[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 57

Chương 57
Sau khi trãi qua một tuần lễ, Quách Giai Giai không hiểu được con người trước mắt này cả ngày ở trước cái laptop xử lý một đóng tài liệu, ăn uống và ngủ nghỉ cũng bình thường, thậm chí cả thuốc cũng ngoan ngoãn mà uống. Cô ấy không rõ Phương Tư Dao bây giờ rốt cuộc có dự định gì, Phương Tư Dao cũng không nhắc đến đoạn quá khứ đó, càng không nhắc đến chuyện của Giang Hiểu Đình, cả người xem ra rất bình thường, lại có chút bình thường quá mức, cô ấy không hy vọng giả thiết của mình là chính xác

Cuối cùng, Quách Giai Giai nhân cơ hội pha ly sữa nóng ngồi bên cạnh Phương Tư Dao tỉ mỉ suy đoán, cô ấy nhịn không được nên mở miệng “eh eh, tôi nói nè Phương Tư Dao. Cô nhìn chằm chằm cái máy tính này đã mấy ngày rồi, cô rốt cuộc muốn làm gì? cô không liên lạc với Giang Hiểu Đình, lại không liên lạc với người Phương gia, cả ngày kêu tôi đợi ở đây nhìn cô dùng máy tính?” chỉ thấy Phương Tư Dao khơi ra một nụ cười đáp lại “tôi muốn trả thù, sau đó cần sự giúp đỡ của cô, thế nào?”

Quách Giai Giai nghe được câu này, bị dọa đến lùi ra sau ngã lên sofa, cô ấy có nghe sai không? đây thật sự là lời nói của thánh quang vô địch Phương Tư Dao nói sao? Quách Giai Giai thăm dò hỏi lần nữa “Phương Tư Dao, cô đang đùa sao? cô muốn trả thù ai?” trong đầu của Quách Giai Giai hiện thoáng qua rất nhiều hình bóng, nhưng không muốn nghe nhất chính là cái tên của Giang Hiểu Đình

Phương Tư Dao đem màn hình máy tính chuyển về hướng Quách Giai Giai, trên màn hình hiện ra cổ phần của của Tư Dao ở tập đoàn Phương Kiều, còn có họ tên của một đám người, càng quan trọng là…….. Phương Tư Dao còn chỉnh lý ra kế hoạch thôn tín? Quách Giai Giai bất chợt ngốc người, mấy cổ phần này cộng lại có thể để cổ phần của Phương Tư Dao kéo gần tỉ lệ với Phương Tư Nặc, nhưng mà rốt cuộc là muốn……”cô không có nhìn sai, tôi muốn lợi dụng cổ phần để anh tôi từ vị trí chấp hành trưởng té xuống, đừng lo lắng, cổ phần còn lại bên ba tôi tôi nắm chắc rồi, hơn nữa tôi muốn để anh ta càng đau khổ hơn……là người mình yêu nhất, mãi mãi…….sẽ không ở bên cạnh anh ta” kế hoạch lãnh đạm trong miệng của Phương Tư Dao giống như tàn nhẫn đối với một người xa lạ, Quách Giai Giai cau mày nhăn mặt

Cô ấy bất chợt nhận ra tình hình không hay, xoay người thì muốn ra ngoài tìm Giang Hiểu Đình, lại bị Phương Tư Dao cản lại “không phải nói trả thù à? lúc này chính là lúc cô trả thù, chẳng lẽ chút chuyện này không giúp sao?” Quách Giai Giai đứng ngoài cửa, trả lời cứng nhắc “đây vốn dĩ không phải cô, Phương Tư Dao” chỉ thấy Phương Tư Dao gõ gõ đánh đánh trên bàn phím máy tính nói “Giai Giai, tôi cho rằng cô hiểu tôi nhất? cô rất rõ cảm giác người mình yêu tổn hại mà, càng huống hồ gì Phương Tư Nặc năm xưa muốn lấy mạng của tôi đó……tôi chỉ là muốn đòi lại một chút công đạo thôi”

Quách Giai Giai quay đầu nhìn gương mặt tinh xảo không chút biểu tình của Phương Tư Dao, cô ấy bổng nhiên cảm thấy bản thân không quen biết Phương Tư Dao càng đáng sợ là…….Phương Tư Dao bây giờ giống như một người điên cuồng đến cực độ, tất cả đều như không có lý trí “Phương Tư Dao, cô bình tĩnh một chút, cho dù lúc này cô trả thù được Phương Tư Nặc, vậy ba má ruột cô sẽ nghĩ thế nào? Thư Vân Thanh sẽ nghĩ thế nào? còn có…….” bổng nhiên ánh mắt của Phương Tư Dao lạnh lùng đem ly sửa nóng bên miệng đập bể

Tiếp đó cô ấy đứng lên, mang theo sự thù hận mãnh liệt đi về phía Quách Giai Giai, rồi dùng hai cánh tay đem cô ấy khóa ở giữa cửa và bản thân ” tôi mặc kệ họ nghĩ thế nào….

