Tiêu Ninh Dữ về biệt thự trước, cha mẹ Tiêu đang đợi y về ăn cơm. Khi giảm cân Tiêu Ninh Dữ chỉ ở thành phố R, cha mẹ và y không hay gặp nhau. Cha Tiêu phải chủ trì việc công ty không có thời gian, còn mẹ Tiêu thì tới thăm Tiêu Ninh Dữ mấy lần. Cha mẹ rất thương Tiêu Ninh Dữ, nhưng thấy y cố chấp kiên trì nên họ chỉ có thể ủng hộ.
Tiêu Ninh Dữ về biệt thự giao hành lý cho người giúp việc.
Mẹ Tiêu vừa thấy y là hốc mắt đỏ lên, ôm lấy mặt y nói: “Tiểu Tự nhà mình chịu khổ rồi, gầy đi nhiều như vậy. Sau này đừng giảm cân nữa, con còn gầy đi là mẹ đau lòng.”
“Vâng, đã để cha mẹ lo lắng.” Tiêu Ninh Dữ ôm mẹ, rồi quay đầu nhìn cha Tiêu đang khoanh tay đứng một bên.
Cha Tiêu xụ mặt: “Bao giờ mới tiếp nhận công ty? Ta giúp con quản lý hơn nửa năm rồi đấy.”
Ngày xưa khi còn trẻ chỉ biết công việc công việc, mỗi ngày bận như một cái máy. Sau khi buông công ty cho con trai, cha Tiêu đã quen an nhàn thảnh thơi, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, thì còn lâu ông mới chịu quay về quản lý cả tập đoàn.
Tiêu Ninh Dữ cười khổ không thôi: “Cái gì mà giúp con quản. Đây không phải công ty của cha à?”
Cha Tiêu giả bộ nghe không hiểu: “Công ty nào của ta? Ta chỉ giúp coi cai quản thôi. Được rồi, ngày mai về công ty đi, ta và mẹ của con đi nghỉ phép.”
“Nghỉ phép cái gì! Con trai vừa về, tôi muốn để con nghỉ ngơi mấy ngày. Lão Tiêu sao tim gan ông sắt đá vậy hả? Không thấy con mình chịu khổ chịu cực à, ông nhìn xem gầy thành dạng gì rồi, chỉ biết quan tâm đến bản thân.” Mẹ Tiêu phản bác.
Cha Tiêu mất tự nhiên sờ sờ mũi, lảng đi: “Ăn cơm ăn cơm, dì Cao mang đồ ăn lên rồi kìa.”
“Được rồi.”
Trên bàn ăn, mẹ Tiêu phát huy phong cách xưa giờ của bà, liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Ninh Dữ, để y ăn nhiều một chút.
Cha Tiêu bên cạnh nói: “Bà nhìn con có ăn kịp không. Để con ăn hết bà hãy gắp.”
“Con gầy rộc đi như vậy, ông làm cha không đau lòng thì thôi, còn không cho tôi thương nó?!”
Mẹ Tiêu trừng cha Tiêu một cái, khí thế của cha liền yếu xìu, đầu hàng: “Rồi rồi rồi, tôi nói không lại bà.”
Cha Tiêu không nói nữa, yên lặng ăn cơm của mình.
Tiêu Ninh Dữ cong cong khóe môi, nhìn cha mẹ bên nhau thôi y đã cảm thấy rất hạnh phúc.
…
Sau bữa cơm, Tiêu Ninh Dữ ngồi ở phòng khách với cha mẹ một lúc rồi lên tầng về phòng của mình. Khi xuống máy bay y đã gửi tin nhắn cho Lục Thừa Phong. Y biết anh đang quay phim, nên không chờ anh đáp lại, đến khi ăn cơm xong mới lấy điện thoại ra nhìn.
Chưa thấy hồi âm, chắc vẫn chưa quay xong.
Tiêu Ninh Dữ đang định bỏ điện thoại xuống đi tắm, thì chuông reo lên. Y nhìn qua, nhanh chóng nghe máy.
“A lô, Lục Thừa Phong.” Trong thanh âm Tiêu Ninh Dữ mang theo tia vui sướиɠ.
Tiếng cười khẽ của Lục Thừa Phong truyền qua loa điện thoại: “Ừ. Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi. Em vừa về đến nhà là được ăn cơm luôn. Anh thì sao? Hôm nay thời gian quay phim lại bị kéo dài à?”
“Ừ, cảnh quay hôm nay quay rất nhiều lần vẫn không đạt được hiệu quả mong muốn, nên tốn rất nhiều thời gian.” Lục Thừa Phong đáp.
“Vậy anh được ăn cơm chưa?” Tiêu Ninh Dữ lại hỏi lại lần nữa. Cái y quan tâm hơn cả là Lục Thừa Phong đã ăn uống hay chưa.
Lục Thừa Phong ngừng lại mấy giây: “Vẫn chưa?”
Anh quay xong chuyện đầu tiên làm là xem điện thoại, xem Tiêu Ninh Dữ có gửi tin nhắn hay không. Thấy y đã gửi lập tức gọi cú điện thoại này.
Tiêu Ninh Dữ gấp gáp: “Thế anh ăn cơm đi. Em chỉ muốn báo là em đã đến nhà thôi, anh mau ăn trưa đi.”
Lục Thừa Phong cười: “Tiểu Cao đi lấy cơm rồi.”
Tiêu Ninh Dữ hỏi lại rất nhiều lần, xác định Tiểu Cao đã lấy cơm cho Lục Thừa Phong, anh cũng bắt đầu ăn rồi, y mới nói sang chuyện khác.
“Ngày mai đi làm à?” Lục Thừa Phong hỏi.
“Vâng. Hôm nay em vừa về nhà, cha em đã giục em về công ty. Rõ ràng cha là chủ tịch, mà vẫn nói chỉ giúp em quản lý sản nghiệp.” Tiêu Ninh Dữ cười, nói tiếp: “Nhưng mẹ em nạt cha vài câu, cha không dám hối em nữa.”
“Tình cảm của chú dì thật tốt.” Lục Thừa Phong đáp.
“Ừm. Cha mẹ luôn ấm áp như vậy.” Tiêu Ninh Dữ cảm khái, “Thực ra em rất hâm mộ họ.”
Lục Thừa Phong dịu dàng nói: “Chúng ta cũng có thể như vậy.”
Mặc dù đã hình thành thói quen thỉnh thoảng Lục Thừa Phong sẽ bất ngờ nói âu yếm, nhưng mỗi lần được nghe tim Tiêu Ninh Dữ vẫn đập tăng tốc, đỏ mặt thẹn thùng.
” Lục Thừa Phong à… Em… Cũng hi vọng như thế…”