Chương 49
“Tư Dao, bây giờ người em yêu nhất là Hiểu Đình sao?”Vấn đề đột xuất này để Phương Tư Dao ngẩng người một chút rồi nở ra một nụ cười hạnh phúc “phải, là em ấy. Nhưng em ấy cũng là người em yêu nhất trong kiếp này” Thư Vân Thanh yên vui rồi cười “vậy thật sự quá tốt rồi, em nghe chị nói, người em yêu nhất hiện tại và tương lai đều là Hiểu Đình, vậy ……quá khứ đó thật sự đối với em quan trọng như vậy sao?” Phương Tư Dao có chút đột nhiên nhận ra dường như nghe được ngụ ý của Thư Vân Thanh
“Chị nghĩ, em muốn tìm lại kí ức bị mất đó là vì em cảm thấy trong lòng em……thiếu cái gì phải không? nhưng, chị cảm thấy Hiểu Đình sẽ giúp em làm đầy khoảng trống đó, thậm chí sẽ để em nhận được càng nhiều hạnh phúc. Vậy……quá khứ bị mất đi thật sự quan trọng như vậy sao?” Tư Dao sờ lên sợi dây chuyền, nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Tuy nói như thế…….nhưng đoạn quá khứ đó đối với cô ấy mà nói, rốt cuộc là tồn tại thế nào chứ?
Phương Tư Dao hít một hơi liên tục nói không ngừng cách nghĩ của cô ấy trong hai mươi mấy năm qua
“Nói thật em không biết hai mươi mấy năm trước khi em ở trên giường bệnh tỉnh lại, ai em cũng nhớ được, cũng ra vẻ bình thường. Nhưng em rất nhanh thì phát hiện em mất đi một phần kí ức. Khi em biết vì tai nạn ngoài ý muốn mà mất đi kí ức, thì biết đây là chứng thoát ly kí ức sau khi bị thương. Nhưng mà……mỗi một người đối với kí ức em bị mất đi đều càng giữ bí mật, như vậy chỉ sẽ để em càng hiếu kì mà thôi”
Thư Vân Thanh nghe được lời nói trong lòng của Phương Tư Dao, có chút lấp lánh nước mắt đau lòng, vì cô ấy không biết…….là Thư Vân Thanh đã hẹn định với mọi người xong rồi, đừng để cô ấy nhớ lại kí ức khủng bố làm bản thân phát hoảng, cho dù cô ấy vì thế mà quên đi mình, vẫn là quyết định giữ kín miệng, nhưng không ngờ được Phương Tư Dao thực sự nghĩ như vậy muốn nhớ lại đoạn kí ức đó
“Dù cho đoạn kí ức đó làm cho em vô cùng đau khổ, em cũng nguyện sao?” Thư Vân Thanh cẩn thận dò hỏi, Phương Tư Dao cũng mải mai không che giấu đáp án “đau khổ nhiều hơn, cũng là một phần trong sinh mạng của em, nhưng em sợ là, em mất đi không phải đau khổ mà thôi, hay là có chuyện gì đáng được nhớ lại” Vân Thanh cười cười, mãn nguyện đẩy Phương Tư Dao ra rồi nói “đó chỉ là một đoạn quá khứ thôi “
Đột nhiên Phương Tư Dao có chút giận, Thư Vân Thanh nhất định biết đoạn kí ức đó, nhưng cô ấy vì cái gì thì không đồng ý nói cho bản thân chứ? Tư Dao nhìn Thư Vân Thanh, dùng biểu tình lúng túng mà hỏi “tại sao không nói cho em biết? lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Thư Vân Thanh đứng lên xoay người muốn trả lời Tư Dao, lại xa xa thấy được một hình bóng đang đứng yên bên đó, dùng biểu tình bi thương phức tạp nhìn mình. Phương Tư Dao nhìn thấy biểu tình của Thư Vân Thanh đột nhiên thay đổi liên tục, rồi quay đầu nhìn lại, lại phát hiện anh hai của mình đứng ở trước cửa, lại không có nói gì nhiều, Tư Dao bổng nhiên nhớ lại trước khi hôn mê, biểu tình hoang man lo sợ của Tư Nặc. Chỉ là lúc này cô ấy nhìn thấy anh hai ẩn dưới kính râm lại nhiều sự chua xót nhìn chằm chằm chị dâu bên cạnh
Một trận gió lớn thổi đến, từ phía sau lưng của Tư Nặc đi ra một bóng dáng tóc màu rượu đỏ tương ứng với mặt trời lúc chạng vạng
Hiểu Đình trên mặt lo lắng nhìn mình, giống như ánh mắt anh hai nhìn Vân Thanh, không khí kỳ quái này qua lại giữa bốn người
