Chương 20
"Bít bít bít bít" tiếng của máy móc trong phòng bệnh giống như hù dọa Hiểu Đình đang đứng trước cửa, Hiểu Đình nhìn nhìn bố trí của căn phòng, cảm giác mỗi một bước chân bước vào phòng bệnh thì giống như đau khổ khi bị liệt hoả thiêu đốt. Phương Tư Dao…..Phương Tư Dao mà cô ấy ngày nhớ đêm mong đang ở bên trong, chỉ cần đi qua khúc quanh, chỉ cần…..Tư Tình ở bên cạnh Hiểu Đình nhạy bén nhận ra Hiểu Đình không ổn, bổng nhiên Tư Tình đưa tay nắm lấy vai của Hiểu Đình ngăn cản cô ấy đến gần giường bệnh, Hiểu Đình dừng bước lại quay đầu nhìn cô ấy “Tư Tình? sao vậy?” chỉ thấy Phương Tư Tình hiếm khi lộ ra biểu tình bình thường nhìn Hiểu Đình, sau khi do dự một chút rồi hỏi “chị Hiểu Đình, nếu như chị không có dũng khí gặp chị Tư Dao, thà bây giờ bỏ đi thì hơn. Vì tình trạng của chị ấy, không phải chị nghĩ đơn giản như vậy”
Trong lòng Hiểu Đình chấn động……lý trí của cô ấy cuối cùng phát hiện cơ thể của cô ấy vì sợ hãi mà thân run rẫy, máu của toàn thân giống như đang đông lại, thân nhiệt của bản thân lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, càng quan trọng hơn là hơi thở của cô ấy, giữa hít và thở đều tràn đầy sự khẩn thương và nặng nhọc….xác thực cô ấy rất sợ hãi. Cô ấy sợ tình hình của Phương Tư Dao tệ hơn nhiều so với bản thân nghĩ, cô ấy sợ bản thân không cách chấp nhận…..không cách đối mặt, có quá nhiều không xác định để bản thân hoang mang sợ hãi rồi
Hiểu Đình nhìn Tư Tình và Tư Nặc, nhìn gương mặt của hai người này hao hao giống với Phương Tư Dao, nhớ lại bản thân và Phương Tư Dao lúc trước trãi qua rất nhiều sóng gió, sự ấm áp của Phương Tư Dao, sự chu đáo của Phương Tư Dao, một tâm trạng một nụ cười của Phương Tư Dao từng chút từng chút hồi tưởng ở trong lòng, cô ấy nhớ được Phương Tư Dao từng nói sẽ không buông tay cô ấy, vậy…….Phương Tư Dao tuyệt đối không thể nuốt lời! Hiểu Đình cười rồi cười đem lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay của Tư Tình, không sợ hãi mà nói “để một mình chị vào được không? tin chị……chị nhất định sẽ để Tư Dao…..khỏe lên” Tư Tình nước mắt đầm đìa gật gật đầu, Phương Tư Nặc một bên cũng gợi lên nụ cười nói “cám ơn cô” sau đó hai người thì đứng yên tại chỗ, còn Hiểu Đình bước ra khỏi khúc quanh đó
"Bít!"
