Chương 1
BỐI CẢNH: Viết sau tập 159 khi Tôn Kiến Đình xác nhận bị ung thư máuỞ trong phòng khám bệnh của bệnh viện Tề Nhân, Bội Bội đi cùng Tư Dao và bác sĩ khám choTôn Kiến Đình thương thảo về phiếu chẩn đoán của Tôn tổng vừa ra
Khi Tư Dao nghe thấy bác sĩ đọc bệnh án của Tôn tổng, trong lòng không kìm được vì Hiểu Đình cảm thấy buồn, ung thư máu ….thân là bác sĩ cô ấy sao không biết được tính nghiêm trọng của bệnh này chứ ? quá nhiều bệnh nhân đợi không được tủy thích hợp thì qua đời, vậy Tôn tổng thì sao ? anh ấy vì Hiểu Đình trả giá nhiều như vậy, Hiểu Đình cũng quyết định muốn bỏ mình xuống, cùng Tôn tổng bắt đầu lại cuộc sống mới, sao có thể xảy ra chuyện này chứ ?
Tư Dao ở trong phòng bệnh nắm chặt gậy chỉ đường, tâm trạng suy đi nghĩ lại muốn vì Hiểu Đình làm một số chuyện gì đó, bổng nhiên cô ấy ngẩng đầu nói với bác sĩ để tìm cách phối hợp trị liệu: “bác sĩ, có thể giúp tôi một chuyện không ? tôi muốn làm đối xứng tủy”. Bội Bội
bổng nhiên hiểu được ý gì, lập tức ngăn cản bác sĩ. “biểu tỷ, chị đang nghĩ cái gì! chị đã vì Hiểu Đình làm nhiều rồi ! bây giờ còn muốn làm đối xứng tủy ? giả như đối xứng thành công, chẳng lẽ chị thì muốn cứu Tôn Kiến Đình đó sao ? em không đồng ý ! ” Tư Dao mỉm cười, tay vỗ vỗ lên vai của Bội Bội rồi nói: ” tin chị đi, đây là chuyện cuối cùng chị làm cho Hiểu Đình, thì nhờ bác sĩ đi làm đối xứng tủy
Ba ngày sau, Tú Lệ, Nhân Phụng đi cùng Tôn Kiến Đình đến phòng khám bệnh của bệnh viện, khi Tôn Kiến Đình nghe được bác sĩ đọc phiếu chẩn đoán xém chút nữa ngất xỉu trên người của Hiểu Đình, sắc mặt anh ta trắng bệch khi biết chỉ còn sống được hai tháng, nếu không nhanh chóng tìm tủy phù hợp, chỉ sợ hậu quả không lường được. Còn Hiểu Đình nghe được như thế, cũng nôn nóng hỏi bác sĩ: ” vậy có thể đi giúp Kiến Đình cấy ghép tủy không, tôi cũng có thể đi làm đối xứng !” bác sĩ nghe thấy như vậy thì nói “chúng tôi đã tận lực giúp anh Tôn làm đối xứng rồi, hy vọng có thể tìm được tủy thích hợp, bà Tôn xin bà yên tâm !” sau khi bác sĩ nói xong thì rời khỏi, để lại một đám người và Hiểu Đình cùng Tôn Kiến Đình không biết nên làm gì mới tốt , còn Tư Dao đứng ở một gốc xa xa trong tay bóp chặt báo cáo xét nghiệm tủy phù hợp mà hôm nay bệnh viện đưa qua rồi âm thầm quyết định, không nói một lời thì xoay người rời đi
Không lâu sau, Tư Dao trở về nhà của Trang Cường Sâm, lấy điện thoại ra gọi cho Trang Cường Sâm “alo ? Tư Dao, sao vậy ?” Tư Dao do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói ra “bác sĩ Trang, tôi có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, anh có thể lập tức trở về Đài Loan giúp tôi không ?”
Sau khi Tư Dao ngắt điện thoại, nâng tay lên quơ quơ trước mắt mình, dường như còn muốn xác nhận cái gì, bổng nhiên Phương Tư Dao cười đến có chút thê lương, bản thân bị mù còn có thể cho Hiểu Đình hạnh phúc gì chứ ? chỉ có Tôn tổng mới có thể chăm sóc tốt cho Hiểu Đình, anh ấy tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. ..nước mắt rơi ra trong khoe mắt, cô ấy âm thầm nói ở trong lòng [Hiểu Đình, chị nhất định sẽ để em sống hạnh phúc hơn chị !”
Lúc này, ở một nơi khác Hiểu Đình không biết, người cô ấy yêu nhất vì cô ấy bất chấp tất cả mà ra quyết định, quyết định này sẽ thay đổi cuộc sống của Hiểu Đình