Hai người đứng ở trước cửa, trong lòng ôm lấy sự sợ hãi và sự thấp tha thấp thỏm tùy lúc sẽ mất đi người yêu, nắm chặt nấm đấm, cắn chặt hàm răng nhìn bóng dáng của người yêu lộ ra dưới ráng chiều, lại có một thứ chua xót và buồn bã không nói ra lời. Hiểu Đình sợ Tư Dao bỏ đi; Tư Nặc sợ Vân Thanh rời xa, mỗi một người đều ở trên một sợi dây đi đến tương lai
Nhịp tim của Phương Tư Nặc đập không theo quy tắc, khi anh ấy thấy được Phương Tư Dao và vợ mình dựa nhau, anh ấy có tức giận cũng có sợ hãi, hơn nữa sự sợ hãi vẫn là nhiều hơn tức giận. Anh ấy quá yêu Vân Thanh rồi, yêu đến mấy năm qua cho dù biết trong lòng của Vân Thanh vẫn có một vị trí giữ lại cho em gái mình, anh ấy cũng không có nói gì nhiều, cứ luôn ngu ngốc chờ đợi, anh ấy cho rằng chỉ cần bản thân chu đáo chờ đợi Vân Thanh, cuối cùng có một ngày cô ấy sẽ tự nhiên bỏ xuống. Không nhận ra, khi quyết định trở về Đài Loan lại làm cho quả bom lúc xưa phát nổ, cho dù Vân Thanh có đảm bảo hơn nữa, anh ấy vẫn là có cảm giác bất lực
Giang Hiểu Đình thấy ánh mắt trong suốt của Phương Tư Dao, giống như mặt trời chạng vạng đang thiêu đốt trái tim của mình, cô ấy biết Phương Tư Dao sẽ không làm ra chuyện có lỗi với mình, nhưng mà……muốn Tư Dao biết Thư Vân Thanh bên cạnh cô ấy là quá khứ mất đi của cô ấy, Tư Dao vẫn còn yêu mình không? Hiểu Đình nghĩ đến đây, khi mỗi lần muốn mở miệng nói cho Tư Dao biết, đều chưa nói thì đã rút lui, cô ấy thật sự không biết tại sao…..không có lòng tin đối với bản thân như thế. Chẳng lẽ, Tư Dao hai lần ba lượt vì bản thân trả giá, cô ấy vẫn cứ mền yếu sao ? nhưng mà giữa họ thật sự trãi qua quá nhiều, nhiều đến cô ấy không cách tưởng tượng, con người này trước mắt có thể sẽ bỏ mình mà đi
Vân Thanh nhìn Tư Nặc, áy náy nhìn lấy phần tình yêu lo sợ này, cô ấy là yêu Tư Nặc, không cần nghi ngờ. Nhưng mà thời gian lưu chuyển bao nhiêu năm rồi, cô ấy không thể không thừa nhận Phương Tư Dao vẫn cứ là chiếm một vị trí trong lòng mình, vị trí này……cô ấy nói không rõ, là tình yêu…….là tình thân? hay là tiếc nuối? cô ấy không nói rõ được
Nhưng cô ấy rất hiểu rõ, Tư Nặc rất yêu cô ấy, lại cũng vì mình trả giá rất nhiều, cô ấy cũng rất yêu Tư Nặc. Cô ấy không có ý muốn giành lại Tư Dao, nhưng tình hình bây giờ lại vô tình xảy ra không thể thu dọn được
Phương Tư Dao nhìn sự đau buồn của ba ngươi không hẹn mà gặp và không ngừng lộ ra sự có lỗi với mình, Phương Tư Dao chịu không nổi không khí này, hít sâu một hơi rồi nói “anh hai, chị dâu thì giao cho anh. Hiểu Đình, chúng ta trở về phòng đi…….” khơi ra một nụ cười bối rối từ từ rời khỏi bên cạnh Thư Vân Thanh đến bên cạnh Hiểu Đình, nắm lấy người mình yêu kiếp này rời khỏi hoa viên
Còn Tư Nặc ở một bên đi lên phía trước, cởi ra chiếc áo khoác tây của mình khoác lên người vợ mình rồi mở miệng nói “bên ngoài rất lạnh, chúng ta trở về phòng được không?” Tư Nặc không hỏi nhiều, Vân Thanh thích sự chu đáo của Tư Nặc, dựa vào ngực của anh ấy nói “vẫn là…….ngực của anh ấm áp hơn. Nặc……hãy tin em……em không có nói gì” Tư Nặc gật gật đầu đem Vân Thanh ẵm lên, hai người dựa sát vào nhau đi về phòng bệnh
Chạng vạng buông xuống, vốn dĩ là cảnh quang tươi đẹp lại vô ý tạo thành phong cảnh không giống trong bốn người, còn ở một bên, có một bóng dáng xinh đẹp buồn rầu lại sớm nhận ra tâm sự của bốn người này, lại thương tâm cho Phương Tư Dao không biết chuyện gì