[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 18

Chương 18
Hiểu Đình không biết mình ngất xỉu bao lâu, nhưng trong khi bị trói ở một chỗ không biết, cô ấy nghe được đối thoại của người ở hàng ghế trước xe

“Đại ca, tại sao chấp hành trưởng muốn chúng ta đưa người phụ nữ này đi bệnh viện? hơn nữa còn giao phó chúng ta không thể ngược đãi cô ấy?”

“Có một số chuyện, cậu vẫn là biết ít một chút, nhưng mà có thể len lén nói cho cậu biết, người này là hai chúng ta cũng chọc không được! chút nữa khi đưa cô ấy vào phòng, phải cẩn thận đừng để tổng tài phát hiện! nếu không thì cong cóc “

“Không phải chứ, đại ca bắt người trói thành như vậy còn muốn thiện đãi cô ấy? sở thích của chấp hành trưởng sao kì lạ như vậy?”

“Tiểu Vĩ, đừng nói bậy cô ấy không phải người của chấp hành trưởng đâu! người này là người mà em gái chấp hành trưởng thích……”

Tiểu Vĩ một bên chạy xe bị dọa đến la lên “cái gì! chúng ta phải đem người này cho em gái của chấp hành trưởng à! chuyện này cũng quá không chính đáng rồi đó!” Hiểu Đình nghe được câu này, liều mạng muốn đem dây trói của tay chân tháo ra, nhưng hành động này cũng bị người ngồi phía trước dùng kính chiếu hậu nhìn thấy “đại ca, anh xem! cô ấy tỉnh lại rồi” Hiểu Đình vội vã muốn mở miệng kêu cứu, lại chỉ có thế phát ra tiếng “ưm ưm”

“Cô Giang, cô đừng nghe cậu ta nói…….chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn để cô chịu đựng một chút, suy cho cùng……chấp hành trưởng cũng là vì muốn tốt cho cô” sau khi Hiểu Đình nghe được, càng nổ lực vùng vẫy, trong lòng nghĩ [còn người này đem mình trói thành như vậy, chỗ nào không có ác ý!] người ngồi phía trước bỏ mặc Giang Hiểu Đình không ngừng vùng vẫy, chỉ đành làm theo lời giao phó của Phương Tư Nặc “cô Giang, nếu như cô cử động lung tung, chúng tôi thì không dám bảo đảm an toàn của cô Phương đó!”

Hiểu Đình trong lòng sửng sốt, gật gật đầu ra hiệu không cử động lung tung, ngoan ngoãn nằm trên hàng ghế sau

[Đáng ghét! còn lấy Tư Dao uy hϊếp mình, dây trói này sao chặt như vậy chứ! đáng ghết~ đáng ghét!]

Tiếp đó, thì chở Hiểu Đình từ từ vào bệnh viện Tề Nhân, sau khi hai người dừng xe, thì đem Hiểu Đình bỏ vào trong thùng giấy, giả vờ là vật phẩm y tế, di chuyển trái phải đem Hiểu Đình thuận lợi đưa vào phòng bệnh VIP mà Tư Nặc đã chuẩn bị. Hiểu Đình rời khỏi thùng giấy nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện, ngửi được mùi nước khử trùng xông vào mũi, phát ra tiếng “hum hum hum” dường như muốn nói

Tư Tình thì sớm đã đến chỗ này rồi, đứng một bên gật gật đầu ra hiệu có thể tháo miếng băng keo trên miệng, phòng bệnh này sớm đã được thiết kế cách âm siêu mạnh. Khi thấy họ vừa đem miếng băng keo trên miệng Hiểu Đình xuống, thì nghe thấy Hiểu Đình nổi giận la lên “thả tôi ra! Phương Tư Nặc đâu! mau thả tôi ra! tôi muốn gặp Tư Dao!” ba người nghe thấy sư tử gầm của Hiểu Đình, mỗi người đều bịt tai lại

Tư Tình thấy Hiểu Đình ở trên giường không ngừng giãy giụa, chỉ đành đi qua nhẹ nhàng đem tay đặt nhẹ lên vai, dự định muốn để cô ấy bình tĩnh lại, nhưng vì Hiểu Đình không thấy được, nên tránh ra phía sau một chút hoang man nói “là ai? là Phương Tư Nặc sao? thả tôi ra! tôi muốn gặp Tư Dao!” Tư Tình cũng nhịn không được nên mở miệng “chị Hiểu Đình…..chị bình tĩnh một chút……là em”

