[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 67

Chương 67
"Đinh !"

Đang ở trong nhà chỉnh lý tài liệu Giang Hiểu Đình nghe thấy tiếng điện thoại truyền đến, cẩn thận nhìn nội dung một chút, có chút khẩn trương mở lên, chỉ thấy nội dung viết ra một đống tiếng anh, sau khi Giang Hiểu Đình đọc xong, vội vội vàng vàng chỉnh lý tài liệu, mắt nhìn thời gian Phương Tư Dao sắp về nhà, tâm trạng bản thân bất an và gấp ráp đứng lên. Vẫn may ? cuối cùng trước khi Phương Tư Dao về nhà đã làm xong

“Má !” còn chưa thấy người, Giang Hiểu Đình thì đã nghe thấy tiếng của Hiểu Nghiêu kêu mình, mỗi lần đều là như vậy, đứa nhỏ này vẫn là tinh lực dùng không hết, nhưng đi đến cửa lại thấy Phương Tư Dao một tay ôm lấy Tư Đình đang mê ngủ bước vào cửa. Giang Hiểu Đình nắm lấy tay của Hiểu Nghiêu đi qua, thuận tiện sờ lên tóc của Tư Đình hỏi “sao ngủ rồi ?” Phương Tư Dao cười cười nói “nghe Hiểu Nghiêu nói hôm nay Tư Đình hình như chơi rất vui, vừa rồi còn chưa đến nhà thì ngủ ở trên xe rồi, chút nữa ăn tối kêu nó dậy thì được rồi”

Sau khi nói xong, Phương Tư Dao thì đi vòng qua hai người, chân tay nhẹ nhàng đi lên lầu hai, thì đem Tư Đình để ở trong phòng ngủ. Còn Hiểu Đình cũng nhanh thúc giục Hiểu Nghiêu rửa tay, sau đó thì đi nhà bếp bắt đầu nấu bữa tối, trong lúc khi cô ấy chuyên tâm nấu cơm, Phương Tư Dao nhẹ nhàng thay xong quần áo cũng đến nhà bếp, xoăn tay áo lên chuẩn bị giúp đỡ, nhưng lại bị phu nhân của mình mời ra khỏi nhà bếp

“Ơ ? ah ~ Hiểu Đình ?” còn chưa kịp phản ứng chỉ có thể nói ra mấy cầu cảm thán, chỉ thấy Giang Hiểu Đình nghiêng người làm nũng nói “Cực khổ rồi, Tư Dao thân yêu của em. Hôm nay để em nấu thì được rồi, chị lên phòng khách bên Hiểu Nghiêu đi !” Phương Tư Dao mười phần buồn bực, nhưng cũng không thế chống lại yêu cầu của Giang Hiểu Đình, chỉ đành giương mắt trên mặt vô tội vào phòng khách

Không ngờ vừa vào phòng khách, thì thấy được Hiểu Nghiêu ở trong phòng khách nhìn mình, trên mặt muốn cười lại không cười nói “hahaha~ mammi bị má đuổi ra khỏi nhà bếp rồi~đến chơi với con~” Phương Tư Dao vừa nghe câu này, trên mặt quẫn bách nhìn Hiểu Nghiêu, không biết nên giải thích thế nào. Chỉ đành không biết làm sao đi đến sofa, tuân thủ chuyện vừa rồi phu nhân giao phó ngoan ngoãn bên Hiểu Nghiêu chờ đợi bữa ăn tối

Sau khi trãi qua không lâu, vì thủ thuật của Hiểu Đình tinh xảo, trên bàn ăn sớm thì đã là đầy món ăn phong phú, Tư Đình cũng vò mắt buồn ngủ leo lên ghế ngồi xong. Nhưng khi trong lúc Phương Tư Dao và ba người ham ăn đó ngồi vào bàn ăn, bổng nhiên cảm thấy hôm nay nhất định là ngày tốt gì, ba mặt nhìn nhau, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, chính là nghĩ không ra hôm nay là ngày kỉ niệm gì ?

“Má Hiểu Đình ? hôm nay là ngày gì đáng được chúc phúc sao ? tại sao ăn ngon như vậy ?” Tư Đình quả nhiên là vừa ngủ tỉnh lại, vậy mà hỏi thẳng vào vấn đề, Phương Tư Dao ở một bên đổ mồ hôi lạnh, chắc không phải ngày lễ quang trọng gì mà cô ấy quên chúc mừng chứ?Cô ấy khẩn trương nhìn Hiểu Đình vừa bận xong ngồi bên cạnh mình, một mặt bối rối nói. Chỉ thấy Hiểu Đình cười nói “không có đâu, chỉ là hôm nay tâm trạng rất tốt muốn nấu chút món ăn cho các con và mammi ăn thôi~như vậy được chưa ?”

