nghĩ qua Phương Tư Dao nhanh như vậy gọi điện cho mình, nhưng anh ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ cưng chiều nói “khỏe không ?” chỉ đơn giản một câu để Phương Tư Dao ấm lòng từ từ nói ra
“Anh, em đều nhớ ra rồi, xin lỗi anh….”
Sau đó Phương Tư Dao bắt đầu khóc lớn nói xin lỗi với người ở bên đầu dây điện thoại bên kia.Phương Tư Nặc cũng không mệt mỏi, cho dù trong tay có chuyện quan trọng hơn anh ấy đều bỏ xuống, bất luận là thư kí đưa đến văn kiện gấp gáp gì anh ấy cũng chỉ ở tư thế xuỵt, ra hiệu để anh ấy có thể chuyên tâm nghe em gái mình nói
Cho dù từ đầu đến cuối chỉ có một câu xin lỗi và dừng không được tiếng khóc
Phương Tư Nặc bỏ cây bút máy xuống dựa vào trên ghế, ánh mắt tán loạn biểu thị sự mệt mỏi của anh ấy. Nữa năm qua anh ấy không dám làm phiền cuộc sống của Phương Tư Dao, càng không dám ở Phương gia nhắc đến chuyện liên quan đến Phương Tư Dao, khi Phương Tư Tình nhắc đến, Phương Tư Nặc cũng chỉ im lặng ái nái, nhưng mà Thư Vân Thanh luôn ở bên cạnh anh ấy nghe thấy sự hối hận của Phương Tư Nặc, khóc lóc, mới để anh ấy chống đỡ đến bây giờ, chống đỡ đến ngày em gái của mình tốt lên
Anh ấy bặm môi ấm áp nói “ngốc quá đừng khóc nữa….anh không có trách em, ngược lại là anh có lỗi với em……che giấu kí ức của em nhiều năm như vậy, em đau khổ như vậy cũng có một phần anh hại……xin lỗi……để chịu nhiều cực khổ như vậy” Phương Tư Nặc nói rõ ràng rành mạch an ủi người đầu dây bên kia
“Chuẩn bị xong rồi thì trở về nhà đi ? ” đây là câu nói cuối cùng mà Phương Tư Nặc nói rồi cúp điện thoại, không ngờ câu nói này để Phương Tư Dao càng vỡ tan hơn, Phương Tư Dao ở trong phòng khách cầm điện thoại khóc đau khổ, cô ấy xác thực nhớ nhà rồi, vô cùng vô cùng nhớ nhà. Phương Tư Dao lang thang ở bên ngoài nhiều năm rồi, sao có thể không nhớ nhà chứ ? cô ấy rất nhớ…..cô ấy rất nhớ, lòng của cô ấy bây giờ cuối cùng không cần lang thang nữa
Đêm đó, Phương Tư Nặc yên lặng nghe em gái mình nói rất nhiều lời xin lỗi, bản thân cũng nói rất nhiều lời xin lỗi, nghe em gái mình khóc đến không thể tự thoát được có chút thương tâm lại có chút lý giải được, Phương Tư Nặc hiểu, anh ấy đều hiểu, đau khổ nhất không phải bản thân mà là Phương Tư Dao
Có lẽ là liên quan đến quan hệ huyết thống, hai anh em Phương Tư Nặc không có nói quá nhiều, thời gian im lặng nhiều hơn thời gian nói chuyện, nhưng ai cũng có tâm ý hiểu đôi bên, không có mắng la, thù hận và nghi ngờ, thuần túy nhớ lại khi hai người sống với nhau bình yên
Phương Tư Dao sau khi ngắt điện thoại một mình ngồi ở phòng khách một hồi nhìn tuyết ngoài cửa sổ, tuy không ý dừng lại nhưng lại khơi ta một hồi ức khác lạ “trận tuyết này, rơi xuống rất đẹp” Phương Tư Dao sờ lấy tim mình, cảm thấy mảng tuyết trong tim của mình lùi khỏi rồi đó…..cô ấy cuối cùng…..cũng từ mảng tuyết lớn năm xưa trở về nhà rồi
Thời gian qua nhanh, đến ngày Phương Tư Dao…….về nhà rồi
“Xin chào hành khách thân yêu của tôi, chúng ta sắp đáp xuống Đài Loan……”
Tiếng nói của cơ trưởng ngọt ngào và tư niệm như thế, không khí mạnh mẽ của Đài Loan dường như xông vào mũi của Phương Tư Dao, cố gắng hưởng thụ mùi vị của quê hương, tình người của quê hương, đất của quê hương, trong lòng bàn tay nắm lấy người mình yêu nhất, Giang Hiểu Đình
Tất cả đều là tốt đẹp như vậy
Phương Tư Dao bước xuống máy bay, nhìn về sân bay to lớn có chút không kiên định, mặt trời của Đài Loan mùa đông rất ấm áp…..