Nhịp tim của Hiểu Đình theo tiếng kêu của máy móc mà đập, cô ấy còn không kịp suy nghĩ gì nhiều, nước mắt thì như thác nước mà tuông xuống, cô ấy đứng cách giường bệnh khoảng vài bước, tay run rẫy sờ gương mặt nhợt nhạt đó trên không trung, lòng của cô ấy rất đau…..rất đau
Hiểu Đình bịt miệng, buông nhẹ đôi chân đi đến bên giường bệnh, nhìn người ở trên giường đôi mắt nhắm chặt lại, Hiểu Đình không kiềm chế được sự đau lòng mà nhìn, khi nào sắc mặc của chị ấy trở nên nhợt nhạt như vậy, hơn nữa cả ở trên giường bệnh cũng nhíu chặt chân mày? Hiểu Đình vốn muốn đưa tay vuốt lấy mi tâm đang căng thẳng của cô ấy, nhưng tay run rẫy dừng lại trong không trung, cô ấy ngược lại yếu đuổi rút tay về, nắm chặt y phục trước ngực mình sợ hãi
Nhưng Hiểu Đình đã chịu không nổi sự nhớ nhung đã lâu, lần nữa nổ lực ngăn cản ngón tay run rẫy, dịu dàng sờ lên mặt của Phương Tư Dao, vẫn may…..xúc cảm nồng ấm lại để Hiểu Đình khóc một trận, sau đó cô ấy đem lòng bàn tay từ từ đặt lên mi tâm của Tư Dao, nhẹ nhàng dùng ngón tay trái phải tới lui vuốt giãn ra, không ngờ……chân mày nhíu chặt của Phương Tư Dao vì sự ấm áp của Hiểu Đình mà nhẹ nhàng giãn ra
Hiểu Đình đem tay đặt trở lại gương mặt của Tư Dao, mang nụ cười đầy nước mắt nói “Tư Dao, em là Hiểu Đình……em đến rồi” mắt của Tư Dao run nhẹ nhẹ, dường như là có phản ứng với Hiểu Đình, trong mắt Hiểu Đình đều là niềm vui rồi lại tự mình nói với mình”Tư Dao? Tư Dao……có phải chị nghe thấy lời của em không?” nhưng lần này, Phương Tư Dao lại không có bất cứ động tĩnh nào, chỉ còn lại tiếng máy móc xung quanh phòng bệnh
Tâm trạng của Hiểu Đình trĩu nặng nhìn cơ thể Phương Tư Dao vì bệnh giày vò đến ốm yếu, chịu không nổi mà đau lòng, nằm úp người bên cạnh Tư Dao, nghe thấy hơi thở ổn định của cô ấy, từ từ bình ổn tiếng nhịp tim, nhưng tất cả chuyện này xem như hiện tượng bình thường của sự sống, cũng để Giang Hiểu Đình cảm thấy sụp đổ, cuối cùng để cô ấy mất khống chế mà khóc thét lên
“Phương Tư Dao! Phương Tư Dao! chị không phải nói sức khỏe chị tốt thì sẽ liên lạc với em sao? không phải nói sẽ bên cạnh em đối mặt với tất cả khó khăn, vậy chị đứng lên đi! bây giờ chị nằm ở đây bỏ mặt em sao! chị đứng dậy đi….. chị đứng dậy, đừng…….đừng bỏ mặc em…….làm ơn đi……chị mở mắt ra nhìn em….nhìn em…….nhìn một cái cũng được…..được không…….Phương Tư Dao ….Phương Tư Dao…..Phương Tư Dao….”
Hiểu Đình không ngừng kêu tên của Phương Tư Dao, tay vẫn nắm chặt vai của Phương Tư Dao, muốn đem người đang ngủ say kéo về hiện thực, tiếng la khóc nản chí của Hiểu Đình để cho hai anh em vốn dĩ đang ở ngoài cửa mà chạy vào, ai biết họ vừa chạy vào, chỉ thấy một người con gái đáng thương nằm bên cạnh người thân đang hôn mê, sụp đổ mà kêu gào, khóc điên cuồng, Tư Tình thấy tình hình như vậy, không nhịn được chuyển người vào trong lòng của Phương Tư Nặc mà khóc nức nở, hơn nữa còn buồn bã nói “tại sao….tại sao ông trời phải đối với chị Hiểu Đình và chị Tư Dao nhẫn tâm như vậy!”
“Phương Tư Nặc nhắm mắt âm thầm nghẹn ngào trả lời “tiểu Tình…..Anh, anh A Nặc ……cũng không biết……”
Phương Tư Nặc ôm chặt vai Tư Tình, nhìn Hiểu Đình trước mắt khóc đến sụp đổ, khóc đến hủy thiên diệt địa, cũng than ở trong lòng [Phương Tư Dao…..xin em tỉnh lại đi!]
“Tư Dao……Tư Dao! cầu xin chị……đừng bỏ lại một mình em…..tỉnh lại đi……đừng bỏ lại em”