Chương 66
11 giờ đêmPhương Tư Dao dựa trên cạnh giường để bức thư xuống ngẩng đầu nhìn thời gian, nước Mỹ đã 11 giờ rồi, thời gian bên đó chắc là……khoảng 11 giờ sáng, nghĩ xem bên đó chắc bắt đầu chuẩn bị ăn trưa, không biết ba mẹ có ăn ngon miệng không ? người trong nhà có khỏe mạnh không?
Tuyết bên ngoài dường như càng rơi càng lớn, ánh đèn mờ ảo đầu giường, Phương Tư Dao bắt đầu lún vào hành trình kí ức đó, chỉ là không có trống rỗng giống như lúc xưa. Phương Tư Dao đứng lên nhìn tuyết đang rơi phía trước cửa sổ, trên đất màu trắng mênh mang dường như cảnh năm đó thức dậy ở bệnh viện không có quá khác biệt, chẳng qua là người bên cạnh mình không phải là người Phương gia
Trong lúc cô ấy lún vào một lần rồi một lần vào trong kí ức tự phát, bổng nhiên một trận mùi hương từ sau lưng xông vào mũi, tấm lưng cũng nhẹ nhàng được kề sát, cô ấy cười rồi cười, là Hiểu Đình. Cô ấy xoay người qua từ từ đem người ôm vào trong lòng dựa vào cửa sổ trong phòng, trong không khí truyền đến mùi vị hạnh phúc, không chỉ có Hiểu Đình thuộc về cô ấy, còn có cả gia đình thuộc về Phương Tư Dao
“Sao vậy ? một mình ngẩng người đứng trước cửa sổ” Giang Hiểu Đình thực sự biết, cô ấy thực sự cái gì cũng biết, trận tuyết này sẽ để Phương Tư Dao nhớ lại cái gì, nhưng cô ấy không có làm phiền vợ mình hồi tưởng, vốn dĩ cô ấy muốn cho Phương Tư Dao một bất ngờ, không ngờ vừa ra phòng tắm, chỉ thấy được một bóng dáng có chút cô đơn. Sao cô ấy không biết được chứ? đến Mỹ nữa năm rồi, Phương Tư Dao từ trước đến giờ không nhắc qua chuyện của Đài Loan, nhưng một chút hành động nhỏ vẫn là để Giang Hiểu Đình biết, Phương Tư Dao thật sự cũng nhớ họ
Hai người thì cứ ở trước cửa sổ ôm nhau, Giang Hiểu Đình cảm thấy trên trán có chút ẩm ướt, ngẩng đầu vừa nhìn lại phát hiện người tình nhỏ của mình lại không có lao khô tóc “đừng vì tóc dài rồi thì làm biếng sấy tóc được không ? như vậy đối với sức khỏe không tốt~” một bên thân mật quở trách một bên tỉ mỉ kéo lấy tóc của Tư Dao, thuận tay lấy khăn lông trên vai mình tỉ mỉ lao khô, sau đó kéo lấy Phương Tư Dao đi lên giường ngồi, lấy máy sấy ra từ từ đem tóc thổi khô
Giang Hiểu Đình nhìn tóc dài của Phương Tư Dao, thời gian thật sự qua rất nhanh, khi đó tóc vừa dài đến vai, đã từ từ dài đến sau lưng rồi. Cô ấy nhẹ nhàng đem sợi tóc từng nơi ướt đều thổi khô, nhìn theo Phương Tư Dao cũng không nhịn được thất thần, tóc dài của Phương Tư Dao thật sự mê hoặc bản thân, trong lúc cô ấy gần như sắp sấy tóc của Phương Tư Dao xong, Phương Tư Dao nghịch ngợm đem cô ấy ôm lên giường, hai người dựa sát vào đầu giường