Hiểu Đình hoang mang lo lắng “tiểu Tình? họ cũng bắt em đến à? Phương Tư Nặc đáng ghét! cả em cũng không buông tha, em còn tốt không? có bị thương không?” Phương Tư Tình vỗ vỗ vai của Hiểu Đình, sợ sệt nói “xin lỗi……gạt chị rồi. Nhưng anh A Nặc tuyệt đối không có ác ý, anh ấy là vì bảo vệ chị, chị tin chúng em được không? chị Hiểu Đình”

Hiểu Đình bậm miệng, nghe Tư Tình kêu anh Phương Tư Nặc, nhất thời cảm thấy bị lừa gạt mà tức giận la lớn “em….chị tin em như vậy! em còn dám liên kết với Phương Tư Nặc đem chị trói lại, em đi đi! đi!” Phương Tư Tình tự biết mình sai, thì nhẹ nhàng đem dây trói trên chân và vải trên mắt tháo ra, nhưng vì liên quan đến kế hoạch, chỉ có thể trói tay của Hiểu Đình trước để tránh cô ấy mất khống chế làm tổn thương bản thân cũng tổn thương người khác

Hiểu Đình phục hồi thị lực rồi dùng ánh mắt căm hờn ai oán nhìn Tư Tình, Tư Tình cũng chỉ đành ngồi ở xa xa vô tội nhìn cô ấy, Hiểu Đình xê dịch vị trí, nhìn hoàn cảnh xung quanh, xem ra ……rất cao cấp, nhưng mùi nước khử trùng rất nặng để cô ấy xác định bản thân đang ở trong bệnh viện, chỉ là Phương Tư Nặc rãnh quá không chuyện gì làm đem mình bắt đến bệnh viện làm gì? chẳng lẽ Phương Tư Dao ở trong bệnh viện? nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy Phương Tư Dao, Hiểu Đình nhìn ánh mắt vô tội của Tư Tình, cực giống như Phương Tư Dao làm sai chuyện, đợi đợi chút! Phương Tư Nặc……Phương Tư Dao….anh A Nặc? cô ấy dùng hai tay bị trói có chút khó khăn ngồi dậy, bảo vệ một bên có chút cảnh giác, nhưng Tư Tình lay lay đầu giơ tay ngăn cản họ

“Tiểu Tình, tên của em là gì?”Tư Tình dùng ánh mắt đầy nước mắt nói “Phương……Tư Tình” Hiểu Đình trong lòng đã hiểu than thở nói “cho nên Tư Dao là chị em? còn Phương Tư Nặc là anh em? em của Phương Tư Nặc là Tư Dao đúng không?”

Tư Tình gật gật đầu, không khí bắt đầu hạ thấp xuống có chút lạnh. Hiểu Đình bắt đầu đem chuyện liên kết lại, Tôn Kiến Đình, giấy ly hôn, Phương Tư Tình, Phương Tư Nặc, bệnh viện, bắt trói, sự rối loạn trong đầu vốn dĩ khó mà gánh được, nhưng Hiểu Đình chỉ để ý một chuyện, cho nên cô ấy lại hướng về Tư Tình mà hỏi “Phương Tư Tình, chị em đâu?” chỉ thấy ánh mắt của Tư Tinh chuyển qua chuyển lại, nhả nhả đầu lưỡi ra nói “chị Hiểu Đình, nếu như chị đồng ý không giận em và anh em, vậy em nói cho chị biết”

Hiểu Đình vừa giận vừa mắc cười, sao có người kêu người bị trói tha thứ cho người trói a! đứa con gái này thật sự là có đặc chất ngây ngô đến đáng yêu giống như Tư Dao, rồi thở dài một hơi nhớ lại khi xưa ra quyết định với Phương Tư Nặc cũng đã bước vào địa ngục rồi, vậy còn sợ cái gì chứ? cô ấy không biết làm sao rồi nói “được……chị có thể tha thứ cho em, nhưng chị tạm thời không cách tha thứ cho Phương Tư Nặc”