[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 55

Chương 55
“Phương Tư Dao! Phương Tư Dao cô đang ở đâu?” Quách Giai Giai ở ngoài bệnh viện chạy đi khắp nơi, cô ấy không ngờ được Phương Tư Dao trong thời gian chớp mắt thì biến mất ở trước mặt mọi người, bây giờ không biết người đang ở đâu, giống như mò kim đáy biển, bổng nhiên cô ấy thấy được một nơi phía xa có một bóng dáng quen thuộc đang thất thần đi ở trên đường, tùy lúc đều có cảm giác nguy hiểm

Xe cộ vùn vụt mà đến và tiếng còi nhức tai kêu lên cũng không cách kêu tỉnh tri giác mất đi của Phương Tư Dao, Phương Tư Dao không biết bản thân nên đi hướng nào, càng không biết sau này phải làm sao đối mặt với anh của mình, chị dâu của mình……còn có Hiểu Đình người mình yêu nhất. Cô ấy yêu họ, nhưng mà họ lại vì lý do không giống nhau mà che giấu mình, thậm chí là đoạn kí ức phục hồi trong đầu càng để cô ấy đau khổ không thể chịu nổi

Cô ấy nhớ lại câu nói của Thư Vân Thanh "Dù cho đoạn kí ức đó, làm em rất đau khổ em cũng nguyện ý sao?" bây giờ, Phương Tư Dao hối hận rồi. Thì ra đoạn kí ức mất đi đó lại là đau khổ lớn như vậy, không chỉ Phương Tư Dao phải đối mặt với cô ấy và quá khứ chằng chịt xen lẫn nhau với Thư Vân Thanh, còn phải đối mặt với thù hận của mình và Phương Tư Nặc, nếu là như vậy bản thân thà không muốn nhớ lại

Quách Giai Giai vội vàng xông đến bên cạnh Phương Tư Dao, không để ý cô ấy sẽ từ chối mình, gắng rức kéo cô ấy vào nơi an toàn “Phương Tư Dao! cô tỉnh táo đi! đừng như vậy……như vậy đối với sự việc không có giúp đỡ…….” cô ấy nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Phương Tư Dao, trong lòng có chút không nỡ, một con người tốt như vậy sao phải đối mặt với chuyện này chứ?

Quách Giai Giai lúc xưa chỉ là đúng lúc nghe thấy Phương Tư Nặc và Giang Hiểu Đình hai người lén lén lút lút vào trong phòng tiếp khách, lúc trước cô ấy không cẩn thận nghe được đối thoại của Giang Hiểu Đình và Phương Tư Nặc, nhưng trong nội dung đối thoại không có kí ức Phương Tư Nặc cầm súng chỉ vào Phương Tư Dao. Cô ấy tự nhiên không có nghĩ nhiều, chỉ là không muốn một người tốt mất đi hồi ức quan trọng như vậy, cho nên mới cản lại ở trong cầu thang nói cho Phương Tư Dao biết hồi ức cô ấy luôn muốn biết

Trong chớp mắt, tâm trạng của ông trời cũng giống như tình hình bây giờ của Phương Tư Dao, gió lớn thổi lên, thậm chí bão tố ập xuống, sức mưa đánh vào người của Phương Tư Dao còn Phương Tư Dao lại không có phản ứng gì, chỉ là để trời mưa xổi vào mình, không trốn tránh cơn mưa này, dường như chính là muốn để cơn mưa này rửa sạch quá khứ tràn đầy sự khϊếp sợ và căm giận đó của mình

Quách Giai Giai ở một bên thấy được nên vội vã muốn kéo Phương Tư Dao đi tránh mưa, không ngờ lại bị cô ấy đẩy ra

“Tôi không cần……tôi không cần bất cứ người nào an ủi, cô đi đi” ánh mắt trống rỗng hòa quyện vào lời nói lạnh lẽo, Quách Giai Giai cảm thấy mình vốn dĩ đang đối thoại với cái xác không hồn, Phương Tư Dao bây giờ giống như cảm giác lòng đã chết khi bị tất cả mọi người phản bội, cảm giác này Quách Giai Giai cũng từng có……cô ấy rất hiểu hoàn cảnh của Phương Tư Dao bây giờ, nhưng Phương Tư Dao và bản thân không giống nhau, bản thân cô ấy sớm thì đã bị thù hận che đi, mất đi rất nhiều thứ, cô ấy không hy vọng người trước mặt cũng giống như mình

Quách Giai Giai dứt khoác cũng không kéo Phương Tư Dao trú mưa, chỉ là im lặng ở bên cạnh Phương Tư Dao, bất luận cô ấy đi đâu, Quách Giai Giai thì bên Phương Tư Dao dầm mưa, dù cho người phía trước không để ý sức khỏe của mình, nhưng cô ấy đã hứa với Giang Hiểu Đình rồi