.Phương Tư Nặc khi xưa không có nghĩ cho ba má tôi, lúc này sao tôi lại phải giúp anh ta nghĩ chứ? Giai Giai….tôi cho rằng cô trãi qua nhiều lần trả thù như vậy, chắc sẽ rất nguyện ý giúp tôi chứ!” Phương Tư Dao vui đùa sợi tóc của Quách Giai Giai, ý cười trên mặt nhìn về cô ấy

Quách Giai Giai trong nhất thời khó thở ra hơi, cô ấy không ngờ thù hận của Phương Tư Dao có thể mảnh liệt như thế, bây giờ dường như không có người nào có thể ngăn cản sự điên cuồng của Phương Tư Dao, bổng nhiên…….bổng nhiên cô ấy nhanh chóng nghĩ đến Giang Hiểu Đình “Phương Tư Dao! Giang Hiểu Đình thì sao chứ? cô có nghĩ qua Giang Hiểu Đình và hai đứa nhỏ sẽ làm sao nhìn cô? họ là vô tội!” đôi mắt lạnh lẽo của Phương Tư Dao dường như có chút dao động, lấp lánh ra tia sáng không giống, chỉ thấy cô ấy cắn chặt răng, tiếng đấm vào cánh cửa bên cạnh Quách Giai Giai kêu lên

"Cành"

Quách Giai Giai thấy được Phương Tư Dao cắn chặt môi chảy ra chút máu, sợ hãi đẩy Phương Tư Dao ra

Phương Tư Dao lùi ra sau mấy bước, lại phục hồi lại ánh mắt điên cuồng, cô ấy cười cười rồi nói “Hiểu Đình……Hiểu Đình em ấy sẽ hiểu tôi” Quách Giai Giai cảm thấy tình hình không ổn rồi nhìn thấy điện thoại trên bàn, nghĩ cũng không nghĩ thì muốn xông qua muốn gọi điện cho Giang Hiểu Đình, chỉ là điện thoại vừa mới cầm lên, thì bị Phương Tư Dao nắm lấy cổ tay “Quách Giai Giai, đừng ép tôi cả cô cũng cũng phải cùng giải quyết” Quách Giai Giai một tay đẩy ra, khi đang muốn quay số gọi điện thoại, lại phát hiện điện thoại của mình phát ra tín hiệu bị khóa

Phương Tư Dao nhìn Quách Giai Giai cười nói” tôi sẽ không làm biện pháp phòng hộ à, Giai Giai…..tôi cho cô hai con đường lựa chọn. Một là giúp tôi hẹn Thư Vân Thanh đến đây; hai là rời khỏi đây, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi, càng đừng đem chuyện của tôi nói cho bất kì người nào nghe, nếu không thì cô biết bây giờ tôi rất điên cuồng, tôi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì” Phương Tư Dao vừa nói vừa tiếp cận Quách Giai Giai, sự thù hận điên cuồng trí mạng và mãnh liệt để Quách Giai Giai sợ đến không thể thở được

Lúc này cứu tinh bổng nhiên xuất hiện rồi

“Tư Dao…….”

Phương Tư Dao cau mày quay đầu nhìn về phía cửa, lại nghe thấy Giang Hiểu Đình dẫn theo Thư Vân Thanh và một đám tùy tùng đang đứng ngoài cửa

Phương Tư Dao luôn cảm thấy có chút không ổn, thả lỏng Quách Giai Giai ra rồi lùi về phía sau “các người…..sao ở đây! tránh ra…..cả đám người lừa gạt tôi!” Phương Tư Dao nhìn người ngã trên ghế sofa kêu lên “Giai Giai! cô khi nào…..thông báo cho Hiểu Đình!”

Quách Giai Giai không có nói nhiều chỉ là Hiểu Đình nhẹ tiếng nói “Tư Dao……chị cho rằng dùng danh nghĩa của Giai Giai gửi tin nhắn cho em, em thì không biết sao?”