Cho đến khi ra khỏi cửa, Phương Tư Dao còn vẫn không có bất cứ cảm giác vững chắc nào, hai đứa con hầu như không có đi chuyến bay dài, chỉ là vui mừng và sức sống không gì so được. Có lẽ là quá khẩn trương nên hơi thở của Phương Tư Dao có chút không ổn định, trong lòng vẫn là có chút cảm giác sợ sệt xông vào tim, không biết…..người nhà sống có tốt không
Thế là đi qua cánh nữa nặng trịch, cô ấy cuối cùng ra khỏi cửa rồi, nhưng nhìn đến phong cảnh lại là mãi mãi khó quên
Tất cả mọi người đều đến rồi, tuy cô ấy không có nói cho bất cứ ai biết tin tức cô ấy trở về, nhưng…..tất cả mọi người đều đến rồi. Nhã Hân ôm con đứng bên cạnh Tử Kì, ba mẹ của mình ở trong một đám người tìm mình, Phương Tư Tình cũng đến…..Vân Thanh….anh…..Vĩ Triết, cô ấy chỉ có thể ngẩng người đứng ngoài cửa, hai đứa con sớm thì chạy nhanh đến bên cạnh ông bà
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ thủy tinh của sân bay chiếu xuống, Phương Tư Dao mở mắt đón lấy ánh mặt trời, cô ấy có chút chần chừ; có chút cảm động, cô ấy cảm thấy bản thân dường như đang ở trong thiên đường, còn chào đón cô ấy là những thiên sứ cô ấy yêu nhất trong cuộc sống này
” Tư Dao ?”
Tiếng nói ngọt ngào quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy, Phương Tư Dao nhìn cô ấy ở phía không xa, chiếc váy trắng lớn trên người phối hợp với ánh mắt đang cười, tóc dài thuận theo tia nắng rơi xuống chói lóa, người phụ nữ này…..vốn dĩ là trên trời phái đến để mê hoặc bản thân ?
“Tư Dao ?”
Lại một tiếng gọi ấm áp, lần này Giang Hiểu Đình dừng lại bước chân, bên người duỗi tay ra đối với Phương Tư Dao, trên lòng bàn tay hiện rõ muốn có ấy qua đó. Bổng nhiên ánh mắt của Phương Tư Dao lóe lên rất nhiều hồi ức, bất luận là đau khổ hay là vui vẻ, bên cạnh của của cô ấy luôn có một bóng dáng tồn tại, bất luận nghèo khổ, khổ nạn vui vẻ, bệnh hoạn…..
Phương Tư Dao cười cười đi về phía cô ấy nắm lấy tay của cô ấy
“Chị…..cuối cùng trở lại rồi”
Chỉ thấy thiên sứ trước mặt nắm chặt tay mình, đây là nụ cười thuộc về Phương Tư Dao
“Hoan nghênh trở về nhà……Phương Tư Dao…..”
Tiếng huyên náo của sân bay không ngừng vào tay, con tim trôi dạt cuối cùng cũng cập bến, con người lưu lạc cuối cùng cũng ngừng nghỉ
Trên thế giới này nếu như có kì tích, vậy hiện tại nhất định đang xảy ra trên người của họ
————————-HOÀN KẾT———–