Phương Tư Dao ôm chặt Giang Hiểu Đình ngồi ở đầu giường, Giang Hiểu Đình cũng tự nhiên nằm trên ngực của Phương Tư Dao, sau đó Phương Tư Dao từ một bên chiếc tủ đầu giường lấy ra bức thư chiều hôm nay nhận được đưa lên tay Hiểu Đình “đọc cho chị nghe được không ?” tiếng nói của Phương Tư Dao vang bên tai của Hiểu Đình đang ngồi bên cạnh mình, trên mặt cười bối rối. Chỉ thấy Giang Hiểu Đình cười cười xé phong thư ra. lấy ra một bức thư. Trong lúc xé Giang Hiểu Đình có thể cảm nhận được nhịp tim của người phía sau mình có chút gấp ráp
Tiếp đó Giang Hiểu Đình xem xong nội dung thư trước, sau khi xác nhận nội dung trong thư không có bất kì ngôn luận kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào mới từ từ mở miệng
“Xem bút tích, hình như là Tư Tình viết đó !” Giang Hiểu Đình thư thả mở miệng, Phương Tư Dao cũng mỉm cười gật đầu, tiếp đó đọc lên “chị Tư Dao, chị Hiểu Đình, rất lâu không gặp, hai chị khỏe không ? hai chị đừng lo lắng, tất cả bên đây đều rất tốt, sức khỏe của ba má qụả nhiên già rồi, thỉnh thoảng đều đau nhức nhưng đừng lo lắng, hai người họ bây giờ tốt rồi, chỉ là không có chuyện gì thì sẽ cùng nhau đi bơi, chạy bộ đó ! vốn dĩ thì không nhận ra hai người họ già rồi đâu~”
Nói đến đây, phía sau Giang Hiểu Đình truyền đến tiếng cười, Phương Tư Dao kiềm không được ý cười, nhẹ cười mấy tiếng “quả nhiên vẫn là ba má không thay đổi của chị đó, nhưng mà…..sức khỏe còn tốt thì được rồi” Giang Hiểu Đình gật gật đầu tiếp tục nói “còn về em, bây giờ làm trợ lý nhỏ xíu bên bộ phận sáng tạo maketing của công ty thuộc chi nhánh của tập đoàn Phương Kiều, gần đây anh A Nặc…..” nói đến cái tên này, Hiểu Đình cảm nhận được người phía sau chấn động một chút, ngay sau đó lại trở về bình thường
Hiểu Đình tiếp tục đọc tiếp “bổng nhiên mua lại sản phẩm cao cấp thời thượng không liên quan đến y liệu, nói không muốn để em nhàn rỗi thì tự tiện đem em quăng vào bộ môn sáng tạo maketing, kêu em uốn nắng một chút sau đó sẽ giúp em phát triển sự nghiệp, cho nên……xem ra những ngày sau này của em rất bận đó”
Phương Tư Dao lắc lắc đầu lại nói “Tư Tình vốn dĩ có năng lực rất tốt, xem ra khi trở về nó chắc thì có thể một mình đảm đương rồi đó !” Phương Tư Dao tùy tiện chơi đuôi tóc của Giang Hiểu Đình, không có nhắc đến gì nhiều. Giang Hiểu Đình lại tiếp tục nói tiếp
“Tư Đình và Hiểu Nghiêu tốt không ? em rất nhớ hai đứa phá phách đó, bây giờ em mỗi ngày bị công việc đuổi chạy, rất hy vọng có thể thấy được hai đứa tiểu quỷ cùng chơi với em đó ! chị Tư Dao, điều trị của chị làm như thế nào rồi ? em nghĩ có chị Hiểu Đình và hai đứa con bên cạnh chị, chắc tiến hành rất thuận lợi chứ ? nếu như ……nếu như có thời gian thì gọi điện thoại….. hoặc viết thư trở về cho mọi người được không ? mọi người……đều rất nhớ chị đó ! Tư Tình”
Nội dung thư thì theo tiếng nói của Hiểu Đình mà dừng lại, ánh sáng trong đôi mắt của Phương Tư Dao ảm đạm rất nhiều, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, người trong lòng lại đi trước một bước mà nói “Tư Tình vẫn là rất chu đáo đó. Em ấy không có ở trong thư không có nhắc đến quá nhiều về chuyện của họ”