Phương Tư Dao nhìn trên bàn đầy thịt bò và hải sản, đây thật sự là một bữa ăn sang trọng đó, cô ấy cho rằng nữa năm qua đều được uống thuốc trung bồi bổ quá mức rồi chứ….không ngờ hôm nay lại tốt như vậy ? chẳng qua là khi cô ấy muốn động đũa, Hiểu Đình bổng nhiên kéo ống tay áo của bản thân, ở bên tai nói ” ăn no một chút, ba ngày sau em đi theo chị” trong não của Phương Tư Dao trong phút chốc nhanh chóng chuyển động, cuối cùng biết vợ mình tại sao nấu nhiều đồ như vậy cho mình ăn rồi

Ah……..ba ngày sau là bản thân lần thứ hai thử liệu trình thôi miên sâu

Phương Tư Dao thở một hơi quả nhiên Dr.Walker vẫn là nói cho Giang Hiểu Đình biết, bản thân chuẩn bị phải thử liệu trình thôi miên sâu lần thứ hai. Nhưng mà liệu trình thôi miên sâu lần đầu không phải rất thành công, lần này Hiểu Đình bên mình có phải…….chỉ thấy Giang Hiểu Đình thấy biểu tình biến hóa của Phương Tư Dao rồi ngọt ngào nói “chị nghĩ gì vậy ? đừng lo lắng mà ! sẽ không giống lần đầu tiên không phải sao ? lần đó em không bên cạnh chị đi vào, chị xém chút đem phòng làm việc của người ta khoấy động rồi, lần này em nhất định phải đi với chị vào~”

Phương Tư Dao gấp rau với cơm bối rối hồi tưởng lại khi đó vì thôi miên sâu, nghe nói bản thân vì tiếp xúc với đoạn hồi ức đau khổ đó, đem đồ trong phòng chẩn trị có thể phá đều phá hết, sức lực mạnh đến đều đem nhân viên y tá áp chế đẩy ra một bên, cuối cùng phải dùng thuốc trấn an mới trấn định được bản thân. Chuyện này sau khi cô ấy tỉnh lại, vẫn luôn không ngừng xin lỗi với bác sĩ và hộ lý…….

Nhưng mà bây giờ ăn đến phong phú như vậy, là muốn bản thân càng có sức lực đánh người sao ? Phương Tư Dao cười rồi cười thì tính toán, mỗi ngày ăn xong thì đều có một đóng thuốc trung làm tráng miệng, hơn nữa nhìn vợ mình cười đến ánh xuân đầy mặt, xem ra thật sự là tâm trạng không tệ đó, chẳng lẽ vì muốn đích thân thấy được mình biểu diễn quyền anh sao ?Tư Dao cắn đũa suy nghĩ đến mất tập trung

Cuối cùng, cái chén trên tay bổng nhiên tăng thêm độ nặng “đừng nghĩ quá nhiều, em chỉ là hy vọng chị có thể chăm sóc tốt bản thân, sau đó phải cố gắng đối mặt với chuyện mà lúc trước luôn không đối mặt ! cho nên, cách duy nhất em có thể cổ vũ cho chị. Hơn nữa……em biết chị nhớ nhà rồi” Phương Tư Dao nghe thấy Giang Hiểu Đình nói bản thân nhớ nhà, lúc này mới phát hiện món ăn trên bàn đều là món mình thích, hơn nữa cũng là món thường ăn ở Đài Loan, nhất thời hiểu rõ cũng cười rồi cười

“Phải rồi, chị sẽ nổ lực ! phu nhân Phương thân yêu !” Phương Tư Dao nhấc tay lên kính lễ chọc cười nói, còn không đợi được Giang Hiểu Đình trả lời, thì bị Tư Đình đối diện chê nói, mammi và má, khi ăn cơm đừng luôn nói chuyện, như vậy không ngoan đó~”

Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình bị tiểu đại nhân này gào đến ngẩng cả người, sau khi căm miệng không nói được lời nào nhìn nhau thì ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó chính là dự trữ thể lực và tinh thần

Rất nhanh thì đến ngày Phương Tư Dao chuẩn bị lần nữa tiếp nhận thôi miên sâu kêu tỉnh kí ức và đối mặt với quá khứ