[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 22

Chương 22
Âm thanh theo quy luật như dội lại kì tích ở trong phòng bệnh

Ba người Phương gia luôn nhìn theo máy duy trì sự sống của Phương Tư Dao mà ngẩng người, Hiểu Đình cũng nghe thấy âm thanh của quy luật đó, nhất thời vừa khóc vừa cười nói “Tư Dao, Tư Dao, em thì biết chị sẽ không nỡ rời xa em và con…..đúng không? đúng không?” cô ấy vui đến nắm tay của Tư Dao rất chặt, còn dấu hiệu sự sống của Phương Tư Dao vẫn là từ từ ổn định lại

Sau khi Cường Sâm và một đám đội ngũ quyền uy khoa não đánh giá, tình hình của Phương Tư Dao vậy mà không có ác hóa, trái lại chuyển tốt rất nhiều, chuyện này đối với tất cả mọi người mà nói là một kì tích khó tin, đặc biệt là đối với Giang Hiểu Đình. Còn Phương Sĩ Dục thấy được con gái của mình vì một câu nói của Giang Hiểu Đình mà từ quỷ môn quan trở về? trong lòng thầm nghĩ đây là sự trùng hợp sao? nhưng mà……sau khi Phương Sĩ Dục trãi qua chuyện kì lạ này, bất chấp nghĩ nhiều, nhưng vẫn là thà xem trọng sức khỏe của con gái mình, tạm thời không có dự định đem Hiểu Đình đuổi khỏi phòng bệnh

“Bác sĩ Trang, cho nên tình hình của Tư Dao có tốt hơn rồi phải không? vậy có phải biểu thị chị ấy sắp tỉnh lại không?” Hiểu Đình nắm chặt tay áo của bác sĩ Trang, muốn biết thêm tin tức, chỉ thấy Cường Sâm cười cười nói “Hiểu Đình, tôi không xác định cô ấy có phải sắp tỉnh rồi không, nhưng trước mắt kết quả quan sát của tôi và đội ngũ bác sĩ, chí ít mỗi một chức năng trong cơ thể của Tư Dao cũng tiến bộ hơn lúc trước rồi! đây là một chuyện tốt đó!”

Hiểu Đình và Tư Tình hai người ôm nhau mà khóc, Phương Tư Nặc ở một bên cám ơn một bên tiễn đội ngũ bác sĩ ra ngoài phòng bệnh, để lại ba người Phương gia và Hiểu Đình ở trong phòng bệnh, mặt đối mặt nhìn nhau

Khóe miệng chưa sạch vết máu không kịp ứng biến bệnh tình của em mình, vẫn là còn ở lại trên đó, còn Phương Tư Nặc sớm đã quên đi đau đớn, lộ ra nụ cười mệt mỏi ngồi trên sofa, dường như hôm nay vừa mới đánh xong một trận chiến giành thắng lợi, mọi người cũng vui mừng mà quên đi tâm trạng tức giận của Phương Sĩ Dục vừa rồi, chỉ thấy Phương Sĩ Dục lấy khăn tay ra khỏi túi áo đưa cho Phương Tư Nặc

“Lao khóe miệng đi, tiểu Nặc…..” khi Phương Sĩ Dục mở miệng, thì đem tất cả mọi người từ trong sự vui mừng kéo về hiện thực, Tư Nặc gật gật đầu thì đưa tay lấy, Phương Sĩ Dục xoay người rồi đi đến phía sau của Giang Hiểu Đình

Tư Tình vừa thấy ba mình đi về phía Hiểu Đình, sợ ông ấy sẽ giống như lúc nãy, tâm trạng nhất thời mất đi khống chế mà động tay với Hiểu Đình, vội vã đứng lên ngăn cản “ba! khối băng hôi ba! con không cho phép ba tổn hại chị Hiểu Đình đó!” Phương Sĩ Dục hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đem Tư Tình đẩy qua một bên, nhìn theo Giang Hiểu Đình đang ngồi bên giường bệnh, Giang Hiểu Đình vẫn không động đậy chỉ thản nhiên nói