Chỉ thấy Phương Tư Dao đem má đặt bên tai của Giang Hiểu Đình nhẹ nhàng nói “chị nghĩ không chỉ là Tư Tình chu đáo, chị nghĩ…..họ cũng yêu cầu hết sức đừng ở trong thư nhắc đến hai người kia đó ? xem ra chị bị coi thường rồi đó, Hiểu Đình…..” tiếng nói của Phương Tư Dao nghe ra bình ổn và ấm áp, dường như hơn nữa năm trước sự điên cuồng của cô ấy chỉ là một ảo giác
Giang Hiểu Đình chuyển thân, đem tay phủi lên bên má của Phương Tư Dao nói “không phải coi thường chị, là quan tâm chị. Ngốc quá……chúng ta cũng không có liên lạc với bất cứ người nào, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng tình trạng của chị vẫn chưa ổn định lại a…..” Giang Hiểu Đình an ủi Tư Dao lại thuận thế hôn lên má của người yêu “cho chị một khen thưởng, đồng ý ngoan như vậy nghe em đọc thư xong” Giang Hiểu Đình cười đến mê hoặc người, Phương Tư Dao cuối đầu và nhìn cô ấy, nhìn đôi mắt lộng lẫy như vậy của phu nhân mình, trong lòng khơi lên một chút ý xấu
Phương Tư Dao đem thư thuận tay bỏ ở một bên, tay có ý vô ý mò mẫn sợi dây bươm bướm kết lại ở trên áo choàng tắm dường như len lén muốn tuyên bố cái gì đó. Nhưng trong lúc hứng thú của cô ấy đang lên, bàn tay bổng nhiên bị bắt lại
“Em nói nè Phương đại viện trưởng, sáng sớm hôm nay chị vừa tham gia xong hội thảo nghiên cứu y học, buổi chiều lại ngoan ngoãn đi làm liệu trình tâm lý, buổi tối bên hai đứa tinh nghịch chơi cả đêm rồi, còn muốn làm gì à ? không mệt sao ?” Giang Hiểu Đình cười đến cong cong con mắt, ngọt ngào quở trách Phương Tư Dao ở trên giường. Chẳng qua Phương Tư Dao vốn dĩ không để ý mấy thứ này, cô ấy trở thân đem đối phương ôm ở trong lòng, giam cầm ở dưới người của mình
Giang Hiểu Đình còn không kịp phản ứng, giữa cổ thì cảm nhận được hơi thở tê mỏi, áo tắm của bản thân cũng không biết khi nào bị Phương Tư Dao kéo sang một bên, lộ ra bờ vai trắng mịn. Giang Hiểu Đình ý thức có chút mơ hồ, trên mặt lập tức ửng đỏ, nhưng lại nhanh chống phục hồi một chút lý trí, nắm chặt nấm đấm đấm nhẹ vào vai của Phương Tư Dao “đáng ghét ! mỗi lần đều như vậy, đừng cho rằng tay phải của chị phục hồi tốt rồi thì có thể như vậy……”
Cuối cùng câu nói “muốn làm gì thì làm trở thành một trận kinh hô (bất ngờ kêu lên), chỉ thấy sau khi Phương Tư Dao khơi ra nụ cười tà ác, để bản thân thân mật hôn lên miệng người yêu, và vì chứng minh thể lực của mình rất tốt lại dùng tốc độ như sét đánh không kịp che tay, cởϊ áσ tắm trên người xuống
Tiếp đó chính là nghe thấy một tiếng thẹn thùng
“Phương Tư Dao ! chị là tên vô lại !”
Phương Tư Dao tiếp tục cười xấu, một tay tắt đi đèn trên đầu giường, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói “chị ~phải~ đó ~”. Sau đó trong một màn đen, pha trộn tiếng kêu và tiếng thở làm cho con người ta xấu hổ, nhiệt độ của cả căn phòng trong phút chốc để cho đêm mùa đông của nước Mỹ cũng không có chỗ để dung thân………