Phương Tư Dao thì cứ như vậy đi trên đường từ hoàng hôn cho đến khi trăng lên, còn Quách Giai Giai ở phía sau cũng đi theo, khoảng thời gian này vẫn là định kì nhận điện thoại của Giang Hiểu Đình xác nhận an nguy của người trước mặt, cơn mưa lớn từ từ trở thành cơn mưa nhỏ, nhưng bước chân của Phương Tư Dao không có ngừng nghỉ, cuối cùng Phương Tư Dao dừng lại quay đầu nhìn Quách Giai Giai, hai người thì cứ như vậy đứng ở trong mưa nhìn nhau

“Ha ha…..hahahaha! kết quả, cuối cùng người sẽ không lừa gạt tôi, lại là người xém chút đưa tôi đến chỗ chết. Quách Giai Giai…..cô cảm thấy…..chuyện bi thương nhất trên thế gian này chưa trãi qua là như thế nào chứ? anh hai của tôi thương tôi nhất lại cầm súng chỉ vào tôi, càng mắc cười hơn là vết thương trên người tôi, vẫn là có thể do anh ấy tạo thành. Cuối cùng tôi biết tại sao tôi phải mất trí nhớ phân ly rồi, không chỉ là vì Thư Vân Thanh còn vì anh tôi……..”

Phương Tư Dao cười đến điên cuồng, cười đến đau khổ, nhưng Quách Giai Giai nhìn không ra từ trong mắt cô ấy rơi xuống là nước mắt hay là nước mưa. Cô ấy nhìn Phương Tư Dao rồi an ủi “Phương Tư Dao! tôi biết đau khổ khi bị người khác lừa gạt và phản bội, nhưng mà……cô không giống tôi, là người lừa gạt tôi phản bội tôi đều là hận tôi, nhưng cô còn có Giang Hiểu Đình, còn có con của hai người! Giang Hiểu Đình không có làm gì sai, chẳng lẽ cô phải vì như vậy rời xa cô ấy sao?”

Nghe thấy chuyện của Giang Hiểu Đình và tiểu công chúa tiểu vương tử, trong ánh mắt trống rỗng của Phương Tư Dao cuối cùng có chút nhiệt độ, chỉ thấy cô ấy khơi ra nụ cười nhợt nhạt và vô lực nói “đúng rồi, tụi nó còn nhỏ…..gần đây Hiểu Nghiêu còn rất đeo theo tôi……Tư Đình gần đây cũng bắt đầu đối với âm nhạc rất có hứng thú……giống như Hiểu Đình” Phương Tư Dao lún sâu vào trong hồi ức, cơ thể bắt đầu nóng lên, cô ấy bắt đầu cảm thấy vết thương vai phải đau đớn khác thường. Quách Giai Giai nhìn thấy Phương Tư Dao ở phía trước quỳ xuống mặt đất, vội vã nhanh chóng đi qua “Phương Tư Dao, làm sao vậy?” chỉ thấy Phương Tư Dao chậm chạp mở miệng “chắc là dầm mưa và quá áp lực nên bị ảnh hưởng, cơ thể của tôi……Giai Giai……đưa tôi đến bệnh viện gần nhất. Quách Giai Giai vội vàng ở bên đường đón xe taxi, đưa Phương Tư Dao khám bệnh ở bệnh viện gần nhất

Trên đường đi, Phương Tư Dao khơi lên hai mươi vạn tinh thần nói với Quách Giai Giai “chút nữa tuyệt đối đừng liên lạc cho Hiểu Đình……tôi tạm thời còn không muốn gặp em ấy. Tôi biết hôm nay cô nhận điện thoại cả ngày, chút nữa sau khi khám bệnh xong, làm phiền cô đưa tôi về…….căn nhà nhỏ bên ngoài” Quách Giai Giai gật gật đầu, Phương Tư Dao vẫn là ngoan cố như vậy, chỉ có thế tạm thời thuận theo cô ấy

Đúng như dự đoán, vì dầm mưa và mệt mỏi để cơ thể của Phương Tư Dao phát sốt cao, biết cả thế giới đều đang tìm mình nên Phương Tư Dao không muốn ở bệnh viện lâu hơn nữa, rồi kéo Quách Giai Giai trở về căn nhà nhỏ và đặt trước một chút tiền, căn nhà này chỉ có mình và Hiểu Đình biết…..hôm nay chắc sẽ không có người đến làm phiền

Thì cứ như vậy, Quách Giai Giai và Phương Tư Dao hai người thay bỏ y phục ướt sủng, còn Phương Tư Dao vì bị sốt cao nên sớm đã nằm trên giường, Quách Giai Giai ở một bên không yên tâm chỉ đành thức trắng đêm chăm sóc người trên giường, cứ không ngừng không ngừng thay khăn ướt

Từ cả đêm tăm tối cho đến khi nghênh đón ánh bình mình