“Bác trai, bác có thể không thừa nhận tình cảm giữa chúng con. Nhưng mà……có thế xin bác không, bác niệm tình bệnh tình của Tư Dao đang chuyển tốt, để con tạm thời bên cạnh Tư Dao được không?” Hiểu Đinh vừa nói vừa dùng tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối ở trên mặt Tư Dao, toàn tâm toàn ý nhìn cô ấy, giống như Phương Sĩ Dục vốn dĩ không đứng phía sau mình, thời khắc này cả Phương Sĩ Dục cũng không biết nên làm sao, họ không dám hành động mù quáng, sợ bệnh tình của Phương Tư Dao sẽ giống như sự ra đi và ở lại của đứa con gái này……

Càng huống hồ gì, người phụ nữ này vừa đến, bệnh tình của tiểu Dao thật sự cũng có khởi sắc…….

Có lẽ, nghiệt duyên! nghĩ tới nghĩ lui, tuy bản thân vô cùng không thích người phụ nữ này làm phiền cuộc sống của con gái mình, nhưng mà thấy cũng thấy rồi, cho dù đem cô ấy cản ở ngoài, đứa con gái cổ linh tinh quái của mình nhất định cũng có trăm ngàn cách để nó vào, bỏ đi….bỏ đi, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là phải nghĩ cách cứu tiểu Dao, chuyện khác ông già lớn tuổi này đã không có tâm tư xử lý nữa…

“Giang Hiểu Đình, tôi tạm thời không đuổi cô đi. Nhưng không đại diện là tôi chấp nhận cô, cô tự lo cho mình đi” sau khi nói xong, Phương Sĩ Dục quay người muốn rời khỏi, không ngờ Tư Tình lại bước tới, từ phía sau ôm lấy Sĩ Dục, còn nũng nịu rề rà nói “cám ơn, ba”

Phương Sĩ Dục không quay đầu nhưng lạnh lùng nói “hai đứa phải nhớ, trông kĩ Giang Hiểu Đình một chút, đừng để cô ta làm loạn, mà tổn hại đến tiểu Dao, đến khi đó không phải chỉ có một bạt tay, một nấm đấm đơn giản như vậy đâu có biết không?”

Tư Tình xoay người nhìn Tư Nặc le lưỡi, làm ra một động tác dí dỏm, dường như đang nói “ba bị cô ấy ăn chắc rồi ” chỉ thấy Tư Nặc lay đầu không biết làm sao rồi nhìn Tư Tình

Hai người cùng nhau lên tiếng “chúng con biết rồi, ba……cám ơn……” sau khi nghe xong câu này, Phương Sĩ Dục thì đi ra khỏi phòng bệnh, Tư Tình và Tư Nặc hai người sau khi thấy được ba của họ rời khỏi, cả thân thả lỏng mỗi người ngã xuống một bên trên ghế sofa, không cựa quậy nổi, nhưng khóe. miệng cũng nở một nụ cười, chí ít ba tạm thời không có nghĩ dùng cách mãnh liệt ép Giang Hiểu Đình rời khỏi cạnh Phương Tư Dao nữa

Nghĩ đi nghĩ lại, hai người hôm nay đã quá kiệt sức, mỗi người đều dựa lên ghế sofa mệt mỏi mà ngủ

Còn Giang Hiểu Đình, thương tiếc sờ lên mặt của Phương Tư Dao, thầm cười và có một chút thương tâm, còn tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ bỏ xuống, sau đó chống lại không nổi cảm giác buồn ngủ, nằm ngủ ở bên cạnh giường bệnh của Phương Tư Dao

“Hiểu……..Đình…….”

Một tiếng thì thầm ẩn sâu trong hơi thở ổn định của ba người